Anh đẩy vai cô, cô vẫn duy trì tư thế cũ,khẽ lắc đầu
"Ổn không?" Anh hơi dùng sức nâng cô lên, nhưng vừa chạm vào
cánh tay cô thì đã cảm thấy mềm nhũn, có gì đó không đúng
lắm. Anh nhíu mày, ngón tay sờ lên má cô
Người Ôn Dĩ Ninh nóng rần, khuôn mặt ửng đỏ một cách bất
thường. Đường Kỳ Sâm đẩy cô tựa vào lưng ghế sau đó bước lên
ngồi vào ghế lái. Anh gọi điện cho lão Trần thông báo nửa
tiếng sau sẽ tới phòng khám. Lão Trần vừa khám xong một bệnh
nhân, nghe giọng nói anh không khỏi khẩn trương,"Cậu lại đau dạ
dày à?"
Club trên đường Xi Zha là của Phó Tây Bình mở, Phó Tây Bình
có phòng riêng ở đó, khi Đường Kỳ Sâm tới, An Lam đang ngồi chơi xúc xắc với mọi người, bốn năm người một bàn, cười nói vui
vẻ. Đường Kỳ Sâm gạt đám người ra, kéo An Lam đứng dậy
"Anh kéo em làm gì, đau em!" Hôm nay An Lam hôm nay cực kỳ không hợp tác, gạt thẳng tay Đường Kỳ Sâm ra
Hai người đứng trong căn phòng nhỏ, Phó Tây Bình thấy tình
hình không ổn bèn theo vào,"Sao vậy, làm sao thế, hai người
tính làm trò cười cho mọi người đấy hả?"
Đường Kỳ Sâm nghiêm mặt nhìn An Lam,"Hôm nay em đã làm gì?"
An Lam từ chối thẳng thừng,"Em làm gì cơ?"
"Thú vị lắm sao? Người ta không trêu gì tới em, đáng để em
phải làm thế hả?" Đường Kỳ Sâm kiềm chế giọng nói nhưng nét
mặt không có tí dịu dàng nào
An Lam hất cằm, giống một con khổng tước không chịu cụp
đuôi,"Người ta không thân không quen với anh, đáng để anh phải ra
mặt sao?"
Nghe tới đó, Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt, bình tĩnh lý trí
nói,"An An, không cần thiết phải thế. Chỉ là một cái hợp
đồng, em thích thì ký, không thì thôi. Chuyện này em không cần
phải nghĩ nhiều, anh chưa bao giờ ép em cả. Em muốn biết gì,
muốn chứng minh gì cũng không nên làm ra hành động ấu trĩ như
thế"
An Lam vẫn điềm tĩnh, thu hết mọi cảm xúc vào sâu đáy mắt,
đôi mắt cô bừng sáng,"Lão Chung chỉ mời cô ta ăn một bữa
cơm,nào có ép buộc gì. Cô ta bằng lòng thì đi ăn, không thì
thôi. Sao quay qua quay lại đã đi mách anh thế hả? Biết chữ
chuyên nghiệp viết thế nào không?"
An Lam ăn miếng trả miếng, dùng lời nói của Đường Kỳ Sâm để đánh trả lại anh, nhanh mồm nhanh miệng, thái độ không chấp
nhận sự thỏa hiệp. Đường Kỳ Sâm lúc này thật sự cảm thấy
tức giận, anh bước tới, siết lấy vai An Lam, đẩy cô ta ngồi
xuống ghế sofa
"Em không hiểu ý anh là gì à? Thân phận em như thế sao không
biết dùng não trước khi hành động? Là nhân vật của công chúng, có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào em? Nếu lọt vào
tai truyền thông, em có muốn bị chụp cho cái mũ minh tinh kiêu
ngạo không?" Đường Kỳ Sâm cười lạnh lùng,"Mấy năm nay, em bồi
dưỡng được những loại người gì ở bên cạnh thế hả?"
An Lam không quan tâm,"Em sợ chắc?"
"Em không sợ" Đường Kỳ Sâm liếc An Lam,"Đó là bởi em chắc
chắn cô ấy sẽ không nói gì. Nhưng anh cảnh cáo em, đứng sau cô
ấy là Trần Táp, Trần Táp là người muốn gì làm nấy, ai cũng
không ngăn được. Muốn đối đầu với Trần Táp thì em nên cân nhắc
kỹ, nếu Trần Táp muốn chơi cùng em, em chẳng trên cơ được tí
gì đâu, người chịu thiệt chỉ có em thôi. Có đáng giá không?
HẢ?"
Đều là người có địa vị từng trải trong cái vòng danh lợi
luẩn quẩn, giận dỗi thì cứ giận dỗi nhưng trong lòng vẫn sáng tỏ. Đường Kỳ Sâm đã sớm nhìn thấu An Lam, đạo lí đối nhân xử thế đa phần đều như vậy, bắt nạt người yếu sợ hãi kẻ mạnh,
ở đâu cũng thế.
Những lời nói này như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim An
Lam, luẩn quẩn vì một câu nói, một câu nói cứ nhức nhối trong
lòng. An Lam không kìm nổi nữa, thẳng thắn hỏi,"Ôn Dĩ Ninh là
gì của anh?"
Đường Kỳ Sâm vừa nghe đã hiểu ngay. Mấy lời anh nói với tên
họ Chung kia chắc chắn đã được chuyển lại cho An Lam. Ba chữ
"người của tôi" như một hòn than nóng bỏng. An Lam thích Đường
Kỳ Sâm đã nhiều năm, cho dù chưa từng nhận được một câu trả
lời từ anh nhưng anh ấy đối xử với cô khác hẳn mọi người
Sự nghiệp diễn xuất của An Lam luôn bận rộn, không thể hết
lòng hết dạ phát triển tình cảm này, đó là điều cô tiếc
nuối nhất
Đương nhiên, An Lam cũng biết mấy năm nay Đường Kỳ Sâm không hề yêu đương ai, Cảnh An Dương từng giới thiệu cho anh một giáo viên Trung văn, bố mẹ đều là giáo viên, con cháu gia đình thư hương
thế gia hàng thật giá thật. Công việc của Đường Kỳ Sâm có bận rộn thì vẫn cố gắng dành chút thời gian thử tiếp xúc với
người ta. Nhưng chưa tới một tháng, chuyện này đã âm thầm kết
thúc.
Cô giáo viên kia nói công việc của Đường Kỳ Sâm quá bận rộn, còn bản thân thì hy vọng có người dành thời gian ở bên nhiều
hơn
Chẳng qua đó cũng chỉ là một cách nói để tìm bậc thang
xuống cho cả hai bên. Nguyên nhân thật sự mang tính chủ quan rất
cao, loại đàn ông như Đường Kỳ Sâm, không thể chê được về cả
dung mạo lẫn phong độ, thái độ đối nhân xử thế lễ độ có
thừa. Nhưng quá hoàn hảo lại sinh ra cảm giác xa cách. Một
người đàn ông như thế đương nhiên tốt, nhưng một người đàn ông
biết quan tâm chăm sóc chu đáo, mới là lựa chọn hàng đầu của
phụ nữ
Sau này Đường Kỳ Sâm không còn chủ động kết giao bạn gái
nữa. Khi ấy An Lam còn mừng thầm trong lòng, dù Phó Tây Bình
đã sớm nhắc nhở cô rằng,"An An, nếu Kỳ Sâm thật sự muốn ở bên em thì đã sớm làm từ lâu rồi"
An An không phải là một cô bé ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào
không biết sự đời, đạo lý này sao cô lại không hiểu. Giữa An
gia và Đường gia vốn có sự liên kết phức tạp về lợi ích, đủ
các nghành nghề lẫn lộn từ chính trị, thương nghiệp, công
nghiệp hay nông nghiệp, hai nhà đều dây dưa lẫn nhau, mối quan hệ này vô cùng mật thiết. Đường Kỳ Sâm và cô ta, gia đình cô ta
không thể cắt đứt được
Con người đa phần đều thế, thứ mà mình không có được thì
người khác cũng đừng hòng có được. An Lam chưa từng thấy Đường Kỳ Sâm vì ai mà đi tranh cãi với mình thế này. Đây là lần
đầu tiên, nhưng chỉ một lần cũng đủ khiến người ta phải đau
lòng
Câu nói lúc ấy của anh "Còn dám kiếm chuyện với người của
tôi thì cậu cứ đợi đấy" quá nửa là ám chỉ người ở tập đoàn Á Hối, làm việc dưới quyền anh cho nên anh không muốn để cấp
dưới của mình chịu uất ức từ người khác, nhưng tâm tình của
anh lúc nói ra câu nói đó ý tứ thể hiện rõ, mình là chỗ dựa của Ôn Dĩ Ninh
Khi nghe xong lời chất vấn của An Lam, Đường Kỳ Sâm đã im
lặng rất lâu. Anh nhìn An Lam, ánh mắt lóe lên tia giận dữ. Ngay cả Phó Tây Bình cũng chỉ dám nín thở chứ không dám bước qua
khuyên nhủ
Một lát sau, Đường Kỳ Sâm lên tiếng,"Nếu anh thật sự theo
đuổi một người phụ nữ thì anh có thể để em ức hiếp cô ấy
sao?"
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi căn phòng, khi cánh cửa
mở ra, tiếng ồn ào ở sảnh bên ngoài ùa vào. An Lam sợ run
người ngồi im tại chỗ, giống như bị cơn sóng dữ điểm vào
huyệt đạo. Cô tựa như không hiểu, hoặc là hiểu nhưng không muốn
thừa nhận. Phó Tây Bình lặng lẽ vỗ vai cô, ung dung nói,"Còn
muốn náo loạn với anh Sâm của em à? Ngoan nào, để anh về bắt
cái lão khốn kiếp đó xin lỗi em"
Màn kịch tối nay đúng là không được dễ chịu cho lắm. Phó
Tây Bình nhìn theo bóng dáng Đường Kỳ Sâm dần khuất xa, cậu đã nhận ra ___chú già này thật sự động lòng rồi
Từ Club bước ra, tiết trời đêm xuân lạnh giá, lúc xuống xe
anh không mặc áo khoác, bây giờ vào trong xe ngồi cả người cảm
thấy ấm áp hẳn, đồng thời cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch
nhiệt độ với bên ngoài. Trên màn hình điện thoại có hai thông
báo tin nhắn wechat, là lão Trần gửi từ 15 phút trước
Bác sĩ Trần nói,"Cô bé kia lại lên cơn sốt cao rồi, có cần liên lạc với người nhà của cô ấy không?"
Đường Kỳ Sâm nhắn lại,"Tôi qua bây giờ đây"
Vòng đi vòng lại cũng đã một giờ sáng. Lúc lão Trần trông
thấy Đường Kỳ Sâm, ông cực kỳ quan tâm chỉ trỏ,"Sao không mặc
áo khoác? Lạnh người rồi lại tái phát đau dạ dày đấy"
Đường Kỳ Sâm mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh khói. Màu sắc
này rất kén da, da mà quá sẫm màu thì mặc lên trông sẽ bị
xỉn. Nhưng màu da Đường Kỳ Sâm lại vừa khéo phù hợp, trông từ
xa, anh sơ vin thắt lưng nghiêm chỉnh cộng thêm đôi chân dài phối
hợp, đúng là vui tai vui mắt. Anh không đáp lời lão Trần, chỉ
hỏi,"Cô ấy sao rồi"
"Tôi đã cho cô bé làm vài xét nghiệm, cũng chụp xquang rồi,
phổi bị nhiễm trùng dẫn tới viêm phổi cấp tính, cộng thêm sốt cao nên đã tăng liều lượng thuốc, giờ cần theo dõi thêm" Lão
Trần liếc Đường Kỳ Sâm,"Muộn rồi còn chạy qua, có thật chỉ
là đồng nghiệp không?"
Đường Kỳ Sâm bật cười,"Đừng đoán mò, cậu cứ tập trung chữa bệnh cho cô ấy đi"
Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, thấy mình đang ở
nơi lạ, theo bản năng cô với tìm điện thoại, y tá cầm bông băng
bước vào," ́y, tỉnh rồi hả. Đừng động đậy, tôi còn chưa rút
kim ra cho cô đâu"
Ôn Dĩ Ninh vén mái tóc ra sau tai, cơ thể yếu ớt. Ký ức lỡ
mất nửa nhịp rồi mới bắt kịp tiết tấu, nhớ lại chuyện Đường Kỳ Sâm đưa mình vào đây. Y tá rút kim châm ra cho cô, rồi
cúi đầu băng lại,"Hạ sốt rồi, cô bị viêm phổi nên về
phải điều dưỡng cho tốt. Nào, giữ nguyên ở đây khoảng năm phút
nhé"
Ôn Dĩ Ninh làm theo, không quên cảm ơn cô y tá
"Bạn trai cô tốt thật đấy, cả đêm ở đây trông" Y tá cười,"Lúc cô ngủ, anh ấy vào xem mấy lần liền"
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cánh cửa lại bị đẩy ra. Cô y tá quay đầu nhìn,"A, chào anh"
"Hạ rồi, không yên tâm thì ở lại đây thêm hai ngày nữa, hoặc
về nhà tự điều dưỡng cũng được"Cô y tá cầm bình truyền trống không ra ngoài
Ôn Dĩ Ninh tỏ ra khách sáo, Đường Kỳ Sâm đương nhiên chẳng
giả vờ tử tế, đưa qua đẩy lại làm gì, như thế lại càng chứng minh rằng mình chột dạ. Vì vậy anh chỉ gật đầu,"Tùy em"
Ôn Dĩ Ninh ngổi thẳng dậy, vén chăn định xuống giường. Đường Kỳ Sâm cũng không ngăn cản,"Lão Trần là bạn tôi, cậu ấy đã
khám cho em rồi, không có chuyện gì lớn, chỉ cần tiêu viêm, về
nghỉ ngơi hai ngày là khỏi"
"Tôi, tôi đi hỏi xem, tôi muốn xuất viện" Tối qua cô vừa uống
rượu, giờ cả người nồng nặc mùi cực kỳ khó chịu. Cơ thể cô
nên cô biết không còn gì đáng ngại nên muốn về thay quần áo
sạch sẽ
Đang xuất thần, đột nhiên Đường Kỳ Sâm nói,"Muốn về thì cứ
về khỏi cần hỏi, tôi đã hỏi qua lão Trần trước rồi, đi thôi,
tôi đưa em về"
Vào tiết xuân tháng ba, chỉ cần trời có nắng thì nhiệt độ
và bầu không khí trở nên khác hẳn. Khoảng 10 giờ, ngay cả ánh
nắng mặt trời cũng đem lại cho người ta cảm giác trong lành.
Khi ra tới bên ngoài, Ôn Dĩ Ninh giơ tay che mắt, Đường Kỳ Sâm mở cửa xe Land Rover đỗ gần đấy, ngồi trên xe, cô có thể nhìn
thấy cả những hạt bụi li ti lấp lánh dưới ánh nắng
Ôn Dĩ Ninh không từ chối ý tốt của Đường Kỳ Sâm bởi cơ thể
cô thật sự không khỏe, cô không muốn phí sức vào mấy chuyện
linh tinh này
Chỗ Lão Trần có một căn phòng để nghỉ ngơi, nội thất khá
đơn giản nhưng rất sạch sẽ, Đường Kỳ Sâm nghỉ ở đó một đêm.
Thật kỳ lạ, tuy giấc ngủ ngắn ngủi, nhưng đây lại là một đêm
ngon giấc hiếm có của anh
Xe lên cầu vượt, vì đã qua giờ cao điểm nên đường rất thông
thuận. Ôn Dĩ Ninh tựa lưng vào ghế, nhìn ánh nắng rạng rỡ bên
ngoài cửa sổ, làn da cô đắm chìm trong quầng sáng, các đường
nét được khắc họa bằng những vòng tròn được nhuộm màu, lúc
sáng lúc tối. Tới đèn đỏ, Đường Kỳ Sâm lấy chiếc áo khoác ở ghế sau trùm lên người cô.
"Lão Trần dặn đừng để em bi cảm lạnh, chiếc xe này đang bảo dưỡng cửa thoát khí nên lúc bật sẽ có mùi, vì vậy tôi mới
không bật điều hòa nhiệt độ, em đắp tạm cái này đi" Đường Kỳ
Sâm chỉ nói tới thế, chẳng có bất kỳ ý nào khác.Không vồn
vã, không giả làm người tốt, vẫn là bộ dạng ôn hòa lãnh đạm
như cũ. Anh bật radio, điều chỉnh băng tần sang kênh tin tức.
Giữa hai người, kể cả trước đây khi mối quan hệ còn tốt đẹp cũng ít khi nào có thể lập tức tiều tiết bầu không khí trong nháy mắt như thế
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, Đường
Kỳ Sâm phát hiện ra ánh mắt của cô nên quay qua đáp lại, bốn
mát chạm nhau, không ai hốt hoảng tránh né. Nhìn nhau nửa giây
rồi tránh ra, Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng về phía trước nhưng tay
cầm vô lăng không khỏi siết chặt
Máy điện thoại của Ôn Dĩ Ninh reo vang. Cô cầm lên nhìn, là Giang Liên Tuyết
Mấy năm nay Giang Liên Tuyết tung hoành trên bàn mạt chược,
nghiện tới nổi không dứt ra nổi, đừng nói là ngày thường,
những dịp lễ tết bà cũng chẳng chủ động gọi điện cho con
gái. Ôn Dĩ Ninh nhấn nút nghe, sau vài câu, cô cau mày,"Cái gì?
Mẹ tới Thượng Hải rồi ạ? Được được, mẹ tìm chỗ nào đợi tạm đi, được, mẹ ở MacDonald đợi con, con đang bắt xe về"
Túi khá nặng, Ôn Dĩ Ninh còn đang ốm nên phải mất khá nhiều sức, hai người lững thững bước về phía trước. Đường Kỳ Sâm
đỗ xe xong liền bước qua, đón lấy túi hành lý từ tay cô. Trông
anh cầm vô cùng nhẹ nhàng, cứ thể túm trong tay, sau đó anh quay qua khẽ gật đầu với Giang Liên Tuyết coi như chào hỏi
Đôi mắt Giang Liên Tuyết ánh lên sự nghi ngờ, liếc qua liếc
lại giữa hai người, dường như đã hiểu ra vì sao không gọi được
cho con gái