Đôi mắt Đường Kỳ Sâm tối sầm, anh cố kìm nén lại,"Trần Táp không cho phép em tới bữa tiệc đó, tại sao em phải tới?"
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng
Đường Kỳ Sâm không muốn nói nhiều, anh ngồi thẳng người, đã
bình tĩnh quay lại trạng thái lạnh nhạt như thường. Anh
nói,"Tần Quân có quan hệ tốt với lãnh đạo cũ của em. Thủ
đoạn của hắn em còn chưa thấy được hết đâu, lần đầu hắn còn
chưa ra tay, nhưng tới lần thứ ba thứ tư thì sao, em chạy thoát
nổi không"
Đường Kỳ Sâm nhận xét một cách vô cùng lý trí, anh mang lại cho người ta cảm giác ưu việt vượt trội. Ôn Dĩ Ninh lạnh lùng
đáp,"Anh yên tâm, tôi từng sai một lần, chắc chắn không sai thêm
lần nữa đâu"
Ôn Dĩ Ninh cứ mải băn khoăn về những cảm xúc bối rối và
khó chịu từ quá khứ, về lần đầu tiên rung động nhưng kết thúc bằng sự thật tàn nhẫn. Khi cô mới được nếm thử dư vị của
tình yêu thì Đường Kỳ Sâm lại làm cô tổn thương, những năm sau
này, tuy cô cũng từng yêu thêm, từng có một cuộc sống mới,
nhưng vết thương ấy dường như chưa thể lành lại.
Cô đặt anh và mình ở phía đối lập, dù chỉ là một cuộc
trò chuyện đơn giản cũng muốn dùng lời lẽ làm vũ khí tổn
phương đối phương
Đường Kỳ Sâm im lặng rất lâu
Đường Kỳ Sâm chậm rãi quay đầu, giọng nói tỉnh táo tới tàn nhẫn,"Nếu em đã không buông xuống được, vậy từ đầu vốn không
nên đến Á Hối"
Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh
hỏi,"Nếu anh đã bằng lòng cho tôi một cơ hôi tới Á Hối, tại
sao vẫn không thể buông xuống?"
Nói xong, cô nghiêng mặt, ánh mắt trong veo nhìn thẳng về
phía Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên mất kiên nhẫn, anh
không định nói tới chuyện này. Duyên phận là thứ hợp rồi tan,
dù ban đầu có tiếc nuối, có sai lầm, có ý kiến, nhưng tan
chính là kết thúc. Một người chưa đủ dứt khoát, một người
thiếu lý trí, lỗi lầm thuộc về cả hai bên, ai cũng sai, ai
cũng không đúng, liệu có ai chưa từng nói dối trong tình yêu .
Có vô số người từng đi ngang qua cuộc đời nhau nhưng hỏi có
mấy người có thể gặp lại. Đường Kỳ Sâm muốn bỏ qua quá khứ,
không nói tới tình riêng chỉ tập trung vào công việc. Nhưng chỉ
khi tự mình trải nghiệm thì anh mới hiểu, từng chi tiết nhỏ,
từng hồi ức xưa cũ ấy, mẹ kiếp, anh không thể quên được!
Đường Kỳ Sâm cố gắng chịu đựng cảm giác hỗn loạn trong
lòng,"Có phải em muốn tôi tức chết mới cam tâm phải không? Tôi
nói gì cũng không lọt tai phải không? Dù là trước đây hay hiện
tại, em vẫn cố chấp, vẫn không chịu nghe giải thích, hay tuyệt
chiêu của em chỉ cho mỗi mình tôi?"
Câu nói này tựa như một giọt nước tràn ly, xé toạc lớp mặt nạ giữa hai người. Đường Kỳ Sâm hỏi,"Em thà đứng ngoài cửa
tin vài câu nói đùa còn hơn nghe tôi giải thích. Ngày ấy tôi
chưa đủ tốt với em à? Hay tôi lừa em lên giường? Em tin một câu
nói chứ không tin tôi. Vậy còn em thì sao? Em cho rằng tôi là
người có tiền thì nhất định sẽ thiếu nghiêm túc trong tình
cảm? Em cho rằng tôi đối xử tốt với em chỉ là diễn trò? Em cho rằng tôi vô công rồi nghề cả ngày đưa đón em, dỗ dành em là
giả dối? Em nói đi là đi, một lời chào cũng không để lại, ngay cả cơ hội giải thích cũng cướp mất, thẳng thừng phán án tử
hình cho tôi? À, chẳng lẽ cứ tùy hứng như em mới là đúng?
Phải không?"
Giọng nói của Đường Kỳ Sâm chẳng khác nào tiếng chuông,
từng tiếng rõ ràng, để lại đư âm, đánh thẳng vào màng nhĩ,
vào ngực thậm chí lan tỏa cả cơ thể Ôn Dĩ Ninh. Anh phẫn nộ,
hoang mang, không muốn và cũng không cam tâm. Cố một số việc
chính là như vậy, ở thời điểm đó dù có hàng nghìn nút thắt, nhưng vận đổi sao rời, con người ta cũng phải bước tiếp. Anh
tưởng rằng tất cả đã là quá khứ, nhưng không, những ký ức đó vẫn ở đây, nguyên vẹn.
Im lặng một hồi, đèn giao thông đã chuyển xanh. Ôn Dĩ Ninh
chậm chạp không đi tiếp, tiếng còi phía sau không ngừng réo
rắt. Đường Kỳ Sâm liếc cô,"Em không muốn lái thì để tôi"
Ôn Dĩ Ninh không nói không rằng, tháo dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống xe
Tiếng còi càng gay gắt, Đường Kỳ Sâm không vui, bước xuống
vòng qua ngồi vào ghế lái, anh đánh vô lăng rẽ phải, cướp làn
rồi phi thẳng sang bên kia. Tốc độ quá nhanh khiến lốp xe ma sát với lòng đường tạo thành âm sắc chói tai. Đường Kỳ Sâm thắng
gấp, đầu chiếc xe Land Rover hơn ba trăm vạn suýt nữa thì đâm
vào lan can bảo vệ. Sau khi dừng lại, anh bước xuống xe quên cả
đóng cửa, cứ thế đuổi theo Ôn Dĩ Ninh.
Hai hôm trước, Cảnh An Dương đã gọi điện luôn miệng nhắc anh
hôm nay phải về nhà. Bà không nói thì Đường Kỳ Sâm vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật mẹ. Cảnh An Dương không phải người gốc Thượng
Hải, quê bà ở Nam Kinh. Ông ngoại của Đường Kỳ Sâm thời trẻ
phục vụ trong quân ngũ, giờ ông đã về hưu nhưng ba người con trai vẫn còn đang giữ chức vị chính trị quan trọng, chỉ đợi hoàn
thiện lý lịch là tiền đồ sau này sẽ vô cùng rộng mở. Cảnh An Dương là con gái út trong nhà, cuộc sống khá thuận buồm xuôi
gió, không kinh doanh cũng chẳng tham chính, sau khi lấy ba Đường
Kỳ Sâm, ngoài lo liệu việc nhà, tính cả ngấm ngầm cả công khai thì không ít lần bà ra tay giúp đỡ cho anh
Khi Đường Kỳ Sâm về tới nhà, An Lam đang ngồi trên sofa cười
nói cùng Cảnh An Dương. Thấy con trai về, Cảnh An Dương vui mừng
vỗ tay An Lam,"An An đúng là có lòng, lịch trình kín thế mà
còn tới mừng sinh nhật với mẹ"
An Lam cất tiếng gọi,"Anh Kỳ Sâm" Sau đó cười,"Không sao đâu
dì, chỗ con quay phim gần Thượng Hải lắm. Con đã xin đạo diễn
Trần nghỉ hai tiếng, vẫn theo kịp tiến độ bộ phim"
Đường Kỳ Sâm tháo găng tay, vắt lên tay vịn sofa, rồi đặt hộp quà lên bàn,"Chúc mừng sinh nhật mẹ"
Sinh nhật của Cảnh An Dương không bao giờ tổ chức lớn vì bà
không thích lắm người nhiều miệng, chỉ vui vẻ cùng nhau ăn một
bữa cơm gia đình là được. An Lam và Đường Kỳ Sâm ngồi cạnh
nhau, nhưng người lên tiếng chủ yếu là An Lam và Cảnh An Dương.
Sau khi ăn xong, Cảnh An Dương để hai người ngồi riêng một lát,
còn mình thì đi vào bếp làm món tráng miệng.
Đường Kỳ Sâm nhìn chằm chằm vào bể cá sinh thái của ba,
thỉnh thoảng lại ném vài viên thức ăn vào trong đó. Vài con có đuôi nhiều màu sắc kéo dài như dải ruy băng, có một con hớn
hớn hở hở tên là "Bất hủ kim thân" được ba anh cưng nhất.
An Lam bước tới, nhéo chút đồ ăn cho cá vứt xuống,"Anh vẫn còn giận chuyện lần trước?"
Đường Kỳ Sâm đáp,"Không phải"
An Lam nhìn anh,"Rõ ràng anh không vui mà"
"Làm gì có" Đường Kỳ Sâm đặt hộp thức ăn cho cá lên bàn,
ngón tay chà xát vào nhau phủi vụn còn sót xuống, sau đó quay
người đi về phía sofa,"Gần đây quay phim thuận lợi không?"
"Vẫn vậy" An Lam cũng ngồi xuống,"Dẫn dắt thêm hai người mới đi quay phim, phim cổ trang, nhưng mà hóa trang phiền phức quá"
An Lam hất cằm,"Lợi hại đấy, cô ta còn bảo không biết em"
Trong buổi họp báo, có một phóng viên đã hỏi về mối quan
hệ giữa Đường Kỳ Sâm và An Lam, cố gắng cạy tin tức từ miệng
Ôn Dĩ Ninh, hỏi bóng hỏi gió để bóc được một cái tin bát
quái. Nhưng Ôn Dĩ Ninh rất thẳng thắn trẳ lời rằng mình không
xem phim, cũng không biết An ảnh hậu là ai, khiến cho cả hội
trường phải phì cười
Nghe ngữ điệu của An Lam thì có vẻ không hài lòng cho lắm
Đường Kỳ Sâm nhìn An Lam hai giây, chân trái vắt lên đùi phải, tựa người vào lưng ghế, khóe mắt hiện lên ý cười, nơi chân
mày có chút ý tứ của một công tử phong lưu. Anh nói,"Người
không xem phim nhiều lắm nên không biết em là chuyện quá bình
thường, thế mà em cũng phải so đo à?"
An Lam không vui,"ANh còn nói đỡ cô ta"
Đường Kỳ Sâm không muốn kéo dài chủ đề này, nơi chân mày anh toát lên sự thản nhiên, anh cứ như vậy nhìn An Lam. An Lam quay
mặt qua chỗ khác. Bầu không khí trầm hẳn xuống
Cảnh An Dương bước từ bếp ra, nhiệt tình bắt chuyện, "An An,
nào qua nếm thử đồ dì làm, mẻ tổ yến này ngon lắm, con cũng
nên bồi bổ thêm đi"
An Lam đứng lên,"Cảm ơn dì, dì với anh Kỳ Sâm ăn đi, con phải về quay phim rồi"
Ngữ điệu và biểu cảm khiến người ta phải thương xót, An Lam
xách túi rời đi. Cảnh An Dương ra tiễn cô, lúc quay lại, bà có
vẻ không vui hỏi Đường Kỳ Sâm,"Vậy mà con không đưa con bé về"
Trần Táp không nhịn được cắt ngang màn trình diễn của con
khỉ con,"Con im lặng cho mẹ, tâm tư dồn hết vào được việc học
thì mỗi tháng mẹ cho con 3 vạn tiêu vặt"
Trần Tử Du không quan tâm mấy,"Sao con không thể theo đuổi chị
ấy, theo con biết thì chị ấy vẫn độc thân mà. Chú Kha, không
phải chú định theo đuổi đấy chứ?"
Kha Lễ chép miệng, "Chú cái gì mà chú"
Trần Tử Du lại ngoảnh đầu hỏi Đường Kỳ Sâm,"Boss, vậy chú có theo đuổi không?"
Đường Kỳ Sâm nhướng mày, trên mặt viết rõ hai chữ *không
vui*, anh bảo Kha Lễ,"Dừng xe" Sau đó quay lại nói với Trần Tử
Du,"Giờ tôi cho cậu 3 vạn tiêu vặt, cậu, xuống xe"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT