Cuộc thi qua đi, giáo viên toán
học bắt đầu giải bài thi, hơn nữa trước khi giải còn cường điệu khen
ngợi bạn học Tống Hoành lần này tiến bộ rất lớn một phen, bảo tất cả mọi người phải theo hắn mà học tập, bổn điểu tiên phi*, cần cù có thể bù
được thông minh.
(*)Bổn điểu tiên phi: chim kém sợ bay không kịp nên phải bay trước; biết mình
sức yếu, sợ mình thua kém nên phải hành động trước.
Đối mặt với ánh mắt của bạn học cả lớp cùng lúc quay lại, nhất là ánh mắt
cực kỳ hâm mộ lại còn có chút ghen tị của Tô Đường, Tống Hoành chửi thầm một câu trong bụng.
Lão tử không phải bổn điểu.
***
Rất nhanh sau đó, Tống Hoành liền chứng minh mình không phải là Tống Hoành trước kia.
Trước kia đại ngốc Tống Hoành đối mặt với sự ức hiếp của bạn bè chỉ có thể
yên lặng, nhẫn nhục chịu đựng không hề phản kháng, mà bây giờ hoàng đế
Tống Hoành toàn thân đều lộ ra khí thế của quân vương thiên hạ, nói cách khác khác chính là toàn thân in chữ: "Dám trêu ta, ngươi nhất định
chết".
Tỷ như
nói hôm trước, Duẫn Minh giống như trước muốn đi đánh bóng rổ, bảo Tống
Hoành buổi chiều ở lại giúp hắn trực nhật, trước kia đại ngốc Tống Hoành luôn nhận mệnh mà ở lại, không ngờ tới lần này Tống Hoành lập tức từ
chối, hơn nữa ngữ khí rất không khách khí.
Duẫn Minh cảm thấy uy nghiêm của mình ở trong lớp đã bị khiêu chiến, mang theo hai tiểu đệ, xắn tay áo đánh tới.
Trường hợp một vô cùng chấn động.
Duẫn Minh cùng tiểu đệ vừa phô trương bày thế, thân hình Tống Hoành ở đối
diện nhanh nhạy mạnh mẽ, từng chiêu thức gọn gàng lưu loát đâu vào đấy,
không phải quyền đạo, cũng không phải nhu đạo*, mà là công phu thực
chiến, đấu pháp chính tông của Trung Quốc, bộ dạng cực kỳ giống một
thiếu hiệp võ nghệ cao cường trong tiểu thuyết võ hiệp.
(*)Nhu đạo: môn vũ Ju đô của Nhật.
Người có thể đánh bại Duẫn Minh trong trường này không nhiều lắm, hơn nữa
người có thể dùng một địch ba, không phí một chút sức nào đánh cho hắn
quỳ xuống đất cầu xin tha thứ lại càng ít.
Vì thế Tống Hoành ở lớp 9, thậm chí ở khóa 11, đánh một trận thành danh.
Nhìn bộ dạng đại ca bị hắn đánh đến đau đớn, những người trước kia bắt nạt đại ngốc Tống Hoành đều lạnh run, sợ hắn đến trả thù.
Cuối cùng Tống Hoành quang vinh lấy được danh hiệu "Hòa thượng quét rác, chân nhân không lộ mặt".
Thậm chí có người đồn rằng trước kia Tống Hoành ngốc như vậy thật ra đều là
giả vờ, vì một nguyên nhân thần bí không thể hiểu được.
Những nam sinh thần bí thì luôn có sức hấp dẫn, Tô Đường cảm thấy ánh mắt của những nữ sinh trong lớp nhìn Tống Hoành đều đã khác trước.
Giống hệt ánh mắt của những phi tần như lang như hổ trong cung vậy.
——————
Sau khi tan học, Tống Hoành đột nhiên gọi Tô Đường lại, bảo cô cùng hắn đi một chuyến.
Trong lòng Tô Đường tuy rằng không tình nguyện, nhưng thánh chỉ khó trái, vẫn là lưng mang túi sách đi theo phía sau Tống Hoành.
Tống Hoành đưa cô đến một cửa hàng đồ ngọt trang trí vô cùng xa hoa. Tiền
tiêu vặt của Tô Đường tuy rằng nhiều, nhưng cũng chỉ là nhiều so với học sinh trung học mà thôi, cửa hàng bánh ngọt này trước kia cô từng đi
ngang qua, nhìn thấy một chiếc bánh ngọt bên trong tủ kính giá hai trăm
đồng, Tô Đường tuy rằng rất thèm, nhưng cũng biết mình ăn không nổi, chỉ có thể nhìn qua lớp thủy tinh.
Người bán hàng nhìn thấy cô gái trước mặt này còn mặc đồng phục, đưa thực đơn đến mỉm cười hỏi: "Hai vị muốn gọi cái gì?"
Tống Hoành để thực đơn trước mặt Tô Đường: "Muốn ăn gì?"
Tô Đường lật đi lật lại thực đơn, sợ tới mức nắm chặt ví tiền trong túi
áo, nhìn thoáng qua người bán hàng đã đi tiếp đãi khác hàng khác, nhỏ
giọng nói với Tống Hoành: "Hoàng Thượng, nơi này. . . . . . rất đắt
tiền."
Tống Hoành uống nước chanh: "Ta biết."
Tô Đường muốn khóc: "Hoàng Thượng, nếu người muốn ăn điểm tâm thì nói, đổi một nơi khác được không? Ta không có nhiều tiền như vậy."
Tống Hoành bị sặc nước chanh, ho khan hai tiếng: "Cái gì?"
Vẻ mặt Tô Đường cầu khẩn: "Đổi một nơi khác, ta mời người có được không?"
Tống Hoành thở ra một hơi: "Ta mời nàng, muốn ăn cái gì gọi đi."
Tô Đường do dự.
Cô cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, tuy rằng bánh ở cửa hàng này thật sự rất ngon, nhưng lý trí vẫn thôi thúc cô mở miệng: "Hoàng Thượng, người . . . . . không phải là muốn ăn quịt chứ."
"Ta biết người võ công cao cường, chạy thì nhất định có thể chạy trốn, chỉ là loại hành vi này. . . . . ."
Loại hành vi này thật sự rất trơ trẽn nha.
Tống Hoành rất muốn mở ra xem bên trong đầu của Tô Đường rốt cuộc là có cái
gì, hai ca ca của Tô gia đều là nhân tài kiệt xuất, sao lại sinh ra một
muội muội đầu óc khác người thế này.
Tống Hoành nặng giọng, tức giận nói: "Trẫm. . . . . . ta có tiền."
Tô Đường không thể tin được ngẩng đầu.
Ở thế giới này, không phải điều kiện gia đình Hoàng Thượng rất thảm đích
sao. Trong nhà chỉ có một bà nội may giày vải, rõ ràng ngay cả thẻ ăn
cũng không có nổi một đồng, trước kia còn cần cô mua thức ăn cho.
Tống Hoành đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tô Đường, mặc dù có chút thẹn
thùng, nhưng vẫn như cũ ..., giải thích một câu: "Trẫm mở một lớp luyện
võ."
Một trận
chiến cùng Duẫn Minh lần trước đột nhiên làm hắn lộ ra công phu, trong
niên đại võ thuật đã thoái hóa, đánh nhau chỉ toàn dựa vào sức bị hắn
làm cho cảm thấy vô cùng kì diệu, sau đó còn có rất nhiều nam sinh lén
tìm đến hắn, muốn bái hắn làm thầy.
Tống Hoành vốn muốn cự tuyệt, nghĩ thầm rằng các ngươi yếu ớt như gà, cũng xứng làm đồ đệ học võ nghệ của trẫm sao.
Nhưng lúc sau nhìn thấy phí bái sư, Tống Hoành nhớ đến thẻ ăn của mình chỉ có ba đồng sáu, vẫn là vì tiền mà dao động, cắn răng gian nan gật đầu.
Hắn thu học phí rất cao, nhưng người đến báo banh không hề ít.
Tô Đường không nghĩ tới nhanh như vậy mà Tống Hoành đã kiếm được tiền, sùng bái sát đất.
Tô Đường gọi hai chiếc bánh kem mình thích ăn nhất cùng với hai bánh
trứng, bánh kem mang lên vẫn còn lạnh bốc khói, Tô Đường nuốt một ngụm
nước miếng: "Hoàng Thượng, người vì cái gì muốn đưa nô tì đi ăn?"
Tống Hoành nhìn nhìn ngoài cửa sổ: "Gia gia nàng, sức khỏe không có gì đáng ngại chứ."
Tô Đường nghe xong có chút buồn buồn: "Thái y nói tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ không có việc gì ."
Tô Đường dùng dĩa cắt lấy một miếng bánh ngọt, bỏ vào trong miệng, kem
bánh ngọt chậm rãi tan ra trong miệng, Tô Đường nuốt xuống, đột nhiên
nói: "Hoàng Thượng, ta có thể xin người một việc hay không."
Tống Hoành: "Chuyện gì?"
Tô Đường dùng dĩa đảo lung tung bánh ngọt trên bàn, thấp giọng nói: "Ta
muốn ở lại Tô phủ chăm sóc gia gia, qua một vài ngày sẽ hồi cung."
Tống Hoành nhíu mày.
Tô Đường: "Gia gia của ta tuổi lớn, sức khỏe ngày càng yếu đi. Ta muốn ở
bên cạnh gia gia nhiều một chút, ở bên cạnh gia gia báo hiếu."
Tống Hoành không nói gì.
Tô Đường phồng má.
Hai người nhất thời không nói chuyện, cuối cùng Tô Đường ăn xong bánh ngọt, mang theo bánh còn lại đã được cho vào túi đá về nhà.
Nhà Tô Đường và Tống Hoành cách nhau không xa, hai người tiện đường đi,
ngang qua một quán net, đụng phải Cố Diệc Dữ đang duỗi lưng mệt mỏi đi
ra.
Tô Đường chào Cố Diệc Dữ một tiếng.
Cố Diệc Dữ nhìn hai người bọn họ, ánh mắt cuối cùng tập trung vào túi đồ trong tay Tô Đường.
Cuối cùng Cố Diệc Dữ cảm thấy vô cùng hài lòng ôm bánh đi rồi.
Tô Đường nhìn bàn tay trống không, nói thầm: "Cứ lấy đồ ăn của ta mà ăn."
Cô quay đầu lại: "Hoàng Thượng, chúng ta đi thôi."
Tống Hoành nhìn nhìn bóng dáng Cố Diệc Dữ, lại cúi đầu nhìn nhìn Tô Đường.
Hai người là bạn cùng bàn, mỗi ngày ngồi trước mặt hắn.
Tống Hoành thầm mắng một câu, đập vỡ hình ảnh đó.
Hai người đi đến lối rẽ, Tô Đường đưa tay nói tạm biệt Tống Hoành, Tống
Hoành một đường trầm tư đột nhiên mở miệng: "Nàng muốn ở lại Tô phủ chăm sóc gia gia?"
Tô Đường nghe hắn nhắc đến việc này, mạnh gật đầu: "Ừm!"
Tống Hoành nhíu mi: "Như vậy đi, nàng ở đây biểu hiện tốt một chút, nghe lời trẫm, trẫm liền suy xét cho nàng ở lại Tô phủ một thời gian, thế nào?"
Tô Đường có chút mơ hồ: "Có ý gì?"
Tống Hoành: "Đến lúc đó nàng sẽ biết."
**
Sáng sớm hôm sau, Tống Hoành đột nhiên đem một cái bánh bao choTô Đường.
Tô Đường đang cầm bánh bao nhỏ giọng cự tuyệt: "Hoàng Thượng, ta ở nhà đã. . . . . . ăn sáng rồi."
Hơn nữa Tô Đường cảm thấy Tống Hoành có chút keo kiệt, cho dù cô không ăn, nhưng một cái bánh bao này cũng không đủ no nha.
Tống Hoành giương mắt: "Ai cho nàng ăn?"
Tô Đường: "Hả?"
Tống Hoành gõ gõ đầu ngón tay trên mặt bàn: "Đem cái bánh bao này đặt lên bàn của nàng."
Tô Đường: "Vì sao vậy?"
Tống Hoành: "Trẫm bảo nàng để thì để đi."
"Được rồi." Tô Đường quay lại, vẫn là đem bánh bao đoan đoan chính chính đặt trên bàn.
Bàn của người ta đều là để đồ dùng học tập, sách vở, ở trên bàn cô lại đặt
một chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp, Tô Đường cảm thấy được có chút
thẹn thùng.
Bánh bao của Tô Đường vẫn đặt đó đến tiết đầu buổi sáng.
Cố Diệc Dữ hấp tấp đi vào, đem túi sách ném vào chỗ ngồi, liền nhìn thấy bánh bao trên bàn của Tô Đường.
"Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng." Cố Diệc Dữ cầm lên bánh bao trên bàn Tô Đường trên đưa lên miệng.