Người ngoài đều cho rằng Hải Lan đi hưởng tuần trăng mật cùng với Lăng Việt, nhưng thật ra là cô đi bệnh viện làm người chăm sóc.

Tế bào ung thư của Lăng Việt phát triển vô cùng nhanh, nhanh đến mức chỉ có thể nằm ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất.

“Rạng sáng hôm qua Tề Duyệt hạ sinh một bé trai mũm mĩm, em lén chạy tới nhìn, đứa nhỏ đó thoạt nhìn Trâu ba ba, nhưng em lại làm trái với lương tâm nói với Thẩm Mục Thâm đứa bé rất đáng yêu, đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy lương tâm có chút đau.” Hải Lan đặt cơm dinh dưỡng lên bàn nhỏ ở trên giường, kể với Lăng Việt câu nói trái với lương tâm của mình.

Lăng Việt nhẹ nhàng cười, hỏi: “Vậy hắn có phản ứng gì?”

Nụ cười của Lăng Việt làm cho tâm trạng của Hải Lan trở nên rất tốt.

Mặc dù Lăng Việt đã bắt đầu trị liệu bằng hoá chất, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia lại không có chút tiều tụy nào, ngược lại bởi vì có Hải Lan làm bạn, vẫn đẹp trai đến mức có thể làm Hải Lan xem đến thiện cảnh đẹp ý vui.

Sau khi Hải Lan chuẩn bị cơm xong, lại dùng gương mặt không thể lý giải, nói: “Kết quả hắn nói với em khoa mắt của bệnh viện kia vô cùng nổi tiếng, hắn kiến nghị em đi khám thử, anh nói xem có người ba nào ghét bỏ con của mình như vậy không?”

Hải Lan xác thật không thể giải thích, nếu không phải suy xét đến việc Tề Duyệt mới sinh con xong, thân thể vô cùng mệt mỏi, thì cô sẽ lập tức đem những lời nói này nói cho Tề Duyệt nghe một chút.

“Không sai, đó là tính cách của Thẩm Mục Thâm, trên thế giới này, còn có người hắn há mồm không thể chê sao”

Hải Lan nghiêng đầu nghĩ: “Thật đúng là không có, hắn mạnh miệng như vậy, còn dỗi cả Tề Duyệt, xứng đáng không theo đuổi được Tề Duyệt, đây là —— dỗi thê nhất thời sảng, xong việc truy này hỏa táng tràng trong truyền thuyết.”

Lăng Việt nhịn không được cười thành tiếng: “Nhìn gương mặt của em, dường như rất vui sướng khi người gặp hoạ.”

“Đó là điều đương nhiên, nhớ tới lúc hắn dỗi em, bây giờ em còn tức giận đến mức ngứa răng.”

Lăng Việt ôm Hải Lan vào lòng ngực, “May quá, anh không có làm chuyện gì ngu ngốc.”

Tuy biết Hải Lan cười lạnh hai tiếng, đẩy hắn ra, đứng lên, khoanh tay lại: “Nhưng thật ra em rất muốn biết anh đã có phó bản vậy anh còn có thể làm ra chuyện ngu ngốc nào giống hắn, rốt cuộc anh ngốc đến mức nào, nhưng mà không thể nghi ngờ, lúc anh vừa mới quen em, dỗi đến rất sảng đi.”

Hải Lan tiêu tan, cô không rối rắm mấy chuyện linh tinh của kiếp trước kiếp này nữa, ngượng ngùng xoắn xít căn bản không phải là tính cách của cô, cô chỉ biết, đời này, cô sẽ nắm chặt Lăng Việt không buông.

“Quả thật rất sảng khoái, thế cho nên khi họ Thẩm chuẩn bị có đứa thứ hai, em mới đồng ý lời cầu hôn của anh.” Lăng Việt mỉm cười nhìn về phía cô, bưng ly nước lên uống một ngụm.

Mỗi lần đi đón Hải Lan, hoặc là khi Thẩm Mục Thâm tới đón Tề Duyệt, mỗi lần hai người bọn họ gặp mặt, thì tiến độ này cũng đã trở thành đề tài để Thẩm Mục Thâm châm chọc, thăm hỏi hắn.

Thẩm Mục Thâm thê lương, thì hắn dường như không có chỗ nào tốt.

Lăng Việt cũng không kiêng dè những chuyện của đời trước nữa, lúc ở chung với Hải Lan, hắn đều có thể thực tự nhiên mà vậy rộng mở tới nói, nếu quá kiên dè, sẽ chỉ làm quan hệ của hai người bọn họ càng lúc càng xa.

“Vậy hiện tại, anh cũng có thể tận tình cười nhạo hắn.” Nhưng tiền đề là, đừng bị Thẩm Mục Thâm cười nhạo, nói kết hôn có ích gì, con anh ta cũng đã chào đời rồi.

Sau khi Lăng Việt dùng xong cơm trưa, Hải Lan bắt đầu dọn dẹp mặt bàn, không biết bắt đầu từ khi nào, Hải Lan mười ngón không dính dương xuân thuỷ, cũng đã trở nên cần mẫn, vốn dĩ Lăng Việt không muốn làm cho Hải Lan mệt nhọc như vậy, định gọi một hộ sĩ, nhưng Hải Lan cự tuyệt.

“Nếu như gọi một nữ hộ sĩ, cô ấy coi trọng anh thì phải làm sao bây giờ, ngươi một cái không cầm giữ được liền cùng nữ khán hộ như vậy như vậy đâu” đây là nguyên văn câu nói của Hải Lan ngay lúc đó.

“Đối phương là nam.”

“Nam cũng không được, lỡ như anh ta coi trọng em thì phải làm sao bây giờ, ta một cái không cầm giữ được liền như vậy như vậy đâu”

Sau đó chuyện này cứ như vậy mà không giải quyết được gì.

Hải Lan kiêu ngạo không nói nguyên nhân thật sự ra —— cô chính là muốn tự mình chăm sóc hắn.

Hải Lan dọn dẹp xong, mới vừa vào phòng bệnh, đã nghe được Lăng Việt đang mở loa ngoài nghe điện thoại, bác sĩ nói, cố gắng đừng đụng vào thiết bị điện tử, cho nên hắn cũng không kê sát lỗ tai, mà đặt ở một vị trí khá xa.

“Anh, chừng nào anh với chị dâu mới về, em không chống đỡ được nữa a a a.” Điện thoại vang lên tiếng kêu rên của Lăng Lân, vốn dĩ Lăng Lâm chỉ muốn làm một thiên kim nhà giàu, dựa vào quan hệ làm một lãnh đạo nhỏ ở công ty nhà mình, kiếm chút tiền sinh hoạt, không nghĩ tới anh mình kết hôn, tiệc rượu còn chưa làm đã trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật, áp cô ấy lên vị trí lãnh đạo tạm thời này.

“Lần này lại là vấn đề gì?” Lăng Việt nhìn Hải Lan mới vừa tiến vào một cái, rất bất đắc dĩ cười.

“Thẩm thị không biết làm cái quỷ gì, giống như phát điên, không tiếc lỗ vốn đoạt đi tất cả các mối làm ăn trên tay chúng ta!”

Nghe vậy, Hải Lan đã làm việc ở Lăng thị một khoảng thời gian, cũng không phải là thường dân gì, ngồi xuống, muốn nghe một chút xem sao lại như vậy.

Thẩm Mục Thâm đã rời khỏi Thẩm thị, tự mình thành lập một công ty, hiện tại Thẩm thị do hai mẹ con Thẩm lão phu nhân khống chế, nhưng Thẩm thị chẳng qua là một cái vỏ rỗng mà thôi, tại sao còn muốn lấy trứng chọi đá, điểm này Hải Lan giống với Lăng Lâm, rất khó hiểu.

Lăng Việt trầm ngâm một chút, bình tĩnh nói: “Không cần phải xen vào Thẩm thị, bọn họ muốn cướp thì cho bọn họ cướp, mặt khác, tăng gấp đôi sản lượng của một nửa các nhà xưởng dưới danh nghĩa của Lăng thị.”

“…… Tại sao?” Lăng Lâm ở đầu bên kia điện thoại vô cùng khó hiểu, rõ ràng khách hàng đều đã bị người khác cướp mất, tại sao còn phải tăng gấp đôi sản lượng?

“Hạ thấp giá cả, không tiếc tổn thất cạnh tranh với Lăng thị, phí tổn, chất lượng, những cái đó em cho rằng bọn họ có thể duy trì bao lâu?” Lăng Việt một ngữ nói toạc ra, lấy tình huống hiện tại của Thẩm thị, rõ ràng đã là một cái vỏ rỗng, lại vì đơn đặt hàng mà đại đại hạ thấp giá cả, có người sẽ nhịn không được dụ hoặc, tự nhiên sẽ mắc mưu.

“Anh, ý anh nói là trong đó…… Có bẫy?”

“Không cần đến anh, nếu những người trong hội đồng quản trị không đồng ý, thì em giao cho mấy người đang trợ giúp em, cho bọn họ đi điều tra, dùng số liệu giấy trắng mực đen cho bọn họ xem.”

“Được, hồi nữa em sẽ sắp xếp!”

“Còn có, làm phiền em sau này, bớt phiền anh em một chút.” Lời này, là Hải Lan nói.

“Chị dâu chị cũng ở đó sao…… Em, có phải em quấy rầy tuần trăng mật của anh chị hay không?” nghe được giọng nói của Hải Lan, Lăng Lâm lập tức chột dạ.

“Ha hả, em nói xem, cúp máy nhanh lên.”

Dứt lời, bên kia điện thoại lập tức vang lên âm thanh “Đô đô”.

Nhìn điện thoại đã cúp máy, Hải Lan trừng mắt nhìn Lăng Việt, “Tiền quan trọng hay là sức khỏe của anh quan trọng, không muốn sống nữa có phải hay không!”

Bác sĩ đều nói thiếu dùng não, gia hỏa này thiên là không nghe.

“Có phó bản, anh còn phải dùng não sao?”

“Có ý gì?”

“Chính là, đối phó một Thẩm Mạnh Cảnh, một Lăng Lâm là đủ rồi.”

“Anh chắc chắn?”

Lăng Việt gật đầu: “Em cho rằng vì cái gì mà bây giờ Thẩm Mạnh Cảnh lại không ngại tổn thất mà nhận đơn đặt hàng?”

Hải Lan nghĩ nghĩ: “Muốn lật đổ Lăng thị các anh?”

Lăng Việt lắc đầu, hơi hơi cong môi, mang theo như vậy một chút vai ác tà khí: “Hắn tiến bộ, Thẩm Mục Thâm thiết kế một vòng tròn, hắn ta ở Macao thua không ít tiền, tham ô công khoản, mượn không ít tiền, hiện tại còn chưa trả được, nên muốn lừa gạt khách hàng, cầm tiền đặt cọc, chuẩn bị chạy trốn ra nước ngoài.”

Hải Lan kinh ngạc bụm miệng, nửa ngày sau mới nói: “Hắn ta lừa gạt!”

“Thẩm Mục Thâm là kẻ tàn nhẫn.” Đây là khẳng định của Lăng Việt dành cho Thẩm Mục Thâm.

Khoé mắt Hải Lan giật giật: “Anh cũng không nhường một tấc.”

Hai người đều là người tàn nhẫn.

Hải Lan tựa lên vai Lăng Việt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Những chuyện đó trước tiên không cần xen vào, nghiêm túc trị liệu, bác sĩ nói đã khống chế được tế bào ung thư của anh, bây giờ bắt đầu tiến vào giai đoạn trị liệu thứ 2, sau khi qua giai đoạn thứ 3, thì chỉ cần uống thuốc một lúc nữa là được rồi.”

“Anh sẽ không sao.”

Lăng Việt vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Hải Lan, trầm thấp tiếng nói liền ở Hải Lan bên tai, làm cô an tâm.

Hải Lan cầm tay khác của Lăng Việt, ngón tay đan vào nhau: “Lăng Việt, em muốn anh đồng ý với em trước một việc.”

“Hả?”

“Nếu em đã xảy ra chút chuyện, anh……”

“Không có nếu!” sắc mặt Lăng Việt lập tức trầm xuống.

Không khí, trở nên áp lực.

“Em chỉ là đang giả thiết, anh nghe em nói xong được không.” Hải Lan nằm trong lòng ngực hắn cọ cọ làm nũng.

Lăng Việt vẫn im lặng.

“Em hy vọng trước tiên anh có thể trị hết bệnh, bởi vì em sợ sau này anh không gặp được em.” Hai lần trọng sinh mới đổi được một lần tương ngộ, ai có thể chắc chắn có lần tiếp theo hay không, ai có thể chắc chắn người tiếp theo mình gặp được sẽ là ai.

Tay đang vỗ tóc của Lăng Việt lập tức dời xuống eo, ôm chặt Hải Lan vào lòng mình.

“Cho nên, anh phải bình an, nếu em không thấy, nếu như có bò, em cũng sẽ bò đến tìm anh, hơn nữa, em tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình rơi vào nguy hiểm, cho nên, đồng ý với em có được không.”

Bởi vì biết chính mình đã từng kết cục, cho nên Hải Lan rất lo lắng Lăng Việt lại lần nữa sẽ vì cô mà từ bỏ trị bệnh.

Lăng Việt đến gần Hải Lan, cảm nhận hơi thở của cô, nhưng lại không trả lời trực tiếp với Hải Lan, chỉ nói: “Anh không thể không có em.”

Loại nhớ nhung này, là một loại thuốc độc – mãn tính, chậm rãi từ làn da thẩm thấu đến huyết nhục lại đến xương cốt, từ từ tra tấn ý chí con người, thẳng đến khi hỏng mất, rồi phát điên.

Hải Lan trong lòng im lặng đáp lại ba chữ —— em cũng vậy.

………………

Hai vợ chồng nhà họ Hải biết Hải Lan ở bệnh viện chăm sóc Lăng Việt, nên không nói gì thêm, nhưng lại dặn dò cô thỉnh thoảng về nhà, mà hôm nay Hải Lan đã đồng ý phải về nhà ăn cơm chiều, cho nên chỉ có thể tạm thời vứt bỏ chồng mình, về nhà một chuyến.

Vốn dĩ cô định lái xe về nhà, nhưng không biết tên nào thiếu đạo đức, đâm thủng bánh xe của Lăng Việt, vội vã về nhà, hơn nữa thời gian này, nhân viên bảo vệ tương đối bận rộn, cho nên Hải Lan quyết định sáng hôm sau mới giải quyết chuyện này.

Cuối cùng Hải Lan gọi xe trở về.

Chỉ là sau khi Hải Lan lên xe, bắt đầu xem tin nhắn trên điện thoại, nên không nhận ra được có một chiếc xe khả nghi vẫn luôn bám theo cô.

Xe ngừng lại trước ngã tư của tiểu khu, trả tiền xong, Hải Lan xuống xe, ngay sau đó đi qua ngã tư đường đường cái, khi đi đến giữa đường lớn, Hải Lan nghe được tiếng xe đang tăng tốc, xoay người vừa thấy, bỗng dưng cả kinh.

Trực giác nói cho Hải Lan biết, có người muốn hại cô!

Một chiếc xe hơi màu đen lao tới mình với tốc độ cực kỳ nhanh, Hải Lan không chút do dự xoay người chạy về phía tiểu khu, nhưng cặp chân kia không nhanh bằng tốc độ xe, âm thanh gần trong gang tấc, trong lúc cô cho rằng bản thân không thoát được thì, “Ping” một tiếng vang lớn vang lên ở phía sau, âm thanh kia như là hai chiếc xe đụng vào nhau.

Hải Lan lập tức cứng người, quên mất chạy trốn, ngơ ngẩn xoay người, cô nhìn thấy hai chiếc xe đụng vào nhau.

Vốn dĩ chiếc xe kia sắp đâm vào cô, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại bị một chiếc xe khác đụng phải văng ra mấy mét.

Trong nháy mắt kia, Hải Lan bừng tỉnh nhìn thấy một ảo giác, cô cũng đang trên đường về nhà, ngay vị trí này, cũng có một chiếc xe có ý định tăng tốc hướng về phía cô, tông cô bay lên, cô nhìn thấy máu, hơn nữa còn nhìn thấy được cặp mắt oán hận kia.

Đôi mắt của Tề Noãn.

Trong ảo giác Tề Noãn đụng người xong, chẳng những không chạy trốn, mà ngược lại còn xuống xe, không sợ bị bắt, đi tới Hải Lan đang nằm trong vũng máu, dùng giọng nói vô cùng rét lạnh nói: “Chỉ cần cô chết, tất cả những thứ này sẽ được bắt đầu lại từ đầu.”

Trong đầu Hải Lan như có thứ gì đó nổ mạnh, đầu đau như muốn nứt ra, hai mắt tối sầm lại, Hải Lan ngất đi.

Điện thoại trong túi cô bắt đầu vang lên không ngừng, không dừng phút giây nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play