Chu Kiều tự bịa ra một lí do trấn an dì Tề. Để ngăn bà đào sâu tìm hiểu, cô còn cố ý dùng những từ ngữ y học chuyên nghiệp, sau đó thêm vài câu
thơ, lại trích dẫn hai câu danh ngôn của Lỗ Tấn, cuối cùng cũng khiến dì Tề bớt lo lắng.
"Thật sao, Hãn Kiêu nhà chúng ta thật sự không có việc gì?"
"Dì yên tâm đi, Lỗ Tấn cũng nói rồi, hiện tượng này là bình thường."
Dì Tề vẫn hơi lo lắng, "Vậy được rồi, mai dì lại hầm cách thuỷ cẩu kỷ cho
nó, nhất định phải bổ não cho nó một chút. Chao ôi, cháu nói xem, thằng
nhóc này cũng sắp ba mươi rồi mà chưa tìm bạn gái, không khiến người ta
bớt lo chút nào."
Chu Kiều ôm lấy vai dì Tề, "Dì cũng nghỉ sớm một chút đi, đừng quá lo lắng."
Dù sao anh ta sống theo phong cách này vẫn có thể yên bình đến năm ba mươi tuổi, sức sống cũng không phải dạng vừa.
Dì Tề đung đưa đầu, mái tóc quăn cũng theo đó lắc lư lắc lư, than thở nói: "Một người đang tốt lành, nói điên liền điên luôn sao được."
Chu Kiều sau khi nghe thấy, cúi đầu bật cười, nghĩ thầm, dì cứ yên tâm đi,
Lục Hãn Kiêu trước khi điên, nhất định sẽ khiến cả thế giới phát điên
trước.
———-
Hôm sau là thứ hai, Lục Hãn Kiêu phải đi làm, lúc dậy đã thấy dì Tề chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng.
"Woa, rất phong phú nha." Lục Hãn Kiêu vừa rửa mặt xong, tinh thần sảng
khoái, "Bánh bao, bánh bao nhân đậu, lại còn mì sợi, cháo, thanh long,
dì Tề, hôm qua dì trúng số độc đắc sao?"
Nếu nhớ không lầm, thanh long chắc phải năm khối một cân ấy chứ.
"Ăn đi ăn đi ăn đi, " dì Tề lại bê lên một cái bát lớn, "Uống cả cái này cho dì."
F*ck, cái gì đây?
"Canh gà đấy." dì Tề cầm thìa đưa cho anh, "Bên trong cho rất nhiều cẩu kỷ. Vô cùng bổ."
"Dì Tề, cháu phát hiện dì hôm nay đúng là nhiệt tình như lửa mà." Lục Hãn
Kiêu nhìn nhìn phòng Chu Kiều, vẫn đóng kín cửa, hỏi: "Cô ấy còn chưa
rời giường sao ạ?"
"Để Kiều Kiều ngủ nhiều một
chút, tối qua giúp dì tra vài thứ, thức rất khuya." Ý thức được mình lỡ
lời thì đã quá muộn, dì Tề vội vàng đưa tay trái lên che miệng.
Lục Hãn Kiêu nghe thấy vô cùng rõ ràng, "Dì cần tra cái gì?"
"Tra cho cháu."
Không xong! Lại không kìm được.
Tay phải dì Tề cũng nhấc lên che miệng, sống chết che.
Hai mắt dì Tề nháy nháy, nhẹ nhành lặng lẽ nôn ra một chữ ——
"Xe ~~ "
Sắc mặt Lục Hãn Kiêu lập tức thay đổi, cái gì cũng đều hiểu.
Dì Tề vội vàng an ủi anh, "Không sao không sao, không có việc gì, Kiều
Kiều đã tra ra rồi, Lỗ Tấn cũng nói hiện tượng này rất bình thường,
không cần đi khám thần kinh."
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Lỗ Tấn nói?"
"Đúng vậy. Kiều Kiều nói là Lỗ Tấn nói."
"..."
Lỗ Tấn: Ha ha, này câu ta chưa từng nói.
Bởi vì nội tâm tràn đầy tức giận, cho nên bữa sáng này anh ăn đặc biệt
chậm. Lúc Chu Kiều đi ra, Lục Hãn Kiêu còn đang gặm bánh bao thịt.
Vờ coi cô là không khí, hai mắt Lục Hãn Kiêu nhìn vào khoảng không.
Chu Kiều không có cảm giác khác thường. Ngồi xuống, chuẩn bị ăn một bát
cháo ngô, cái muỗng còn đang ở giữa không trung, Lục Hãn Kiêu liền lạnh
lùng nói: "Cái này em không thể ăn."
"Hả?" Chu Kiều ngẩng đầu lên, "Vì sao?"
"Ăn sẽ xấu đi."
"..."
Sáng sớm, không nên tổn thương hòa khí.
Chu Kiều bỏ muỗng xuống, chuẩn bị cầm bánh bao.
"Cái này cũng không thể ăn." Giọng Lục Hãn Kiêu cứng rắn , "Ăn sẽ lùn xuống."
Chu Kiều dứt khoát không động đậy, trực tiếp hỏi, "Vậy anh nói đi, bàn này tôi có thể ăn cái gì không?"
Lục Hãn Kiêu: "Không thể. Ăn sẽ to bụng, đi ỉa."
Anh còn dám tỏ vẻ chán ghét.
Thấy Chu Kiều sắp có vẻ không vui, Lục Hãn Kiêu tự có chừng mực, nhanh chóng đem bánh bao thịt trong chén đưa cho cô.
"Đáng ra em chỉ được nhìn đồ ăn thôi, nhưng miễn cưỡng thì em có thể ăn đồ trong chén của anh nhé."
"..."
Ai muốn ăn đồ dư của anh.
Chu Kiều trong lòng làu bàu, thế nhưng vẫn cho anh chút mặt mũi, cầm bánh bao bắt đầu ăn.
Lục Hãn Kiêu vờ đọc báo, khuôn mặt vùi sau tờ giấy vụng trộm vui mừng, tâm
tình vui vẻ bắt đầu một ngày mới đều do Chu Kiều mang lại.
Sau khi Lục Hãn Kiêu đi làm, dì Tề cũng đi chợ mua thức ăn.
Chu Kiều quét nhà sạch sẽ, dọn dẹp một lúc rồi cũng về phòng chuẩn bị đọc sách.
Thời điểm di động vang lên, cô vừa mới học được 10 từ đơn, màn hình hiện người gọi đến: Mẹ.
Chu Kiều cho là mình bị hoa mắt, còn cố ý dụi dụi vài cái, nhìn chữ Mẹ hiện trên điện thoại mà tâm tình vui vẻ, nhiệt huyết sôi trào.
Chu Kiều nghe máy, "Alo, mẹ ạ?"
Vừa nghe sắc mặt liền thay đổi.
Kim Tiểu Ngọc đã về nước, xuống máy bay là một giây cũng không chậm trễ, lập tức đến Lục gia.
Đi cùng chuyến bay còn có ba của Chu Kiều, Chu Chính An.
Trong điện thoại, giọng Kim Tiểu Ngọc vẫn ôn nhu, bảo Chu Kiều về Lục gia một chuyến, có việc cần bàn bạc.
Kết thúc cuộc trò chuyện, động tác cầm điện thoại của Chu Kiều vẫn cứng ngắc không thay đổi, điện thoại vẫn như cũ để trên tai.
Mấy giây sau, cô mới chậm rãi cúi đầu, thả tay xuống.
———
"Lục tổng, đây là coca không thêm đá của anh." Đóa tỷ nhanh nhẹn đưa đồ uống, thuận tiện đưa lên văn kiện cần ký tên.
Lục Hãn Kiêu nước chảy mây trôi ký tên, khiến Đóa tỷ cảm thán, "Lục tổng,
anh lại đổi cách ký sao? Hôm nay dùng lối cuồng thảo phải không?"
Lục Hãn Kiêu sửa lời, "Là lối ký của Lục thị." Anh đem văn kiện đã ký xong trả lại, "Được rồi, mau đem đi bán lấy tiền đi."
Đóa tỷ tuân lệnh, "Lục tổng, hết coca mà muốn uống thêm thì cứ gọi tôi."
Lục Hãn Kiêu cao quý gật đầu một cái, "Đi mau lên."
Đóa tỷ vừa đi, điện thoại di động của anh liền vang lên, là dì Tề.
Lục Hãn Kiêu nhíu mày, cảm thấy có chút hiếm lạ, dì Tề trước nay chưa từng gọi anh tâm sự trong thời gian làm việc như thế này.
Anh nhanh chóng nghe máy, "Dì Tề, có việc gì ạ?"
Thanh âm đầu bên kia như muốn nổ tung, "Hãn Kiêu, Hãn Kiêu, dì lo cho Kiều Kiều quá!"
Chu Kiều?
Lục Hãn Kiêu trong nháy mắt căng thẳng, "Cô ấy làm sao?"
"Ba mẹ con bé về rồi, cả hai đều đang ở nhà ông bà cháu." dì Tề cũng là quá quan tâm nên bị loạn, "Hai vợ chồng quan hệ vô cùng không tốt, vừa gặp
liền cãi nhau, lần này đến Chu Kiều cũng gọi về rồi, mong là không xảy
ra chuyện gì!"
Lục Hãn Kiêu vừa nghe liền hiểu rõ, không đợi bà nói xong, anh đã cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài.
Đóa tỷ thấy ông chủ tốc độ nhanh như chớp muốn ra ngoài, vội vàng nhắc, "Lục tổng, 10h anh còn có cuộc họp..."
Lục Hãn Kiêu trực tiếp cắt lời, dứt khoát bén nhọn quăng lại hai chữ:
"Hủy bỏ."
Từ công ty về Lục gia có chút xa, lúc Lục Hãn Kiêu đến nơi, trong phòng mùi thuốc súng đã xông lên nồng nặc.
Kim Tiểu Ngọc đi một đôi cao gót mười phân, từ trên nhìn xuống, khí thế áp
đảo Chu Chính An. Lục Hãn Kiêu vừa vào cửa liền thấy bà cứng rắn cầm tay Chu Kiều, bắt đầu chỉ trích.
"Ông vì cái nhà
này bỏ ra được cái gì, họp phụ huynh cho con gái từ nhỏ đến lớn, ông đi
được mấy lần? Còn mấy việc làm ăn bên kia, nếu không phải tôi bỏ tiền
đầu tư, ông có thể có ngày hôm nay sao? Còn không biết xấu hổ ở bên
ngoài làm loạn! Xem lại bản thân mình đi, đừng có dạy hư con gái!"
Chu Chính An có vẻ nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, thế nhưng cũng
không buồn lưu lại hình tượng khí chất, thật sự cảm thấy người đàn bà
này đúng là ngang ngược, không nói đạo lý.
"Tôi
dạy hư con gái? Tôi không đi họp phụ huynh? Bà cũng không tự mình đếm
xem bà đi được mấy lần? Hả? Năm con bé học lớp ba, bà vì muốn đi ra
ngoài chơi liền để Kiều Kiều ở nhà một mình rồi khóa trái cửa, kết quả
con bé tối hôm đó phát sốt tới bốn mươi độ, bà đi chơi suốt đêm, con gái thiếu chút nữa bị sốt thành đứa ngốc! Bà còn có mặt mũi nói sao?"
Kim Tiểu Ngọc lớn tiếng: "Ai không có mặt mũi? Ông nói ai không mặt mũi!"
Chu Chính An: "Trừ bà ra thì còn ai ở đây!"
"Tôi nhổ vào!" Kim Tiểu Ngọc bộ dạng giống như sắp đánh nhau.
Bà nội Lục vội ngăn cản, "Chao ôi chao ôi, làm gì vậy, thật là, Kiều Kiều còn đang ở đây đấy."
Kim Tiểu Ngọc không buồn ngó ngàng, dùng lực kéo Chu Kiều đứng dậy, quá đà, suýt chút nữa khiến cô ngã xuống đất.
"Chu Chính An tôi nói cho ông biết, gia sản là hai ta cùng tích góp, đừng mơ chia cho hồ ly tinh một xu nào, con gái cũng đi theo tôi, theo ông
không thành người tử tế được."
"Con gái theo bà?" Chu Chính An cười lạnh một tiếng, "Mơ tưởng!"
"Con bé là thịt trên người tôi rớt xuống, ông còn lý luận cái gì!"
"Bà câm miệng. Kiều Kiều, mau sang với ba."
"Đừng nghe ông ta, ở đây với mẹ."
Hai người cãi nhau liên hồi, Chu Kiều cũng bị kéo tới kéo lui, cô không lên tiếng, cúi đầu im lặng như một pho tượng gỗ.
"Ông hỏi con gái xem nó muốn đi với ai!"
"Hỏi thì hỏi, Kiều Kiều, con nói xem, con muốn đi với ai?"
Chu Kiều sít sao cắn môi, sắc mặt trắng bệch như chiếc váy đang mặc, cả người cả váy dường như muốn hòa thành một thể.
Ồn ào, náo động, tiếng kêu la ong ong chấn động trong đầu, mỗi lời cô nghe được đều giống như súng máy đang thình thịch bắn phá, khiến cô tổn
thương khắp người.
"Kiều Kiều, nói đi!" Kim Tiểu Ngọc nghiêm nghị, "Đừng theo người ba không biết xấu hổ này, ông ta căn bản không phải đàn ông."
"Đồ đàn bà chanh chua, bà đúng là đồ đàn bà chanh chua. Chu Kiều, con có nghe lời ba hay không!"
Chu Kiều nhắm mắt, hai tay nắm chặt, móng tay bấu vào lòng bàn tay, cô gắt
gao nắm tay thật chặt, mặc cho đau đớn trong lòng bàn tay thay thế cảm
giác chết lặng trong lòng.
Lục Hãn Kiêu vẫn đứng ở cửa chứng kiến toàn bộ quá trình, bấy giờ đột nhiên đi tới.
Tranh chấp cùng cãi cọ vẫn đang tiếp tục, Chu Kiều bỗng cảm thấy tay phải nóng lên, Lục Hãn Kiêu cứ như vậy cầm lấy tay cô.
Tay anh linh hoạt mà dẻo dai, từng chút từng chút một vuốt nhẹ, gỡ từng
ngón tay ra. Động tác này giống như một liều thuốc trợ tim, vuốt phẳng
không chỉ có đầu ngón tay Chu Kiều.
Tay Chu Kiều mềm mại lại mảnh mai, Lục Hãn Kiêu không nặng không nhẹ khẽ nhéo, cúi
đầu hạ giọng phê bình, "Ngón tay giữ gìn thật tốt cho anh, đừng có hành
hạ nó, làm xong quyển《 Tổng hợp đề thi》nộp cho anh rồi tính sau!"
Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng trên người Kim Tiểu Ngọc và Chu Chính An vẫn đang tranh chấp không ngừng.
Anh nói: "Hai vị, làm ơn dừng một chút."
Có người khuyên can, hai người cãi cọ lại càng ầm ĩ hăng say, tổ tông ba đời cũng đều lôi ra mắng nhau.
Lục Hãn Kiêu gõ gõ bàn, "Đông, đông, đông" ba cái như gõ chùy cổ.
Nước bọt Kim Tiểu Ngọc văng ra dường như có lẫn cả tia sét, công pháp khóc lóc om sòm tu luyện cũng tương đối bài bản.
Có nghe thấy cũng sẽ giả vờ điếc.
Lục Hãn Kiêu từ từ đi sang bên cạnh, không biến sắc cầm lên một thứ hình dạng như chân ghế đẩu.
Anh cầm một thứ giống như ống nhổ lên áng chừng sức nặng, sau đó đột nhiên
xoay người, hướng về phía Kim Tiểu Ngọc cùng Chu Chính An hung hăng đập
một đập.
"Loảng xoảng" một tiếng thật lớn, ống nhổ chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt vỡ nát.
Mọi người đều bị dọa sợ.
Không khí ngưng trệ, trong phòng không còn một chút thanh âm.
Ánh mắt Lục Hãn Kiêu ánh sắc nhọn như dao, không mang theo chút nào tình cảm hay nhiệt độ nào, "Sao? Yên tĩnh được rồi chứ?"
Anh thong thả bước quanh hai người một vòng, thanh âm lạnh cả người, "Nhớ
kỹ cho tôi, đây là Lục gia, trên có ông Lục, dưới có Lục Hãn Kiêu tôi
đây, theo thứ tự, đều chưa tới lượt các người nói chuyện đâu!"
Vợ chồng Chu thị thu tay ngậm miệng, có vẻ sợ hãi.
Lục Hãn Kiêu ngăn trước mặt Chu Kiều, nhìn tất cả mọi người, nói năng rất có khí phách, nhấn rõ từng chữ như lửa —
"Trừ phi cô ấy đồng ý, nếu không, ai cũng đừng mơ mang cô ấy đi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hãn Kiêu: Không trải qua chuyện này, các người đều quên tôi là bá đạo tổng tài, hi~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT