Tô Đường không dám nói cho bố mẹ Tô biết cô và Tống Hoành đang yêu nhau.

Có thể là do có một chút thẹn thùng của con gái, cùng với loại xấu hổ vì đối tượng yêu đương là bạn trung học của mình.

Tô Đường có đôi khi cũng có chút phiền muộn, dù sao làm một cô gái đang tuổi thanh xuân bình thường, đã xem nhiều loại phim thần tượng về tổng tài bá đạo, cũng sẽ không ít lần mơ thấy mộng đẹp không thực tế, nhưng mà lúc nhìn thấy Tống Hoành, mộng đẹp liền tỉnh.

Luận về mặt mũi, Tống Hoành còn đẹp hơn mấy diễn viên nam trong phim thần tượng, nhưng so về trình độ vung tiền như rác thì, Tống Hoành. . . . . .

Tống Hoành biết phiền muộn của Tô Đường, lông mi không ngừng giật giật: "Nàng là đang chê trẫm nghèo?"

Hắn vốn đã quen ở thế giới này sẽ xưng "ta", nhưng lần này cố ý nói "trẫm", ý ở nhắc nhở nàng là nữ nhân gả cho nam nhân có tiền, có quyền nhất của Đại Lương, ghét bỏ hắn cái gì cũng được, nhưng ghét bỏ vì hắn nghèo, như vậy có chút quá đáng!

Tô Đường nghe xong cười hì hì ôm lấy thắt lưng Tống Hoành: "Nào có."

Tống Hoành xoa nhẹ gương mặt non mềm của Tô Đường, trịnh trọng nói: "Trẫm tốt xấu cũng là một nam nhân, về sau chuyện gì cũng không cần nàng nhọc lòng, nàng chờ đến sau khi tốt nghiệp sinh cho trẫm vài đứa nhỏ, biết chưa?"

Tô Đường vừa nghe lời này liền không vui ý, tuy rằng Tống Hoành đã tới nơi này vài năm, nhưng trong xương cốt vẫn mang chủ nghĩa đại nam tử, như chuyện bảo cô sinh con, cô cũng không phải heo, sinh nhiều con như vậy làm cái gì, vì thế cứng rắn ngửa cổ phản bác: "Hoàng Thượng ngươi đã quên rồi, nơi này không cho sinh nhiều con!"

Tống Hoành nghe xong sửng sốt, sau đó nhìn thấy bộ dạng hầm hừ của Tô Đường sau khi biết mình phải sinh thật nhiều con, cười khanh khách.

"Được."

***

Tống Hoành học đại học liền vội vàng bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Tô Đường lí giải gây dựng sự nghiệp là hay bàn tay trắng kinh doanh dựng nghiệp, cô tìm từ trên mạng rất nhiều bài báo về gây dựng sự nghiệp, tất cả đều hình dung gây dựng sự nghiệp lúc đầu có bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu vất vả, rất nhiều người bởi vì không chấp nhận được chuyện sự nghiệp của mình thất bại mà đều đi tự sát.

Tô Đường cảm thấy loại phương thức dốc sức làm ăn này đối với Tống Hoành ngậm thìa vàng mà lớn lên là một chuyện hết sức tài giỏi, dù sao hắn từ đã có ngôi vị Hoàng đế chờ hắn kế thừa, mà bây giờ đến thế giới hiện đại lại phải từng bước bắt đầu lại từ đầu, Tô Đường vì phòng ngừa chuyện Tống Hoành đang trên đường gây dựng sự nghiệp thì tự sát, rất nhiều lần cam đoan với Tống Hoành bất luận hắn thất bại hay là thành công cô vẫn sẽ luôn cùng hắn đồng cam cộng khổ, cùng lắm thì về sau nàng cũng có thể nuôi hắn.

Tống Hoành vừa cảm động vừa buồn cười, sờ sờ đầu Tô Đường: "Nàng có thể nuôi nổi ta sao?"

Tô Đường bĩu môi, có chút do dự nói: "Chỉ cần ngươi đừng ăn quá nhiều, chắc là. . . . . . được."

Vì thế Tống Hoành thề hắn nhất định phải nuôi cho Tô Đường béo múp lên.

***

Tống Hoành từ trước tới nay có một nguyện vọng nho nhỏ, nguyện vọng này rất nhỏ, nhỏ đến mức Tống Hoành ngại không nhắc tới với bất cứ ai, nhưng nó quả thực là một nguyện vọng, cứ giữ ở trong lòng khiến hắn khó chịu, ngứa ngáy.

Nguyện vọng này của Tống Hoành chính là. . . . . .

Muốn nhìn thấy Tô Đường một lần vì hắn mà ăn giấm chua.

Chuyện này cũng không thể trách Tống Hoành có sở thích đặc biệt, mà là bởi vì từ khi hắn và Tô Đường ở bên nhau, trên cơ bản đều là hắn chủ động, Tô Đường bị động tiếp nhận là chính, tình cảm của Tô Đường lại không thấy phát triển, lâu ngày khiến trong lòng Tống Hoành nổi lên cảm giác thiếu an toàn, mà ghen, chính là phương thức chứng minh vị trí của mình trong lòng đối phương rất quan trọng.

Tống Hoành hình như chưa từng nhìn thấy Tô Đường vì hắn mà nếm thử một lần giấm chua, trước kia lúc ở trong cung Tô Đường cũng không để ý hắn có bao nhiêu tần phi, bây giờ tới thế giới hiện đại, hình như cũng không hề để ý bên người hắn có nữ sinh nào không.

Vì thế mỗi lần hẹn hò, Tống Hoành cố ý để lộ với Tô Đường hắn đồng ý yêu cầu của mấy học muội sẽ chỉ bảo cho các cô về bài vở, sau này thời gian ở chung với nhau có thể nhiều hơn, muốn xem xem phản ứng của Tô Đường đối với chuyện này.

Tống Hoành vốn tưởng rằng Tô Đường cho dù không ngăn cản hắn giúp đỡ học muội thì cũng sẽ không vui vẻ gì, kết quả lại nhìn thấy Tô Đường như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Đường vỗ tay vui vẻ nói: "Ta cũng như vậy, nhưng ta là mấy học trưởng cùng khoa làm thực nghiệm cần một người trợ giúp nên đã gọi ta, vì thế về sau có thể có chút bận, nhưng mà nếu Hoàng Thượng cũng bận, vậy chúng ta đều bận, sẽ không phải lo lắng sắp xếp thời gian hẹn hò rồi."

Tống Hoành: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."

Vì thế kế hoạch ăn giấm của Tống Hoành thất bại, hơn nữa còn mắc phải một khoảng thời gian vô cùng sợ hãi, chính mình ăn giấm ăn đến nổi muốn bay lên trời, sợ Tô Đường bị mấy học trưởng xấu xa trong phòng thí nghiệm lừa chạy mất.

***

Lúc học năm hai đại học Tống Hoành kiếm được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời, hắn đến ngân hàng mở một cái thẻ, đem tất cả tiền bỏ hết vào bên trong, sau đó đem thẻ giao cho Tô Đường.

Tô Đường cầm thẻ có chút không biết phải làm sao, Tống Hoành nói tất cả tiền trong đó đều là cho cô, bảo cô muốn tiêu thì tiêu, còn lại tiết kiệm sau này hai người sẽ mua nhà.

Mua nhà?

Tô Đường nhất thời cảm thấy tấm thẻ nhỏ bé trong tay này nặng ngàn vạn lượng, muốn đem thẻ trả lại cho Tống Hoành.

"Ta không muốn cái này." Tô Đường co tay lại, nói rất nhỏ.

Tống Hoành nghe xong mày nhíu chặt: "Đường Đường, chẳng lẽ nàng không muốn cùng ta kết hôn ở đây sao?"

Tô Đường lắc đầu: "Nhiều tiền như vậy, ta sợ ta giữ không được."

Tống Hoành nở nụ cười: "Không sao, cho dù nàng có tiêu hết cũng không sao. Trẫm nuôi nàng là chuyện hiển nhiên."

Tô Đường chỉ có thể nhận thẻ, cô không muốn dùng tiền của Tống Hoành, vì thế chỉ để thẻ ở đó, Tống Hoành vẫn luôn chuyển tiền vào đó, sau này mãi đến lúc sắp tốt nghiệp mới nhớ tới, vừa kiểm tra số dư tài khoản liền trực tiếp bị dọa cho hoảng sợ.

Giá nhà bây giờ vô cùng đắt nha, cô vốn cho rằng Tống Hoành nói mua nhà chỉ là nói ngoài miệng thôi, kết quả bây giờ hình như. . . . . . thật sự có thể mua được nhà rồi .

Tống Hoành trực tiếp chứng minh bằng con số trong thẻ ngân hàng, làm một Hoàng đế thông minh giỏi giang, cho dù tới thế giới hiện đại phải một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, hắn cũng là một nhân sĩ thành công một bước lên mây.

***

Đến lúc gần tốt nghiệp, lớp chín trước kia tổ chức một buổi họp mặt bạn bè trung học, mọi người sau khi tốt nghiệp đều đến các thành phố khác học đại học, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, tình hình mỗi người đều khác xa nhau.

Đại ca Duẫn Minh cả người vẫn là cơ bắp cuồn cuộn, nghe nói đang chuẩn bị mở một phòng tập thể hình, hoa khôi Viên Linh Linh lúc trước học trường nghệ thuật, bây giờ đã ra vẻ người của thế giới giải trí, lúc này đang đóng một vai nữ phụ trong một bộ phim thần tượng cổ trang, Hướng Manh Manh bây giờ đang làm biên đạo thực tập ở đài truyền hình, lôi kéo Tô Đường nói rất nhiều chuyện bát quái trong giới giải trí.

Xung quanh bàn tròn một đám nam sinh nữ sinh tụ lại nói chuyện phiếm, Tô Đường ngồi cùng với Hướng Manh Manh, cứ liếc mắt sang đám nam sinh đối diện.

Hướng Manh Manh nhìn theo tầm mắt của Tô Đường: "Cậu tìm ai vậy?"

Tô Đường thu hồi tầm mắt, cười gượng hai tiếng: "Không, không có ai."

Hướng Manh Manh nhìn đám nam sinh đối diện, Tống Hoành một thân sơ mi trắng khí chất ngập tràn, giống như hạc giữa bầy gà, dùng cánh tay đẩy đẩy Tô Đường: "Cậu với Tống Hoành khi nào thì kết hôn hả?"

Tô Đường nghe vậy nhìn nhìn Tống Hoành, phát hiện Tống Hoành đang nhìn về phía nàng, vì thế cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà vắt tóc ra sau tai, nói: "Còn chưa biết."

Hướng Manh Manh hỏi: "Tình cảm cậu với Tống Hoành không phải vô cùng ổn định sao, chẳng lẽ chưa cân nhắc đến?"

Tô Đường nghe xong có chút bất mãn bĩu môi.

Kỳ thật đã sớm cân nhắc qua, bởi vì Tô Đường học lại một năm, cho nên ý của Tống Hoành là chờ đến khi nàng tốt nghiệp thì hai người sẽ kết hôn, chỉ là Tô Đường không quá tán thành, cảm thấy mình còn quá nhỏ, thế giới này làm gì có nữ sinh nào vừa tốt nghiệp liền đi kết hôn, ít nhất cũng phải đợi vài năm sau.

Vì thế mỗi lần nói đến vấn đề kết hôn hai người lại xảy ra không ít lần cãi vã lớn nhỏ, sau đó vấn đề này lại bị gác lại, vứt ở nơi đó, nhưng ai cũng không chủ động nhắc tới.

Hơn nữa Tô Đường đối với chuyện này còn có tư tâm, đó chính là Tống Hoành một mực nói kết hôn, lại chưa từng nói muốn cầu hôn cô, nơi này cũng không phải Đại Lương ban một thánh chỉ là có thể xong việc, Tô Đường xem trên TV, nam nhân ở nơi này đều quỳ một gối xuống sau đó cầm nhẫn kim cương cầu hôn.

Tô Đường càng nghĩ càng xa, mãi đến khi ai đó kể chuyện cười, khiến ai cũng ha ha cười lớn một trận Tô Đường mới hồi phục lại tinh thần.

Cô tiếp tục nhìn về phía đám nam sinh tìm kiếm một phen, cuối cùng lặng lẽ tiến đến bên tai Hướng Manh Manh hỏi: "Họp lớp lần này mọi người không đến đủ sao?"

Hướng Manh Manh thẳng lưng dậy nhìn mọi người xung quanh bàn, sau đó nói: "Trừ mấy tên bị đuổi học không trở lại, còn lại thì hình như đều đã đến đủ."

"Sao vậy, còn ai vẫn chưa tới sao?" Hướng Manh Manh quay đầu hỏi Tô Đường.

"Không, không có." Tô Đường lắc đầu, trong lòng đột nhiên có chút mất mác không thể nói rõ.

Người cô đang tìm, là Cố Diệc Dữ.

Tuy rằng Cố Diệc Dữ chỉ ở lớp 9 một học kì rồi chuyển đến lớp khác, nhưng Tô Đường còn ôm chút ảo tưởng, chờ mong Cố Diệc Dữ sẽ đến.

Từ lúc tốt nghiệp trung học Tô Đường chưa từng gặp lại Cố Diệc Dữ, năm đó cô đem tất cả những việc Cố Diệc Dữ cổ đại đối xử với cô, giận chó đánh mèo đổ lên người Cố Diệc Dữ hiện đại, nói với chủ nhiệm không muốn cùng Cố Diệc Dữ làm bạn cùng bàn nữa khiến hắn thương tâm.

Bây giờ Tô Đường đặc biệt muốn nói với Cố Diệc Dữ một câu xin lỗi, làm bạn cùng bàn với hắn là một chuyện hết sức vui vẻ, khi đó ngoài Hướng Manh Manh ra thì hắn chính là bạn tốt nhất của cô ở lớp 9.

Trên bàn bạn học cũ lâu ngày gặp lại cùng nhau nói chuyện khí thế ngất trời, Tô Đường im lặng trốn ở góc phòng uống nước trái cây.

Viên Linh Linh trở thành một nữ minh tinh, tất nhiên trở thành đối tượng được mọi người chú ý, đề tài thế giới giải trí thu hút đám bạn học cũ cùng nhau bàn luận.

Năm đó Viên Linh Linh thích Tống Hoành dường như tất cả mọi người trong lớp đều biết, mà Tống Hoành lại thích Tô Đường, không cho Viên Linh Linh một chút mặt mũi, cho nên tới bây giờ Viên Linh Linh vẫn không nuốt nổi ngụm tức này.

Hôm nay họp lớp, lúc Viên Linh Linh nhìn thấy Tống Hoành trong bộ quần đen sơ mi trắng kinh diễm một phen, thiếu niên đối xử với cô lạnh nhạt năm đó đã trưởng thành thành một nam nhân phong độ, nhưng lúc nhìn thấy Tống Hoành đi bên cạnh Tô Đường, trái tim vốn đập liên hồi của Viên Linh Linh mới lập tức hạ xuống.

"Tô Đường, cậu với Tống Hoành về sau tính thế nào nha? Mua nhà hay chưa?" Viên Linh Linh đột nhiên nhìn về phía Tô Đường trong góc phòng nói.

"Hả?" Tô Đường bỗng dưng hoàn hồn, ngẩn người.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Tô Đường, mọi người còn tưởng rằng cô ngại nói.

Trên mặt Viên Linh Linh treo lên một tia tươi cười châm biếm, Tống Hoành đẹp trai đó thì làm sao, lại không có của cải, nghe nói gần đây đang gây dựng sự nghiệp, Viên Linh Linh gần đây đang quen một nhà đầu tư phim điện ảnh, bây giờ đối diện với mấy thanh niên tay trắng gây dựng sự nghiệp này, cô chính là có chút chướng mắt.

Tiếp theo có người cười nói: "Lớp cúng ta bây giờ xem ra vẫn là Linh Linh cậu phát triển tốt nhất nha, những người như chúng ta này sao có thể so được."

Tô Đường phồng phồng má.

Nói đến bạn hoc trong lớp, Viên Linh Linh đột nhiên chớp mắt, nhìn nhìn đám nam sinh đối diện: "Này, các cậu biết hôm nay Cố Diệc Dữ có đến không?"

"Cố Diệc Dữ?"

"Cậu ta hình như không có tới."

"Không phải nghe nói là sẽ tới sao?"

Viên Linh Linh chướng mắt Tống Hoành hai bàn tay trắng mà gây dựng sự nghiệp, nhưng đối với bạn học cũ Cố Diệc Dữ này, lại kính trọng vài phần.

Lúc trước trong lớp mọi người chỉ biết là gia cảnh Cố Diệc Dữ không tệ, không nghĩ nhiều, Viên Linh Linh lại một lòng một dạ nhào vào trên người Tống Hoành, kết quả sau khi đến giới giải trí mới biết được, bạn học cũ Cố Diệc Dữ này của cô là con của một công ty đầu tư quốc nội nổi tiếng.

Viên Linh Linh hối hận không kịp lúc trước không cùng Cố Diệc Dữ xây dựng quan hệ, hôm nay họp mặt bạn học cũ, liền muốn nắm lấy cơ hội này.

Viên Linh Linh nghe thấy Cố Diệc Dữ không tới, thất vọng "À" một tiếng,

Tô Đường nhớ rõ Viên Linh Linh năm đó ra vẻ không có giao tình gì với Cố Diệc Dữ, cũng không biết vì cái gì mà cô đột nhiên quan tâm đến Cố Diệc Dữ, khó hiểu nhíu nhíu mày, nhưng mà cô cũng không tính hỏi đến, đang chuẩn bị cúi đầu uống ngụm nước trái cây, bàn ăn vừa nãy còn ầm ầm ĩ ĩ đột nhiên yên lặng.

Cửa phòng mở ra.

"Tôi tới trễ rồi." Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng đứng ở cửa, cười nói.

"Cố Diệc Dữ!" Viên Linh Linh giống con bướm giật mình đứng lên.

. . . . . .

Mãi cho đến khi buổi họp lớp sắp kết thúc, Tô Đường cũng chưa nói với Cố Diệc Dữ câu nào.

Cố Diệc Dữ giống như không nhớ cô, thậm chí ngay cả liếc cũng không liếc về phía cô một cái.

Hướng Manh Manh kéo cánh tay Tô Đường, nhìn Cố Diệc Dữ bên kia đang bị Viên Linh Linh cùng mấy nữ sinh vậy quanh, tức giận nói: "Cậu ta có phải là quên chúng ta rồi không, hừ, có gì hơn người chứ."

Tô Đường cũng có chút cô đơn, lắc đầu: "Cậu không nghe bọn họ nói nhà Cố Diệc Dữ đặc biệt giàu có sao, có tiền thật sự rất giỏi."

Tuy rằng nói Cố Diệc Dữ bây giờ không để ý tới cô , nhưng Tô Đường vẫn muốn giải thích với Cố Diệc Dữ, Cố Diệc Dữ vẫn bị Viên Linh Linh quấn quít lấy, Tô Đường thật vất vả chặn được hắn ở cửa toilet.

Thiếu niên năm đó giành đồ ăn vặt của cô bây giờ toàn thân tỏa ra khí chất vững vàng, Tô Đường nhìn thân ảnh cao to trước mắt, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí gọi một tiếng: "Cố Diệc Dữ."

Cố Diệc Dữ im lặng, không nói gì.

Tô Đường hít sâu một hơi, nhớ kỹ mục đích muốn gặp hắn ở nơi này, ngẩng đầu nhìn mắt hắn nói: "Cố Diệc Dữ, xin lỗi."

Cố Diệc Dữ đột nhiên bật cười: "Đã nhiều năm không gặp, câu đầu tiên nói lúc gặp lại lại là xin lỗi?"

Tô Đường không dự đoán được hắn lại phản ứng thế này, không biết nên nói tiếp như thế nào, nắm chặt ngón tay chỉ cúi đầu.

Cố Diệc Dữ đột nhiên từng bước đến gần trước người Tô Đường, hắn tinh tế đánh giá cô, ánh mắt sâu đến nổi Tô Đường không dám ngẩng đầu.

Cố Diệc Dữ kìm chế xúc động, khắc chế, cúi đầu hỏi Tô Đường: "Tô Đường, cậu có từng thích tôi không?"

Tô Đường phút chốc ngẩng đầu.

Cố Diệc Dữ nhìn cô, biểu tình buồn bã: "Cậu chưa từng thích Cố Diệc Dữ ở Đại Lương, vậy còn Cố Diệc Dữ ở lớp 9? Cậu có từng thích hắn không?"

Tô Đường mắt hạnh trợn lên.

Cố Diệc Dữ hắn vừa mới nói, nói. . . . . . Đại Lương!

Hắn biết thân phận của cô và Tống Hoành?!

Tô Đường nói lắp : "Cậu… cậu đều biết rồi ?"

Cố Diệc Dữ từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn Tô Đường, hỏi: "Cậu có từng thích tôi không?"

Tô Đường tâm loạn như ma.

"Tôi… tôi. . . . . ." Ánh mắt cô trốn tránh đối mặt với sự chất vấn của Cố Diệc Dữ.

Cố Diệc Dữ cũng đã đã biết đáp án, thống khổ nhắm mắt.

Hắn lại trợn mắt, nhìn vẻ mặt khó xử của Tô Đường, cong môi cười cười, đột nhiên cúi người xuống.

"Đường Nhi, một lần cuối, ta buông tay, được không?"

Đường Nhi?

Đây không phải là cách gọi của Cố Diệc Dữ ở Đại Lương từng. . . . . .

Tô Đường còn chưa kịp nghĩ xong, trên môi đột nhiên mềm mại.

Cố Diệc Dữ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tô Đường cả kinh không biết vì sao, cả người cứng như khúc gỗ.

Cố Diệc Dữ liều mạng mới nhịn xuống dục vọng cắn xé đôi môi mềm mại kia, chỉ hôn, nhẹ nhàng hôn, rồi liền bỏ ra.

Tô Đường ôm miệng, không thể tin được nhìn Cố Diệc Dữ, sau đó chạy như trối chết.

Cố Diệc Dữ nhìn bóng dáng Tô Đường bối rối chạy trốn, một tay sờ môi, cười cười.

Cố Diệc Dữ ở Đại Lương nhìn thấy đại hôn của Hoàng Thượng và hoàng hậu, lại không thể đợi đến khi Thái tử ra đời, vì bệnh tật tra tấn hắn từ nhỏ đến lớn mà chết.

Hắn vốn tưởng rằng mình chết đi thì đã được giải thoát rồi, kết quả vừa mở mắt, lại tới một thế giới xa lạ.

"Đây là nhà của ta, về sau ngươi cùng ta chính là một người, biết không?" Bên tai có người đang nói.

Cố Diệc Dữ nhớ rõ thanh âm kia, đó là con người khỏe mạnh của hắn.

Ngay từ đầu lúc hai người dùng chung một thân thể không quen, thường xuyên làm trò cười, cuối cùng càng ngày càng ăn ý, rốt cuộc hai hợp làm một.

Cố Diệc Dữ hiện đại vẫn nói với hắn hắn chưa từng thích Tô Đường, nhưng khi hắn nhìn về đoạn trí nhớ ở lớp 9 kia, bên trong tất cả đều là Tô Đường.

Lúc Tô Đường muốn chuyển chổ ngồi, hắn đều có thể cảm nhận được khi đó trong lòng hắn có bao nhiêu khổ sở.

Buổi họp mắt bạn cũ hôm nay, hắn nói với chính mình không được đến, nhưng vẫn đến đây, vốn định nhìn cô một cái là được rồi, lại bị cô chủ động chặn lại.

Hắn vừa rồi muốn hôn sâu hơn nữa.

Nhưng mà cô không thuộc về hắn.

Trên thế giới này có một số việc, có một số người, nhất định không thuộc về mình.

Cố Diệc Dữ tựa vào tường, châm một điếu thuốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play