Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng

"Mộc Công, tấu chương này cần phải an toàn đưa đến tay bệ hạ, tuyệt không thể để thất lại, càng không thể để người nào khác biết được."

Một ngày trước sự kiện triển lãm tranh ở Tiểu Quỳnh phong, bên trong Hải thần miếu...

Lý Trường Thọ đứng trước Thiên Đình chuyển phát nhanh lão đại, luôn miệng dặn dò cẩn thận.

Trong tấu chương này liên quan đến việc bố trí tính toán Tây Phương giáo, can hệ trong đại, hắn tuyệt đối không thể để xuất hiện lỗ hổng.

Lý Trường Thọ suy đi nghĩ lại mới dám quyết định nói cho Ngọc Đế rõ ràng mọi chuyện, bên trong tấu chương cũng ám hiệu cho Ngọc Đế biết bản thân đã sắp xếp ám kỳ tại Tây Phương giáo. Về sau, ám kỳ này cũng sẽ vì Ngọc Đế mà ra sức...

Đây là lần đầu tiên Đông Mộc Công thấy thần sắc của Hải Thần nghiêm túc như thế, tự nhiên không dám khinh thường, trịnh trọng đáp ứng, lặp đi lặp lại nhiều vòng phong cấm quyển trục tấu chương.

Chính sự đã được giao phó xong, Lý Trường Thọ mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu...không nghiêm chỉnh...

"Mộc Công...còn có một việc nhỏ, phiền Mộc Công giúp ta điều tra một chút."

Hai mắt Đông Mộc Công tỏa sáng, lập tức tiến lên nửa bước, kém chút hãm không kịp mà lão vào hóa thân của Hải thần...

Hải thần đã có lời!

Nếu như là có thỉnh cầu với Thiên Đình, việc này liền dễ dàng, trước khi đi Ngọc Đế đã bàn giao cho lão, có thể cấp liền cấp!

Nếu như là việc tư, Đông Mộc Công càng hào hứng hơn, trước giờ lão nợ Hải Thần không biết bao nhiêu ân tình, tự thân cũng có nhiều hảo cảm với nhau!

"Hải Thần mau nói đi!

Đối với ta làm gì có chuyện phiền hay không phiền? Việc của Hải thần, chính là việc của ta!"

Như thế nào mà kích động như vậy...

Lý Trường Thọ ổn định tinh thần, vừa cười vừa nói: "Kỳ thật, gần đây ta đang suy nghĩ tìm cách điều chế hai loại đan dược, ta tra điển tịch của Nhân giáo lại không có ghi chép nào về hai loại đan dược này.

Mộc Công liệu đã từng nghe qua một loại linh dược nào đó, có thể có hiệu quả tương tự như gốc Tương Tư thụ của Nguyệt Lõa không?

Ngoài ra, có loại nào có công hiệu tái tạo tiên thân mà không phải chân quý linh căn linh dược không?"

Nói xong, Lý Trường Thọ tự thở dài...

Mục đích của hắn chỉ là muốn tìm kiếm linh dược "Tái tạo tiên thân", nhưng để có lý do phù hợp, cho nên cố ý nói ra "Tương Tư thụ" để người nghe dễ dàng hiểu nhầm rằng hắn có hứng thú với bảo vật.

Trong tay hắn bây giờ đã có Hùng Tâm đan và Tâm Hỏa Thiêu, hai loại đan dược có hiệu quả không sai biệt lắm với Tương Tư thụ, cũng tạm thời đủ dùng rồi.

Đông Mộc Công sau khi nghe Hải Thần nói, tay sờ râu trầm ngâm, rất nhanh trả lời:

"Bần đạo từng nghe nói có mấy bảo vật có thể tái tạo tiên thân, ví như Bát Bảo tâm liên trong Dao trì.

Nhưng đóa hoa sen đó là vật mà Vương Mẫu nương nương yêu thích, lại còn có công hiệu khởi tử hồi sinh, nếu chỉ dùng để tái tạo tiên thân...có chút lãng phí của trời."

Lý Trường Thọ cười nói: "Mộc Công, ta muốn nghiên cứu chế tạo đan dược với số lượng cũng không phải chỉ một hai viên, nên cũng không dám dùng trọng bảo như vậy."

"Để bần đạo chuyển tấu chương xong sẽ đi các nơi điều tra thêm một chút xem sao."

Đông Mộc Công định nói tiếp lại thôi, chỉ thâm ý tươi cười với Lý Trường Thọ một cái, sau đó vái chào rồi vội vã cáo từ.

Hẳn là lão đã hiểu lầm cái gì đó rồi...mặc dù sự hiểu lầm này cũng là do Lý Trường Thọ cố ý gài...

Đông Mộc Công rời khỏi Hải Thần miếu lập tức tiềm ẩn tung tích đi tìm một góc tối không bóng người. Lúc này lão mới dùng tiên thức điều tra kỹ lưỡng các nơi trong phạm vi mấy ngàn dặm, thấy không có thân ảnh khả nghi nào mới phá không bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về Nam Thiên Môn!

Nam Thiệm Bộ Châu là nơi ngư long hỗn tạp, nổi tiếng gian hiểm của Hồng Hoang, Đông Mộc Công đã từng trải nghiệm qua rồi...

Nói không chừng chỉ cần chạy hơi chậm một chút lại gặp hai tên cao thủ đột nhiên xuất hiện, vừa nói mấy câu liền ngã ra trước mặt mình!

Tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ trước được!

"Một lần nữa trở về an bình..."

Về đến Nam Thiên môn, Đông Mộc Công nhẹ nhàng thở ra, hiển lộ thân hình, khôi phục hình dáng bình thường hàng ngày, tiếp tục bay vào bên trong thiên môn.

Đám thiên binh thiên tướng canh giữ đại môn cùng nhau khom mình hành lễ.

Đông Mộc Công gật đầu ra hiệu, cũng không nói thêm cái gì, phiên nhiên bay vào.

Phía bên trên của Nam Thiên môn có treo một thanh bảo kiếm đang tỏa ra ánh sáng lung linh.

Kiếm này chính là "Tru Tà Linh Thiên kiếm", do Ngọc Đế dùng Thiên Đình công đức luyện chế ra, tất cả có năm thanh, đặt tại ngũ đại thiên môn, có thể tương dung phối hợp cùng với đại trận của Thiên Đình.

Năm thanh bảo kiếm có thể tự hành phân biệt và tự động chém giết kẻ giả mạo Thiên Đình chính thần dám bước vào Thiên môn.

Cho dù tu vi đạt tới Kim Tiên cảnh giới cũng phải trọng thương dưới kiếm này!

Đông Mộc Công đi vào Nam Thiên môn, một đường chạy thẳng hướng Thông Minh điện, bay một hồi lâu liền tới Lăng Tiêu bảo điện.

Đến trước Ngọc Đế, Đông Mộc Công trình lên tấu chương của Lý Trường Thọ, sau đó đứng yên bên dưới, cụp mi rũ mắt chờ Ngọc Đế phản hồi.

Lần này, vẫn như Đông Mộc Công sở liệu, Ngọc Đế vẫn tiếp tục phản ứng như vậy...

Đầu tiên là cười to hai tiếng, tiếp đó nói vài câu tán thưởng Hải thần, sau đó nhẹ than thở, suy tư thật lâu.

Mỗi lần bệ hạ xem tấu chương của Hải Thần đều trải qua các cung bậc cảm xúc như này.

"Mộc Công" thanh niên áo trắng ở trên đài cao cười nói. "Ngươi lập tức đi điều động binh mã, chọn ra bốn vạn thiên binh tinh nhuệ, trong mười năm tới tập trung thao huấn diễn luyện đại trận, không được lười biếng."

"Lão thần tuân mệnh!"

Ngọc Đế chậm rãi gật đầu, tiếp tục cười to: "Lần này Trường Canh ái khanh còn nói với ngươi chuyện gì khác không?"

Đông Mộc Công không do dự chút nào, thuật lại nội dung lão cùng Hải thần trò chuyện, không bỏ sót một chữ nào.

Điểm chú ý của Ngọc Đế lập tức cũng bị lệch lạc...

"Dược hiệu tương tự như tác dụng của Tương Tư thụ? Hả?"

Ngọc Đế nhíu mày, thần sắc lộ vẻ không thể ngờ tới, cười nói:

"Trường Canh ái khanh lại muốn đem chuyện nam nữ nhân duyên lấy ra để mưu đồ việc lớn, quả nhiên lợi hại.

Ta có được sự tương trợ của người này quả nhiên là do Thái Thanh sư huynh thiên vị, ha ha, ha ha ha."

Đông Mộc Công cúi đầu nói: "Vẫn là bệ hạ suy nghĩ chu toàn.

Thần còn nghĩ rằng Hải Thần luyện chế đan dược để dùng riêng, chưa có cân nhắc kỹ càng như thế."

"Trường Canh ái khanh không phải người có tính tình như vậy." Ngọc Đế khoát khoát tay nói: " Trước tiên ngươi đi điều đinh đi.

Sau đó qua Nguyệt Lão điện một chuyến, ban thưởng một chút công đức cho Nguyệt Lão, nói hắn lấy ra một gốc Tương Tư thụ linh căn, sau đó ban cho Trường Canh ái khanh."

"Thần, tuân mệnh."

...

"Ai...muốn thúc dục một dãy núi trùng điệp nhô cao lên...nói thì dễ nghe..."

Bên trong đan phòng, Lý Trường Thọ lắc đầu cảm khái rồi tiếp tục công việc luyện đan.

Hắn dùng tiên thức biết được, Linh Nga đã bỏ ra ba ngày hai đêm thêu thùa, bây giờ đang mang mấy bộ áo váy mới tinh đến nhà cỏ của sư tổ...

Mấy món áo váy này do chính tay Lý Trường Thọ thiết kế đua cho Linh Nga cẩn thận may vá, chỉ có thể coi là pháp bảo phổ thông, hiệu quả phòng hộ cũng không tốt, nhưng dùng nhiều loại cấm chế, có thể ngăn cách tiên thức điều tra.

Mục đích chính là để đảm bảo không thể dùng ánh mắt hay tiên thức để nhìn thấu huyền cơ bên trong quần áo.

Điểm đặc biệt là có một số chỗ được may vá dầy hơn mấy lớp...

Lập tức từ nhà cỏ truyền ra một hồi tán thưởng, Giang Lâm Nhi ra tay bố trí mấy tầng tiên lực kết giới.

Lý Trường Thọ cũng lập tức thu hồi tiền thức, không dám mạo phạm.

Không bao lâu sau, Giang Lâm Nhi dương dương đắc ý, tự tin ngẩng đàu ưỡn ngực bước ra khỏi nhà cỏ.

Rốt cuộc bây giờ đã không còn trước sau như một...

Linh Nga nhịn không được lấy tay nâng trán, muốn khuyên sư tổ nên bớt bớt một chút, nhưng lại không nói nên lời.

"Sư tổ, nếu người ưng ý thì đệ tử sẽ may thêm vài bộ cho người?"

"Ừm! Đi đi! Ta muốn tùy tiện dạo chơi một chút! Đa Tạ Tiểu Linh Nga!"

Nói xong, Giang Lâm Nhi chắp tay sau lưng tự tin bước đi.

Đầu tiên nàng đi đến nhà cỏ của Tề Nguyên, đi lại vài vòng dạy dỗ đệ tử của mình.

Tiếc là Tề Nguyên tự nhiên bị chửi mắng một trận không hiểu lý do, cũng chỉ cúi đầu nghe giáo huấn, không dám ngẩng đầu nhìn sư phụ...

Giang Lâm Nhi chán nản trợn mắt một cái bỏ đi, nàng đi đến đan phòng thị sát một vòng, đắc ý nhìn Lý Trường Thọ.

Mặc dù phương pháp này chỉ trị ngọc không trị gốc, nhưng cũng coi như có thể khiến tiểu sư tổ bớt đi một phần cùng hung cực ác...

Lý Trường Thọ cười nói: "Sư tổ mặc chiếc váy này vô cùng thích hợp, khí chất xuất chúng."

Giang Lâm Nhi lập tức cong cớn cười nham nhở, thật tâm nói chuyện: "Chủ ý này là của ngươi đúng không? Ta đã nghe Linh Nga kể rồi."

"Cái này...chỉ là đệ tử vô tình nghĩ ra mà thôi..."

"Ừm, lần này ngươi làm cũng không tế, bản sư tổ cám ơn ngươi!"

Lý Trường Thọ:...

"Ngươi không cần câu nệ như vậy, không phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao?

Ta coi ngươi như là huynh đệ, ngươi coi ta là sư tổ, cứ như vậy mà nói chuyện!"

Giang Lâm Nhi chắp tay sau lưng, tiến lại gần, nhìn đan lô của Lý Trường Thọ, nhỏ giạng tán thán: "Cái lò này của ngươi cũng không tệ lắm."

"Đây là do Vạn Lâm Quân trưởng lão ban thưởng cho đệ tử."

"Ồ?" Giang Lâm Nhi ho nhẹ, thấp giạng nói tiếp: "Trường Thọ, hay là ngươi có thể thiết kế thêm cho ta mấy bộ áo giáp? Làm cho đường cong chỗ... đó nhô ra thêm một chút."

Lý Trường Thọ suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Đệ tử từng thấy một số nữ tướng lĩnh thế tục cũng mang áo giáp như vậy, cái này cũng đơn giản dễ làm."

"Vậy việc này giao cho ngươi á!"

Giang Lâm Nhi vỗ vỗ bả vai Lý Trường Thọ, híp mắt cười hỏi: "Lần triển lãm thư họa này người đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Mời sư tổ xem." Lý Trường Thọ điểm nhẹ một cái, từng bức tranh bay ra, xếp thành một đống núi nhỏ: "Tiếp đến đệ tử sẽ đem chúng treo lên ở trước nhà cỏ."

Giang Lâm Nhi gật gật đầu: "Ừm, cũng không cần quá cẩn thận, tùy tiện làm đại là được rồi, thế ngươi mời những ai?"

Lý Trường Thọ cười đáp: "Đệ tử vẫn chưa quyết định, có lẽ xem ai hữu duyên đi ngang qua, liền mời vào xem một chút."

"Như vậy a" Giang Lâm Nhi đảo mắt, không nói thêm gì nữa, tiện tay vớ lấy một bức tranh mở ra xem, lập tức lên tiếng tán thưởng.

"Không ngờ ngươi còn có khả năng này? Thật không dễ dàng vẽ được như vậy."

Lý Trường Thọ chỉ cười cười không trả lời.

Không bao lâu sau, Giang Lâm Nhi đã rời khỏi đan phòng, tư thái vẫn vô cùng thư thái tự tin.

Lý Trường Thọ luyện xong lò độc đan này sẽ đi bố trí triển lãm tranh trước nhà cỏ, mang tranh ảnh bản thân đã vẽ bao năm qua treo lên, nhưng chỉ lựa những bức sơn thủy không có lấy một người hay con vật...

Hắn làm vật chẳng qua vì lo lắng cho sau này, nhỡ đâu vô tình làm ra một cái giấy đạo nhân có thân hình giống người trong tranh...rất có thể trở thành sơ hở lớn...

Những chi tiết này mặc dù nhỏ, nhưng hắn sẽ không bao giờ xem nhẹ.

Ngày hôm sau, Lý Trường Thọ đứng trên bãi đất trống trước nhà cỏ, hẵn đã cẩn thận bố trí một tầng mê trận cùng ngăn cách dò xét đơn giản.

Giang Lâm Nhị bị hắn lấy lý do giám sát thưởng tranh, mời vào bên trong trận pháp.

Một lát sau, Vong Tình thượng nhận cũng đúng hẹn mà đến.

Lý Trường Thọ tiến lên hành lễ, giấu giấu diếm diếm dúi cho Vong Tình thượng nhân một bó thẻ trúc, truyền âm nói:

"Thượng nhân, Tửu Ô sư bá nói đệ tử đưa cho người.

Sư bá sợ người ngại nên không dám trực tiếp mang đến.

Trong này có mười tám chủ đề, là một ít tấu hài, nếu người gặp tình huống không biết nói gì, thì không cần phải nói gì, cứ tùy tiện chọn một cái, nhìn một chút là hiểu.

Đây đều là những chủ đề mà sư tổ cảm thấy hứng thú."

Lông mày Vong Tình thượng nhân nhíu lại, bất động thanh sắc đem thẻ trúc thu vào trong ống tay áo, tiện tay lấy ra hai cái bảo nang đưa cho Lý Trường Thọ, sau đó lạnh lùng tiến vào mê trận của khu triển lãm tranh.

Bên trong hai cái bảo nang chưa hai đống linh thạch được sắp xếp chỉnh tề, chất lượng thượng giai, giá trị không ít...

Lý Trường Thọ mỉm cười đi đến bên cạnh, mang một cái bảo nang chia cho Linh Nga, một cái cho Hùng Linh Lỵ, truyền âm nói:

"Bắt đầu đi."

Lập tức, Linh Nga bắt đầu cúi đầu đánh đàn, một bên Linh Nga làm ra hai cái người giấy, bắt đầu thổi tiêu thổi sáo.

Nhưng tiếng nhạc vừa lên, Lý Trường Thọ lập tức hô dừng, thò tay lấy từ trong ngực ra một bản nhạc phổ, đưa cho Linh Nga: "Đánh cái này đi."

"Sư huynh lại làm một bản nhạc mới à nha?"

Hai mắt Linh Nga tỏa sáng, mở bản nhạc phổ ra liếc nhìn, nhẹ giọng thì thào:

" « trùng phùng tương tư yến »? Ân, làn điệu cũng không khó..."

"Đánh đi."

Lý Trường Thọ gật đầu mỉm cười, chắp ta đi đến bên hồ, thoải mái ngồi xuống dưới tán một cây liễu.

Tiếng nhạc hoan hỉ vang lên, trong miệng hắn hừ nhẹ phát ra làn điệu quen thuộc, ngón tay cũng gõ nhẹ nhàng vào đầu gối theo nhịp.

Tại mê trận bên trong "Triển lãm tranh", hai thân ảnh cũng bắt đầu cười cười nói nói.

Chỉ là, có vẻ như mười tám chủ đề ở thẻ trúc cũng không chắc đủ, đảo mắt mấy cái đã thấy Vong Tình thượng nhân dùng hết ba cây...

...

Cùng lúc đó, tại núi Nga Mi, Trung Thần Châu.

Bên trong động phủ ở sau một ngọn núi nơi động thiên phúc địa, tiên quang lượn lờ.

Một nam nhân uy vũ đang ngồi trên đài sen đột nhiên mở hai mắt ra..

Hắn nhíu mày bấm ngón tay suy tính, sau một hồi cau mày suy nghĩ, vân vê tròm râu ngâm khẽ...

"Kỳ quái, sao chuyện của Xiển giáo lại có quan hệ với bần đạo?"

Vị này không phải ai khác, chính là ngoại môn đại đệ tử của Tiệt giáo - Triệu Công Minh, Triệu đại gia.

Triệu Công Minh trầm ngâm một hồi, tiếp tục tỉ mỉ thôi diễn, cũng không tìm ra được lý do.

Mà đây cũng không phải do lão sư cảnh báo, thuần túy là lúc cảm ngộ đại đạo, đột nhiên có tâm huyết dâng trào...

Tuy nhiên, cảnh giới của Triệu Công Minh cũng đâu phải bình thường, thêm năm tháng tu đạo tích lũy dài đằng đẵng, thôi diễn chi pháp của hắn dù không dám nói tuyệt cường nhưng cũng có thể gọi là cường hoành. Cho nên dù không biết tình huống cụ thể, thì việc thôi diễn ra đại khái phương hướng sẽ phát sinh cũng không khó.

"Nơi giao giới của Nam Hải và Tây Hải."

Sự việc có liên quan đến Xiển giáo, Triệu Công Minh không dám khinh thường, dù sao quan hệ tam giáo cũng mới hòa hoãn lại không lâu.

Hắn lập tức lặng lẽ rời động phủ, ẩn nặc thân hình cùng khí tức, âm thầm chạy đến Tây Hải theo con đường phía nam.

Nửa ngày sau, Triệu Công Minh đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh một hải vực rộng lớn, hao tốn một chút sức lực, cuối cùng cũng tìm ra một nơi được đại trận che giấu.

Tới gần đại trận, hắn liền cảm nhận được trong đó có linh khí ba động, dường như có người đang đấu pháp.

Đây là chuyện gì?

Triệu Công Minh tế ra hai viên Định Hải thần châu, vận chuyển âm dương linh khí bao bọc xung quanh chính mình, nhẹ nhàng bước vào trong đại trận.

Vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong, Triệu Công Minh nhịn không được bật cười, sau đó liền giận tím mặt!

Nơi đây có ba người, hai người ở cùng một phe, mà Triệu Công Minh đều đã từng gặp qua bọn họ, chính là hai cao thủ Tây Phương giáo từng bị hắn cùng Quỳnh Tiêu đụng qua ở Tây Ngưu Hạ Châu!

Hai tên này đang học theo hắn và Quỳnh Tiêu, một tên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, một tên khác đang đứng chửi ầm lên với người thứ ba kia...

Cái này...vừa học được đem ra dùng luôn sao?

Vị lão đạo đang bị ăn vạ kia vẫn đang chưa hiểu gì, tay chân luống cuống...

"Vị khổ chủ này, tựa hồ chính là... Hoàng Long sư huynh của Xiển giáo?"

Triệu Công Minh không hề do dự, lập tức xông vào, miệng hét lớn một tiếng, hai mươi tư viên Định Hải thần châu phóng ra, quang mang sáng chói!

Dám dùng kịch bản Hải thần lão đệ dành riêng cho Triệu Công Minh hắn để đi khi dễ cao thủ Đạo môn!

Quả thực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play