Hôm thứ Sáu, Dịch Nhạc lái xe đến nhà trẻ nào đó để đón cặp song sinh tan học.
Bởi vì Từ Nam Nho và Dịch Tích cùng nhau lái xe đi ngâm suối nước nóng, nên cô được giao việc đón cục cưng của họ.
Dịch Nhạc đón hai tên nhóc về nhà hai người, vốn nghĩ rằng lúc đến nhà thì Dịch Tích còn chưa quay về, nhưng không nghĩ tới, vào phòng đã thấy Dịch Tích ngồi trên sô pha, ngồi xếp bằng ăn trái cây.
“Mẹ, mẹ ở nhà sao, dì nhỏ nói mẹ có lẽ đến khuya mới về”. Hai tên nhóc tì một trước một sau đi vào, bởi vì mặc đồng phục nhà trẻ, thoạt nhìn giống nhau như đúc. Nhưng Dịch Tích vẫn nhanh chóng phân biệt được, đứa nhóc đáng yêu bước nhanh ở đằng trước đang gọi cô là em trai Dịch Trì, đứa đang kéo lê cặp trên đất đi sau là anh trai Từ Ngôn Trình Ca.
Đừng hỏi sao tên của hai anh em kém nhau nhiều như vậy, đây đều là kết quả mà ông lão hai nhà Ngôn, Dịch ầm ĩ thỏa hiệp với nhau.
Dịch Tích đặt tô trái cây xuống, đưa tay đỡ lấy nhóc con nhào vào cô.
Dịch Nhạc: “Em đã chuẩn bị tốt giúp chị trông chúng ở nhà chị một lát, không ngờ chị đã về”.
Dịch Tích: “Vừa về không lâu”.
Dịch Nhạc gật đầu, sau đó phát hiện sắc mặt Dịch Tích có chút không tốt, nói: “Làm sao vậy? Ra ngoài hẹn hò với thầy Từ không vui sao”.
“Hừ”.
“Sao?”
Dịch Tích lườm phòng sách một cái: “Không cho chị nuôi Tiểu Bạch”.
Dịch Nhạc ngây ngốc: “Tiểu Bạch gì?”
Dịch Tích: “Thì là Tiểu Bạch, trên đường về đi ngang cửa hàng thú cưng, trong đó có con mèo Ba Tư cực kỳ đẹp, nhưng...”
“Nhưng nhà mình đã nuôi ba con mèo rồi, mẹ ơi, mẹ có thể dừng chút không”. Giọng nói tràn đầy tính trẻ con, nhưng lại vô tình mang theo khí chất trầm ổn.
Dịch Tích liếc người anh sinh đôi: “Trình Ca, nói chuyện đàng hoàng vào, đừng học cách nói chuyện của ba con”.
Trình Ca: “Dạ”.
Dịch Nhạc: “Nói cũng không sai, trong nhà đã có ba con, mà còn muốn nuôi thêm”.
Vẻ mặt Dịch Tích kích động: “Nhưng nó đẹp!”
Dịch Nhạc: “Đẹp, đẹp đến mức nào, đẹp đến mức thầy Từ không muốn đem về nhà? Lúc ấy tình huống thế nào? Nói xem”.
Dịch Tích: “Thì...”
“Tình huống chắc chắn là như vầy”. Dịch Trì nhảy khỏi lòng Dịch Tích, ngồi bên cạnh anh trai.
“Chồng à, mua cho người ta con mèo kia đi mà”. Dịch Trì bắt lấy tay anh trai, chớp mắt làm nũng.
Dịch Nhạc: “?”
Dịch Tích: “...”
Trình Ca lé mắt nhìn em trai, sau đó rất phối hợp nói: “Nhưng Tích Tích, nhà mình có ba con mèo rồi”.
Dịch Trì tiếp tục học Dịch Tích, hơn nữa học được năm phần giống: “Ba con tính là gì, em chỉ muốn con mèo kia!”
Trình Ca uy nghiêm: “Lúc trước mua Mễ Mễ (con mèo thứ ba) không phải nói con cuối cùng sao”.
Dịch Trì: “Em có nói sao! Không có! Anh nói bậy!”
Trình Ca đưa tay bóp mặt Dịch Trì: “Em lặp lại lần nữa”.
Dịch Trì hung hăng hất tay cậu bé ra: “Hừ! Anh chỉ không muốn cho em nuôi! Không cần nói nữa! Ly hôn!”
Trình Ca: “Tích...”
“Câm mồm...” Dịch Tích lạnh nhạt cắt ngang hai yêu tinh đang diễn kịch, “Hai đứa nghỉ chút được không, không cần tự biên tự diễn mỗi ngày”.
Dịch Nhạc “phụt” một tiếng, cười đến mức ngả lên sô pha.
Chân nhỏ của Dịch Trì loạng choạng: “Nhưng mẹ ơi, ngày thường mẹ cũng nói vậy”.
Trình Ca: “Ly hôn? Tưởng bở”.
Dịch Tích: “Còn diễn? Còn học ba con nữa mẹ ném con vào bồn cầu”.
Trình Ca: “Tích Tích em thật cứng đầu”.
Dịch Tích: “?”
Dịch Nhạc cười đến mức không được nữa, “Không phải ha ha ha ha Trình Ca a ha ha ha, lễ hội văn nghệ năm nay con nhất định phải nói cho giáo viên nhà trẻ biết con muốn diễn tiểu phẩm có biết không”.
Dịch Trì vội giơ tay: “Đang tập luyện rồi ạ, anh diễn vai vương tử, vương tử rất đẹp trai”.
Trình Ca yên lặng bổ sung: “Hơn nữa còn là nam chính”.
Dịch Nhạc: “Ha ha ha ha ha ha”.
Dịch Tích: “...”
Lúc Từ Nam Nho đi từ phòng sách ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ngoại trừ vợ anh, ba người còn lại đều cười vui vẻ.
“Công ty có chút chuyện gấp, anh ra ngoài một chuyến”. Từ Nam Nho đi lên trước, đưa tay vỗ đầu Dịch Tích.
Dịch Tích “hừ” một tiếng, không để ý tới anh.
“Ba ơi, vậy khi nào ba về”. Dịch Trì kéo vạt áo anh hỏi.
Từ Nam Nho ngồi xổm xuống trước mặt Dịch Trì: “Rất nhanh sẽ về”.
“Vậy lúc ba về mua đồ ăn ngon cho con được không, con muốn ăn bánh kem”.
Từ Nam Nho sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con: “Được”.
“Cũng mua cho anh một cái bánh kem đi”. Dịch Trì nói.
“Anh không ăn”.
Dịch Trì: “Vậy đến lúc đó anh đừng giành với em, em một miếng cũng không chia cho anh đâu”.
Trình Ca: “Vị dâu”.
Từ Nam Nho lắc đầu cười cười: “Được”.
Nói xong lại nhìn về phía Dịch Tích: “Tích Tích, muốn ăn vị gì”.
“Em không ăn!”
Dịch Trì và Trình Ca: “Vậy đến lúc đó mẹ đừng giành với con, con một miếng cũng không chia cho mẹ đâu”.
Dịch Tích: “Mẹ không ăn!”
Từ Nam Nho đi rồi, không lâu sau đó Dịch Nhạc cũng đi về.
Lần này Dịch Tích thực sự tức đến đủ, Từ Nam Nho không ở nhà, cô ngồi xổm dưới đất chơi với ba con mèo.
Cặp song sinh ngồi trên sô pha, vừa xem phim hoạt hình vừa thưởng thức dáng vẻ “thê lương” của mẹ chúng.
Trình Ca: “Lại bắt đầu rồi”.
Dịch Trì: “Lại bắt đầu rồi”.
Trình Ca: “Lần trước lúc nhận nuôi Mễ Mễ, lần trước nữa lúc mua Tiểu Thất, đều là như vậy. Em đoán lần này ba có thể kháng cự được bao lâu?”
Dịch Trì: “Em cược một tuần”.
Trình Ca: “Anh cược một ngày”.
Dịch Trì: “...”
Tâm tình Dịch Tích quá kém, chơi với con mèo nửa ngày thì cảm thấy Từ Nam Nho không ở nhà, cô giả vờ đáng thương cũng không có ý nghĩa, vì thế lại nằm trên sô pha xem phim hoạt hình với hai đứa con.
“Tụi con hình như xem gần một tiếng rồi? Về phòng ngủ đi”.
Trình Ca: “Nhưng ba còn chưa về”.
Dịch Tích bóp khuôn mặt nhỏ của con trai: “Ba có về hay không thì liên quan gì đến việc con có ngủ hay không, ba cũng không ngủ với con”.
Trình Ca: “Ba cũng có thể ngủ với con”.
Dịch Tích lập tức nói: “Con tưởng bở”.
Trình Ca: “...”
Dịch Trì ngây thơ chen vào cạnh Dịch Tích: “Nhưng mẹ ơi, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là bánh kem còn chưa ăn, chúng con phải đợi ăn bánh kem!”
Dịch Tích ngồi dậy, đột nhiên nhìn Dịch Trì nói: “A Trì, rất thích ăn bánh kem đúng không”.
“Dạ dạ!”
“Vậy thế này đi, nếu con có thể thuyết phục ba con, để nhà mình nuôi thêm một con mèo Ba Tư, sau này mẹ mỗi ngày đều mua bánh kem cho con”.
“Thật sao!”
“Lừa con làm gì, Trình Ca, con cũng giống vậy, có công lao thì có ăn...”
Vừa dứt lời, tiếng mở cửa vang lên cách đó không xa.
Một lớn hai nhỏ ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cửa lớn, một lúc sau, Từ Nam Nho đi vào.
“Ba đã về”.
“Ừ”. Từ Nam Nho cởi áo khoác vắt lên cổ tay, một tay kéo cà vạt. Dịch Tích lườm anh một cái, sau đó ép mình dời tầm mắt.
Bực thật, mỗi lần nhìn anh tháo cà vạt đều cảm thấy rất đẹp trai.
“Ba ơi ba ơi”. Dịch Trì tung tăng chạy tới, “Ba ơi, con có chuyện muốn nói”.
“Chuyện gì”. Từ Nam Nho vui vẻ ngồi xổm xuống.
Dịch Trì: “A... Con cảm thấy nhà mình hơi rộng”.
Dịch Tích: “...”
Từ Nam Nho hơi nhướng mày: “Ừm? Sau đó thì sao”.
Dịch Trì: “Con vẫn cảm thấy có thể nuôi thêm gì đó!”
Từ Nam Nho thâm thúy nhìn Dịch Tích, Dịch Tích vừa tiếp xúc với ánh mắt anh liền yên lặng nhìn đi chỗ khác.
Trình Ca tiếp tục câu chuyện: “A Trì nói rất đúng, con lại cảm thấy, con số ba này không may mắn, cô nói, số chẵn mới là con số may mắn”.
Dịch Tích: “?”
Ok, hai đứa nhóc này quả nhiên không có gì để trông mong.
“Ba không may mắn, trong nhà quá lớn, ừm... Hình như biết tụi con muốn nói gì rồi”. Từ Nam Nho bế Dịch Trì lên đi đến chỗ Dịch Tích, đi đến sô pha, anh đặt con ngồi xuống cạnh Dịch Tích.
“Có mang về bánh kem cho em ăn”. Từ Nam Nho đặt cái túi trong tay lên bàn trà, “Vị hạt dẻ”.
Dịch Tích lườm anh: “Em đã nói em không ăn”.
Dịch Trì: “Con ăn con ăn”.
Trình Ca: “Có vị dâu không”.
Dịch Trì: “Có nè có nè! Anh mau tới đây”.
Hai tên nhóc chen chúc ở phía trước chọn bánh, Dịch Tích nhìn thoáng qua, đứng dậy định rời đi.
“Đi đâu”. Từ Nam Nho kéo tay cô, dùng sức một chút kéo cô vào ngực, “Thật là không ăn?”
Dịch Tích giãy giụa hai cái không thoát được: “Em không ăn, anh đừng kéo em, em muốn đi ngủ!”
“Giận sao?”
“...”
“Đừng nóng giận”.
“...”
“Thật sự muốn nuôi mèo?”
Dịch Tích cuối cùng cũng dừng ánh mắt trên người anh, Từ Nam Nho cong môi, “Như vậy đi, nếu em đồng ý với anh một chuyện, anh liền đồng ý”.
“Chuyện gì?” Đôi mắt Dịch Tích lập tức sáng lên.
Từ Nam Nho nhìn hai đứa nhóc trước mặt vừa ăn bánh vừa cố dỏng tai nghe lén, nhẹ giọng nói bên tai Dịch Tích: “Buổi tối... Nghe anh”.
Dịch Tích lập tức đỏ mặt: “Này này, anh đang nói gì đấy, thiếu nhi không nên nghe”.
Từ Nam Nho: “Sao? Yêu cầu này rất khó sao”.
Dịch Tích tự biết anh lắm trò, có khi cô không phối hợp nổi thì kêu dừng, nếu đều nghe anh, vậy cô ở trên giường còn có quyền chủ đạo gì nữa! (Vốn dĩ cũng không có…)
“Anh chắc chắn, anh chắc chắn em đồng ý thì có con mèo kia, anh thật sự thật sự chắc chắn?”
“Ừm, anh chắc chắn, em chắc chắn không?”
“Được! Vậy ngày mai em kiểm hàng trước!”
“Không cần ngày mai, ngay bây giờ”.
“?”
“Cho nên, buổi tối em phải nghe anh”.
“...”
Trình Ca và Dịch Trì ngồi trên sô pha tiếp tục ăn bánh.
Dịch Trì: “Anh ơi, thì ra lúc nãy ba ra ngoài đã mua mèo về, vậy việc này chúng ta không có công lao gì rồi, mẹ sẽ không mỗi ngày mua bánh kem cho mình”.
Trình Ca nhìn Dịch Tích vẻ mặt vui sướng ôm mèo Ba Tư, lại nhìn sang ánh mắt cưng chiều vô hạn của ba mình nhìn mẹ mình, lắc đầu thở dài: “Quá làm anh thất vọng, chưa chống cự được một ngày đã sợ rồi, sao lại chiều mẹ như vậy chứ”.
Dịch Trì: “Cũng không hẳn là chiều, vừa nãy không phải bắt mẹ đồng ý việc gì sao, rõ ràng đã mua còn làm bộ không mua, chiếm tiện nghi”.
Trình Ca: “Nói cũng đúng, nhưng vừa nãy em có nghe họ nói gì không”.
“Không, ba nói rất nhỏ”.
“Ờ”.
Mới vừa nói xong, hai anh em thấy Từ Nam Nho ôm mèo ra khỏi ngực Dịch Tích đặt xuống dưới đất, sau đó kéo Dịch Tích về phòng.
Dịch Trì: “Ba ơi, tên con mèo là gì?”
Từ Nam Nho đem Dịch Tích còn lưu luyến không rời nhét vào phòng, trước khi đóng cửa nói: “Các con đặt đi”.
Trình Ca kỳ quái nói: “Hai người buồn ngủ?”
Ánh mắt Dịch Trì sáng lên: “Ba ơi ba ơi, hôm nay con ngủ chung với hai người được không?”
Từ Nam Nho cong môi cười: “Không được”.
HOÀN TOÀN VĂN
Ngày khởi đăng: 09/06/2019
Ngày đăng hoàn: 27/08/2019
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT