Bên cạnh sân bay, xe cấp cứu và xe cứu hỏa đã đứng sẵn chuẩn bị.
Lốp bánh to tướng ma sát mãnh liệt với mặt đất bắn ra tia lửa rực cháy. Chiếc máy bay này trượt nhanh trên đường băng như đang chạy đua quyết liệt với thần chết. Nếu nhìn kĩ còn có thể phát hiện ra đầu của nó vẫn luôn lắc lư.
Tim mọi người nhảy lên cuống họng.
Xe cấp cứu, xe cứu hỏa lao tới với tốc độ cao nhất, bám sát sau cái máy bay này. Người trong Đài Kiểm soát cũng đi xuống, ngồi xe đến đường băng.
Song, chẳng một ai biết vào giờ khắc này, lúc tất cả ai nấy lòng tay túa mồ hôi, thấp thỏm ùa tới chiến trường nguy hiểm ấy thì chàng trai ở trung tâm chiến trường vẫn ngồi vững trên ghế lái đương rung lắc dữ dội, tay trái nắm cần cánh lái hướng, tay phải nắm cần kiểm soát, mắt nhìn thẳng, biểu cảm bình tĩnh và ung dung.
Cả cái máy bay chấn động, toàn bộ buồng lái cũng chấn động, song anh vẫn ngồi vững, ra sức kéo cánh lái hướng, bình tĩnh đẩy chân ga về hướng ngược lại.
Cuối cùng, lốp bánh trước vẫn nổ sau thời gian ma sát dài. Cả máy bay tức thì mất kiểm soát, rẽ hẳn sang bên phải. Nhưng Phục Thành chỉ hơi nhíu mày, mặt không đổi sắc, đoạn kéo lại hướng máy bay với tư thái cố gắng xoay chuyển tình thế.
"Brừm..."
Rốt cuộc con quái vật lớn này cũng trượt đến mặt cỏ phía bên phải đường băng, dừng hẳn trong lúc xóc nảy kịch liệt.
Xe cứu hỏa lập tức phun bọt chữa cháy lên càng bánh xe đang nổi lửa. Xe cấp cứu cũng chạy tới.
Phục Thành ngồi trên ghế lái, vẫn chưa cởi đai an toàn, mà thực hiện tắt từng công tắc một trên máy bay theo thứ tự. Cuối cùng, anh khóa chân ga.
Cởi đai an toàn, mở cửa buồng lái, xuống khỏi máy bay.
Vào khoảnh khắc lại nhìn thấy mặt trời, ánh mặt trời chói chang đầu hè ở Los Angeles làm Phục Thành không khỏi nheo mắt lại. Anh thoáng thấy một người đẩy đám đông, đi tới chỗ mình.
Trác Hoàn kéo anh lại, nhìn từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Phục Thành nhấc tay chân, vén tay áo lên: "Lúc hạ cánh bị xây xát một chút."
Chỉ thấy trên cổ tay gầy là một mảng máu gây ra bởi ma sát. Nhìn lên trên phần da bị rách chảy máu, dọc theo khuỷu tay là vết bầm chói mắt. Cú va chạm mãnh liệt làm máu tụ lại dưới da. Anh bị thương không nặng, song làn da đã làm vết thương nổi bật lên, bỗng dưng đem đến cảm giác nhìn mà ghê người.
Một thứ cảm giác khó tả và vô cớ dấy lên, Trác Hoàn giương mắt nhìn chàng thanh niên vẫn trưng biểu cảm bình tĩnh, cầm lòng không đặng mà hỏi: “Mẹ kiếp, em có thể bộc lộ một phản ứng đặc biệt được không?”
Phục Thành sửng sốt: “…?” Anh không hiểu lắm, chuyện này thì cần phản ứng đặc biệt gì đâu.
Trước khi xuống máy bay, anh không phát hiện ra mình bị thương. Mãi đến tận khi nghe Trác Hoàn hỏi, anh mới cảm nhận được cơn đau trên cánh tay. Vết thương này không nặng cho lắm, so với những buổi huấn luyện khi anh đi lính thì cứ như gãi ngứa vậy.
Trác Hoàn lười quở trách người ấy. Hắn kéo Phục Thành đến xe cấp cứu, nói với bác sĩ: “Xử lí vết thương giúp em ấy.”
Xử lí vết thương chỉ mất năm phút.
Tất cả người bên McFly vây quanh trước càng bánh xe bị hỏng, lại tiến hành thu thập và nghiên cứu số liệu. Phục Thành lắc cái tay bị quấn băng gạc, sải bước chạy đến bên người Trác Hoàn, ghé tai hắn nói mấy câu.
Trác Hoàn nhìn anh một cái, nói với Johnny: “Em ấy bị thương, anh tìm ai chở em ấy về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Johnny: “Thực sự không cần kiểm tra tỉ mỉ hơn sao? Phi công bay thử nghiệm lần trước của chúng tôi bị đụng đầu gây ra chấn động não rất nhỏ.”
Phục Thành lắc đầu: “Không sao, tôi biết mình đụng vào đâu.”
Johnny tức thì thu xếp người đưa Phục Thành về nghỉ tại khách sạn.
Ngồi trên xe, Phục Thành ngoái đầu nhìn về sân bay bèn bắt gặp hàng tá người đương chen chúc đứng quanh chiếc máy bay nọ. Người quá nhiều, anh không thể nhìn thấy Trác Hoàn từ trong số họ. Bởi vậy, anh dời mắt, mở điện thoại, song còn chưa kịp làm gì thì một cái tin nhắn nhảy lên. Phục Thành giật mình, mở tin nhắn.
Trác Hoàn: Chán quá, em thì sao?
Thời gian gửi là một tiếng trước.
… Hình như lúc đó anh đang lái máy bay, Trác Hoàn cũng biết mà?
Phục Thành nhíu chặt mày, nhìn cái tin nhắn này mãi, cuối cùng vẫn quyết định tắt ứng dụng tin nhắn, không đáp lại.
Xe hoàn toàn chạy khỏi sân bay McFly. Trên quốc lộ vắng người, Phục Thành cụp mắt nhìn điện thoại. Người ngồi phía trước là tài xế của McFly, còn anh thì mặt vô cảm nhìn màn hình điện thoại, bắt đầu gõ từng chữ một vào ứng dụng ghi nhớ, nhập số liệu lái cơ mật của McFly vào.
Ngay khi Phục Thành trưng nét mặt bình tĩnh gõ hết những số liệu quan trọng mình nhớ được ra, thì ở sân bay McFly, hàng tá nhà thiết kế máy bay xuất sắc đứng xung quanh càng bánh xe và bắt đầu thảo luận.
Một nhà thiết kế nói: “Theo lí thuyết thì càng bánh xe của F485 có thể thừa nhận vận tốc 150 nút và trọng lượng 540 tấn. Dẫu đó là neo đã được sửa thiết kế thì khi hạ cánh, vận tốc sẽ hơi thấp hơn 150 nút, nhưng trọng lượng vẫn kém xa 540 tấn, trọng lượng khai thác rỗng của nó là 180 tấn.”
(*150 nút = 278 km/h)
Lại có người nói: “Nhưng càng bánh xe không bị hỏng hoàn toàn. Mọi người nhìn mà xem, càng bánh xe của F485 bị nổ lốp, vả lại chỉ nổ đúng bánh trước. Ngoài ra, càng bánh xe còn bị méo rất nhẹ, song không hề gãy hẳn như cuộc thử nghiệm lần trước.”
“Cậu nghĩ sao?” Ngài Reina đột nhiên cất lời, ai nấy tức thì im thin thít.
Mọi người đồng loạt nhìn Trác Hoàn.
Trác Hoàn một tay vuốt cằm suy nghĩ, bỗng nhiên bị người ta chỉ mặt gọi tên. Hắc tặc lưỡi một tiếng, bật cười, giọng ung dung: “Tôi đâu biết được. Nhưng rốt cuộc cái máy bay này cải tiến như thế nào… làm tôi rất tò mò đấy.”
Ngài Reina liếc xéo hắn, cười lạnh.
Đến đêm, Trác Hoàn quay về khách sạn song không về phòng mình, mà đến gõ cửa phòng Phục Thành.
Hai người nhìn nhau, Phục Thành lấy một bản tài liệu dữ liệu đã in ra khỏi phòng sách.
Phục Thành: “Đã ở đây cả.”
Trác Hoàn ngồi xếp bằng trên sofa, ba phút sau đã nhìn hết toàn bộ số liệu. Hắn ngẩng đầu hỏi Phục Thành: “Vào khoảnh khắc hạ cánh chạm đất, em có cảm giác gì đặc biệt không?”
Phục Thành nghĩ: “Không có điểm nào đặc biệt, chỉ là bánh xe ở càng trước đột nhiên đạt tới sức chịu đựng lớn nhất, cánh lái hướng rất khó kiểm soát.”
Ban ngày, nhà phân tích số liệu của McFly cũng đã đưa ra kết luận này dựa trên máy tính.
Trác Hoàn triệt để nổi hứng thú, đoạn ném tài liệu lên bàn trà, nói chậm rãi: “Có hơi thú vị đấy.”
Phục Thành nhìn hắn, cúi đầu uống nước.
“Em nghĩ nó sẽ là gì?”
Phục Thành đáp lại bằng chất giọng bình tĩnh: “Em không biết.”
Trác Hoàn vốn chỉ thuận miệng hỏi anh mà thôi, trông thì như hỏi Phục Thành nhưng thực chất lại đang tự hỏi bản thân. Hắn chậm rãi ngả người tựa vào thành ghế, ánh mắt dần trở nên thăm thẳm và sâu xa, ngưng tụ tại một điểm không thể chạm tới trong hư không.
Trong phòng, chỉ có tiếng chuông tích tắc trên tường là vẫn khe khẽ vang lên.
Phục Thành đang cầm cốc nước ấm, im lặng nhìn hắn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, tầm mắt Trác Hoàn tập trung lại, hắn nhìn sang Phục Thành. Ban đầu hắn định bụng nói ra đáp án mình suy đoán cho anh nghe, song lúc luồng nhìn của hắn va chạm với cái nhìn lặng lẽ và chăm chú lên mình của chàng trai nọ, hắn dừng lại.
Tưởng chừng như lý luận thú vị đến đâu, câu trả lời cao thâm và huyền diệu đến đâu, vào thời điểm này cũng mất ý nghĩa.
Trác Hoàn đứng dậy, bước đến trước mặt Phục Thành, cúi người hôn khẽ lên bờ môi anh.
“Vết thương trên cánh tay sao rồi?”
Lúc người đàn ông này đứng dậy bước tới, Phục Thành không ngờ hắn sẽ hôn mình thật nhẹ và sẽ hỏi câu này. Vào khoảnh khắc Trác Hoàn đứng lên, điều anh nghĩ trong đầu là: Hình như bao cao su trong phòng này không đặt trong tủ đầu giường ở phòng ngủ thì phải.
Sau sự lơ đễnh ngắn ngủi, Phục Thành cụp mắt che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, bình tĩnh đáp: “Không sao nữa rồi.”
Trác Hoàn khẽ “À” một tiếng. Giọng nói lạnh nhạt của Phục Thành làm cảm giác khó hiểu bủa vây lòng hắn ban nãy lại lần nữa bất giác biến mất.
Trác Hoàn: “Rót hộ anh cốc nước.”
Phục Thành đứng dậy rót một cốc nước ấm cho hắn.
Lúc quay lại, Trác Hoàn nhướn mày với anh: “Tất cả các cánh phù hợp với điều kiện Kutta*, sau khi sinh ra hoàn lưu* xung quanh cánh, dựa theo định luật Bernoulli là có thể tính ra lực nâng tương ứng. Máy bay với hình thể và sức nặng càng lớn thì lực nâng cần thiết sẽ càng lớn.”
(*Điều kiện Kutta: Trong động lực học chất lỏng, điểm đình trệ là một điểm trong trường dòng chảy nơi vận tốc cục bộ của chất lỏng bằng không. Trên một cơ thể có một điểm sắc nét như cạnh đuôi của một cánh, điều kiện Kutta chỉ định rằng một điểm đình trệ nằm ở điểm đó. Đường thẳng tại một điểm đình trệ vuông góc với bề mặt của cơ thể.
*Hoàn lưu: Trong thủy động lực học, tuần hoàn là tích phân đường của trường vận tốc, vây xung quanh một đường cong kín.
*Trong thủy động lực học, nguyên lý Bernoulli phát biểu rằng đối với một dòng chất lưu không dẫn nhiệt không có tính nhớt, sự tăng vận tốc của chất lưu xảy ra tương ứng đồng thời với sự giảm áp suất hoặc sự giảm thế năng của chất lưu.
*Ý toàn câu là càng bánh xe F485 có khả năng thừa nhận lực rất lớn, nhưng vấn đề là một chiếc neo được xem là giảm trọng lượng vì sao lại sinh ra lực lớn hệt như máy bay với hình thể và sức nặng lớn, lớn đến nỗi làm càng bánh xe hỏng.)
Phục Thành: “Hửm? Thường thức về khí động lực học.”
Trác Hoàn: “Tính nhớt* chất lưu của cái máy bay này có vấn đề.” Hắn cúi đầu nhìn số liệu Phục Thành in ra, ngón tay gõ mạnh lên những con số đen đúa đằng kia, “Thor Reina khá là thú vị đấy, đến cả càng bánh xe của F485 cũng không thể thừa nhận nổi sức nén lớn nhất… Nói cách khác thì là, ông ta đã tăng lực nâng tối đa tức thời của cái máy bay này lên đến mức nào?”
(*Độ nhớt/Tính nhớt: Độ nhớt của một chất lưu là thông số đại diện cho ma sát trong của dòng chảy. Khi các dòng chất lưu sát kề có tốc độ chuyển động khác nhau, ngoài sự va đập giữa các phần tử vật chất còn có sự trao đổi xung lượng giữa chúng. Những phần tử trong dòng chảy có tốc độ cao sẽ làm tăng động năng của dòng có tốc độ chậm và ngược lại phần tử vật chất từ các dòng chảy chậm sẽ làm kìm hãm chuyển động của dòng chảy nhanh. Kết quả giữa các lớp này xuất hiện một ứng suất tiếp tuyến gây nên ma sát (lực ma sát trong).)
***
Tháng sáu, việc cải tiến càng bánh xe McFly F475neo vẫn được tiến hành thong thả.
Bên McFly vẫn giấu như giấu dịch, chỉ cho ra một mô hình lý luận cần thiết và bảo Trác Hoàn tiến hành cải tiến với bọn họ.
Trác Hoàn vẫn ung dung như không, rõ là vẫn chưa được xác minh, nhưng dường như hắn đã nhận định rằng hướng cải tiến của máy bay mới của McFly nhất định là cải tiến lực nâng tối đa tức thời của nó.
Có hướng đi rồi, hắn bèn bắt đầu lần mò trên con đường này, suy nghĩ phương án cải tiến của ông thầy nhà mình.
Trong vòng một tháng, Phục Thành lại lái thử nghiệm bốn lần nữa. Ở lần thứ tư, máy bay thuận lợi hạ cánh. Nhưng sau khi hạ cánh xong, Phục Thành vừa xắn tay áo sơ mi lên cho bớt cái nóng, vừa nhìn nhân viên phòng thí nghiệm McFly, vững giọng nói: “Không được. Có thể hạ cánh thuận lợi là nhờ sự trùng hợp và kĩ thuật. Lúc hạ cánh, tôi cảm giác càng bánh xe của nó đang chạm đến ranh giới hỏng hóc. Phi công có thể đáp cánh thuận lợi trên toàn cầu không quá 1%. Mà trong số 1% này, nếu không gặp may thì sẽ xảy ra sự cố.”
Ngài Reina nhíu mày.
Trác Hoàn bật cười: “Chi phí quá cao, cũng không thể dùng phương án cải tiến này để thiết kế càng bánh xe mới được.”
Ngài Reina hừ lạnh: “Tiếp tục.”
Sau khi kết thúc bay thử nghiệm, Phục Thành rời khỏi phòng thí nghiệm đặng tìm một nơi nghỉ ngơi. Anh dựa vào tường, nom như đang ung dung chơi điện thoại. Johnny nhìn anh từ xa, yên tâm gật gù. Song, chẳng ai biết rằng Phục Thành đang không ngừng ghi nhớ lại tất cả số liệu mỗi một lần bay thử nghiệm, sau đó học thuộc chúng, trình lên trước mặt Trác Hoàn.
Nhập xong số liệu cuối cùng, Phục Thành đang rà soát lại lần nữa thì bỗng dưng nhận được tin nhắn của Tô Phi.
Mở ra.
Cậu chàng Punk gửi tận sáu dấu chấm.
Tô Phi: ……
Phục Thành: “…?”
Phục Thành: Sao?
Tô Phi: Em hết chịu nổi rồi…
Phục Thành: ???
Tô Phi: A a a a a a em thực sự chịu hết nổi rồi!
Phục Thành: “…”
Gì vậy?
Nhưng đến năm phút sau, anh vẫn không thấy tin nhắn của Tô Phi đâu.
Phục Thành nghĩ đoạn, gọi điện thoại tới. Chẳng mấy chốc, cậu chàng vị thành niên nghe máy, nhưng lại ấp úng trước câu hỏi của Phục Thành: “Chịu hết nổi á? À không có gì, không có gì đâu anh. Không, không có gì hết á! Tại em nghỉ lâu quá nên phát rồ thôi anh Phục! Đúng, em phát rồ lên luôn í. Em chán lắm, nghĩ bụng anh vẫn đang làm việc, vất vả biết bao nhiêu, cho nên em tìm anh tâm sự thôi!”
Phục Thành: “…”
Dừng đoạn, Phục Thành hỏi: “Không có gì thật chứ?”
“Không! Dĩ nhiên là không rồi!”
Phục Thành chau mày.
Cùng lúc đó, Trác Hoàn hai tay đút túi đi ra khỏi phòng thí nghiệm. Hắn đi đến cửa phòng hút thuốc, một tay đẩy cửa kính, một tay lấy hộp thuốc lá màu bạc khỏi túi. Ngón tay vừa ấn nhẹ một cái là một điếu thuốc bắn ra, châm lửa lách tách.
Hút một hơi thật sâu, Trác Hoàn nhìn qua cánh cửa sổ kính sát đất của phòng hút thuốc bèn bắt gặp Phục Thành đang đứng ngoài ban công, hình như đang gọi điện cho ai đó.
Hắn híp mắt, lẳng lặng nhìn bóng dáng cao gầy của chàng trai ấy.
Cửa phòng hút thuốc lại bị người khác đẩy ra.
Trác Hoàn ngoái đầu nhìn lại, biểu cảm luôn khinh khỉnh thoáng thu liễm vài phần, đoạn gật đầu với thầy mình.
Thor Reina rất hiếm khi hút thuốc. Hồi còn trẻ, ông ta cũng là một người nghiện thuốc, nhưng càng lớn tuổi dần, ông ta cũng dần dà cai cái thứ độc hại đó. Sau khi đi vào phòng, ông ta không hút thuốc, cũng làm thinh, chỉ đi đến quầy bar cầm một bình Whiskey cho mình lên.
Trác Hoàn nhìn ông ta đi ngang qua, mãi đến khi ông ta mở bình rượu thì mới cất lời: “Hút thuốc hại sức khỏe, còn rượu thì không chắc?”
Ngài Reina cười lạnh, chẳng thèm bận tâm đến sự quan tâm như mặt trời mọc đằng Tây của đại gia Trác.
Gắp một viên đá lên và cho vào Whiskey, Thor Reina lạnh lùng nhìn người từng là học trò của mình: “Bao giờ quay lại?”
Trác Hoàn nhìn ông ta, hỏi ngược lại: “Tôi bảo sẽ quay lại bao giờ?”
Ngài Reina trào phúng: “Vậy cậu cứ muốn ở lại cái đội điều tra UCG quái gì đó à? Làm một nhân viên điều tra tai nạn hàng không tẻ nhạt và vô dụng? Đúng là đồ bỏ đi, Reid à, cậu làm ta cực kì thất vọng.”
Trác Hoàn điềm nhiên đáp: “Ồ, may là sự thất vọng của ông sẽ không phán tôi xuống địa ngục, cũng sẽ không làm tôi bớt đi một cắc tiền nào.”
“Thôi đi, vớt chiếc máy bay kia cũng đủ để cậu phá sản rồi!”
Trác Hoàn: “Tôi sẽ không phá sản.”
Ông già tóc bạc bật cười: “Cậu cầm cự được hết năm nay chắc?”
Trác Hoàn im lặng một chốc, lúc hắn ngẩng đầu lại thì nụ cười tự tin và ngạo nghễ đầy quen mắt đã nở rộ trên đôi môi: “Vậy thì tiếc thật đấy. Nếu tôi có đứng trên bờ vực phá sản thì chỉ còn nước về kế thừa tập đoàn Patrick mà thôi. Tôi thực sự chẳng muốn kế thừa tập đoàn Patrick tí nào cả, khổ lắm.”
Ngài Reina: “…”
Khốn kiếp, thằng nhãi này vẫn làm người ta phát ghét như ngày nào!
Ngài Reina lạnh lùng buông một câu: “Đằng nào cậu cũng sẽ quay lại thôi, mà còn là mặt xám mày tro quay về. Cậu muốn thiết kế máy bay, kể từ khi cậu bước vào nhà máy McFly, cậu đã không kìm lòng được, máu khắp cả người cậu sục sôi lên. Chậc, Reid Irvin Patrick ạ, cậu không thể gạt được đôi mắt của ta đâu. Từ cái khoảnh khắc cậu đặt chân lên mảnh đất của Los Angeles, mỗi một giây cậu đều muốn quay lại.” Dứt lời xong, ông ta sải bước đi mất, mang theo cả sự tự phụ của kẻ thắng cuộc.
Ngay lúc ngài Reina sắp đi ra khỏi phòng hút thuốc, Trác Hoàn đã im lặng một lúc lâu nay mở miệng: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, rằng ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.”
Reina dừng bước, ngoảnh đầu nhìn hắn.
Trác Hoàn cắn điếu thuốc, cười nhạt nhìn ông ta, phun một vòng khói: “Yên tâm đi, vì câu nói ban nãy của ông, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quay về McFly nữa.”
Reina: “…”
Thor Reina để lại một tiếng cười lạnh, đoạn đẩy cửa đi mất.
Hút xong điếu thuốc, Trác Hoàn đi đến ban công, đúng lúc Phục Thành cũng cúp máy Tô Phi.
Trác Hoàn hỏi với giọng lười biếng: “Gọi điện cho ai vậy?”
Phục Thành ngẩng đầu, trả lời: “Tô Phi.”
Mắt Trác Hoàn lóe lên, hắn bình tĩnh hỏi: “Gọi làm gì?”
Phục Thành lắc đầu: “Em không biết, hình như cậu ấy gặp chuyện gì đó nhưng không chịu nói.”
Trác Hoàn chặn đề tài này lại: “Ừ. Số liệu sao rồi?”
Phục Thành: “Vừa gõ xong.”
Trác Hoàn: “Ừ, thế em về khách sạn đi.”
Hắn không nói thêm một câu dư thừa, trên người hãy còn vương mùi thuốc lá chưa tản đi hết, đoạn xoay người đi về phòng thí nghiệm. Phục Thành dõi mắt theo bóng lưng hắn, lặng thinh một lát, cũng xoay người đi mất.
Phục Thành hiểu ý của Trác Hoàn. Tối nay hắn lại định tăng ca nên bảo mình về trước.
Ngồi trên xe, Phục Thành suy nghĩ, gửi một tin nhắn đi: Tối nay về đến khách sạn thì bảo em, em đưa tài liệu cho anh.
Một tiếng sau, anh mới nhận được tin trả lời.
Trác Hoàn: Ừ.
Mãi đến 2 giờ sáng, anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của người đàn ông nào đó. Phục Thành ngủ trên sofa, sáng hôm sau tỉnh lại mới mở điện thoại bèn thấy Trác Hoàn có gửi tin nhắn lúc 3 giờ.
Rửa mặt xong xuôi, do dự vài giây, Phục Thành cầm tài liệu gõ cửa phòng Trác Hoàn.
Ban đầu anh cứ tưởng người đàn ông ấy đang ngủ, ai ngờ mấy giây sau, cửa đã được mở. Vào khoảnh khắc khi cửa mở, mùi thuốc lá xộc lên mũi làm Phục Thành vô thức nhíu mày lại. Trác Hoàn mở cửa cho anh xong bèn bước về phòng sách, chẳng thèm liếc anh lấy một lần. Sau khi ngồi xuống ở phòng sách, hắn mới nhớ ra: “Em đưa tài liệu sang chưa?”
Phục Thành đặt tài liệu xuống bàn, hỏi hắn: “Anh thức trắng đêm à?”
Người đàn ông này ngồi bật dậy như bị vặn dây cót. Hắn cởi đồ và thay đồ nhanh thoăn thoắt trước mặt Phục Thành. Người toàn là mùi thuốc lá nồng nặc, hắn ngẩng đầu hỏi Phục Thành: “Có nước hoa không?”
Phục Thành: “…”
“Tại sao anh lại nghĩ em có nước hoa?”
Trác Hoàn nhíu mày: “Em không có hả?”
Phục Thành im lặng mất một lúc lâu: “… Có.”
Phục Thành lấy một lọ nước hoa nam từ phòng mình, xịt lên người đàn ông này. Thật ra Phục Thành chưa bao giờ thích dùng nước hoa, đó là quà mà Lina đi dạo phố mua tặng mọi người trước khi rời khỏi Los Angeles đi nghỉ mát. Ai cũng có quà cả. Tô Phi là cái máy chơi game loại mới nhất, chú Joseph là vòng thể hình, Phục Thành là nước hoa. Còn Trác Hoàn là gì thì chẳng ai biết.
Thay sang một bộ đồ sạch sẽ, xịt nước hoa che bớt mùi thuốc lá đầy mình, Trác Hoàn đứng trước gương, túm tóc, cột thành một cái búi con con.
Phục Thành kìm lòng không đặng mà hỏi: “Anh muốn đi gặp ai à?”
Trác Hoàn: “Hả?”
Phục Thành im lặng, không hỏi lại nữa, song Trác Hoàn vẫn hiểu ý anh. Hắn nhếch môi, khẽ “À” một tiếng, nắm cằm Phục Thành, buộc anh phải ngẩng đầu đối mặt với mình. “Phải, anh muốn đi gặp một người.”
Phục Thành trưng nét mặt bình tĩnh: “À.”
Nhìn vẻ mặt của chàng trai này, Trác Hoàn hơi nheo mắt, đoạn vỗ hai má Phục Thành: “Bây giờ muốn dduj em thực sự.”
Phục Thành xoay mặt đi, tránh khỏi động tác của Trác Hoàn. Anh hỏi: “Người anh muốn gặp là ngài Thor Reina?”
Trác Hoàn làm thinh, lúc sau mới cười lạnh đáp: “Ông ta làm anh phải trằn trọc cả đêm chỉ vì muốn làm rõ rốt cuộc ông ta đã làm ra cái lỗi ngu đéo nào với cái máy bay kia đấy?”
Phục Thành nhìn hắn, không nói nữa.
Cả hai cùng vào thang máy.
Trác Hoàn dựa vào lan can thang máy, hai tay đút túi, do quá mệt mà hắn nhíu mày với vẻ bực dọc. Phục Thành lặng lẽ quan sát hắn qua mặt gương phản chiếu của thang máy.
Trác Hoàn rất hiếm khi mặc một bộ đồ nghiêm túc, chỉnh tóc nghiêm túc, xịt nước hoa thơm nức như vậy.
Vẻ bề ngoài quá đỗi xuất chúng luôn làm người ta quên khuấy cách ăn mặc hằng ngày quá là tùy ý của hắn, song sau khi hắn ăn bận bóng bẩy hơn, hắn hơi nghiêng đầu, làm ra một động tác sửa lại dây đồng hồ thôi cũng toát lên vẻ đẹp trai và nhã nhặn khó tả.
Có lẽ người này thực sự kế thừa gen của bố hắn.
Mày đẹp mắt dài, cánh mũi cao thẳng như được đẽo gọt, đôi môi mỏng luôn mang theo ý châm chọc. Rèm mi hơi dài và dày khe khuất cặp mắt kia, nhưng Phục Thành thừa biết, rằng đôi mắt ấy rực rỡ như vì sao sớm, là ánh sao ôm lấy cả vũ trụ vào lòng.
Phục Thành lặng lẽ nhìn người trong gương, bỗng Trác Hoàn ngước đầu, nay cả hai thành mặt đối mặt.
Phục Thành còn chưa kịp dời mắt đi, trên gương mặt anh lộ vẻ sửng sốt theo phản xạ, đoạn nhanh chóng xoay đầu.
Bầu không khí lặng đi một chốc, chỉ còn nghe được tiếng máy móc vận chuyển trong thang máy.
Hơi thở anh dần nặng thêm, Phục Thành cụp mắt, nghe thấy tiếng bật cười của người đàn ông nọ ở sau lưng mình.
“Phục Thành.”
Anh bình tĩnh đáp: “Ừ?”
“Em có biết lần đầu tiên anh muốn đè em là khi nào không?”
Tim anh đập nhanh hơn, tiếng đập ùa lên cổ họng. Phục Thành ngước mắt, bình tĩnh đáp lại bằng một âm tiết đơn: “Ừm?”
Trác Hoàn nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, nhoẻn miệng cười: “Japan Airlines 917, lúc ngồi trên chiếc máy bay thử nghiệm đi Bắc Cực. Em ngồi xổm bôi thuốc cho anh, em có biết lúc đó trên mặt em viết cái gì không?”
Ngay cả hô hấp cũng sắp bị nghẽn lại bởi trái tim cứ đập dồn dập, song anh biết, người này nhất định sẽ không nói ra thứ đáp án tốt đẹp gì cho cam. Phục Thành dời mắt khỏi người đàn ông này đi, giọng điềm nhiên: “Em không biết, mà cũng không muốn biết… Ưm…”
Chiếc hôn nồng nhiệt khỏa lấp đôi môi mềm mại nhưng rất đỗi vô tình của người này.
Trác Hoàn cầm cổ tay Phục Thành, đè anh lên bức tường lạnh lẽo của thang máy, cúi đầu trao nụ hôn suồng sã. Nhiệt độ và hương vị quen thuộc làm cơ thể anh bắt đầu đáp lại còn nhanh hơn cả ý thức. Phục Thành hé môi, hơi nghiêng đầu, khép mắt lại, hôn người đàn ông này trong cái thang máy đang đi xuống.
Đầu lưỡi hắn liếm láp từng tấc một trong miệng chàng trai này, mạnh mẽ chiếm giữ, rồi để lại đó hơi thở chỉ thuộc về Trác Hoàn.
Hai người hôn nhau nhiệt tình cho đến khi môi bị hôn sưng lên, nước bọt không màu tràn ra khỏi khóe môi. Phục Thành cúi đầu thở hổn hển, vươn tay lau nước bọt chẳng biết là của ai bên bờ môi mình. Trác Hoàn đương ôm mặt anh, nhìn sâu vào đáy mắt anh, gằn từng chữ: “Hệt như ban nãy vậy, Phục Thành ạ, trên mặt em viết rằng…”
“Em rất muốn được anh ‘chơi’.”
“Kể từ lúc đó, anh đã muốn em rồi. Anh muốn em, rất đỗi muốn em…”
Nụ hôn lụn vụn và dịu dàng đáp lên đôi môi hơi sưng của chàng trai nọ. Rõ ràng nó không hề kịch liệt tận xương như vừa nãy, nhưng lại như một cơn gió ấm thổi vào lồng ngực anh. Phục Thành cầm lòng không đậu ngẩng đầu lên, cũng nhẹ nhàng hôn đáp lại người đàn ông này. Lần đầu tiên anh bất chợt có dũng khí, cũng bất chợt thật lòng muốn nắm lấy đôi tay của hắn.
Cửa thang máy Tinh một tiếng và mở ra, cả hai đều dừng lại.
Trác Hoàn sải bước ra ngoài trước, Phục Thành nhanh chóng bám theo sau.
Hai người sóng vai nhau mà đi, hầm đỗ xe chập choạng vang tiếng bước chân cộp cộp của họ.
Một tháng trước, sau khi Lina đi khỏi Los Angeles, ngày nào cũng là Trác Hoàn lái xe chở cả hai đi nhà máy McFly. Trác Hoàn sinh ra tại Los Angeles, hắn rất quen thuộc thành phố này, mọi thứ cũng như nước chảy mây trôi.
Hai người sẽ không trễ nải công việc vì chuyện mây mưa. Phục Thành quẳng chuyện vừa nãy ra sau đầu, nhác thấy chiếc xe thể thao Pagani của Trác Hoàn từ đằng xa. Lúc này, trong hầm đỗ xe vắng tanh vắng ngắt có thêm tiếng giày cao gót nho nhỏ.
Theo lí mà nói thì đó là chuyện quá đỗi bình thường.
Đây là hầm đỗ xe của khách sạn, rất nhiều dân trí thức sống ở các kí túc xá cao cấp gần đó cũng sẽ đỗ xe tại đây, dù rằng phải chịu phí đỗ xe đắt đỏ. Trong hầm xuất hiện một chủ xe khác là một chuyện cực kì hợp lí, song chẳng hiểu sao mà chẳng mấy chốc, tự đáy lòng Phục Thành nổi lên dự cảm lạ thường.
Bàn tay lắc chìa khóa xe của Trác Hoàn cũng dần dừng lại.
Hắn xoay người, nhìn về phía người phụ nữ đang tiến lại gần họ.
Đó là một người phụ nữ châu Á dịu dàng và thanh tú. Bà ta sở hữu mái tóc đen mượt cùng đôi mắt thanh nhã và đẹp đẽ. Vì quá gầy nên dù có chiều cao hơn 1m7, bà ta vẫn đem lại cảm giác như liễu rủ trước gió. Phục Thành suýt nữa thì cho rằng chiếc giày cao gót mảnh khảnh đó không chống được thân hình mỏng manh của bà ta, song bà ta vẫn giẫm cộp cộp lên chiếc giày cao gót, đi tới trước mặt cả hai.
Sau đó, bà ta dừng bước, ngước mặt nhìn Trác Hoàn.
Mắt bà ta lóe sáng, giọng nói toát lên vẻ thất vọng, bà ta cất lời: “Reid à, mày đã biết bố mày lại tìm đàn bà bên ngoài từ bao giờ?”
Trác Hoàn lẳng lặng nhìn bà ta, cười khẩy: “Bà xàm thật đấy.” Hắn xoay người toan đi.
Người phụ nữ này cản hắn lại, phẫn nộ quát: “Mày đã giúp anh ấy gạt tao!”
Trác Hoàn chẳng thèm liếc bà ta lấy một cái. Hắn bực mình ra sức hít thở, bước đến xe mình.
“Đó là xe bố mày tặng cho mày đúng không! Mày đã biết anh ấy qua lại với con ả tóc vàng đê tiện kia từ lâu rồi. Mày biết, đúng chứ? Thế mà mày lại gạt tao, thế mà mày lại giúp anh ấy gạt tao!”
Trác Hoàn hết nhịn nổi: “Bà bị điên mẹ nó rồi!”
“BỐP!”
Một cái bạt tai được dồn hết sức tát lên mặt Trác Hoàn. Do không kịp đề phòng mà Trác Hoàn bị bà ta tát lệch mặt, vết hằn đỏ tức thì xuất hiện tròn vẹn trên mặt hắn.
Phục Thành sững sờ, đoạn bước ra trước một bước, song còn chưa kịp làm động tác gì thì chỉ thấy mẹ Trác Hoàn mắt đỏ vằn, gào lên với vẻ căm phẫn và tuyệt vọng: “Tao là mẹ mày, tao là mẹ mày cơ mà! Bố mày đối xử với tao như vậy, tại sao mày có thể giúp anh ấy gạt tao, tại sao mày lại làm vậy!” Nói xong, mắt bà ta đỏ au, gương mặt toát lên vẻ tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt nhu nhược này, lại giơ tay lên, gồng sức vung xuống.
Nhưng cái tát này đã bị Trác Hoàn cản lại.
Hắn cầm cổ tay người đàn bà này, ung dung ngẩng đầu lên, nhìn bà ta với vẻ trào phúng: “Một cái tát là đủ lắm rồi. Thấy tốt thì nhận, bà hiểu chứ?”
Đôi mắt lạnh lùng bị xâm chiếm bởi ác ý và mỉa mai dày đặc, có vẻ cái liếc mắt không mang theo bất cứ tình cảm nào của Trác Hoàn đã làm mẹ hắn hoảng sợ. Người đàn bà với vẻ ngoài nhu nhược này giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay như gông cùm của con trai, song bà ta lại sợ hãi khi phát hiện sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ. Dẫu bà ta có dồn sức như thế nào đi chăng nữa, Trác Hoàn vẫn trưng khuôn mặt vô cảm tóm chặt tay bà ta, làm bà ta không thể cựa quậy nổi.
Ngay sau đó, Trác Hoàn cười lạnh thả tay bà ta ra, xoay người đi về phía xe mình. Hắn chợt xoay người lại, nhưng không nói với mẹ mình, mà là nói với Phục Thành: “Em ngu con mẹ nó người rồi à, qua đây!”
Phục Thành mím môi, đi tới.
Tiếng động cơ cuồng bạo của siêu xe Pagani rú lên khiến cả hầm đỗ xe đều vọng tiếng lại. Sau khi lái xe ra khỏi vị trí đỗ, Phục Thành quay đầu nhìn Trác Hoàn bèn thấy hắn đang cầm một điếu thuốc, châm lửa, cả gương mặt toát lên ý cười trào phúng và rét buốt.
Xe sắp khởi động, Phục Thành bỗng nhìn thấy người đàn bà kia giang tay chắn đường từ xa.
Bà ta gào lên: “Mày tìm bố mày về ngay! Anh ấy không cần tao nữa, và mày phải giúp tao tìm anh ấy về!”
Trác Hoàn trợn mắt, nổi cơn thịnh nộ đập mạnh lên tay lái: “Bà bị điên rồi!”
Bà ta bật khóc, dường như không nghe thấy lời Trác Hoàn, vẫn lặp lại: “Đã nửa tháng nay anh ấy không nghe máy của tao, anh ấy không cần tao nữa rồi. Mày tìm anh ấy về cho tao, mày tìm anh ấy về…”
“Tránh ra!”
“Không!”
“Đ*t mẹ bà cút ngay cho tôi!”
“Không! Mày là con tao, mày phải tìm anh ấy về cho tao! Mày có bản lĩnh thì cứ cán qua xác tao đi!”
Người đàn bà này nhắm mắt, rống lên như đã điên thật. Phục Thành chợt thấy không ổn, bèn quay đầu nhìn sang Trác Hoàn. Anh chứng kiến Trác Hoàn mắt đỏ vện, miệng run run. Ngay sau đó, hắn cắn răng, gầm gừ một tiếng trầm từ cổ họng, đoạn giẫm chân ga.
Phục Thành trợn mắt: “Trác Hoàn!”
Chiếc siêu xe thể thao tăng tốc đến tối đa chỉ trong vòng một giây. Chỉ cần hai giây là nó có thể đâm chết người đàn bà đang chặn đường kia. Ngay lúc cái xe thể thao khởi động, mẹ Trác Hoàn như mới nhận ra sự bất thường, bà ta sợ tái mặt, nhanh chóng chạy sang một bên. Phục Thành muốn cản Trác Hoàn lại, song hoàn toàn không thể kịp được, chỉ đành phó mặc vào một mình Trác Hoàn để tránh khỏi bi kịch này.
Chỉ thấy Trác Hoàn dùng sức xoay vô-lăng, sau đó đâm đầu vào cây cột của hầm đỗ xe.
Tiếng va chạm inh tai vang lên, túi khí của xe bật ra.
Nửa phút sau, Phục Thành mới ngẩng đầu nhìn mũi xe. Chiếc siêu xe tốc độ cao cấp này đã bị đâm thành đống sắt vụn, toàn bộ mũi xe bị nhấc lên. Anh quay đầu nhìn Trác Hoàn bèn thấy hắn chống trán bằng một tay, cúi gằm mặt, nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.
Tầm mắt Phục Thành lướt qua hắn rồi chuyển sang mẹ hắn.
Người đàn bà kia ngã ngồi trên đất, đôi chân mặc váy đập xuống đất đang chảy máu, tuy chỉ trầy da nhưng vết thương trông rất dữ tợn. Bà ta mặt cắt không còn một giọt máu, run bần bật vì khiếp sợ, máu chảy dọc xuống đùi.
Phục Thành nhíu chặt mày, anh mở cửa xe định nâng bà ta dậy.
“Không được mở cửa.”
Phục Thành dừng lại, xoay người nhìn về phía Trác Hoàn.
Người đàn ông nọ vẫn đang nhắm mắt, giọng hắn gần như là rít từ kẽ răng.
Mãi sau, Phục Thành vẫn nói: “Có vẻ bác ấy không đứng dậy nổi.”
“Cần đéo gì mà em phải lo?!” Trác Hoàn mở mắt. Mắt hắn đỏ au, nhìn Phục Thành chằm chằm với vẻ lạnh lùng.
Phục Thành tức thì im bặt.
Sự tĩnh lặng kéo dài đằng đẵng, người đàn bà ngoài xe hốt hoảng khàn giọng gào: “Đồ quái thai. Trác Hoàn, mày là đồ quái thai! Mày không phải người… Súc sinh, mày là thứ súc sinh!” Bà ta lảo đảo đứng dậy, nỗi sợ suýt bị đâm chết làm bà ta phải chạy đi một cách chật vật.
Tất cả mọi thứ đều lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, Phục Thành nhẹ giọng nói: “Hình như tay anh chảy máu rồi.”
Trác Hoàn cụp mắt nhìn ngón tay chảy máu của mình, trưng bản mặt vô cảm lau vết máu bằng áo. Máu vừa lau lại chảy ra, và hắn lại tiếp tục lau.
Trong lòng có một giọng nói vang vọng, nhìn gương mặt bị bủa vây bởi sự tàn nhẫn của người đàn ông này, Phục Thành há miệng, cuối cùng vẫn hỏi câu đó: “Mẹ anh bị sao vậy, trông trạng thái tâm thần của bác không được ổn cho lắm.”
Động tác lau vết máu dừng lại, Trác Hoàn chậm rãi quay đầu nhìn anh. Rất lâu sau, hắn mới hỏi: “Hửm?”
Phục Thành lặng thinh, rồi nói tiếp: “Có vẻ mối quan hệ giữa bác với anh không được tốt lắm.”
Trác Hoàn bình tĩnh nhìn anh, Phục Thành nhìn thẳng vào hắn.
Trái tim như bị bóp nghẹt, chàng thanh niên này thu hết tất cả sự quan tâm, hờ hững đáp: “Không, em chỉ tiện mồm hỏi thôi.”
“Ồ?” Hắn cố ý kéo âm điệu, nghe như tiếng châm chọc sắc bén nhất trong số tiếng vọng ở hầm đỗ xe.
Phục Thành: “Xe hỏng rồi, anh còn muốn đi McFly nữa không? Anh bị thương rồi, hãy xử lí vết thương trước đã.”
Trác Hoàn: “Phục Thành.”
Phục Thành ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy dưới ánh đèn trắng tinh chói mắt của hầm đỗ xe, người đàn ông này cụp mắt, như cười như không nhìn anh, dùng giọng chứa ý cười mà thốt lên cái lời vừa là giễu cợt, vừa là sự thật: “Em tưởng lên giường với tôi xong là thích khua tay múa chân đéo gì với tôi cũng được chắc?”
Hô hấp ngừng hẳn vào giây phút này.
Phục Thành lặng thinh nhìn người đàn ông bị ăn mòn bởi cơn ác ý vô tận trước mặt mình. Anh hé miệng, chính tai nghe thấy mình đã nói thế này bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi không hề.”
Trác Hoàn: “À mà em biết không, trí nhớ tôi rất tốt.”
“Sao?”
“Tất cả mọi thứ, xem tối đa ba lần là tôi đã nhớ được rồi.”
“Cho nên?”
“Tôi đã nhìn danh sách người gặp nạn của Rogge 318 những 87 lần. Cái họ Phục này rất hiếm thấy, cả đời này tôi mới chỉ gặp hai lần mà thôi. Một là em, một là, đúng rồi, hình như có trên danh sách người gặp nạn trên chuyến bay Rogge 318?”
Nhìn nụ cười hờ hững trên mặt người đàn ông này, lắng nghe câu hỏi bâng quơ của hắn. Phục Thành gật đầu đáp: “Phải, đó là chú của tôi.” Nói xong, anh mở cửa xe và bước xuống. “Có lẽ hôm nay không đi McFly được nữa. Anh bị thương rồi, ban nãy mắt cá chân của tôi cũng bị trật. Thầy Trác, tôi sẽ liên hệ xin nghỉ với người bên McFly.”
Phục Thành đi xuống xe, sải bước về phía thang máy.
Anh bị trật chân thật, trông không quá nghiêm trọng, nhưng lúc đi đường cứ phải tập tễnh.
Trác Hoàn ngồi trên xe, nhìn anh bước từng bước một về phía thang máy. Đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm. Ngay khi Phục Thành sắp rẽ, hắn mở cửa cái cạch, gọi anh lại: “Này, Phục Thành.”
Phục Thành xoay người: “Thầy Trác còn chuyện gì nữa?”
Trác Hoàn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, im lặng vài giây, đoạn cười khẩy: “Không có gì.”
Phục Thành nhìn hắn, dời mắt, đi vào thang máy.
Cửa thang máy kêu Tinh, bóng dáng của chàng trai nọ biến mất sau cánh cửa từ từ khép lại.
Ở hầm đỗ xe yên ắng, người đàn ông nọ đá chiếc siêu xe bị hỏng: “Mẹ kiếp!”
Trong thang máy, vào khoảnh khắc khi cửa đóng lại.
Cơn đau như kim châm muối xát bị quên bẵng một lúc lâu nay lan từ mắt cá chân ra khắp toàn thân. Phục Thành tựa người lên vách tường lạnh buốt của thang máy. Anh chậm rãi giơ tay lên, dùng cả cánh tay để che kín đôi mắt mình. Anh chẳng tài nào khóc nổi, thế nhưng trái tim anh như bị khoét rỗng, mọi thứ trong cơ thể anh đã biến mất.
Anh vẫn luôn biết, rằng Trác Hoàn chưa từng nghiêm túc.
Hắn thích con trai châu Á mắt đen tóc đen, từ đầu chí cuối vẫn luôn là như vậy, và cũng chỉ là như vậy.
Song, anh vẫn thích người đàn ông này.
Từ cái nhìn đầu tiên bắt gặp hắn tại hội trường quân đội, sự si mê và kính ngưỡng của anh đã dần nảy mầm theo năm tháng. Đó không phải thích, nó còn đậm sâu hơn thích. Anh xem người đàn ông này là thần bằng nỗi khát khao, bằng tín ngưỡng của mình suốt sáu năm trời ròng rã. Mà thật ra sau này đem lòng yêu hắn cũng vô cùng dễ dàng. Anh như khách bộ hành giẫm phải đầm lầy, càng lún càng sâu, không còn khả năng thoát ra nữa.
Lúc thang máy đi lên tầng một thì có một cặp vợ chồng già bước vào.
Bà nhìn gương mặt cực kì khó coi của Phục Thành bèn ngẩn người. Bà chần chừ giây lát, đoạn nhẹ giọng hỏi.
“Cháu à, cháu có sao không?”
Phục Thành thoáng ngây ra như phỗng. Chốc lát sau, anh mới khép đôi mắt đỏ bừng, nở nụ cười ấm áp: “Không sao đâu ạ, cháu nhớ tới chuyện không vui mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT