Đôi sư huynh muội dời hai cái ghế bành, ngồi song song gần bên cửa sổ, nhìn chăm chú đôi lão thần tiên quyến lữ dưới gốc cây liễu ở bên hồ.
Linh Nga dùng pháp lực nâng hai cái khay, trong đó có hoa quả khô và điểm tâm sư huynh thích ăn, còn cả trà xanh thơm ngon cạnh bên.
Lý Trường Thọ tại bên ngoài nhà cỏ của Linh Nga đã làm một ít bố trí, để phòng bị Vong Tình thượng nhân phát hiện hai người đang quan sát "Công khai".
Đoàn rạp phim đặc biệt của Tiểu Quỳnh phong, lần nữa online!
Lúc này Hùng Linh Ly đang bận mở thêm đường đất cho linh thú quyển, việc này nàng cũng không hiểu nhiều, càng không hứng thú, nên không tới tham gia náo nhiệt.
Thật ra Lý Trường Thọ không làm những bố trí này cũng không sao b ạ c h n g ọ c s á ch...
Vì trong mắt hai người kia chỉ có lẫn nhau, đâu thèm quan tâm bên cạnh phát sinh chuyện gì?
Chim hót hoa nở, gió nhẹ ấm áp dễ chịu;
Cành liễu lưu luyến và nhu tình xốp giòn xương, làm cho tâm người ta giống như gợn sóng trong hồ nước nhỏ kia, nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Tình cảnh này, làm khơi lên thơ tính của Lý Trường Thọ, nhưng nghĩ lại lý trí vẫn là lựa chọn từ bỏ.
Trước mặt sư muội, không nên để mất mặt.
Đôi mi xinh đẹp của Linh Nga nhẹ nhàng nhíu lại, đối với hành vi hiến dược trước đây của sư huynh, tỏ ra một chút dị nghị.
"Sư huynh, chúng ta giúp sư tổ làm việc này, có phải... Không quá thỏa đáng."
Ngón tay của Linh Nga quấn quanh một lọn tóc, nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhiên là không ổn, " Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói, "Hiện nay hai người đã phát triển đến trình độ như vậy, bất kỳ lực đẩy dư thừa gì, đều sẽ dẫn đến phát sinh ngoài ý muốn.
Vong Tình thượng nhân lại là loại người... Tính cách khó có thể miêu tả đơn giản.
Nếu quả thật để tiểu sư tổ dùng loại phương thức này đắc thủ, bạc h ng ọ c sá ch sau khi dược hiệu giải trừ, hai người nên đối mặt với nhau như thế nào?"
Linh Nga lập tức có chút xoắn xuýt, nhỏ giọng nói:
"Nếu như hai bên lưỡng tình tương duyệt*, chắc cũng không có chuyện gì...
*lưỡng tình tương duyệt: ý nói hai người điều có tình cảm với nhau
Cũng không đúng, có khả năng bởi vậy mà làm cho cả hai không thấy thoải mái, nếu như Vong Tình thượng nhân cảm giác mình bị mạo phạm thì."
Nàng quay đầu nhìn về phía khác, không dám nhìn thẳng sư huynh, cái cổ đều hiện ra vệt đỏ ửng, "Nếu vậy, sư huynh... Người còn cho tiểu sư tổ vật kia."
"Yên tâm đi, đó là giả."
"A?"
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, nói: "Còn nhớ, huynh từng vì sự việc của Vương Kỳ, Lưu Nhạn Nhi răn dạy muội?"
"Ừm, " Linh Nga nhẹ nhàng gật đầu, ủy khuất nói: "Lần đó sư huynh mắng người ta dữ như vậy, có thể thuộc top ba trong nhiều năm qua, làm sao có thể quên."
"Ha ha, " Lý Trường Thọ cười nhẹ vài tiếng, giải thích, "Lưu Nhạn Nhi và Vương Kỳ cũng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng khi ấy Lưu Nhạn Nhi vẫn do dự.
Chuện tình cảm, không phải chỉ cần chung tình với nhau là nhất định sẽ có kết quả, còn phải cân nhắc rất nhiều nhân tố.
Tình yêu nam nữ, là chủ đề thường xuyên bị đề cập trong nhân thế, bởi vì đây là một trong ba chuyện quan trọng yếu nhất của phàm nhân.
Nhưng một người cũng không thể chỉ có cảm tình, tự thân còn có phương diện khác, ví dụ như theo đuổi con đường tu hành.
Nếu mang hết thảy ý nghĩ của mình, hoàn toàn ký thác vào đoạn tình cảm, sẽ chỉ làm chút tình cảm này trở nên dị dạng, nặng nề, cuối cùng vô tật mà chấm dứt.
Giờ phải xem Vong Tình thượng nhân có đồng ý không.
Lão có thể kiêng kỵ lời nói của mọi người, cũng có thể kiêng kỵ danh vọng hiện giờ của bản thân trong tông môn...
Nói tóm lại, dùng sức mạnh khẳng định không được."
Linh Nga nghe cái hiểu cái không, sư huynh dường như trả lời vấn đề của nàng, nhưng lại như không có trả lời cái gì...
Thậm chí, sư huynh còn thừa cơ giáo dục nàng một trận.
"Thế nhưng sư huynh...
Trọng điểm hiện tại, sư tổ coi thứ kia là dược, nếu như không có hiệu quả, sư tổ làm sao bây giờ?"
Lý Trường Thọ cười đến híp cả mắt, bóp một viên tiên hạnh, để vào trong miệng chậm rãi nhai, nói:
"Việc này muốn xem sư tổ lựa chọn như thế nào.
Sư tổ nếu biểu đạt ý nghĩ của chính mình trước "Chúng ta quan hệ chắc có thể tiến thêm một bước" ;
Vong Tình thượng nhân đáp ứng, lại uống xong bình Bồi Nguyên dịch kia, dù chính mình không có gì khác thường, cũng sẽ hướng về phía trước phóng ra một bước.
Nếu như sư tổ không biểu hiện ra ý nghĩ của mình, mà âm thầm hạ dược, thì sau khi Vong Tình thượng nhân uống rượu tất nhiên sẽ không có chút khác thường gì...
Như thế, muội và ta tự nhiên không dính nhân quả."
Linh Nga lo lắng nói: "Lỡ sư tổ trách chúng ta thì làm sao bây giờ?"
"Sư tổ tới hỏi tội, chúng ta chỉ cần đáp một câu " Tu vi của Vong Tình thượng nhân quá cao", là ứng phó được."
Chuyện này, phức tạp như vậy sao?
Linh Nga ở bên nghe miệng nhỏ khẽ nhếch, biểu tình thoáng có chút ngốc trệ.
Chỉ là một cái dùng dược không cần dược lựa chọn, sao sư huynh lại có nhiều kịch bản như vậy...
Quả nhiên, dùng biện pháp giống vậy để an bài sư huynh, hoàn toàn không làm được.
Lý Trường Thọ nói hết một lượt, có chút thất vọng nhìn Linh Nga: "Đạo lý đơn giản như vậy, muội lại không thể ngộ ra được."
"Sư huynh!"
Linh Nga đưa tay để trước mặt Lý Trường Thọ, thấp giọng nói: "Không cần nhiều lời, Ổn Tự kinh năm trăm lần!
Lần này sư muội cam tâm tình nguyện nhận phạt!"
Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nói: "Huynh không phải thích muốn phạt muội, muội nhất định phải nhìn nhiều, suy nghĩ, kiểm tra, học được cách nhìn thấy bản chất bên trong của vấn đề...
Ầy, sư tổ bắt đầu."
Linh Nga lập tức tỉnh táo tinh thần, nhích lại gần Lý Trường Thọ, cùng nhau nhìn hai người đang nhâm nhi ăn uống dưới cây liễu kia.
Dưới cây liễu;
Một bầu rượu hết sạch, Giang Lâm Nhi lại lấy ra một bầu rượu khác, đối với Vong Tình thượng nhân nhẹ nhàng chớp mắt.
"Có... Muốn uống một chút nữa không?"
"Có thể, " Vong Tình thượng nhân mỉm cười gật đầu, mặc dù nói ngắn gọn, lại lộ ra sự ôn nhu.
Lý Trường Thọ thấy thế không khỏi âm thầm lắc đầu;
Vong Tình thượng nhân chính là bị tình yêu nam nữ che mờ đôi mắt. Lúc này biểu tình chi tiết của Giang Lâm Nhi đã trực tiếp bán đứng nàng, nhưng Vong Tình thượng nhân lại hoàn toàn không phát hiện điều gì khác thường.
Quả nhiên, [trầm mê sắc đẹp] và [xốc nổi] đều đáng sợ như nhau.
Giang Lâm Nhi mấy lần để bầu rượu xuống, biểu tình có chút do dự, nhưng vẫn rót cho Vong Tình một chén rượu, cúi đầu, hé miệng, không dám nhìn nhiều, rõ ràng có tật giật mình.
"Làm sao vậy?"
Vong Tình thượng nhân nêng chén rượu lên, ôn nhu hỏi, "Có chuyện gì khó nói hay sao?"
Căn cứ Lý Trường Thọ phán đoán, lúc này trong ánh mắt của Vong Tình thượng nhân chắc tự có thêm "Ánh sáng nhu hòa đặc hiệu", "Tạo hình đặc hiệu"...
Trắng đẹp cũng không cần, mặc dù tiểu sư tổ cùng hung cực ác, nhưng cũng là da trắng xinh đẹp.
Vong Tình thượng nhân chậm rãi đưa chén rượu lên bên miệng, không chút do dự muốn nhấm nháp...
"Chờ một chút!"
Giang Lâm Nhi đột nhiên kêu lên, Vong Tình thượng nhân nháy mắt mấy cái, mang theo nghi hoặc.
"Sao?"
"Ta! Không chút..."
Khóe miệng của Giang Lâm Nhi hơi run rẩy, khẽ cắn răng ngà, thở dài: "Được rồi, ta quả nhiên vẫn không thể đối với ngươi làm việc này, ta hạ độc trong rượu."
Vong Tình thượng nhân hơi nhíu mày.
Giang Lâm Nhi cúi đầu, bĩu môi, nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Do ta cảm thấy, hai người chúng ta hòa hảo trở lại đã hơn mười năm, cũng nên...
Tiếp tục hướng phía trước bước một bước...
Tìm một chút cảm giác, chúng ta năm đó cũng không có đi tới bước kia..."
Nàng đưa tay sửa sang lọn tóc bên tai, thanh âm càng ngày càng thấp, cuối cùng chỉ có một câu: "Ngươi hiểu chứ."
Vong Tình thượng nhân đột nhiên cười, hỏi: "Thuốc này là gì?"
"Là Tình thủy, ta tình cờ có được b a c h n g o c s a c h, " Giang Lâm Nhi ngược lại là giảng nghĩa khí, không có bán đứng tiểu đồ tôn của mình, giơ ngón tay cái lên, "Nghe nói hiệu quả siêu cường!"
Vong Tình thượng nhân nhịn không được mỉm cười, nâng chén rượu trong tay lên, trong tiếng thở nhẹ của Giang Lâm Nhi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT