Thư Tần cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh, lưng cô đổ mồ
hôi. Câu tỏ tình này của anh như một đề toán học, cần có câu trả lời
chính xác.
Hai người rất gần, Thư Tần có thể nhận ra được cơ thể anh cũng nóng dần
lên. Từ hôm qua cho đến bây giờ trong lòng cô vẫn mơ hồ mong chờ điều gì đó, cũng nhiều lần tự hỏi bản thân vì sao lại đồng ý chấp nhận anh.
Đến giờ phút này, cô yên lặng cảm nhận trái tim mình một lần nữa lại đập
loạn nhịp vì câu nói này của anh. Cho đến hiện tại cô mới ý thức được
người đàn ông này có sức hút cực kỳ mãnh liệt với cô, mạnh đến mức khiến cô choáng váng.
Anh vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời của cô, lòng bàn tay càng ngày càng nóng.
Thư Tần im lặng không đáp, cô cần phải suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, Vũ Minh mới bắt gặp cái gật đầu nhè nhẹ của cô. Cô cố gắng để bản thân trông ung dung nhất, nhưng thật sự cô không hề hối hận về quyết định này.
Vũ Minh trông thấy biểu hiện ấy của cô, một giây trước đó thời gian còn
như ngưng đọng thì bất ngờ cuồn cuộn chảy. Tình cảm không thể so sánh
với số liệu lâm sàng, nó chẳng hề có chút lý lẽ.
Chờ Thư Tần trả lời nên xe không lăn bánh. Trước khi đặt câu hỏi, đáp án ở
trong đầu anh chỉ mơ mơ hồ hồ, bây giờ đã có thể xác định, nội tâm anh
bỗng chốc mừng như điên, trong lòng thôi thúc bản thân phải làm điều gì
đó.
Bàn tay Thư Tần vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt trắng mịn
đang ở ngay trước mắt, hành động của anh còn nhanh hơn sự chỉ huy của
não bộ, đợi đến khi anh phản ứng được thì chính mình đã đặt một nụ hôn
lên má cô.
Trong không khí tỏa ra hương chanh dịu mát, nửa bên mắt Thư Tần kề sát gương
mặt anh, hơi thở phả vào má khiến cô ngứa ngáy. Cô cảm nhận được đây là
thời khắc quan trọng, hình như cô vẫn chưa cho anh đáp án đầy đủ, cần
phải dùng từ ngữ nào đó để đáp lại, vì vậy cô bật ra khỏi miệng một từ:
“Vâng!”
Âm thanh êm dịu này lọt vào tai Vũ Minh, rung động xen lẫn hưng phấn, anh
từ từ rời khỏi gò má cô, thử tiến đến môi cô, sắp chạm vào đôi môi ấy
thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Cả hai người chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại chói tai như lúc này.
Thư Tần hơi khó chịu. Vũ Minh lại lo bệnh viện tìm mình nên buộc phải buông cô ra.
Anh tựa vào lưng ghế ổn định tâm trạng rồi mới lấy điện thoại. Nhìn màn
hình mới biết Trâu Mậu gọi đến, anh chợt nghi ngờ có phải anh ta muốn
phá đám hay không, trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng vẫn cố gắng kìm
nén mà nghe máy: “Có chuyện gì?”
Dường như Trâu Mậu không phát hiện ra sự khó chịu của Vũ Minh, giọng điệu
trước sau như một: “Nhiều giáo sư đã đến rồi, á quân và huy chương đồng
đều có mặt, vậy mà quán quân đâu rồi? Nếu không có việc gì thì quán quân mau lộ diện thôi!”
Vũ Minh nhìn đồng hồ ở bảng điều khiển xe, 4 giờ rưỡi, đám người này không ở nhà đợi, đến đó sớm như vậy làm gì không biết?
Hình như Trâu Mậu nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì, cười nói: “Thứ hai ai cũng phải đi làm. Mọi người muốn vui chơi nhưng không thể quá trễ.
Chúng ta qua đây sớm, tối về sớm một chút!”
“Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi trước đi!” Anh hờ hững cúp điện thoại,
trong đầu tính đến việc thương lượng với cô để có thể quay về nhà một
chuyến, điện thoại lại reo.
Lúc này là Cố Phi Vũ, “Mau đến đi! Lề mề cái gì, nhóm chị Văn điên cuồng
gọi món, tớ chỉ có thể cản được một lúc thôi, lát nữa sẽ không thể ngăn
được!”
Trong nhóm chat của Thư Tần cũng xôn xao, Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đều đã có mặt, giục cô qua đó. Bình thường công việc áp lực quá lớn, chỉ có hai
ngày cuối tuần được thoải mái, hôm thứ bảy lại đi suốt tối nên coi như
cả ngày nghỉ đều không trọn vẹn. Bây giờ được ra ngoài tụ tập họ buộc
phải lợi dụng từng giây từng phút.
Bỏ điện thoại xuống, Thư Tần nhìn Vũ Minh, anh nhíu mày nhìn mọi người nhắn tin đến, lộ ra nét mặt thiếu kiên nhẫn.
“Hay chúng ta qua đó sớm một chút đi!”
Vũ Minh đành bỏ qua kế hoạch kia, ném điện thoại lên đầu xe: “Đều nghe theo em!”
Không biết anh học được câu này ở đâu, hình như cân nhắc phải sử dụng thường xuyên nên cả buổi anh nói không dưới bốn năm lần.
Khả năng nhiều là sư huynh Cố Phi Vũ dạy cho anh, cô tưởng tượng ra hình ảnh đó, chợt bật cười.
Anh cũng nhận ra được cô cười điều gì, tay mở CD, miệng khẽ mỉm cười.
Đến câu lạc bộ cũng gần năm rưỡi, tầng trệt là các trò chơi điện tử, chụp
ảnh tự động và quầy thức ăn nhập khẩu, tầng một là karaoke.
Hai người lên tầng, phòng khách rất lớn, có rất nhiều người, vừa trông thấy Vũ Minh, cả nhóm xôn xao: “Được rồi, một trong ba cổ đông lớn nhất rốt
cuộc đã xuất hiện!”
Nhóm nghiên cứu sinh cũng khá náo nhiệt, Thư Tần qua đó ngồi, một sư tỷ đưa
cho cô một lon nước ngọt: “Sao giờ này mới đến, em ở xa khu này hả… Lại
còn kẹt xe nữa chứ!”
Thư Tần ngồi thẳng người, nhận lon nước, nở nụ cười: “Cám ơn sư tỷ, chiều nay em đi mua đồ bên khu thương mại!”
Cô vừa mở lon nước vừa nhìn ngắm xung quanh, bởi cả ba người đứng đầu
không nằm trong cùng một khoa nên hôm nay có rất nhiều bạn học từ các
khoa khác đến. Phóng tầm mắt nhìn, ngoài nghiên cứu sinh khoa ngoại thì
cả nghiên cứu sinh khoa nội cũng có mặt. Tính ra cán bộ công chức trong
bệnh viện này cũng được, thông thường khoa nội và khoa ngoại cách nhau
cả một bức tường, trừ thời gian trước khi phân ngành, bằng không hai
khoa này vốn dĩ chẳng có cơ hội tiếp xúc.
Mượn dịp này, nhóm nghiên cứu sinh nhanh chóng làm quen với nhau.
Cố Phi Vũ nhìn Vũ Minh rồi lại liếc Thư Tần. Thấy hai người có ý định ngồi cách nhau khá xa, anh ta cười híp mắt nhưng án binh bất động, chỉ nói
vọng về phía Thư Tần: “Sư muội Thư Tần, nhìn em xem, mặc bộ đồ thể thao
thôi cũng xinh như vậy. Sau này có bạn trai tuyệt đối đừng đau lòng vì
cậu ấy, nhất định phải bắt cậu ấy mua cho em thật nhiều đồ đẹp, bảo đảm
lung lay cánh đàn ông!”
Ngồi bên cạnh là một nữ điều dưỡng có dung mạo rất thanh tú, cô ấy nghe xong mấy câu này liền liếc Cố Phi Vũ: “Người ta tốt nghiệp có thể tự mua
được, Cố Phi Vũ, cậu đừng tiêm nhiễm vào đầu em ấy những tư duy vớ vẩn
của cậu!”
Cố Phi Vũ xua tay: “Tự mình mua và do bạn trai mua là khác nhau. Đây chính là một trong những phương thức biểu đạt tâm ý của cánh đàn ông chúng
tôi.”
Chị Chu Văn: “Đừng nói yêu hay không yêu, trước mắt tháng sau là sinh nhật
của chị Văn nhà cậu đây, cậu có nên hiếu kính chị gì chăng?”
Cố Phi Vũ: “Được! Ăn gì, chơi gì tính hết lên em…. Thế nhưng em muốn nhắc
chị, tuy bọn em gọi một câu chị hai câu chị nhưng thực chất chị lớn hơn
em và Vũ Minh chỉ có mấy tháng thôi đấy!”
Nhân viên phục vụ mở cửa, vài ba nghiên cứu sinh tiến vào, trong đó có một
cô gái tóc ngắn mặc chiếc váy màu xanh bó sát, cổ áo màu hoa sơn trà.
“Thích Mạn!” Có người vẫy tay gọi cô ta tới!
Thịnh Nhất Nam nhìn một vòng: “Nhớ ngày hôm qua cậu nói sắp đến sinh nhật nên muốn mua cho mình bộ váy mới. Chắc bộ này cậu mới mua đúng không? Có
phải cùng thương hiệu với Thư Tần không, tớ thấy phong cách khá giống.”
Thích Mạn nhã nhặn ngồi xuống, cười nói: “Đúng rồi, tớ thấy Thư Tần mặc đẹp
quá nên tớ chạy qua khu thương mại, không ngờ đang có chương trình giảm
giá nên nhanh tay mua một cái!”
Ngô Mặc không biết lôi đâu ra bộ bài tây, liền kéo Thư Tần và mọi người
cùng chơi. Bảy tám người tạo thành một nhóm, Thịnh Nhất Nam không chơi,
bưng đĩa lưỡi vịt vừa ăn vừa xem mọi người chơi.
Thư Tần chơi một hồi, trong lúc vô tình nhìn về phía Vũ Minh, anh đang rướn người lấy một lon nước trên bàn trà, mở nắp rồi đưa cho vị giáo sư ngồi bên cạnh.
Vị giáo sư ấy chính là chủ nhiệm khoa của cô, họ Ngô, có vẻ khá thân thiết với Vũ Minh.
Không lâu sau, vốn dĩ Trâu Mậu đang ngồi với bạn đột nhiên đứng lên đi về phía cô.
Anh ta vừa đi thì chỗ trống ấy lập tức có một người lấp đầy, là Thích Mạn.
Sau khi cô ta ngồi xuống, điều đầu tiên là đặt đĩa trái cây trên bàn,
điềm đạm ngồi nghe Vũ Minh và chủ nhiệm Ngô nói chuyện.
Thư Tần còn đang muốn nhìn theo, Trâu Mậu nói vài câu với người ngồi bên cạnh cô rồi ngồi xuống vị trí ấy.
Anh ta đẩy gọng kính, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Đêm nay đáng lý ra hai nhà gặp nhau một lần nhưng lại phải hủy. Thật sự rất tiếc!”
Thư Tần mỉm cười: “Chuyển lời xin lỗi của em đến hai bác nhé!”
Thịnh Nhất Nam thấy Trâu Mậu còn muốn nói gì đó với Thư Tần, cô ấy quay sang Thư Tần: “Thư Tần, tớ chơi giúp cậu mấy ván nhé?”
Thư Tần đúng là có ý này, đưa bài cho Thịnh Nhất Nam, còn mình thì ngồi
sang một bên. Phía bên kia Thích Mạn đã gia nhập vào nhóm của Vũ Minh,
dường như Vũ Minh nghe được tiếng cô, đưa mắt nhìn cô một chút. Vừa quay đầu lại liếc về bên này.
Trâu Mâu đưa đĩa trái cây cho Thư Tần, “Chuyện này phải trách anh. Anh không biết là do em cảm thấy phản cảm chuyện ra mắt phụ huynh hay đơn thuần
chỉ vì không thích anh. Thật ra anh cũng chẳng có tính nào xấu, chỉ có
điều… quá bận rộn. Nếu chúng ta công tác cùng ngành có thể thông cảm và
hiểu cho nhau, sẽ không xảy ra vấn đề lớn, hơn nữa anh cũng rất kiên
nhẫn với bạn gái.”
Thư Tần đã tính toán phải giải thích rõ với Trâu Mậu chuyện này, mượn cơ
hội lần này, cô thầm suy nghĩ rồi thấp giọng: “Sư huynh Trâu mậu, em đã
có bạn trai rồi!”
Vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn về phía bên kia, Thích Mạn lấy di động hỏi Vũ
Minh và chủ nhiệm Ngô vài câu. Chủ nhiệm Ngô nhìn màn hình, thỉnh thoảng mỉm cười gật đầu, còn Vũ Minh tựa người vào ghế sofa, không nói lấy nửa lời.
Đột nhiên có người cầm micro cười phá lên: “Cả Nhất Viện từ trên xuống dưới nhiều người như vậy mà sao không thể chọn được người trong ngành? Chỉ
nhắc đến đàn ông độc thân thôi thì trong ba người đứng đầu không phải đã chiếm mất hai sao?”
Có một vị bác sĩ khá lớn tuổi lên tiếng: “Chồng của giáo sư Trần khoa bên
tôi công tác ở học viện nghệ thuật, có quen khá nhiều người đẹp. Mọi
người đều có mặt ở đây… Vậy… Cố Phi Vũ, Uông Lâm, hai cậu có muốn chủ
nhiệm Trần giới thiệu cho các cậu không?”
Cố Phi Vũ: “Được… Được…. Em cô đơn quá lâu rồi! Hôm nay giáo sư Trần có đến không, sao em chưa thấy vậy?”
Dứt lời, anh ta cố tình nhìn về hướng Trâu Mậu, cất lời: “Trâu Mậu không phải cậu cũng chưa có bạn gái à, mau đến đây đi!”
Một bác sĩ với làn da ngăm đen vội vã xen ngang: “Cố Phi Vũ, bình thường
cậu tinh ý lắm mà, sao tối nay lại hồ đồ vậy, không thấy Trâu Mậu đã có
mục tiêu theo đuổi rồi à?!!!”
Giáo sư Trần vừa từ phòng vệ sinh về, lập tức bị mấy bác sĩ nam vây lấy:
“Không được như vậy đâu chị Trần, trong tay có nhiều tài nguyên tốt như
vậy mà chưa từng nghe chị kể bao giờ. Chị xem đi, đám bọn em toàn mấy
thằng đàn ông sắp già đến nơi rồi, thoát ế lần này dựa hết cả vào chị.”
Đột nhiên bị giữ lại, giáo sư Trần bật cười: “Tình huống gì thế này??? Được rồi, được rồi, chị đã hiểu… Các cậu cứ chờ một chút, đừng gấp gáp, để
chị đi hỏi xem!”
Thích Mạn chăm chú nghe chủ nhiệm Ngô trả lời, mỉm cười gật gù, ngón tay tiếp tục trượt trên màn hình, quay sang hỏi Vũ Minh gì đó.
Bên kia có giọng truyền đến: “Các cậu chụp tấm ảnh Vũ Minh rồi gửi tấm đó cho bên kia trước đi!”
“Đúng đúng… Cậu ấy cũng chưa có bạn gái, kéo cậu ấy vào đi!”
Vũ Minh nhìn màn hình trên điện thoại Thích Mạn, có hơi mất tập trung, lập tức liếc mắt nhìn rồi nói với nhóm người bên kia: “Cám ơn nhưng đừng
kéo tôi vào! Tôi có bạn gái rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT