Ôn Dĩ Ninh phản ứng kịp, động tác đầu tiên chính là đóng
cốp lại. Giờ này vẫn chưa trễ, thỉnh thoảng vẫn có người ra
vào tòa nhà, cô không muốn bị người ta vây xem. Chỉ cần như thế đủ để biểu lộ câu trả lời của cô dành cho anh: Cô ngại
Sau khi cốp xe được đóng lại, có vài cánh hoa đáng thương
rụng rơi lả tả. Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng ngồi vào ghế sao, Hoắc
Lễ Minh cố tình chiếm chỗ, không chịu di chuyển, đuôi mắt toát
lên sự xấu xa,"Làm gì đấy hả?Ngồi đằng trước ấy"
Ôn Dĩ Ninh giận mà không dám nói, cứ nhìn Hoắc Lễ Minh chằm chằm. Chỉ sổ thương hoa tiếc ngọc của Hoắc Lễ Minh bằng 0, đã làm thì làm cho tới, cậu nằm xoãi ra,chiếm hết ghế sau. Lĩnh vực này Hoắc Lễ Minh đúng là cao thủ, đây không phải là cấu
kết với nhau làm chuyện xấu trong truyền thuyết hay sao. Cứ
cứng đầu cũng chẳng có ý nghĩa, Ôn Dĩ Ninh đành bước lên ngồi vào ghế phó lái.
Sau khi lên xe, Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu nói với Hoắc Lễ
Minh,"Đừng gây chuyện" sau đó anh không nói thêm câu nào thừa
thãi, khởi động rồi lái xe đi
Cả một cốp hoa tỏa hương khắp xe, ít còn thấy thơm, nhưng
nhiều thế này lại khiến người ta cảm thấy hơi khó thở. Đường
Kỳ Sâm không thích mùi hương này, nhiều lần anh thoáng cau mày, rồi hạ thấp nhiệt độ điều hòa. Ôn Dĩ Ninh sớm phát hiện ra,
cô không hé miệng, lặng lẽ kéo cửa sổ xe xuống một nửa để cho không khí tự nhiên bên ngoài lùa vào.
Cô đang định nói gì đó, nhưng vừa quay đầu đã thấy có gì đó bất ổn___
Xe bọn họ chỉ mới lái ra khỏi khu tòa nhà văn phòng, tốc
độ không nhanh không chậm, đột nhiên từ ngã tư bên trái có một
chiếc xe bán tải nhỏ không theo tín hiệu đèn giao thông mà cứ
thế lao thẳng về phía bọn họ. Đường Kỳ Sâm bấm còi liên tục,
nhưng đối phương tựa như không có mắt, tốc độ không hề giảm.
Tiếng va chạm vô cùng kinh khủng, Đường Kỳ Sâm đã không còn
điều khiển nổi vô lăng, lục phủ ngũ tàng của anh giống như
muốn nổ tung
Ôn Dĩ Ninh thét một tiếng chói tai, cơn đau mà cô dự đoán
không hề tới. Ngay thời khắc va chạm, Đường Kỳ Sâm nhanh chóng
cởi dây an toàn, nghiêng người che chở trước người cô. Cùng lúc
đó, Hoắc Lễ Minh ngồi sau vươn tay ra cản trước mặt Đường Kỳ
Sâm. Cửa kính vụn nát văng tung tóe, từng mảnh sắc bén đâm vào mu bàn tay cậu và gáy anh
Giữa chân mày Đường Kỳ Sâm hiện lên sưu đau đớn, nhưng động tác bảo vệ Ôn Dĩ Ninh vẫn kiên định như cũ
Nhớ tới nội dung cuộc trò chuyện tán gẫu mấy ngày trước ở quầy ăn với Hoắc Lễ Minh,"Ví dụ ba chúng ta ngồi trong một
chiếc xe, nếu xe gặp tai nạn, tôi nhất định sẽ che chở cho anh
ấy, còn anh ấy nhất định sẽ che chở cho cô"
"Sẽ không có gì đáng ngại đâu, mu bàn tay của tiểu Hoắc hơi
nghiêm trọng chút, nhưng theo phim chụp xquang thì không tổn hại
tới gân cốt"
Đang nói thì cánh cửa mở ra, bác sĩ và y tá bước ra trước, Đường Kỳ Sâm đi theo sau. Lúc bị che không nhìn rõ, tới khi anh
tới trước mặt, Kha Lễ không khỏi hít sâu một hơi, Ôn Dĩ Ninh
cũng kinh hãi giật nảy mình. Bên phải cổ Đường Kỳ Sâm, nơi bị
mảnh thủy tinh cứa băng một lớp gạc dầy. Bác sĩ gắp mảnh vụn ra ngoài, có một mảnh đâm khá sâu, lệch một chút nữa thôi là
chạm phải động mạch.
Không lâu sau, Hoắc Lễ Minh cũng nhe răng bước ra, vết thương
trên mu bàn tay cậu tương đối nhiều, trên bắp tay cũng bị xây
xước, vết máu dính trên hình xăm, mang tới cho cho hình xăm đôi
cánh đen trắng một cảm giác yêu dị. Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Vẫn ổn
chứ?"
"Không sao" Hoắc Lễ Minh quay đầu nhìn Đường Kỳ Sâm,"Anh, da em dày quen rồi, nhưng da anh đúng là chỉ để trang trí thôi, anh
đừng vặn cổ lung tung nhé, coi chừng vết thương bị rách ra"
Kha Lễ bước qua, nghe bác sĩ nói xong cậu vẫn còn sợ, nơi
chân mày chưa hề buông lỏng. Ở vị trí này đã nhiều năm, gặp
được nhiều chuyện dù khó khăn tới đâu thì Kha Lễ đều không quan tâm hơn thua, lúc nào cũng có thể ung dung điềm đạm. Nhưng
những chuyện liên qua tới Đường Kỳ Sâm, cậu không có cách nào
xem nhẹ.
"Để em gọi cho lão Trần, hay là anh tới chỗ anh ấy khám lại đi" Kha Lễ lo lắng,"Cổ anh phải khâu tận bốn mũi đấy"
Trước khi đi, Ôn Dĩ Ninh định nói lại thôi, cô nhìn Đường Kỳ
Sâm, câu nói "Cảm ơn anh" thốt ra trong bầu không khí này có vẻ
quá mức tùy tiện. Nhưng ngoài cảm ơn, cô không biết phải đối
mặt với anh ra sao. Hoắc Lễ Minh gọi cô,"Dĩ Ninh, chúng ta về
trước đi" Lúc này cô mới bước đi, ý nghĩ vừa rồi lập tức bị
đè nén
Đột nhiên Đường Kỳ Sâm bỏ lại Kha Lễ, rảo bước đuổi theo,
khẽ kéo cánh tay Ôn Dĩ Ninh lại, dường như hiểu được suy nghĩ
của cô,anh dẫn cô qua một bên, hạ thấp giọng, bình tĩnh
nói,"Đừng cảm thấy áp lực, em không sao là tốt rồi. Còn nữa,
tôi cho em thời gian"
Không bộc lộ nhiều, thậm chí ánh mắt thâm tình cũng không có, nói xong anh lập tức quay về chỗ Kha Lễ
Những lời Ôn Dĩ Ninh định nói vừa rồi trong khoảnh khắc
biến thành một lọ thuốc ngọt ngào xen chút cay đắng, sự chống cự chần chừ cũng tan thành mây khói. Đường Kỳ Sâm đúng là
một người thâm trầm và mạnh mẽ, lời anh nói kết hợp với ánh
nhìn, tựa như một chiếc chìa len lỏi cố gắng nhét vào bên
trong ổ khóa, kiên nhẫn, dịu dàng vặn ra. Sự tự tin này khiến
người ta không đành lòng, suýt chút nữa chủ động mở rộng cửa
cho anh
Sự mâu thuẫn và khổ tâm được Ôn Dĩ Ninh chuyển thành từng
bước đi cẩn thận. Cô bước chậm rãi, không sợ phải đối diện
với ánh mát của Đường Kỳ Sâm. Trước khi cô đi, Đường Kỳ Sâm
đứng cách cô một đoạn, khẽ cười, dùng khẩu hình nói,"Ngoan"
Thấy Ôn Dĩ Ninh đã đi, Kha Lễ vẫn chưa yên tâm hẳn"Đường tổng, hay là để lão Trần tới nhà khám qua đi"
Đường Kỳ Sâm bước theo Kha Lễ ngồi vào trông xe, cơn đau trên
cổ khiến anh khó chịu, "Hai ngày này thông báo tôi đi công tác,
văn kiện n ào cần phê duyệt gấp thì cậu mang qua nhà cho tôi.
Cậu nói qua với tiểu Hoắc, đừng để lộ chuyện này với gia
đình tôi. Cậu gọi lão Trần bảo mai tới thay thuốc cho tôi, tôi
không tới bệnh viện được"
Kha Lễ nói tiếp,"Người tài xế xe tải lái xe trong tình
trạng say rượu, anh ta không phải người bản địa. Người này tôi
không có ấn tượng gì. Tình hình giao thông ở nơi xảy ra tai nạn khá tốt, từ khoảng cách đó không tới nỗi bị choáng tầm nhìn mà lao thẳng vào xe anh được. Có cần em đi điều tra không?"
Kha Lễ tâm tư kín đáo, cậu có thể nhìn ra điểm bất thường, không lý nào Đường Kỳ Sâm lại không thể
Đây không phải phong cách nói chuyện của Kha Lễ. Từ trước
tới giờ cậu luôn mang tới cho mọi người cảm giác chững chạc
và đáng tin cậy,được là được, không được là không được. Thêm
từ "chắc" vào là có ý gì chứ?
Thấy biểu cảm kín như bưng của Kha Lễ, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy
lo lắng không yên. Bản thân tự tưởng tượng lung tung cho nên càng
thấp thỏm, cuối cùng cô không tự chủ, như vùng lên khỏi áp
bức, cau mày hỏi,"Không ổn lắm sao?"
"Không có chuyện gì lớn, vết thương hơi nhiễm trùng, tôi mới
từ chỗ anh ấy về, hình như hơi sốt" Kha Lễ bình thản nói,"Có
lẽ anh ấy còn không nhớ mà ăn cơm cơ, anh xong việc ở đây định
mua đồ ăn mang qua đó"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh có vẻ trùng xuống, cô cắn môi, nhưng dưới ánh mắt dò xét của Kha Lễ, cô gượng gạo cố tỏ ra bình tĩnh
Kha Lễ không dám nói dối y như thật, anh mỉm cười, tìm cho cô một bậc thang để bước xuống,"Anh còn việc, không biết mấy giờ mới xong nữa"
__
Trời dần tối, thành phố có vẻ quyến luyến điềm đạm hơn.
Ánh chiều tà vàng rực hắt về phía tây làm nổi bật hoàng hôn
hình bán nguyệt, kéo theo hai ráng mây dài đầy ắp gọi đêm hè
về. Đường Kỳ Sâm lái xe lên cầu vượt, cửa sổ xe được kéo
xuống để gió lùa vào, anh thích ngắm mặt trời lặn, dù bận
rộn nhưng vẫn từ tốn lái xe, lúc trăng lên cao thì anh cũng tới được nơi
Chỗ ở của An Lam, khu Lô Loan
Khu vực này phát triển rất sớm, sau đợt mở bán đợt một
thì giá phòng tăng vùn vụt, từ lâu đã được truyền miệng rằng có tiền cũng khó mà mua được, một căn nhà theo phong cách
Châu u cổ điển đứng sừng sững trong khu Tô giới Pháp, trở
thành một điểm đến cho khách du lịch, nhưng bọn họ chỉ có thể đứng thưởng thức từ bên ngoài chứ không thể bước vào trong
Căn nhà này của An Lam là do cha cô tặng. Sau khi kết thúc
bộ phim, An Lam được nghỉ ngơi tự do một tuần. Đường Kỳ Sâm đỗ
xe khá xa rồi đi bộ tới, An Lam đang tưới cây trong vườn hoa. Hôm
nay cô mặc một chiếc váy hoa dài và khoác một cái khăn trên
vai, dù là ở nhà thì cô vẫn duy trì vẻ ngoài hoàn hảo không
thể bắt bẻ
Trông thấy người tới, An Lam vẫy tay, đặt vòi hoa sen xuống
đất, bước nhanh tới,"Dì nấu cơm xong rồi, toàn món anh thích ăn đấy"
An Lam nở nụ cười tươi như hoa
đào, ánh mắt trong veo rạng rỡ, đầy mong chờ. Chú ý tới băng gạc lộ ra nơi cổ áo của Đường Kỳ Sâm, cô lập tức biến
sắc,"Chỗ này bị sao thế? Đừng cử động, để em xem nào?"
An Lam nhón chân lên, nghoẹo đầu nhìn bên phải, nét mặt đầy quan tâm và khẩn trương
Đường Kỳ Sâm không tránh, cũng không hùa theo, chỉ túm lấy cổ tay cô
Anh dùng lực khá mạnh, ngón tay tuy ấm áp nhưng lúc này lại khiến cho người ta sợ hãi, lạnh người. An Lam kìm nén, mờ mịt nhìn anh,"Hả?"
"Vào nhà đi" Đường Kỳ Sâm nói
Ở đây mặc dù là nơi riêng tư nhưng anh vẫn muốn cẩn thận.
Cánh cửa khép lại, Đường Kỳ Sâm nói với dì giúp việc đang
bận rộn nấu cơm trong bếp,"Phiền dì đi mua giúp tôi bao thuốc"
Anh không hút thuốc, An Lam nghe thế liền biêt không ổn
An Lam nghiêng đầu qua một bên, sắc mặt hiện lên vẻ quật cường
Đường Kỳ Sâm nhắm mắt lại, thôi được, với tính cách này,
có lẽ cả đời An Lam cũng không học được người ta kỹ năng hạ
bậc thang bước xuống để nói chuyện trong hòa khí. Đường Kỳ Sâm thầm thở dài, quyết định nói thẳng. Anh siết chặt cổ tay An
Lam hơn
"Từ nhỏ tới lớn, từ khi chúng ta quen biết nhau, anh cwha bao
giờ nói nặng lời với em câu nào. Anh coi em như người thân,
giống như Tây Bình, giống như Tiểu Hoắc. Dù tính cách em có
nóng nảy thế nào đi chăng nữa thì anh đều có thể khoan dung
với em. Nhưng An An à, em không thể trái quy tắc như thế, không
thể vứt bỏ cả đạo đức cơ bản được"
Mỗi từ như một cái gai độc, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trong lòng An Lam. Tử nhỏ cô đã ngang ngược, lại có hào quang
của minh tinh được nhiều người hâm mộ, cô vừa tỏa sáng lại vừa kiêu ngạo. Đường Kỳ Sâm nói khá nặng lời, một khi anh nghiêm
túc thế này thì chẳng khác gì 50 gậy đánh thẳng vào người cô
Tuy nhiên những lời anh nói rất hợp lý, kể cả dấu câu cùng không sai
An Lam có tình cảm với Đường Kỳ Sâm vậy mà bây giờ trước
mặt anh lại trở nên đuối lý. Tình và lý đều không chiếm
được, còn bị vạch trần, khiến trong lòng cô càng đố kỵ và
căm phẫn kéo theo thương tích đầy mình, móng tay xinh xắn bấm
mạnh vào lòng bàn tay, không nhịn được nữa mà cất lời phản
bác,"Em không hiểu anh nói gì!"
An Lam thất thần, biển cảm cứng ngắc, cô chớp mắt, làn mi
có vẻ ẩm ướt. Cô chưa từ bỏ ý định, nghẹn ngào hỏi lại một
lần nữa,"Thế nên, anh thật sự thích cô ta"
Đường Kỳ Sâm không tránh né ánh mắt bới móc truy cứu tận
gốc của cô, anh im lặng vài giây rồi trả lời,"Anh không phủ
rằng để xác nhận tâm ý thì cần có thời gian. Lúc anh 30 tuổi
đã bỏ lỡ một lần "xác nhận", bây giờ anh đã sắp 40, không thể sai thêm lần nữa. Có điều, chuyện nào ra chuyện nấy, hành
động lần này của em làm anh quá tổn thương rồi, em đẩy người
ta vào chỗ chết như thế, nếu miếng thủy tinh đó thật sự đâm
vào người anh thì em không thể hoàn thành tâm nguyện. Vậy em có từng nghĩ, nếu em được như ý, thì em cho rằng anh sẽ tha thứ
cho em sao?"
An Lam đứng bất động, bồn chồn lo âu kèm theo không phục. Cô
cảm giác cả người muốn nổ tung, tựa như giữa mùa đông giá rét bị đổ cả thùng nước đá lên đầu, dập tan sự bất cam trong cô
Đường Kỳ Sâm cho cô một đáp án khẳng định,"Anh sẽ không"
Nếu em có lòng hại người, anh sẽ không tha thứ cho em
Đã nói tới mức độ này, Đường Kỳ Sâm đã bày tỏ rõ thái
độ của mình. Anh thậm chí còn không an ủi hay dịu dàng dù chỉ một chút đối với An Lam, anh đối mặt, rành rành chặt đứt
thái độ kiêu ngạo và tùy hứng của cô
An Lam cùng đường, cô cảm thấy quá hoảng loạn và sợ hãi.
Một Đường Kỳ Sâm như thế này quá đỗi xa lạ, lần đầu tiên anh
đối xử với cô bằng sự cứng rắn như thế. An Lam buột mồm, nắm
lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, nhìn anh uy hiếp,"Đường gia
và An gia không thể tách rời!"
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm vừa thâm thúy vừa yên tĩnh, trong giây
lát, anh tỉ mỉ suy ngẫm về lời nói lỗ mãng mang theo lực sát
thương kêu gọi đầu hàng của cô. Ánh mắt tựa như vực sâu của anh lướt qua An Lam, rồi anh lạnh nhạt cất tiếng,"Em cũng vừa nói
rồi, không thể tách ra"
Đường gia không thể tách rời An gia
Nhưng An gia có thể tách khỏi Đường gia chăng?
Đường Kỳ Sâm thản nhiên đẩy trả sự uy hiếp này lại. Sau đó anh xoay người rời đi
Vừa bước ra cửa, gió phả thẳng vào mặt, sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài khiến anh thoáng run
Anh lái xe về nhà đúng vào giờ cao điểm buổi tối, tới khu
Tomson Riviera thì đã tám giờ hơn. Không thể phụ nhận sự tồn
tại của An Lam đối với anh. Tình cảm từ nhỏ tới lớn vẫn còn
đó, lần đôi co tranh luận lần quả thật đã khiến anh cảm thấy
tổn thương tới tận xương tủy và hoàn toàn thất vọng
Lúc tắc đường, dạ dày Đường Kỳ Sâm đã bắt đầu ngấm ngẩm
đau. Khi xe dừng lại, anh đi bộ xuyên qua khu vườn, rẽ vào một
đường nhỏ. Ở đây ngay bên dưới tòa nhà cao tầng, ánh đèn mờ
nhạt, rất yên tĩnh
Ra ngoài khá lâu khiến vết thương trên cổ lâm râm đau nhức.
Đường Kỳ Sâm dùng tay phải xoa bụng, mệt mỏi đi về phía căn hộ của mình.
Khi bước tới gần, anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua, rồi chợt sững sờ
Ở chỗ nối liền hoa viên và đại sảnh, một bóng dáng nhỏ bé đang cúi đầu ngồi trên bậc thang, có lẽ đợi đã lâu nên cô buồn chán vặt ngọn cỏ quấn quanh tay
Sau khi tăng ca xong, Ôn Dĩ Ninh về nhà thay quần áo bình
thường rồi ra ngoài. Bên dưới cô mặc một chiếc chân váy nhạt
màu với họa tiết dân tộc, bên trên là một chiếc áo ngắn cách
tân kiểu Hán, tóc buộc một nửa, một nữa xõa tung vén sau tai.