Trong mật thất dưới đất, tinh thần của Lý Trường Thọ chấn động, trong chớp mắt, linh giác trong lòng nhảy lên vô cùng rõ ràng.
Đối phương vẫn quyết định ra tay sao!
Lý Trường Thọ ngừng thở, lập tức đứng dậy, thi triển yên độn ra dưới mật thất, bản thể cưỡi mây vội vàng đi về phía Phá Thiên phong.
Lý Trường Thọ đi đến Bách Phàm điện, tới phía dưới bức hoạ của Thánh Nhân lại từ trong ống tay áo lấy ra ba cây hương vừa to vừa dài và cao. Sau khi hắn thắp hương cho Thánh Nhân lão gia, thì thành tâm quỳ lạy, trong lòng nói:
'Đệ tử không có việc gì muốn cầu, chỉ đến thắp hương cho ngài, để được an tâm.'
Giống như ngày bình thường, mỗi ba tháng hắn mới dâng hương một lần, bức họa không có chút dị dạng nào.
Các vị ngoại vụ trưởng lão đối với điều này đã thấy nhiều nên không trách.
Hai mắt của Lý Trường Thọ nhắm lại, lẳng lặng chờ đợi nguy hiểm buông xuống, toàn bộ tâm thần triển khai, toàn lực giám sát mấy chỗ yếu hại:
Sơn môn Độ Tiên môn, thần miếu của giáo chủ Hải thần ở An Thủy thành tại Nam hải, nơi ẩn thân của quân đoàn đạo nhân giấy ở Đông Hải.
Nhưng tâm thần của Lý Trường Thọ căng thẳng cả một canh giờ, đột nhiên báo động trong lòng nâng lên!
Thần niệm của Lý Trường Thọ, lập tức buông xuống tại một chỗ miếu nhỏ không đáng chú ý trong Hải thần miếu...
Nhưng hắn tới chậm nửa bước, chỉ thấy được một đạo thân ảnh khôi ngô cưỡi mây rời đi, tu vi đối phương cũng không yếu, trong nháy mắt biến mất tại chân trời...
Quả nhiên là có địch nhân.
Lý Trường Thọ lập tức muốn khởi động đạo nhân giấy tiến đến chặn đánh, thăm dò, nhưng trong lòng khẽ động, lại mang ý nghĩ này đè ép xuống.
Không thể gấp.
Nếu như đoán không lầm, đối phương cố ý kinh động mình, có khả năng muốn dẫn hóa thân của chính mình xuất hiện...
Theo thói quen làm mọi việc phải ổn thỏa, xem sau đó đối phương sẽ có hành động gì.
Lại nửa canh giờ...
Đạo thân ảnh kia xuất hiện lần nữa tại nơi nào đó trong thành lớn ở Hải thần miếu, cũng chỉ đi dạo một vòng rồi rời đi, cố ý để lộ ra cảnh giới bản thân.
Thiên Tiên cảnh đỉnh phong?
Nếu phán đoán cẩn thận, có thể là Kim Tiên ngụy trang.
Tên kia có ý dẫn xuất hóa thân của mình xuất hiện, không khỏi có chút rõ ràng...
'Đừng nói lại là phương tây đang ra chiêu.'
Lý Trường Thọ suy tư một chút, trong lòng càng kiên định với ý, không muốn nghĩ tới nhưng vẫn xảy ra này.
Nửa ngày kế tiếp, đối phương liên tục hiện thân sáu lần, thậm chí có một lần còn cố ý cùng thần sứ Hùng trại nổi lên xung đột, đả thương hai tên thần sứ.
Nhưng mà hóa thân của Lý Trường Thọ ngày hôm nay, lại hoàn toàn không xuất hiện, liên tục...
Phải bình tĩnh.
"Còn không mắc câu?"
Bên trong khe đá dưới đáy biển tại nơi nào đó ở Nam Hải, Văn Tịnh đạo nhân không chịu được khóe miệng co giật mấy lần.
Quả nhiên không hổ là Hải thần người có thể thu phục nàng, so với trong tưởng tượng của bản thân còn khó đối phó hơn, khứu giác lại nhạy cảm đến thế.
"Ngày hôm nay thật sự, muốn cùng ngươi phân ra cao thấp."
Khóe miệng của Văn Tịnh đạo nhân lập tức lộ ra một ít vẻ mỉm cười quyến rũ say lòng người, bắt đầu một đợt mưu đồ... Đại sự.
Mặt khác, Lý Trường Thọ đứng dậy, rời khỏi bức họa Thánh Nhân.
Hắn cứ ở nơi này quỳ thì không giống như lời vừa nói, mỗi lần tế bái nửa ngày chính là cực hạn.
Nhưng, chuyển đi địa phương khác là không thể nào.
Hồng Hoang hung hiểm, hoàn cảnh bên trong âm u, cũng chỉ có hậu viện Đâu Suất cung và trước bức họa củaThánh Nhân lão gia, mới có thể cho hắn đầy đủ ấm áp.
Lý Trường Thọ lập tức ngâm nhẹ một tiếng, khẽ cau mày, đạo vận quanh người rung động nhè nhẹ, làm như bộ dạng muốn đột phá cảnh giới...
Hắn vội hỏi: "Trưởng lão, đệ tử có thể ở chỗ này tạm thời bế quan?"
"Nhanh, đột phá là chuyện đại sự!"
"Tạ trưởng lão, " Lý Trường Thọ làm đạo vái chào, lập tức ngồi xuống xếp bằng ở mé bên trái cách bức họa của Thánh Nhân không xa, tại quanh người mình bố trí một tầng kết giới bằng pháp lực.
Bên cạnh lại có hai vị trưởng lão ngoại vụ Chân Tiên cảnh vì hắn ra tay tăng thêm hai tầng kết giới bằng tiên lực...
Ngày thường cung phụng linh ngư linh nhục, cũng không có phí công hầu hạ.
Nửa tháng kế tiếp, Lý Trường Thọ đều tại trong Bách Phàm điện bế quan đột phá, cảnh giới tu vị như muốn đột phá một tiểu giai, thế nhưng lại không đủ lực.
Trên thực tế, hắn đang tại cùng đối thủ không thấy được kia, âm thầm giao phong...
Thế công của đối phương một đợt nối tiếp một đợt, hoa văn phong phú, nhưng có vẻ ngoài mạnh trong yếu.
Mà điều làm trong lòng Lý Trường Thọ kỳ quái chính là, đối phương mỗi lần chạm đến đều dừng, như đang kiêng kị cái gì...
Chẳng lẽ định đánh lạc hướng Thọ.
Có điều ba ngày nay, trình độ gây sự của đối phương, đã đến mức sắp làm phàm nhân tử thương, khiến Lý Trường Thọ rơi vào tình trạng gia tăng nghiệp chướng.
Trong lòng Lý Trường Thọ cân nhắc một hồi, cho dù là một chút nghiệp chướng cũng không sao, vẫn như cũ giữ vững như bàn thạch, không nhúc nhích tí nào.
Mà đối phương giống như chỉ cố làm ra vẻ, cũng không ra tay thật đối với phàm nhân, mấy lần gây sự đều là đầu voi đuôi chuột...
Đối phương cũng đang kiêng kị nghiệp chướng? Trong lòng Lý Trường Thọ âm thầm suy nghĩ.
Lại qua ba ngày, người âm thầm kia thấy không thể bức hóa thân của Hải thần hiện ra, dường như đã tạm thời từ bỏ...
Nhưng mà, Lý Trường Thọ sao có thể phớt lờ?
Loại nhân vật kiên nhẫn như thế này, hắn gặp rất nhiều, hiện tại cũng chỉ hơn năm ngày...
Hoàng hôn ngày hôm đó, Lý Trường Thọ đột nhiên phát giác được, nguyên thần của mình giống như đang bị người nhìn trộm!
Báo động dữ dội hiên ra trong lòng hắn, thần niệm lập tức buông xuống trên tượng thần ở một chỗ Hải thần miếu...
Hắn thấy một con hồ điệp* màu xanh, từ trên chóp mũi tượng thần của mình bay lên, rơi vào lòng bàn tay của nam nhân khôi ngô kia...
*hồ điệp: Bươm bướm~~
Nam nhân này cười lạnh, quay người cưỡi mây, vội vàng rời khỏi Hải thần miếu.
Lý Trường Thọ:...
Chỉ...Vậy?
Hồ điệp màu xanh hồ kia, là dị thú chắc có thể truy ra nguyên thần chi lực, cùng loại với mấy thứ Lý Trường Thọ trước đây từng thôi diễn, ngược lại là đối mặt hoàn toàn.
Tâm can của Lý Trường Thọ được thả lỏng... Một phần mười, rồi để tâm thần na di đến tòa miếu lớn ở nơi nào đó trong Hải thần miếu, yên lặng chờ đối phương tới cửa.
Lại sau hai canh giờ, nam nhân khôi ngô cưỡi mây tiến đến, theo chỉ dẫn của hồ điệp trên tay, đáp xuống hậu viện trong chỗ đại miếu này, thấy một lão già lẳng lặng quét lá rụng trong góc.
Nam tử khôi ngô lạnh lùng nói: "Ngươi, chính là Hải thần Nam Hải?"
Lão già cũng không đáp lời, ngẩng đầu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đột nhiên thân hình lại bị ánh lửa bao khỏa, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Đây là một bộ người giấy bình thường;
Chẳng qua lưu lại một giọt tinh huyết của Lý Trường Thọ, hỗn tạp yếu ớt nguyên thần chi lực và đạo vận...
Nam tử lập tức sững sờ tại chỗ, hồ điệp kia lần nữa đập cánh, chỉ ra một phương hướng khác;
Nam tử khôi ngô hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cưỡi mây bay đi, hướng về chỗ Hải thần miếu tiếp theo mà đi.
Cứ như vậy...
Trong bốn năm ngày, nam tử này theo hồ điệp kia, đi qua đi lại, xoay quanh tại Nam Hải, tới ròng rã mười tám nơi Hải thần miếu, chứng kiến...
Mười tám tên người giấy bình thường tự hủy.
"A! Đồ con hoang!"
Nơi nào đó bên trong khe đá dưới đáy biển Nam Hải, Văn Tịnh đạo nhân dùng sức nắm lấy mấy lọn tóc của mình, nghiến răng nghiến lợi. Gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra nét dữ tợn, mấy ngày nay nàng đã mắng không biết bao nhiêu lời thô tục của phương tây.
Tên Hải thần Nam Hải, Tiểu pháp sư Nhân giáo, có phải kẻ hung ác nhẫn tâm hay không nàng không dám kết luận, nhưng đối phương tuyệt đối là người cực kì xảo trá!
Đều nói thỏ khôn có ba hang, thế đây là cái gì?
Ba trăm hang đều có đó!
Thế này, phương tây còn nghĩ đấu với Nhân giáo? Trực tiếp nhận thua đi, hoàn toàn không có cửa!
Đột nhiên, Văn Tịnh đạo nhân từ cỗ khôi lỗi huyết muỗi, nghe được một tia dẫn âm quen thuộc...
"Chơi chán chưa? Văn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT