Toa thương nhân đổi lấy toa hạng hai, ông chú hớn hở thu dọn hành lý đi. Đường Kỳ Sâm tay
không không mang theo bất kỳ hành lý gì. Anh khẽ vuốt vạt áo
rồi ngồi xuống.
Ôn Dĩ Ninh vẫn còn kinh ngạc, hai tiếng trước Trần Táp còn nói với cô rằng Đường Kỳ Sâm đang ở Nam Mĩ mà
"Anh, không phải anh với Kha Lễ đi cùng nhau sao?" Ôn Dĩ Ninh lúng búng hỏi, cảm xúc lẫn lộn
"Tôi đi đâu cũng phải mang theo cậu ta à?" Đường Kỳ Sâm nói
tiếp,"Bên kia vẫn còn việc phải xử lý, cuối tuần sau cậu ấy
mới về"
Ôn Dĩ Ninh một lời khó nói hết,"Không phải vậy, giờ anh đang đi đâu đấy?"
Đường Kỳ Sâm đưa vé cho côn nhìn sau đó nắm lại. Trái tim Ôn
Dĩ Ninh như vỡ òa với hàng trăm cảm xúc hỗn loạn, cuối cùng
tất cả bện lại thành một sợi dây thừng dẻo dai, trói chặt
trái tim cô lại. Cô chợt nhớ tới lời Đường Kỳ Sâm từng nói
Em đợi tôi
Đợi qua thời gian bận rộn này, tôi sẽ theo đuổi em một cách nghiêm túc
Ôn Dĩ Ninh định nói gì đó thì Đường Kỳ Sâm đã thở dài,"Tôi nghỉ một lát, vừa xuống máy bay tôi chạy qua đây ngay đấy"
Chỉ một câu nói tầm thường không hề mang theo ý săn đón nhưng đủ để thể hiện rõ thái độ của anh. Anh mệt mỏi là thật,
quãng đường trên máy bay vẫn chưa điều chỉnh được sự chênh lệch múi giờ. Tuy chuyến đi này không quá vất vả nhưng trạng thái
của anh vẫn không được tốt lắm
Tàu vẫn chưa xuất phát, hành khách đi lại ầm ĩ dọc lối đi, phía sau bọn họ hai hàng có người đang tranh cãi vì không rõ
số ghế, đoàn du lịch bên phải thì rủ nhau chơi Happy
Landlords(*). Một số người lên xe lập tức úp mì, vừa ngửi mùi
là biết ngay là hiệu Laotan vị dưa chua. Vị trí bên cạnh Đường
Kỳ Sâm cũng đã có một bà mẹ cùng với bé trai khoảng bốn năm
tuổi ngồi
(*)Happy Landlords: một trò chơi bài Đấu Địa Chủ nổi tiếng trên di động của tencent
Có điều, trên mặt thằng nhóc này dường như có viết hai từ:
Nghịch ngợm. Thằng nhóc chạy tán loạn như khỉ con, mẹ của nó
lôi kéo gào khản cả cổ, cuối cùng cũng bắt được tay nó, hung
dữ tét vào mông cho vài cái. Thằng nhóc yên tĩnh được khoảng
ba giây, sau đó thay đổi mục tiêu, đứng nhảy tưng tưng tại chỗ
Đúng là trẻ con không biết kiềm chế, nhiều lần nó đã đá
phải Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm nhìn thoáng qua, nở nụ cười
khoan dung, rồi tiếp tục tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng
thằng nhóc này như bị nghiện và cảm thấy trò chơi này rất
thú vị. Ban đầu vốn là do nó không cẩn thận, nhưng sau đó lại
cố ý đạp đế giầy bẩn thỉu lên quần âu của Đường Kỳ Sâm,trên
chiếc quần tối màu hiện rõ dấu chân nhỏ
Mới đầu, Đường Kỳ Sâm còn quay qua nhìn thằng bé, sau ngay cả nhìn anh cũng lười
Đứa bé đạp nặng hơn, mẹ nó đang nghiêng người ra phía lối đi chat voice qua wechat, thấy thằng con nghịch ngợm thì lôi kéo
vài cái rồi lại mải nói chuyện trong nhóm. Ôn Dĩ Ninh không
nhịn nổi, hơi khom lưng vòng tay qua người Đường Kỳ Sâm, vỗ lên
đùi mẹ bạn nhỏ kia.
"Chị trông con mình được không?" Đối phương đã không khách khí vậy cô cũng chẳng thèm lịch sự nữa,"Đá bảy lần rồi, tôi
nghĩ chị nên báo danh cho nó tham gia vào một lớp Taekwondo thì
hơn"
Hiểu mà không cần nói, cả hai người đều nhướng mày như đã tỏ ý đối phương
Tới thành phố H chỉ mất hơn hai tiếng, hai người đã đổi chỗ khi đi được nửa đường, sau khi tàu tới ga, cả hai không vội
đứng lên, đợi dòng người vãn bớt, Đường Kỳ Sâm mới nói,"Xuống xe thôi, hành lý em để đâu? Tôi cầm giúp em"
"Anh không bận à?" Bình thường, thứ hai là ngày Đường Kỳ Sâm nhiều việc nhất. Ôn Dĩ Ninh thấy anh đang rút điện thoại ra,
có vẻ như định đặt vé thật, đành sửa lời,"Chủ nhật tôi về"
Đường Kỳ Sâm đổi điện thoại từ tay trái qua tay phải, rồi
nhét vào trong túi quần, không hề có ý định gọi cho thư ký
Ôn Dĩ Ninh không đánh mà khai, trong lòng luống cuống, đứng
ngồi không yên, tự dưng lại chột dạ như kẻ trộm bị bắt quả
tang. Hai người bước ra khỏi ga tàu, hôm n ay nhiệt độ khá cao,
ánh nắng rực rỡ chói chang đâm thẳng vào mắt. Đường Kỳ Sâm
híp mắt lại, hơi choáng váng vì chói, anh hỏi,"Ở đây có bắt
được xe không?"
Ở đằng trước bên tay phải là khu vực đón taxi, Ôn Dĩ Ninh đáp,"Bắt xe rất tiện"
"Được, vậy em về đi. Tôi tự đi tìm chỗ ở" Từ nước ngoài
chạy về chưa có thời gian để nghỉ ngơi, huyệt thái dương của
Đường Kỳ Sâm đau nhức kinh khủng,"Tôi thuê phòng nghỉ ngơi một
lát, em làm việc của mình đi, chủ nhật em đặt xe mấy giờ? Tới giờ tôi qua đón"
Đường Kỳ Sâm chưa bao giờ che giấu ý đồ lẫn mục đích của
mình. Anh thẳng thắn biểu hiện cho Ôn Dĩ Ninh thấy rằng, tôi
tới đưa em về nhà, không cần em phải tỏ thái độ, cũng không
muốn trở thành gánh nặng cho em. Tôi cam tâm tình nguyện đi cùng em, đưa em đi đến nơi về đến chốn. Anh chọn một địa điểm khá
nhạy cảm.
Ngày trước, thời điểm anh và Ôn Dĩ Ninh chia xa, ga tàu chính là điểm kết của hai người. Hôm nay, với dụng tâm tái hiện
lại, anh muốn dùng cách của mình để tự nhắc nhở, bỏ qua hết
những tiếc nuối, tôi vẫn muốn đi cùng em trọn vẹn con đường
này.
Đàn ông 35 tuổi không còn dùng trí tuệ vào những trò tán
gái cũ rích sáo rỗng nữa. Anh hoàn toàn có thể ân cần săn
đón, cường thế chiếm giữ, dùng thủ đoạn bá đạo tổng tài để
bày tỏ tâm ý. Đó là một giấc mộng đẹp được mọi người hoan
nghênh, nhưng cuộc sống hiện thực thường có những mảng cắt xấu xí với những bất công lận đận."Thân vô thái phượng song phi dực
.Tâm hữu linh tê nhất điểm thông " kỳ vọng của người đời là thế.
Có điều cõi trần này đều kết thúc bằng "Tương tư tự hải thâm,
cựu sự như thiên viễn"
(*)Thân vô thái phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Dịch thơ:Thân nào cánh phượng bay muôn sắc
Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông
Là hai câu trong bài thơ Vô Đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong) của Lý Thường Ẩn thời Đường
Ý nghĩa:hy vọng linh hồn "ta" có thể biến thành phượng hoàng bay
đến bên nàng, tuy "ta" không thể làm được nhưng "ta" biết trái tim nàng
và trái tim "ta" cùng chung nhịp đập. (theo Trần Tư Tề -Nghiên cứu sinh
Trung văn, Đại học Đông Hải, Đài Loan)
(*)Tương tư tự hải thâm, cựu sự như thiên viễn: Nỗi tương tư sâu
tựa biển không thể thấy đáy,khiến bản thân luôn bị dày vò, may mắn chính là chuyện cũ đã qua, nỗi nhung nhớ không còn khắc
khoải nữa
Hoàn cảnh trưởng thành đã khiến Đường Kỳ Sâm trở thành một người độc lập tỉnh táo, kiên trì nhẫn nại. Trên người anh có
sự chín chắn nam tính, có lòng trắc ẩn tìm tới cái chung
nhưng vẫn giữ được nét riêng. Anh không hề cố tình tỏ ra mờ
ám, cũng không dây dưa lằng nhằng. Ôn Dĩ Ninh có cuộc sống
riêng, khi chưa được cô cho phép thì anh tuyệt đối không tự tiện
ngang ngược nhúng tay vào
"Xe tới rồi, em lên trước đi" Đường Kỳ Sâm thản nhiên nhường đường
Taxi đỗ lại, phía sau còn có hành khách đang xếp hàng đợi
"Anh không quen chỗ này, cạnh nhà ga cũng không có khách sạn
nào phù hợp. Anh theo tôi, tôi dẫn anh đi" Dứt lời Ôn Dĩ Ninh lên xe, cửa vẫn bỏ ngỏ.
Quả thực là tiện đường, gần nhà cô có một khu đô thị thương mại, năm ngoái chính phủ ra sức thúc đẩy bỏ vốn đầu tư phát
truyển, đây là một trong những công trình trọng điểm tiêu chuẩn
được đánh giá là xuất sắc của quận và thành phố. Ở đó có
một khách sạn bốn sao, thuộc hàng top ở đây. Làm thủ tục xong, Đường Kỳ Sâm nói,"Nhà em có phải đi dọc theo khu này rồi rẽ
trái không?"
Ôn Dĩ Ninh nghi ngờ, hình như cô chưa từng kể chuyện này mà
"Lúc đưa em về vào đêm 30, tôi khá có ấn tượng" Đường Kỳ Sâm có trí nhớ rất tốt, đó là thiên phú. Anh cũng thích ghi nhớ
các con số, sự nhạy bén này khiến cho điểm toán của anh chưa
bao giờ tuột khỏi hạng nhất. Anh nói,"Khu vực này phát triển
đấy, nhìn vào cơ sở vật chất đồng bộ này chứng tỏ chính phủ đang gia tăng đầu tư. Nhà em ở gần đây có lẽ sẽ sớm được quy
hoạch thôi"
Khứu giác nghề nghiệp của anh trước giờ vẫn nhạy bén như
thế, Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Đúng là đã có thảo luận về việc dỡ bỏ, nhưng bàn đi bàn lại nhiều năm vẫn chưa triển khai. Mấy
chuyện kiểu này không bao giờ chính xác được, có lẽ mười năm
hay tám năm cũng chưa thấy động tĩnh"
Đường Kỳ Sâm không nói thêm gì nữa, anh nhận lấy thẻ phòng rồi chào tạm biệt cô đi về phía thang máy
Về tới nhà, cửa nhà khép hờ, đây là chuyện quá bình
thường đối với Ôn Dĩ Ninh. Bên trong truyền ra tiếng kêu lách
cách của các quân bài mạt chược, cô vừa mở cửa thì khói
thuốc mù mịt bay ra. Ôn Dĩ Ninh sặc sụa, Giang Liên Tuyết nghe
thấy tiếng ho mới thò mặt từ bàn mạt chược ra,"Đợi đã, con
đừng thay giảy vội, xuống dưới mua cho mẹ một cái bật lửa đã"
Lời khen cho có thế này đương nhiên không hề thật lòng. Lý
Tiểu Lượng hiểu nhưng không tỏ ý kiến, cứ nhìn Đường Kỳ Sâm
cho tới khi bị bạn kéo qua một bên uống rượu hát hò
Đường Kỳ Sâm ngồi về chỗ cũ, ngả người ra sau, không có biểu cảm gì, ngồi một lúc anh đứng dậy bước ra ngoài
Ôn Dĩ Ninh không hề chần chừ, lập tức bước theo anh
"Đường Kỳ Sâm"
Trên hành lang, Đường Kỳ Sâm quay người nhìn cô. Thấy cô không nói gì, anh cười,"Sao thế?"
Khoa cấp cứu, bệnh viện nhân dân thành phố H
Đường Kỳ Sâm đã chụp xquang, không bị trật khớp, nhưng sau khi nhìn cánh tay của anh bác sĩ vẫn kê cho hai loại thuốc mỡ tiêu viêm giảm đau. Ôn Dĩ Ninh đi lấy thuốc rồi quay lại, dọc đường
cơn giận đã tiêu tan gần hết. Hai người ngồi sóng vai ở bên
ngoài hành lang phòng khám, không ai nói gì.