Bị Chu Kiều chủ động chừng mười giây, Lục Hãn Kiêu lập tức phản công, vốn chỉ là môi chạm môi thăm dò, hiện tại, anh đang dùng đầu lưỡi cạy
miệng, theo bản năng duỗi vào.
Chu Kiều vô ý thức muốn tránh đi, Lục Hãn Kiêu bóp chặt eo thon của cô không thả, hung hăng hôn như bão tố.
Ngày thường xem video nên lý thuyết cũng tương đối phong phú, hiện tại lần
đầu thực hành cũng không quá mất mặt. Chu Kiều bị anh hôn có chút đau,
khó khăn đẩy người ra, "Anh đừng gặm em."
Từ gặm này, làm tổn thương trái tim Tiểu Lục.
Anh thở mạnh, ôm Chu Kiều, cằm gác lên vai cô, đau lòng nói: "Đùi gà gặm cũng không ngon bằng miệng em."
Sau đó buông cô ra, xoay người yên lặng lùi ra xa vài bước.
Chu Kiều nhìn bóng lưng Lục Hãn Kiêu, thế này là tức giận sao? Hay anh căn
bản là không muốn? Thời khắc nhạy cảm mà phải suy suy đoán đoán, cảm
giác như ngồi cáp treo vậy, Chu Kiều có chút luống cuống, ngoắc ngoắc
ngón tay, cúi đầu không nói gì.
Lục Hãn Kiêu chỉ mặc quần áo ở nhà, một lớp vải mỏng không thể che hết độ cong hoàn mĩ của bả vai anh.
Chu Kiều giương mắt nhìn nhìn, mím môi nói, "Em về học bài đây."
Tay vừa chạm đến nắm đấm cửa, Lục Hãn Kiêu liền xông lên ôm lấy cô. Sức lực lớn như sao hỏa đụng vào Tiểu Kiều vậy.
Thanh âm anh run rẩy, hơi thở gấp gáp, cảm giác chính mình vẫn cần một câu
trả lời rõ ràng thuyết phục, "Em như vậy là chính thức đồng ý làm bạn
gái anh sao?"
Chu Kiều cảm giác được tiếng tim đập bình bịch của anh, dơ tay phủ lên bàn tay anh đang đặt trên hông, đáp: "Vâng."
"F*ck, thật kích động!" Lục Hãn Kiêu xoay cô lại, mặt đối mặt nói, "Vậy em thề cho anh."
"..."
Thề cái gì?
"Anh muốn em thề với trời, không được phép đổi ý!" Lục Hãn Kiêu kéo tay cô,
"Giơ tay lên, cao hơn đỉnh đầu, nhanh, thề với ông trời là em yêu anh."
Chu Kiều bị anh lôi kéo đến dở khóc dở cười, "Đừng nghịch."
Hai người giằng co thành một đống, Chu Kiều dính sát vào người anh, rất
nhanh, Lục Hãn Kiêu liền có chút không chịu nổi cáo trạng, "Em đừng dùng mông đẩy anh."
Chu Kiều cứng ngắc.
"Đẩy liên tục đến nỗi anh cảm giác như đang đi máy bay." Lục Hãn Kiêu nhỏ giọng.
Mặt Chu Kiều đỏ rực như mây hồng, vèo một cái tông cửa xông ra ngoài.
Lục Hãn Kiêu nhìn cánh cửa đóng chặt, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần,
sau đó giống như quả trứng bị trói lâu năm mới được thả ra, tại chỗ điên cuồng nhảy loi choi, "Đồng ý rồi! Theo đuổi được rồi! Ông đây đã có bạn gái!"
Lục Hãn Kiêu nằm dán lên cánh
cửa như thằn lằn, bắt đầu say mê run điên cuồng. Hành hạ hết cánh cửa,
anh lại nhảy lên giường, mò di động mở weixin, kiêu ngạo nhắn vào nhóm
huynh đệ—
[Các vị, tao đã có bạn gái. ]
Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời.
Hạ Nhiên: [Vợ tao có quen biết chủ nhiệm khoa mắt, có thể giúp cô gái đó khám mà không cần xếp hàng đăng ký. ]
Trần Thanh Hòa: [Có quen ai khoa thần kinh không?]
Đào Tinh Lai: [Trời ạ, đến lão già cũng có người yêu rồi, vị lầu trên sao còn không bắt được ai vậy?]
Lục Hãn Kiêu: [Ngu xuẩn ngu xuẩn ngu xuẩn.]
Trần Thanh Hòa: [Được rồi được rồi, bọn tao nhớ rõ tên mày mà, khỏi cần nhắc đi nhắc lại.]
Hôm nay Lục đại gia tâm tình tốt, không thèm so đo cùng lũ gia súc chúng bay.
Lục Hãn Kiêu nhướn mày, mở camera điện thoại, bảnh bao chụp một bức tự sướng, sau đó nhẹ nhàng gửi vào nhóm chat.
[Người có việc vui tinh thần vui vẻ, hôm nay tâm tình Lục tổng vô cùng tốt.]
Trần Thanh Hòa: [Ha ha ha ha.]
Hạ Nhiên: [Lão tử xuất đạo trừ yêu nhiều năm như thế, lần đầu tiên gặp yêu quái giống như mày.]
Đào Tinh Lai trực tiếp hơn, gửi lại bức hình tự sướng của Lục Hãn Kiêu.
[Anh Lục Lục, em giúp anh trở thành một mỹ nhân, tô thêm một màu son rất hợp với màu da anh nha.]
Con bà nó, trên đầu còn có một cái nơ bướm màu hồng phấn.
Lục Hãn Kiêu nâng di động ngu ngốc cười, sau đó bắt đầu phát lì xì trong
nhóm, hai trăm khối một bao, liên tục phát ba mươi bao, khiến cả đám
người ca ngợi không ngớt.
Hạ Nhiên: [ Kiêu Nhi, bọn tao rất yêu bộ dáng ngây thơ chưa trải đời này của mày.]
Đào Tinh Lai: [Có phải cứ yêu đương là sẽ phát lì xì?]
Trần Thanh Hòa: [Không phải, là xử nam nói yêu đương thì nhất định sẽ phát lì xì.]
Lục Hãn Kiêu càng vui vẻ hơn, rộng rãi tiếp tục, lại là một hồi mưa lì xì của thổ hào.
Không lâu sau, Hạ Nhiên gửi tin nhắn riêng cho anh, gửi lại một cái hồng bao, trên đó viết năm chữ:
[Chúc mày sớm thất thân.]
Mẹ kiếp, thế này không phải là giở trò lưu manh sao.
Lục Hãn Kiêu vừa thấy tin nhắn mặt liền đỏ hồng, anh liếm liếm môi, lẳng lặng xuống giường.
———
Mới hơn 7 giờ, trời vẫn chưa tối hẳn. Phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ,
dì Tề là một lão bảo bối biết điều, đã lặng lẽ ra quảng trường khiêu vũ.
Lục Hãn Kiêu gõ tượng trưng vài cái vào cửa phòng Chu Kiều, sau đó trực tiếp bước vào.
Chu Kiều đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn học, con ngươi chuyển qua nhìn anh, có chút hồi hộp hỏi: "Sao vậy?"
Lục Hãn Kiêu cầm trên tay một túi đá, giơ giơ lên, "Lại đây."
Thấy Chu Kiều có chút chần chờ, anh giương cằm lên, "Phải nghe lời bạn trai nha."
Chu Kiều nở nụ cười, bầu không khí nháy mắt được xoa dịu không ít.
Cô làm theo lời anh. Lục Hãn Kiêu dắt cô đến cạnh giường, hai người một
cao một thấp ngồi xuống, Lục Hãn Kiêu dịu dàng đặt túi chườm đá lên má
phải hơi sưng của cô.
"Nếu không phải nể mặt ông ta là ba em, anh lấy đao ra ngoài sống mái với
ông ta." Giọng Lục Hãn Kiêu nghe không giống như đang đùa.
Chu Kiều hơi nghiêng đầu, kề sát vào túi chườm, "Ba mẹ em đang tranh cãi
kiện cáo trước ly hôn, tâm trạng đều rất không tốt, vừa rồi ầm ĩ ở chỗ
anh không dễ nhìn lắm, em xin lỗi."
"Nói vớ vẩn." Lục Hãn Kiêu không nhịn được nói: "Anh muốn lời xin lỗi của em làm gì? Về sau không được nói mấy chữ này."
Chu Kiều cau mày.
"Việc của họ họ tự mình xử lý, trước kia anh không xen vào, nhưng bây giờ, ai còn muốn lợi dụng em làm cái gì, anh đá bay đầu chó của người đó." Lục
Hãn Kiêu bình tĩnh đe doạ, nói giống như thật.
Anh liên tục cầm túi đá, một tay đỡ mặt tay kia chườm. Chườm được một lúc, Chu Kiều nói được rồi.
Lục Hãn Kiêu cũng không động đậy, ý đồ ngồi lì trong phòng cô rất rõ ràng.
"Anh chỉ ngồi một lúc thôi, tuyệt đối không quấy rầy em, em cứ đọc sách đi." Anh cười ha ha ha.
Lòng Chu Kiều hơi buồn cười, nhưng cuối cùng cũng mặc kệ anh. Cô quay lại bàn học, tiếp tục nghiêm túc nhìn chằm chằm sách vở.
Cũng không biết là tại gian phòng này quá nhỏ hay là không khí quá bí bách,
có thêm Lục Hãn Kiêu ở đây, Chu Kiều căn bản không có cách nào tập trung học tập.
Anh ngồi ở trên giường cô,
tuy đã quay lưng lại nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực
đang xao động trên người mình, Chu Kiều nắm chặt cán bút, bắt đầu phân
tâm.
"Em đọc mười lăm phút rồi, sao vẫn là trang này?" Lục Hãn Kiêu đi đến, đột ngột nói chuyện.
Chu Kiều bị dọa ném văng bút, cái người này đi đường sao không phát ra tiếng động vậy?
Lục Hãn Kiêu chỉ đơn thuần là trêu chọc quấy rối, giả vờ giả vịt cầm lấy
quyển sổ trên bàn bắt đầu quạt, "Sao thế này, tự nhiên lại nóng thế!"
Chu Kiều: "Điều hòa đã bật rồi."
"Vẫn nóng quá, nóng chết anh mất." Lục Hãn Kiêu càng quạt càng hăng say, tay lại sờ sờ gáy, "Trời ạ, chảy một đống mồ hôi rồi!"
"..."
Mời anh bắt đầu biểu diễn.
"Nóng quá, nóng quá!" Lục Hãn Kiêu cởi cúc áo, từng cúc, từng cúc một, từ hầu kết xuống xương quai xanh, từng chút từng chút lộ ra ngoài.
Đợi chút, tình huống này có chút sai sai!
Động tác cởi nút áo của Lục Hãn Kiêu tương đối thành thạo nhanh chóng, anh
cởi xong toàn bộ cúc áo, lại còn kéo thêm một bên áo xuống để lộ vai.
Sau đó mười phần đắc ý hếch eo, khoe cơ bụng.
Chàng trai tâm cơ này lại quá phận.
Chu Kiều lui về phía sau bao nhiêu, anh bước về phía trước bấy nhiêu, cho
đến khi không thể lui được nữa, cô đỏ mặt lớn tiếng, "Lục Hãn Kiêu!"
Lục Hãn Kiêu dừng động tác quạt gió lại, trầm mặc mấy giây, sau đó vẻ mặt không sợ chết ôm cô nhấc lên khỏi mặt đất.
"A!" Chu Kiều thét chói tai.
Lục Hãn Kiêu trực tiếp ôm người lên giường, sau đó nhanh chóng chui xuống chăn, nhỏ nhẹ nói: "Kiều Kiều, anh muốn ngủ ở chỗ em."
"..."
"Không phải là ngủ với em, chỉ là ngủ cùng thôi."
"..."
"Một lúc thôi, xin em đấy." Lục Hãn Kiêu đem nửa mặt từ trong chăn lộ ra,
đáng thương nhìn cô, "Hôm nay vừa mới được chuyển lên thành chính thức,
phát chút phúc lợi có được không?"
Cảm giác không còn gì để nói toàn bộ biến mất, Chu Kiều bị lời anh cào đến lòng mềm nhũn, lại một lần nữa thỏa hiệp.
Lục Hãn Kiêu lăn sang chiếm nửa cái giường, sau đó mở ra hai tay với cô, "Muốn ôm ôm."
"Được. Cho anh ôm." Chu Kiều đến nằm cạnh anh, sau đó khẽ nghiêng người, tự nhiên ôm lấy thắt lưng Lục Hãn Kiêu.
Lục Hãn Kiêu thỏa mãn ừ một tiếng, nhìn cô, "Tay có thể dịch xuống một chút không? Mấy khối cơ bụng phía dưới là thứ anh tự hào nhất, muốn chia sẻ
cho em."
Chu Kiều cười ra tiếng, trêu chọc anh, "Anh còn có cái gì là không thể khoe ra?"
Lục Hãn Kiêu: "Còn nhiều mà." Anh suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng, "Nói ra sợ em đánh anh."
Chu Kiều cũng không nghĩ nhiều, "Hả?"
"Toàn thân anh đều là bảo vật, phía dưới là loại tốt nhất." Lục Hãn Kiêu chân thành tiết lộ.
Chu Kiều phản ứng lại, mãnh liệt ngồi dậy, thực mẹ nó muốn nhảy ngay ra khỏi đây.
Lục Hãn Kiêu nghẹn cười, mặt mày ủ rũ, "Nói là ngủ cùng anh một giấc, thế mà chưa tới mười giây đã chạy rồi."
Chu Kiều bị tên họ Lục này trêu chọc áp bức đến không kiềm chế được tính tình, trực tiếp động thủ.
"Mẹ kiếp, nhột anh!" Nhược điểm của Lục Hãn Kiêu chính là vô cùng sợ nhột,
giờ phút này anh co lại thành một đống, vừa cười vừa trốn. Chu Kiều
nghiêng người về phía trước, hai người lăn lộn thành một đống, không ý
thức được tư thế đã thay đổi, người cô nửa nằm nửa ngồi trên người Lục
Hãn Kiêu.
Lục Hãn Kiêu phản ứng trước, chuyển chủ đề, đột nhiên nói: "Em thích tư thế này à?"
Chu Kiều sững sờ, bàn tay giơ giữa không trung còn chưa kịp thu lại.
Lục Hãn Kiêu dù sợ nhột nhưng vẫn ung dung đem hai bàn tay gối sau gáy, nửa cười nửa không nhìn cô: "Vừa bắt đầu đã nữ trên nam dưới, cô gái của
anh khẩu vị thật là nặng mà."
Quần Chu Kiều chỉ ngắn đến bắp đùi, áo Lục Hãn Kiêu còn đang mở rộng ra, làn da
hai người chặt chẽ dán cùng một chỗ, từng tế bào đều đang kêu gọi ầm ĩ
phóng hỏa.
Cô luống cuống tay chân định trèo xuống, Lục Hãn Kiêu lại ôm cánh tay cô, "Leo lên rồi còn định chạy?"
Chu Kiều bị thanh âm trầm thấp của anh kích thích đến toàn thân run rẩy,
Lục Hãn Kiêu mặc dù giọng nói vẫn ngả ngớn, nhưng ánh mắt thâm thúy đã
sẫm lại, mặc cho dục vọng lặng lẽ chui ra ngoài.
Anh là người đàn ông đã ba mươi tuổi, có nhiều thứ vốn là đã thiếu sót quá lâu.
Tay Lục Hãn Kiêu từ cánh tay Chu Kiều một đường dời xuống, chuyển đến vòng
eo mềm mại của cô. Cậy sức lực, Chu Kiều bị hắn trực tiếp ấn ngồi ở
chính giữa bụng.
Lục Hãn Kiêu mười phần bảnh bao nhíu mày, giả bộ suy tư, "Tư thế này gọi là cái gì nhỉ?"
"..."
Gọi là cái đồ bạn trai lưu manh.
"A, anh biết rồi." Đôi mắt hoa đào của Lục Hãn Kiêu khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Cái này gọi là— leo lên, tự mình động."
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kiều: Yêu cầu đổi bạn trai.
Lục tổng: Em động trước đi, động rồi đổi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT