Giờ phút này Chu Kiều và hình tượng xinh đẹp không có chút liên hệ nào với
nhau, nước mắt nước mũi cô giàn giụa, tóc tai lộn xộn một bên mặt cũng
bị nước mắt làm dính trên làn da, cô nhìn Lục Hãn Kiêu, nói: "Mặc kệ sau này có gặp bao nhiêu khó khăn, tới từ gia đình anh hay bất kỳ cái gì,
em cũng sẽ cùng anh đối mặt."
Cô giống như một đứa trẻ bị tủi thân, mà Lục Hãn Kiêu chính là đồ vật cô đã nắm
trong tay thật lâu nhưng lại không cẩn thận làm lạc mất. Mất đi rồi có
lại một lần nữa, trải qua đủ loại cảm xúc mới cảm thấy càng thêm quý
trọng.
Một tay Chu Kiều nắm lấy tay anh, nước mắt trào ra khỏi mí mắt, "Được không?"
Lục Hãn Kiêu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Chu Kiều sốt ruột, suy nghĩ hồi lâu mới bừng tỉnh hỏi: "Cầu hôn cần có nhẫn đúng không, em, lần sau em sẽ mua bổ sung cho anh. Anh thích kiểu dáng
như thế nào? Đơn giản một chút được không, đeo trên tay không vướng víu, chủ yếu là... tiện lợi."
Lúc nói nửa câu cuối, giọng nói của cô càng lúc càng hạ thấp.
Lục Hãn Kiêu cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nở nụ cười, đồi núi trùng
trùng giữa hai hàng lông mày của anh giờ phút này đều được vỗ về thành
gió thoảng.
Nếu như nói, Lục Hãn Kiêu
từ nhỏ đến lớn đều là ăn sung mặc sướng, được tất cả mọi người yêu mến
kính trọng. Vậy thì cuộc đời anh nếu muốn tiếp tục thuận lợi như vậy
thêm vài chục năm nữa, giờ phút này Lục Hãn Kiêu vô cùng chắc chắn—
Tình yêu quý giá nhất trong cuộc đời anh, chỉ có thể là Chu Kiều.
Tới lúc Chu Kiều sắp bị anh làm cho phát khóc, Lục Hãn Kiêu mới giả vờ nhíu mày, chậm rãi nói, "Chỉ có nhẫn thôi sao?"
Chu Kiều chột dạ không thôi, cũng phải, dạo này việc cầu hôn có chút đắt đỏ.
Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Em có chút tiền gửi ngân hàng, là
tiền mừng tuổi từ bé tiết kiệm được, lúc học đại học nghỉ hè cũng đã
từng đi làm thêm ở công ty của đàn chị, cũng đã làm một ít báo cáo tài
chính. Còn cả lần này đi Mỹ thực tập, công ty và Lý giáo sư đều cho em
phí công tác."
Cô nói liên tục rồi dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ xem còn có cái gì chưa tính.
Lục Hãn Kiêu nén cười, nhìn cô không chớp mắt. Trên mặt viết "Sính lễ quá ít, anh sẽ không đồng ý đâu."
Chu Kiều đáng thương, "Đều nói hết rồi."
Lục Hãn Kiêu à một tiếng, bình tĩnh nói: "Hiện tại muốn kết hôn phải có ít
nhất là một căn nhà, không cần quan tâm lớn bé, ở được là được. Xe cũng
phải có một chiếc, phương tiện đi lại không thể thiếu được. Còn có gia
đình anh nuôi anh lớn cũng không dễ dàng, người lớn cũng phải được phát
mấy bao lì xì cho có ý tứ một chút."
Anh nói ung dung thong thả, có lý có tình, sắc mặt Chu Kiều đầu tiên là trầm xuống.
Nhưng thấy anh càng nói càng hăng, Chu Kiều không buồn nghe nữa.
Cô thu lại nước mắt, trực tiếp cắt lời, "Nói xong chưa?"
Lục Hãn Kiêu dừng lại, "Ồ. Để anh nghĩ lại."
"Không cần nghĩ." Chu Kiều tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn anh, "Muốn nhà, không
mua nổi, muốn xe, miễn cưỡng có thể trả góp mua một cái BYD, yêu cầu của anh quá nhiều, em có chút ghét bỏ rồi."
Lục Hãn Kiêu: "..."
Chu Kiều lau sạch nước mắt còn vương trên khóe mắt, vốn là đang ôm tay lại lặng lẽ đổi thành níu cổ áo anh.
Tư thế này mang theo ý tứ uy hiếp, Chu Kiều hỏi: "Một câu thôi, có đồng ý không?"
Lục Hãn Kiêu: "Đồng ý cái gì?"
Chu Kiều nói: "Cầu hôn."
Lục Hãn Kiêu: "Ai cầu hôn ai?"
"..." Chu Kiều bị anh làm cho nghẹn lời, người đàn ông này, cho một chút ngon ngọt là bắt đầu được voi đòi tiên. Cô buồn bực nhìn anh, đối mặt mấy
giây, lúc Lục Hãn Kiêu chuẩn bị thu tay lại, Chu Kiều đột nhiên khóc
lên.
Khóc oà lên, nước mắt nói chảy là chảy.
"Anh bắt nạt em! Tay em đã gãy rồi anh còn bắt nạt em! Anh nhìn tay em đi,
sưng cao như thế, to như thế, đỏ như thế, vậy mà anh không đau lòng em!
Em là một cô gái, tàn phế nhưng vẫn cố kiên cường có dễ dàng sao? Lục
Hãn Kiêu, anh là đồ trứng thối!"
Chu Kiều khóc như mưa, vừa nấc vừa nói cả đống lời như thế này cũng không dễ dàng.
Lục Hãn Kiêu sắp chết cười, "Thôi đi, anh là trứng tốt mà. Cho em đánh ngực này, quả đấm nhỏ của Kiều Kiều nhà anh đâu rồi nhỉ?"
Chu Kiều cũng nín khóc mỉm cười, sớm đã biết, ở cùng một chỗ với người này, nghiêm túc không quá 3 phút, đau buồn không tới 60 giây. Lúc nào anh
cũng sẽ có cách trêu chọc làm cho cô cười.
Lục Hãn Kiêu không tiếp tục đùa giỡn, sự chú ý đặt lên cánh tay bị thương của cô.
"Sao lại bị thương? Bị bao lâu rồi? Đi, chúng ta tới bệnh viện." Anh vừa nói vừa lôi di động ra, ấn một số điện thoại rồi gọi đi, đầu kia vừa nghe,
Lục Hãn Kiêu lập tức nói: "Giản Tích, em nhờ chị chuyện này."
Anh tóm tắt tình huống, sau khi tắt điện thoại thì nói với Chu Kiều: "Đến
bệnh viện thành phố, anh đã nói với Giản Tích, nhờ trưởng khoa xương cốt của bọn họ khám cho em."
Chu Kiều không để anh kéo đi, mím chặt môi, thân tàn nhưng chí không tàn ngồi tại chỗ, dứt khoát không thỏa hiệp.
Lục Hãn Kiêu khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, đột nhiên khom lưng, mặt đối mặt đối mặt với cô.
"Có một lí do khiến anh không đồng ý lời cầu hôn của em."
Ngực Chu Kiều hơi nghẹn lại.
Lục Hãn Kiêu mày rậm mắt sâu, nhìn cô nói, "Việc cầu hôn phải giao cho đàn
ông làm. Đời này anh chỉ kết hôn một lần, nhất định liều chết mà phung
phí. Cho anh chút thời gian chuẩn bị, anh sẽ cho em thấy, em giao cuộc
đời cho anh là một vốn bốn lời."
Đôi mắt Chu Kiều lại có hơi nước dâng lên.
Lục Hãn Kiêu nhẹ giọng mắng, "Không cho phép khóc."
Cổ họng Chu Kiều nghèn nghẹn, mím chặt môi.
Một giây sau, Lục Hãn Kiêu duỗi tay, gắt gao ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới——
"Được rồi, bây giờ có thể khóc."
Bởi vì, cô đã ở trong lồng ngực anh.
——
Chu Kiều ngã làm tổn thương gân, may mắn là xương cốt không có vấn đề gì,
nhưng bị thương ở khuỷu tay tương đối khó lành, vậy nên bác sĩ vẫn dùng
nẹp cố định lại, 3 ngày đầu còn phải dùng băng vải treo trên cổ, đến chủ nhật mới cho phép hạ xuống.
Mà sau sự kiện cầu hôn ngoài ý muốn lần đó, hai người cũng không tiếp tục nhắc lại.
Chu Kiều cũng không thấy có gì mất mặt, loại cảm giác này nói như thế nào
nhỉ, giống như đột nhiên có một vầng sáng khai thông, những việc đã từng hoài nghi không nắm chắc sẽ đột nhiên mà biến mất.
Tuổi, hoàn cảnh gia đình, khác biệt tính tình, thậm chí vấn đề khiến hai người trực tiếp chia tay - Từ Thần Quân.
Chút khó khăn này, hiện giờ ở trong mắt Chu Kiều đã không còn là vấn đề lớn.
Có lẽ cầu hôn là xúc động nhất thời, nhưng lúc nói câu cầu hôn kia lại là cảm xúc chân thật—
"Về sau bất kể phải gặp khó khăn gì em cũng sẽ cùng anh đối mặt."
Không tiếp tục trốn tránh, không lùi bước nữa, không đem trách nhiệm trốn tránh đùn đẩy cho người khác.
Có lẽ đây chính là cúi đầu xưng thần, là quyết định cả đời đi.
Cuộc sống lại bình thản phong phú trôi đi.
Hôm nay là thứ sáu, Lục Hãn Kiêu kết thúc một tuần bận rộn, cuối cùng cũng
có thể cùng Chu Kiều ra ngoài ăn một bữa cơm. Hai tuần nay khẩu vị Chu
Kiều bỗng nhiên trở nên kén chọn, ngày thường vốn là ăn uống thanh đạm,
sau đó dạ dày Lục Hãn Kiêu không tốt, cô lại càng cẩn thận hơn.
Nhưng hôm nay cô nói muốn đi ăn món cay Hồ Nam. Lục Hãn Kiêu mang cô tới một
nhà hàng, do Đóa Tỷ đề cử nhất định không tệ. Chu Kiều gọi một nồi lẩu
ếch, lại còn dặn phải cho nhiều ớt một chút.
Lục Hãn Kiêu không nói gì, gọi nước trái cây giải cay cho cô.
Vào tháng năm, thời tiết nóng lên thật nhanh, Chu Kiều nói: "Khoa lại gửi thông báo cho bọn em."
Lục Hãn Kiêu đang đấu địa chủ trên điện thoại với Trần Thanh Hòa, chém giết điên cuồng, không ngẩng đầu lên đáp lời, "Thông báo gì?"
Chu Kiều: "Năm nay ở trong nước, Tô Châu, là một công ty mạng."
Vừa nghe là trong nước, Lục Hãn Kiêu rõ ràng thả lỏng hơn, lại hỏi: "Em muốn đi?"
Chu Kiều: "Đúng là muốn đi, cũng không phải đi quá xa, công ty kia rất có
tên tuổi, công việc cũng liên quan nhiều ngành nghề, có thể học được
nhiều thứ."
Lục Hãn Kiêu không quá
phục, "Tên tuổi có lớn bằng công ty Lục cục cưng của anh không? Nếu em
muốn học tập thì đến chỗ anh này, anh sẽ để Phó giám đốc Tần tận tay chỉ dẫn em."
Chu Kiều gật gật đầu, "Ý kiến hay, nhưng mà em vẫn muốn đi Tô Châu."
Lục Hãn Kiêu tuy có không tình nguyện, nhưng vẫn tôn trọng mà đồng ý,
"Được, quyết định thời gian xong thì báo cho anh, anh lái xe đưa em đi."
"Oa?" Chu Kiều dùng menu che mũi miệng, chỉ để lộ đôi mắt, kề sát vào nháy
mắt nói: "Tiến bộ rất lớn, Lục tổng, không lật bàn à?"
Lục Hãn Kiêu cười cười dựa vào ghế, không chơi đấu địa chủ nữa, Trần Thanh Hòa lại bị vứt bỏ.
Anh nói: "Là trước kia anh quá ngu ngốc."
Chu Kiều nhìn không chớp mắt.
"Trước kia anh đã làm rất nhiều việc tự cho là đúng, thật ra thì lại khiến em
cực kỳ không vui. Anh biết anh sai rồi, anh đã thất bại một lần, nhất
định sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ."
Lục Hãn Kiêu nói rất tự nhiên, tay phải anh để trên tay ghế, ngón tay dài mà cân xứng lơ lửng giữa không trung.
Mắt Chu Kiều cong cong, vừa nhìn anh vừa cười.
Hai người cách bàn nhìn nhau, rất có cảm giác hàm tình mạch mạch (*).
(*): tình cảm ấm áp nhưng được thể hiện âm thầm.
Điện thoại của Trần Thanh Hòa đúng lúc này oanh oanh liệt liệt giết tới, Lục Hãn Kiêu tâm tình vui vẻ nghe máy, "Anh trai Thanh Hòa, xin chào."
"Gà cay(*)!" Đầu kia ngừng một lúc rồi gầm lên, "Tao lại thua ba mươi vạn vui vẻ (**) rồi!"
(*): 1 câu mắng lúc tức giận.
(**): chỗ này chắc là đơn vị tiền trong game, tên game là 欢乐斗地主.
"Chậc." Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Sao lại hung dữ như thế? Mày không yêu tao sao?"
"Tao yêu mẹ mày ấy."
Lục Hãn Kiêu nghe liền cười không ngừng, ra hiệu với Chu Kiều một cái rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
"Không gây sự với anh em nữa, hỏi một chuyện đứng đắn đây, mày không phải là
có một bạn học mở công ty hôn lễ sao? Giúp tao liên lạc đi."
Đợi anh quay lại, đồ ăn đã dọn lên đủ, Chu Kiều vừa xuýt xoa vừa ăn rất hăng hái.
Lục Hãn Kiêu lấy một tờ giấy lau mặt, "Chậm một chút chậm một chút, không có ai tranh với em."
Miệng Chu Kiều bóng loáng, ăn ý rướn người lên phía trước một chút, Lục Hãn
Kiêu cách một cái bàn lau miệng cho cô."Anh phát hiện gần đây sức ăn của em rất lớn nha."
"Lý giáo sư áp bức quá ác liệt." Chu Kiều kẹp một cây nấm lên, còn chấm thêm một chút tương ớt.
Lục Hãn Kiêu nhìn cô như có điều suy nghĩ, đang nghĩ dở thì điện thoại anh lại vang lên.
Chu Kiều thoáng nhìn màn hình, là điện thoại từ Lục gia.
Nghe một lúc, sắc mặt anh thay đổi, "Ở chỗ nào? Vâng, cháu lập tức tới ngay."
"Làm sao vậy?" Chu Kiều bỏ đũa xuống, quan tâm hỏi.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu trầm xuống, nói: "Bà nội lại nằm viện."
———
Bệnh cao huyết áp của bà nội Lục phát tác, ăn cơm tối xong vừa đứng dậy liền trực tiếp nằm bất tỉnh dưới đất.
Thời điểm Lục Hãn Kiêu chạy tới đã có 6 7 tiểu bối đứng ở đó.
Phòng bệnh cho cán bộ của bệnh viện thành phố ở sau vườn, vừa yên tĩnh lại
trang nhã, phòng bệnh ở vị trí không cao, ngay tại tầng hai. Bác sĩ bị
người nhà vây quanh, anh một tiếng tôi một tiếng hỏi thăm khiến tình
cảnh có chút loạn.
Lục Hãn Kiêu vừa đến, đám người nhỏ tuổi tự động nhường đường, lần lượt chào hỏi, "Lục ca."
Lục Hãn Kiêu đầu tiên là khách khí đáp lại, "Cảm ơn mọi người." Sau đó hỏi bác sĩ, "Tình hình bà nội tôi thế nào?"
Bác sĩ đem tình hình tóm tắt lại, "Người già ngất xỉu vô cùng nguy hiểm,
may là đưa tới bệnh viện kịp lúc. Nhưng sức khỏe bà Lục thực sự không
ổn, cần chăm sóc nhiều, không nên chịu bất kỳ kích thích nào."
Mấy đứa nhỏ chen lấn an ủi Lục Hãn Kiêu, đều là người trẻ tuổi, nói chuyện
vô cùng lạc quan hài hước, khiến bầu không khí bớt đè nén hơn. Có người
tinh mắt, hỏi: "Lục ca, anh không giới thiệu chị gái kia cho bọn em một
chút à?"
Vậy là, ánh mắt mọi người đều trực tiếp nhìn về phía Chu Kiều đang đứng ở hành lang.
Chu Kiều bị nhìn chằm chằm không kịp trở tay, cực kỳ bồn chồn.
Lục Hãn Kiêu đưa tay gõ đầu cô em họ kia, "Chỉ được cái lanh chanh." Giọng
anh bình tĩnh như đang nói chuyện người khác chứ không phải chuyện của
mình, "Chị gái cái gì, phải gọi chị dâu, nghe thấy không?"
"Oaaaa!" Cả đám hoan hô một trận, mọi người đều là trứng thông minh, đồng thanh gọi Chu Kiều: "Chào chị dâu!"
Chu Kiều bị gọi khiến mặt đỏ tới tận mang tai, nắm tay, trong lòng yên lặng lặp lại, "Tuyệt đối không được sợ."
Vì vậy, cô nở một nụ cười vẫn coi là tự nhiên, "Chào các em."
Lục Hãn Kiêu sững sờ nửa giây, sau đó cực kỳ mừng rỡ khẽ chau chau mày, ra hiệu bảo cô đi tới.
Chu Kiều gãi vành tai, chỉ chỉ bên ngoài, nhỏ giọng nói cho anh, "Em đi vệ sinh trước."
Lục Hãn Kiêu nhìn bóng lưng lúng túng của cô, cười một tiếng, cũng không
ngăn cản, chỉ dặn dò cô em họ, "Anh vào xem bà nội, đợi tí nữa chị dâu
em tới, bảo cô ấy cũng đi vào."
Chu Kiều trở lại, nghe cô em họ chuyển lời xong, cô vừa định đi vào phòng bệnh thì đột nhiên ai đó hô một tiếng: "Dì tới rồi ạ."
Bước chân Chu Kiều dừng lại.
Là Từ Thần Quân.
Cô nghiêng đầu nhìn, Từ Thần Quân mặc một bộ quần áo chỉnh tề, chân đi
giày cao gót nhọn, tay cầm túi xách cùng màu với móng tay, khí thế mười
phần xuất hiện.
Từ Thần Quân sau khi
nhìn thấy Chu Kiều, bước chân rõ ràng chậm lại. Hai người nhìn nhau,
cuối cùng vẫn là Chu Kiều thua trận trước. Đây là chuyện của nhà bọn họ, lập trường của cô có chút lúng túng, vì vậy cô chỉ lễ phép gật đầu,
"Chào bác gái."
Nói xong, liền tự giác im lặng rời đi.
Thời điểm lướt qua vai nhau, Từ Thần Quân khẽ nghiêng đầu giống như muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng.
Trong phòng bệnh.
Lục Hãn Kiêu canh giữ bên giường, bà nội Lục mở mắt ra, hơi thở vẫn yếu ớt, "Hãn Kiêu đến đấy à."
"Cháu dĩ nhiên phải đến." Lục Hãn Kiêu chỉnh chăn cho bà, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối lớn không ngoan, không giữ gìn sức khỏe, phải phạt."
Bà Lục cười rộ lên, nếp nhăn trên khóe mắt khắc sâu, "Sau này số lần bà
nội không ngoan sẽ càng ngày càng nhiều. Lớn tuổi mà, một chân đã đặt
trong quan tài rồi."
"Ừ. Năm nay bà 75 tuổi, một chân đã đi vào, còn lại một cái nữa, vậy cũng phải 75 năm nữa mới đủ một đôi."
Bà nội Lục bị chọc cho càng thêm vui vẻ, bà chuyển tay, đặt lên mu bàn tay Lục Hãn Kiêu.
"Kiêu Nhi, cháu và Kiều Kiều có trách bà nội không?"
Mặt Lục Hãn Kiêu trầm tĩnh, "Dạ?"
"Bà nội không đứng ở bên cháu, không chỉ không giúp hai đứa nói chuyện, còn khiến đứa nhỏ Kiều Kiều kia chịu khổ."
Giọng của người già suy yếu như tiếng kim đâm vào bông, tiếng động rõ ràng
nhất trong phòng bệnh chính là mấy tiếng tít tít của dụng cụ.
Lục Hãn Kiêu nhíu mi, bỗng nghe thấy chỗ cửa sổ có tiếng sột soạt, còn cả tiếng đập cửa?
Phản ứng lại, Lục Hãn Kiêu hoảng hốt.
Anh bước nhanh tới cửa sổ, vén rèm lên nhìn.
Mẹ kiếp! Chu Kiều!
"Hắc hắc hắc, là em." Chu Kiều chân đạp lên điều hòa, tay bám vào bệ cửa sổ, trên trán đầy bụi bẩn, nhe răng cười ngây ngô với Lục Hãn Kiêu.
Lục Hãn Kiêu: "..."
Tuy là có chút sợ Từ Thần Quân, nhưng Chu Kiều thực sự muốn nhìn tình hình
bà nội Lục, vì vậy cô ra hạ sách này, từ cửa sổ lớn chỗ cầu thang lộn ra ngoài, giẫm lên điều hòa có vẻ khá chắc chắn, len lén bò qua.
Chu Kiều thoáng nhìn gió lốc tụ ở chân mày Lục Hãn Kiêu, lập tức làm nũng
giả vờ đáng thương, "Thật là đau, kéo em một chút được không?"
Mặt Lục Hãn Kiêu âm trầm, hai tay đưa tới, ôm lấy người kéo vào trong phòng.
Chu Kiều đi đến trước giường bệnh, khuôn mặt vô cùng lấm lem nói với bà nội Lục, "Bà Lục, cháu một chút đều không trách bà."
Bà nội Lục thật sự bất ngờ, "Chao ôi, Kiều Kiều sao lại leo cửa sổ, rất nguy hiểm, lần sau không được làm thế nữa đâu."
"Vâng." Chu Kiều gật đầu, cô cong lưng xuống, khẽ nói: "Bà Lục, bà phải bảo
trọng thân thể, cháu chỉ đến thăm bà một chút thôi, cháu lập tức đi
ngay."
Bà Lục bắt lấy tay cô, "Kiều Kiều."
"Vâng?"
"Bà nội thích cháu, về sau, à không, rất nhanh cháu sẽ biết."
Chu Kiều nửa hiểu nửa không, bà nội Lục thở dài, "Được rồi, cháu và Hãn Kiêu ra ngoài trước đi. Hãn Kiêu, bảo mẹ cháu đi vào."
Lục Hãn Kiêu im lặng không nói gì, chỉ hơi gật đầu, "Vâng."
——
Lúc Từ Thần Quân đi vào, trong tay còn cầm hai tờ kiểm tra sức khỏe.
"Mẹ, mẹ yên tâm, không có vấn đề gì lớn, chú ý chăm sóc là tốt rồi."
Bà nội Lục vừa ổn định tình hình, đột nhiên lại thay đổi trở nên yếu ớt,
"Mẹ tuyệt đối không ổn, toàn thân mẹ đều không thoải mái, trái tim giống như bị nghẹn vậy, thở cũng không xong."
Từ Thần Quân sợ hãi, "Con đi gọi bác sĩ."
"Không cần không cần, không cần thầy thuốc đâu." Bà nội Lục rầm rì kêu, "Uống
thuốc không được, tiêm thuốc cũng không xong đâu, đây là tâm bệnh, tinh
khí đều bị quỷ trói chặt rồi."
"..." Từ Thần Quân không hiểu, "Mẹ, mẹ, mẹ đang nói gì thế?"
Mê tín như vậy, không nên đâu.
Bà nội Lục một giây sau liền chuyển thành bà lão 3 tuổi, lúc thì ôm ngực,
lúc thì xoa đầu, "Ai ôi ai ôi, thật là không thoải mái."
Từ Thần Quân thấy không đúng, lại lo lắng bà giãy giụa lỡ lại thật sự giãy ra bệnh gì.
Vì vậy bà (TTQ) tiến về phía trước một bước, dụ dỗ nói: "Mẹ, vậy như thế nào mẹ mới thấy thoải mái hơn?"
Bà Lục lấy hơi, nói: "Trong nhà vừa có chuyện vui, lại xung hỉ tiếp cho mẹ đi. Xung hỉ thêm lần nữa là tốt rồi."
Từ Thần Quân như nghe thấy chuyện cười.
Tính tình đùa giỡn của bà nội Lục dâng lên, hai tay nện giường, "Xung hỉ,
nghe không hiểu sao? Mẹ cũng sắp chết rồi, con còn không cho mẹ toại
nguyện?"
"Được được được, mẹ trước hết đừng kích động." Từ Thần Quân bất đắc dĩ nói: "Mẹ, bây giờ con tìm hỉ
sự cho mẹ ở đâu bây giờ? Trong nhà không có ai tuổi cao mừng thọ, cũng
không có ai cưới gả."
"Nói bậy." Bà
nội Lục lên tiếng, "Hãn Kiêu gần 30 rồi, không kết hôn sao? Không sinh
con sao? Mẹ thấy Chu Kiều rất tốt, hai đứa nó rất thích hợp."
Từ Thần Quân phản ứng lại, "Mẹ, cái này, chuyện này cũng quá buồn cười rồi."
"Xung hỉ cho mẹ mà là buồn cười?" Bà nội Lục lại biến thành bà lão 3 tuổi, bà lại rầm rì rên rỉ ôm ngực kêu đau, "Bất hiếu, bất hiếu rồi, con gọi Lục Nghiêm Tuấn (*) đến cho
mẹ!"
(*): ở
đây là Lục Lễ Nam, nhưng ở phiên ngoại lại là Lục Nghiêm Tuấn, ở đó có
nói đến người cũng như tên (nghiêm túc) nên mình sửa luôn tên ở đây,
chắc tác giả nhớ nhầm.
Lục Nghiêm Tuấn là ba của Lục Hãn Kiêu, công việc ở Sở công an tỉnh bận rộn, 365 ngày đều không thấy bóng người.
Từ Thần Quân không lay chuyển được bà Lục lăn lộn đầy giường, bị bà hết khóc lại gào làm cho đau đầu.
Đành phải tạm thời chịu thua—
"Con đồng ý với mẹ được chưa?!"
Bà nội Lục không quan tâm gì khác, dùng phương pháp mê tín nhất để sửa chữa sai lầm từng ngăn trở đôi uyên ương kia.
Đặc quyền của người già giống được ông trời ưu ái, bà nhanh chóng đem tin
tức này nói cho đám con cháu còn đang canh giữ ở bệnh viện. Nhà họ Lục
là một gia tộc lớn, gào to một tiếng trong nhóm weixin, vậy là người
người đều biết Lục Hãn Kiêu sắp kết hôn.
Chiêu tiền trảm hậu tấu này của bà nội Lục khiến cho Từ Thần Quân khoanh tay chịu trói, không còn biện pháp nào.
Vì vậy, Lục Hãn Kiêu và Chu Kiều dùng một phương thức tương đối kỳ quái
mới được nghe lần đầu, cứ như vậy không cần tốn sức mà phá được phòng
tuyến của Từ Thần Quân.
Vì chuyện vui này, Lục Hãn Kiêu mời đám anh em ăn cơm. Coi như là là danh chính ngôn thuận thông báo tin vui.
Đám Hạ Nhiên làm thịt anh triệt để, ăn một bữa cơm mà tốn của Lục Hãn Kiêu 5 con số, rượu cũng chọn rượu quý, không nương tay chút nào. Cơm nước
xong lại không biết xấu hổ lôi nhau tới một chỗ đắt đỏ ca hát.
Trần Thanh Hòa vịn vai Lục Hãn Kiêu, "Ôi, người đẹp trai nhất là tao đây sao lại không ai muốn chứ!"
Lục Hãn Kiêu khinh bỉ nhìn hắn, "Đừng có sỉ nhục vẻ đẹp được không?"
Trần Thanh Hòa thật lòng mừng cho anh, "Lúc nào sẽ đi lĩnh chứng?"
"Ngày mai." Lục Hãn Kiêu không kìm lòng nổi mà giương cao khóe miệng.
Ánh mắt Trần Thanh Hòa bỗng nhiên trở nên cô đơn, "Người anh em, thật sự hâm mộ mày."
Lục Hãn Kiêu đập hắn một cái, "Tiền đồ đâu, rõ ràng có tình cảm với Tiểu Tường Vi, vì sao không theo đuổi cô ấy lại?"
Trần Thanh Hòa thở dài, lắc lắc đầu, "Được rồi, không nói chuyện tao nữa, hôm nay chúc mừng việc của mày thôi."
Ngọn lửa sáng lên rồi tắt, một làn khói mỏng bay lên, điếu thuốc của Trần Thanh Hòa lóe sáng, hắn tùy ý nhìn ra ngoài.
Vừa thoáng nhìn liền không xong, Lục Hãn Kiêu nghe thấy hắn mắng một chữ, "Đệt!"
Lục Hãn Kiêu vừa ngẩng đầu lên, Trần Thanh Hòa đứng cạnh đã vịn cửa sổ lan
can, eo mạnh mẽ lộn một cái, nhanh chóng nhảy từ cửa sổ xuống.
Lục Hãn Kiêu sợ hãi đến nỗi lưng mồ hôi lạnh, "Đây mẹ nó là tầng hai!"
Mà Trần Thanh Hòa đã rơi xuống tầng dưới, hắn là bộ đội nên thân thủ không tệ, vô cùng chuyên nghiệp lăn hai vòng trên mặt đất để giảm lực va
chạm, sau đó đứng dậy, nhanh chóng đuổi sang hướng bên phải.
Lục Hãn Kiêu theo đó nhìn sang, cách không xa là một sạp báo, một bóng người đang mua nước ở đó.
Anh híp hai mắt, xác nhận lại hết lần này đến lần khác, lập tức hoảng sợ.
"Trời ạ! Quá khéo rồi."
Một người con gái với gò má ôn nhu, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, dáng vẻ thanh tú lại trắng trẻo.
Mà trong đôi mắt Trần Thanh Hòa đang chạy điên cuồng có một ngọn lửa toát ra, trong mắt hắn không chứa được ai khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT