Bắt đầu chuyển ý thức lên người bộ người giấy này, Lý Trường Thọ cũng không thích ứng nổi.
Cái loại cảm giác này …
Cảm giác hắn rất mỏng, rất nhẹ, rất yếu đuối, rất bất lực, không có lực phòng ngự gì, không có chút cảm giác an toàn nào…
Nhưng hoạt động chốc lát cũng quen dần.
Ra khỏi phường trấn, Lý Trường Thọ xác định bị người khác theo đuôi, hắn làm ra vẻ không biết, vẫn cưỡi mây bay về hướng địa điểm mình dự định sẵn.
Bởi vì xung quanh Lâm Hải trấn bố trí trận thế phản Ngũ Hành, không thể tùy ý dùng cấm chế độn pháp, cho nên nhất định phải đi ra một khoảng cách mới có thể thi triển thổ độn để rời đi.
Những tên “đại hán kỳ quái” theo đuôi hắn, lúc này đã có hai người đợi sẵn phía trước, bố trí một ít trận pháp cạm bẫy trong rừng rậm.
“Hẳn là, lúc lấy ra thượng phẩm linh thạch, bị những người này để mắt tới.”
Trong lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Linh thạch xem như là đồng tiền mạnh ở Đông Thắng thần châu và Trung thần châu, bởi vì thứ này có công dụng phổ biến nhất, hơn nữa Luyện Khí sĩ đều có nhu cầu, lại sản xuất ổn định.
Mà thượng phẩm linh thạch, thường chỉ có thể sản xuất ở các linh mạch trọng yếu nhất, hiếm thấy lại trân quý, giá trị cao hơn rất nhiều so với linh thạch phổ thông.
Khu rừng rậm cách ba trăm trượng phía trước, hẳn là nơi đối phương tính ra tay.
Nơi đó vừa ra khỏi đại trận phản ngũ hành, là ranh giới mình có thể thi triển thổ độn rời đi…
Đối phương hiển nhiên cũng đã tính toán tỉ mỉ.
Sức chiến đấu của tên đạo nhân giấy này của mình còn phải chờ tính lại, phương diện phòng ngự khẳng định không được tích sự gì, cấp độ chỉ tương đương với Luyện Khí sĩ Phản Hư cảnh.
Nhưng tiên lực lại do hắn tự thân quán chú, có thể trực tiếp cường hoành thi triển pháp thuật…
Nơi này khá gần phường trấn, dù vắng vẻ, nhưng nêu nguyên khí ba động mãnh liệt, khẳng định sẽ dẫn tới không ít chú ý của các Luyện Khí sĩ khác.
Hơn nữa nếu đạo nhân giấy hao tổn quá nhiều tiên lực, dễ bị “hết xăng” không về được cửa nhà.
Trên người đạo nhân giấy, hiện đang mang theo một phần ba tài sản của hắn.
Mặc dù còn có đạo nhân giấy số hai cùng số ba làm hậu bị, nhưng nếu có thể không tổn thất, tự nhiên là không thể bị tổn thất mới thỏa đáng…
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không để đối phương đụng tới người mình!
Càng gần nơi đối phương bố trí cạm bẫy, cảm giác ánh mắt hội tụ trên người mình càng phát ra mãnh liệt.
Bởi vì bản thể không ở chỗ này, nên không có linh giác cảnh báo.
Lý Trường Thọ liếc nhìn bảo thạch hình thoi mang theo bên hông mình, đây là thành quả luyện khí hắn hài lòng thứ hai, đo cảm giác thạch - thành quả hài lòng thứ nhất là Nhiếp Hồn châu.
Sáu năm nay, ngoại trừ tăng “Ký thác tâm thần” lên người giấy, “Củng cố tiên lực” cho cấm chế, hắn cũng làm ra được cái đồ chơi nhỏ như vậy.
Lúc này bảo thạch hiện ra màu đỏ tím, đại biểu có ba đạo tiên thức linh thức trở lên, khóa trên người mình.
Trong rừng phía trước, thân ảnh hai tên trốn ở phía sau thân cây, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
Còn có một người trốn ở sau mây trên không trung, nhìn như chỉ đi ngang qua, lại duy trì tốc độ ngự không cùng phương hướng giống Lý Trường Thọ…
Trắng trợn như vậy?
Phường trấn xác thực hỗn loạn, tán tu đông đảo, ngư long hỗn tạp, ra phường trấn là không có quy tắc gì cả.
Khoảng cách cạm bẫy đối phương còn có trăm trượng…
Năm mươi trượng…
Mười trượng…
Lý Trường Thọ đột nhiên dừng mây, lẩm bẩm nói: "Còn quên mua vài món đồ."
Nói xong, quay người hướng về hướng phường trấn, tính quay lại.
Đột nhiên, ở phía trên có một tia bảo quang đập xuống, phía sau, phía trước, đều có hai thân ảnh hiện thân, vội vàng xông đến Lý Trường Thọ, trong tay bảo quang lấp lóe!
Khóe miệng Lý Trường Thọ run nhẹ, lại lập tức làm ra bộ dáng sắc mặt đại biến, sốt ruột đáp xuống phía dưới rừng cây.
"Các ngươi! Là ai!"
Hiểm lại càng hiểm, một hơi cao phương ấn dài ba thước theo thế vạn quân bôn lôi kẹp lại, thẳng tắp đập xuống trước mặt hắn!
Kình phong thổi mớ tóc dài đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ bay loạn!
Hắn vừa đáp xuống đất, năm thân ảnh từ trước sau, phía trên cùng nhau đánh tới.
Lý Trường Thọ nhanh chóng thối lui hai bước, tay phải nắm chặt chuôi kiếm trên đầu vai, trong miệng hét lớn:
"Chậm đã! Chúng ta thương lượng một chút!"
Động tác năm người này không ngừng lại chút nào, hai người thôi pháp, hai người ném bảo vật, nhằm vào Lý Trường Thọ vội vàng xông đến.
Hai mắt Lý Trường Thọ ngưng lại, trường kiếm phía sau rút ra ba tấc, từng tia từng tia bột phấn không màu không dấu vết, bị tiên lực hắn thôi động, lặng yên lướt tới năm người.
Dưới chân hắn thi triển ra bộ pháp tinh diệu, tranh thoát nguy hiểm của pháp bảo, thuật pháp, phù lục đang đánh tới, nhìn thân hình có chút chật vật.
Kẻ đánh lén trên không trung kia có tu vi cao nhất, nhìn Lý Trường Thọ mở tay trái ra. Chung quanh Lý Trường Thọ lập tức xuất hiện từng tia từng tia sóng huyền diệu, động tác cũng theo đó mà chậm lại.
Chiếc bảo ấn kia lần nữa đập xuống!
Khí tức quanh người Lý Trường Thọ chấn động, trực tiếp bộc lộ ra tu vi Nguyên Tiên, ép làn sóng xung quanh mở ra, lần nữa mạo hiểm tránh được bảo ấn đập xuống!
Trong mắt hắn mang theo lửa giận, gầm nhẹ một tiếng:
"Đừng ép ta xuất kiếm!"
Tên trung niên đạo nhân tu vi Chân Tiên cảnh sơ kỳ trên không trung cười lạnh, tiếp tục thu hồi bảo ấn, lại ném ra bảo ấn, nhằm vào trán Lý Trường Thọ đập tới.
Bốn người kia lại lần nữa thúc ra thần thông pháp thuật, phong bế ép Lý Trường Thọ lui lại góc chết…
Đột nhiên, tên Luyện Khí sĩ Quy Đạo cảnh tu vi yếu nhất trong mấy người, run giọng hô: "Không…!"
Mấy người nghe tiếng kêu nhìn lại, lại đồng thời thấy hoa mắt.
Trên không trung tên Chân Tiên kia sắc mặt trắng nhợt, vừa muốn quay người bay nhanh, thân hình không hiểu lảo đảo một cái, trực tiếp từ không trung lại ngã ngược rơi xuống đất!
Bốn người trên mặt đất ngược lại còn nhanh hơn, trong nháy mắt nằm một chỗ giữa khu rừng.
Tay trái Lý Trường Thọ giương lên, dù La Thiên bảo bay lên không, mở ra một màn trận pháp ngăn cách.
Bước chân hắn dừng lại, lui lại kề sát đất đột nhiên vọt tới trước, chuôi kiếm vẫn luôn nắm trong tay hắn, rốt cuộc rút ra … trường… kiếm?
Cái này mà là trường kiếm cái quỷ!
Dưới chuôi kiếm có một nửa thân kiếm, phần thân kiếm còn lại không lưỡi, mũi kiếm lại là bảy sợi dây thừng pháp bảo!
Lý Trường Thọ vung vẩy thanh trường kiếm kỳ quái này, dây thừng trên đó trong nháy mắt kéo dài, giống như phất trần của Tề Nguyên lão đạo, đảo mắt liền trói tên Chân Tiên còn chưa rơi xuống đất kia, cùng với bốn người nọ lại!
Lý Trường Thọ tiện tay kéo một cái, năm thân ảnh trong nháy mắt gom lại trước người hắn!
Cùng lúc, trong ống tay áo Lý Trường Thọ, ba cái người giấy ngã lộn nhào nhảy ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành ba tên lão đạo mặt lạnh.
Người giấy số một lấy ra một cái Trấn Tà mộc ngư, người giấy số hai nắm chặt một cái Chiêu Hồn kim linh, lấy ra hai bình Phần Tiên phấn, người giấy số ba làm tư thế hổ đói vồ mồi…
Năm người xếp chồng người rơi vào trước mặt Lý Trường Thọ, số hai lập tức vẩy ra Phần Tiên phấn, số ba đào đi trữ vật pháp bảo mấy người.
Trong lúc đó lòng bàn tay Lý Trường Thọ thả ra một đoàn Tam Muội chân hỏa, nhét vào năm người.
Ánh lửa trong nháy mắt tăng vọt…
Mõ gõ vang, tiếng chuông rền từng trận, tiếng tụng kinh nổi lên.
Ánh mắt Lý Trường Thọ nhìn chằm chằm hướng phường trấn, đã thấy nơi đó tựa hồ có người quan sát bên này, nhưng cũng không có người nào lại gần.
Tiên thức nhìn mười dặm xung quanh, cảnh giác gió thổi cỏ lay các nơi, ném ra Nhiếp Hồn châu bắt đầu cấp tốc xoay tròn, một lần thu nạp tàn hồn năm người.
Từ khi hắn phản kích, đến khi trước mặt chỉ còn lại có một đám tro tàn, thời gian trước sau cũng chưa tới chén trà nhỏ.
Lý Trường Thọ thôi động thổ độn thuật, cắm trường kiếm trở về vỏ kiếm sau lưng, người giấy theo thứ tự nhảy trở về ống tay áo hắn.
Trên mặt đất có mấy món pháp bảo đã bị Tam Muội chân hỏa đốt hư một nửa, cũng bị hắn thu nhập vào bên trong một cái bảo nang chuyên dụng xử lý rác rưởi.
Còn một bước cuối cùng, tay áo Lý Trường Thọ chấn động, tro tàn theo gió tung bay, hóa thành chất dinh dưỡng cho cỏ cây nơi này.
Thu hồi dù La Thiên bảo cải tiến, hắn bước vào bên trong “Lưu sa” trên mặt đất, thân ảnh cấp tốc phi độn về phương bắc.
Những người đang dò xét nơi đây, cũng chỉ bắt được bóng lưng hắn rời đi, cùng câu tự lẩm bẩm kia …
"Đã nói, đừng ép ta rút kiếm."
Đây chắc kiếm tu, thiệt là quá lợi hại…
… Đây là dãi phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ Bạch Ngọc Sách, mỗi ngày đều có thêm đậu hủ nhảy hố “Ta Sư Huynh”, tiểu nữ cảm thấy thiệt zui zẻ! Hôm nay phá lệ tự thưởng kem dâu thôi…
Lý Trường Thọ tính toán thấy tiên lực dự trữ của đạo nhân giấy còn giàu có, đầu tiên bay về hướng bắc đến một vạn dặm đường, lại chuyển hướng đi dạo một lần phía đông, mới bay ngược trở về Độ Tiên môn.
Tình huống khi trước thật đúng là hung hiểm…
Còn may là, tên Chân Tiên kia chủ quan khinh địch, cũng quen thuộc dùng pháp bảo đánh người, còn chưa phát huy ra mấy phần thực lực, đã bị hắn thả ra độc phấn đánh ngã chổng vó.
Hiện tại, Lý Trường Thọ đã có thứ thay thế thuốc mê Nhuyễn Tiên tán, chính là Mê Tâm Túy Hồn tán.
Vừa rồi lúc hắn rút kiếm thả ra tổng cộng có sáu loại độc phấn, trong nháy mắt tên Chân Tiên kia từ không trung rơi xuống, kỳ thật đã chết một nửa, cuối cùng bị Tam Muội chân hoả nuốt mất chỉ còn nguyên thần run rẩy mà thôi.
“Nếu như mình qua loa đại khái, người ngủm củ tỏi hẳn là mình rồi.”
Trong lòng Lý Trường Thọ cảm khái, đối với việc này bèn lấy đó mà làm gương.
Hoàn toàn không có cảm giác mừng rỡ vừa thắng một trận, tự nhiên thu được vốn liếng mấy người liền.
Cái việc này cũng không có gì để mà mừng rỡ, bị người ta để mắt tới là do chính mình không đủ ổn trọng, làm việc xúc động.
Trở về viết bản kiểm điểm, lần sau để sư phụ tản bộ lâu thêm mấy ngày nữa đi.
Chỉ là…
Nhìn trong tay áo mình những cái bảo nang kia bên trong tràn đầy linh dược độc thảo, linh thú non, đánh giá ba năm năm năm tới có việc làm rồi.
Phát tài!
Hậu tài hộ đạo!
Một đường gắng sức bay, Lý Trường Thọ đúng canh giờ đã ước định, chạy về rừng rậm lúc đầu hắn rời đi.
Ở trong lòng đất vừa ló cái đầu ra, đạo nhân giấy cấp tốc mở nắp hộp vuông, liếc nhìn cảm giác thạch của mình, phát hiện đang có chút lấp lóe sáng ngời.
Lý Trường Thọ rất nhanh tìm kiếm được thân hình sư phụ mình trốn cách đó hơn mười dặm, truyền thanh nói: "Sư phụ, ngài thu lại tiên thức trước đã."
Tề Nguyên lão đạo đang tò mò đánh giá đạo nhân giấy này lập tức ứng tiếng, thu hồi tiên thức.
Tiên thạch hình thoi kia quả nhiên không nhấp nháy sáng ngời nữa.
Đạo nhân giấy chậm rãi nhún vai lay động thân hình, miệng niệm:
"Thu, thu, thu …”
Từng tia từng tia tiên quang vờn quanh, đoàn quân người giấy kia lần nữa xuất hiện, trên vai vác lấy mớ bao bố nhỏ căng phồng, động tác linh hoạt nhảy tới trong hộp, chính hắn còn thuận tay đóng nắp hộp lại.
"Xong rồi sư phụ, cất hộp đi, coi như vô sự phát sinh, về núi được rồi. Lần sau, chúng ta tìm lý do thích hợp ra tản bộ tiếp."
Tề Nguyên lão đạo lập tức cười khẽ một tiếng, cưỡi mây đến, lấy hộp vuông mang đi.
Tâm thần Lý Trường Thọ trở về bản thể hắn đang bên trong đan phòng, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
Cái loại cảm giác yếu ớt, bất lực, nhỏ yếu lại đáng thuơng, cuối cùng biến mất rồi.
Vẫn là bản thể thoải mái…
Lại an ổn.
… Đây là dãi phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ Bạch Ngọc Sách, mời đạo hữu đọc tiếp truyện bên kia …
“Trường Thọ sư huynh, rốt cuộc thích cái gì nhỉ?”
Phá Thiên phong bên trong Độ Tiên môn, cách nơi ở của Tửu Cửu tiên không xa, chỗ một động phủ vách đá.
Động phủ này xem qua thì bề ngoài xấu xí, bên trong bố trí lại hết sức tinh xảo. Bước vào động phủ liền thấy một “đại sảnh” lịch sự tao nhã, bên tay trái có thể nhìn thấy hồ sen dài, rộng chừng một trượng, đáy ao phủ kín linh ngọc, ao nước tản ra sáng ngời, dưới tán lá sen ngẫu nhiên còn có một hai đầu cá chép.
Bên tay phải là gian tiếp khách rộng rãi, có bồ đoàn, sập ngồi, bình phong, hai bên lộ ra màn che, trên vách đá treo mấy tấm tranh sơn thủy.
Tiếp tục tìm kiếm bên trong, thì có hai lối rẽ, trong đó một đầu dẫn đến nơi ở của chủ nhân nơi đây, nơi Chân Tiên Khương Kinh San bế quan, sinh hoạt thường ngày.
Một lối rẽ khác dẫn đến thân truyền đệ tử của Khương Kinh San, Độ Tiên môn thủ tịch đệ tử thế hệ trẻ tuổi đương đại, khuê phòng của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Lúc này, Hữu Cầm Huyền Nhã mới từ trạng thái ngộ đạo tỉnh dậy, đang suy tư vấn đề phía trên…
Sư phụ trước đây có nói qua, nhận lễ vật của nhau, là thủ đoạn hữu hiệu tăng tiến giao tình với nhau.
Nàng muốn tặng cho Trường Thọ sư huynh một phần lễ vật, cũng muốn lấy được hoàn lễ từ Trường Thọ sư huynh, nhờ vào đó mà chứng minh rằng, Trường Thọ sư huynh cũng xem mình là “bạn”.
Bạn thân là cần giao lưu không đứt đoạn, tăng tiến giao tình, tiếp đến là hảo hữu không có gì giấu nhau, cũng là cảnh giới Hữu Cầm Huyền Nhã muốn hướng tới.
Chỉ tiếc, nàng đến bây giờ... Một chút gì đó đều không có.
“Tu vi của ta không cao, cũng có một chút tài thổ độn, nói ra không biết thì sợ làm trò cười cho người khác.”
Thổ độn.
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi rung động, đã nghĩ đến thứ gì đó.
Nàng quay người đi về hướng tủ quần áo bên cạnh.
Trong phòng bày biện kỳ thật vô cùng đơn giản, nhưng mấy thứ đồ dùng trong nhà đều là chất liệu bất phàm.
Từ trong tủ treo quần áo nàng lấy ra một cái hộp trang sức, vừa mở ra là hào quang bắn bốn phía, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ lấp lóe linh quang.
Tất cả đều có vào lúc trước khi nàng đến Độ Tiên môn cầu tiên, phụ hoàng mẫu hậu ban thưởng cho.
Tuy nói bây giờ Nam Châu thế tục trọc khí hỗn tạp, Nhân tộc đế hoàng, quốc quân liên lụy nhân quả quá lớn, không Luyện Khí sĩ nào dám làm việc gì liên quan đến thọ nguyên, mệnh cách của nhất quốc chi quân.
Nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến việc những quốc quân này thông qua các loại thủ đoạn, tìm hiểu được cách luyện khí.
Cơ hồ một nửa quốc quân thế tục trong Nhân tộc, đều có thủ đoạn tăng lên thọ nguyên cho mình. Quốc gia Hữu Cầm là điển hình tiên phàm hỗn tạp, từ quốc quân đến tướng lĩnh đều có tu vi, có thể so với một tiên tông cỡ nhỏ.
Hữu Cầm Huyền Nhã tìm một hồi bên trong hộp trang sức, rất nhanh lôi ra một viên bảo châu thổ hoàng sắc.
Cái này cũng không phải là pháp bảo, mà là bảo châu tự hình thành bên trong linh mạch, trong đó ẩn chứa tinh thuần ngũ hành thổ chi lực, dù không phải là trọng bảo gì, đối với Thổ hành pháp thuật có hiệu ứng tăng phúc nhất định.
Đối với thổ độn cũng vậy.
Loại bảo châu tự nhiên này, so sánh hiệu quả với pháp bảo, pháp khí, độ trân quý đâu chỉ gấp trăm lần.
"Sư huynh sẽ không cảm thấy lễ quá nhẹ chứ nhỉ?"
Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng suy nghĩ châm chước một phen, vẫn quyết định lấy một hộp gấm nhỏ tinh xảo, đặt bảo châu vào trong đó.
Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy một mảnh khăn gấm, suy nghĩ đắn đo do dự nửa canh giờ, mới viết một câu ở phía trên:
“Tặng, Trường Thọ sư huynh”
Gấp khăn gấm lại rồi xếp che đi bảo châu, đậy nắp hộp gấm, nàng hé miệng cười khẽ, gót sen đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT