Trong lúc nói mấy lời này với Triệu Công Minh, Lý Trường Thọ đã suy nghĩ kỹ bước tiếp theo.
Cái gọi là ứng biến, tuyệt đối không chỉ nhìn vào ảnh hưởng trước mắt.
Cho dù thời gian cấp bách, nhất định phải suy nghĩ kỹ khả năng xuất hiện biến cố phía sau, từ đó tìm ra một con đường ít nguy hại nhất với mình.
Trừ điều đó ra, mấy nguyên tắc kia cũng rất quan trọng.
Nhất định phải kiên trì thân phận đệ tử Đạo môn, kiên định không thay đổi phe cánh Đạo Tổ, Tam Thanh Thánh nhân lão gia.
Nhất định phải kiên trì nguyên tắc tư tưởng một nhà tình thân Đạo môn, Tam giáo bản đồng nguyên.
Nhất định phải kiên trì bảo vệ lợi ích của Nhân giáo, phải chú ý coi trọng mặt mũi của bất kỳ một vị Thánh Nhân lão gia và cao thủ hàng đầu, không thể để mình tự rước lấy họa.
Loại trừ ba điều [Nhất định phải kiên trì], vẫn còn năm điều [Chuẩn bị tất yếu], và [Cửu đại cương lĩnh hành động].
Cuối cùng điều quan trọng nhất... Không được khoe khoang.
Hai chữ khoe khoang chính là đại kị trong Ổn đạo.
Lý Trường Thọ kiếp trước khắc sâu nhất trong ký ức là câu chuyện lịch sử “Dương Tu bị chém”.
Việc chủ động khoe khoang này gọi là “Nghịch dại mà chết”.
Sau khi bước vào Hồng Hoang, ảnh hưởng khắc sâu nhất với hắn chính là câu chuyện “Huyền Quy bị chém”. Con rùa vô tội này, cơ thể quá lớn nên bị chém bốn chân làm trụ chống trời.
Đây chính là khắc họa tốt nhất việc bị động khoe khoang, cái này gọi là “Lơ ngơ mà chết”!
Nếu Huyền Quy ngày thường trốn đi, hoặc sớm đi Hỗn Độn hải, trốn vào trong hư không, tám phần các Thánh Nhân lão gia sẽ dùng những núi lớn khác luyện chế lại một thiên trụ, sẽ không thuận tay mà chém con rùa này.
Cho nên...
Có thể không cần bại lộ thì không nên bại lộ. Có thể không để người khác biết mình đang theo dõi, vậy tuyệt đối không để bất kỳ manh mối nào liên quan đến việc mình theo dõi!
Năng lực tự vệ giai đoạn đầu chính là tìm chỗ dựa ổn thỏa, hoàn toàn không để lộ tung tích, tốt nhất là Tam giới không biết danh tính của mình.
Năng lực tự vệ trung kỳ là công đức kim thân cộng thêm chỗ dựa, Tam giới vẫn không biết sự tồn tại của mình...
Nếu không thì chẳng phải đã phụ lòng Thánh Nhân lão gia đã giúp mình che giấu thiên cơ sao?
Về sau ngoại trừ cái tên giả Trường Canh đạo nhân được dùng ở bên ngoài, Lý Trường Thọ quyết định sẽ tạo thêm tên mới “Huyền Đô tiểu pháp sư”, “Huyền Đô tiểu lang quân”, nhờ vào đó để né tránh nhân quả.
Tất nhiên, những chuyện này cần phải tính toán cẩn thận.
Hiện tại chuyện phải làm chính là giải quyết nguy cơ lúc này…
[Triệu Công Minh hành hung đệ tử Thánh Nhân Tây phương, Hải Thần giáo bị liên lụy vào trong đó, sợ sau này sẽ bị thanh toán ]
Chuyện này có ba điểm khó chủ yếu:
Đệ tử Thánh Nhân này không thể giết.
Sau này đối phương có thể trút giận trả thù Nam Hải thần giáo, hơn nữa sẽ kéo theo thể diện của Thánh Nhân.
Hắn chỉ tiếp xúc với Triệu Công Minh lần đầu, không biết tính cách cụ thể, có thể sẽ càng tính càng loạn, còn phải nhìn mặt mũi ở hai bên...
Thế là, Lý Trường Thọ nhằm vào ba điểm khó xử này, dựa theo nguyên tắc của mình, kiên trì, chuẩn bị cương lĩnh hành động. Hắn chọn lựa cách giải quyết ổn thỏa nhất, dùng tiên thức truyền âm sẽ không bị phát hiện ra, nói cho Triệu Công Minh nghe...
Như thế như thế, như vậy như vậy.
Nghe tiên thức truyền âm, lúc đầu Triệu Công Minh khẽ nhíu mày.
Nhưng Lý Trường Thọ nói mấy câu khéo léo, đưa “sinh tử của chúng huynh đệ tỷ muội trong giáo” mà Triệu Công Minh để ý nhất ra, rất nhanh Triệu Công Minh đã gật đầu đáp ứng.
Đến khi Lý Trường Thọ thảo luận xong, ngay cả Triệu Công Minh cũng cảm thấy xử trí như vậy, mặc dù phiền phức, còn có chút gian trá...
Nhưng nếu quả thật có thể thành công, vậy thì hiệu quả mà Hải thần nói tới đúng là cao minh hơn rất nhiều so với trực tiếp giết người diệt khẩu!
Đáy lòng Triệu Công Minh thầm nghĩ:
“Hình như Hải thần Nam Hải này là đồng môn của Nhân giáo… Đáng tiếc, nếu có thể đưa về Tiệt giáo nhà mình, có thể kiếm chút công đức lại có thể đưa ra mưu ý, so với mấy tên Thập Thiên Quân kia thì đáng tin cậy hơn nhiều.”
...
Thế là, trong miếu nhỏ Hải thần này.
Đạo nhân giấy của của Lý Trường Thọ càng ẩn sâu dưới mặt đất, đã chuẩn bị xong sẵn sàng “tự hủy” bất cứ lúc nào.
Hắn dùng thần niệm nhìn chằm chằm hai vị cao thủ trong viện kia, lại cùng Ngao Ất vẫn luôn ở bên cạnh xem kịch, giao lưu thần niệm, căn dặn mấy trăm câu.
Nửa canh giờ sau, tiên thức Lý Trường Thọ truyền âm, mở miệng nói:
"Chuẩn bị ổn thỏa, xin nhờ tiền bối."
Chỉ thấy trong viện...
Triệu Công Minh gật đầu, phất ống tay áo, thu hồi hai mươi tư viên Định Hải thần châu. Y cúi đầu nhìn chằm chằm đạo nhân lưng gù, nghiến răng nói:
"Đứng dậy, đi cùng bần đạo tới Linh sơn của các ngươi!"
Đạo nhân lưng gù nằm dưới đất kia nhướng mày, mở trừng mắt nhìn Triệu Công Minh rồi lãnh đạm nói:
"Ngươi còn dám đi cùng bần đạo đến Linh sơn?"
"Ta có gì không dám?" Triệu Công Minh mắng, "Hôm nay ngươi bắt nạt Đạo môn ta trước, bần đạo cũng phải đi hỏi hai vị sư thúc một chút, rốt cuộc chuyện này nên giải quyết thế nào!"
Đáy lòng Lý Trường Thọ suy nghĩ, cảm thấy diễn xuất của Triệu đại gia vẫn thiếu một chút ý tứ.
Có lẽ phải thêm một chút bi phẫn mới được.
Đây là bước đầu tiên… “Cưỡng ép việc này thành xung đột giữa đạo môn và Tây phương”.
Lão đạo lưng gù kia nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên, tay đang cầm thanh gậy kia nhìn giống như muốn đánh người...
Triệu Công Minh nhích về phía trước nửa bước, trong mắt có thần quang bức người, chòm râu bay phất phới về phía trước.
Lão đạo lưng gù vô thức run lên, lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Càn khôn nơi này vẫn bị Triệu Công Minh phong cấm, lão đạo lưng gù này vừa lĩnh giáo sự lợi hại của Đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo này, biết mình không trốn thoát được.
Lão đạo lưng gù mắng:
"Ngày hôm nay là người trong Đạo môn ngươi đặt bẫy hại ta! Tại sao bây giờ ngươi lại cắn ngược lại ta chứ? Ngươi xem lúc này bần đạo thê thảm đến cỡ nào! Ta cũng phải đi tìm Bích Du cung của ngươi nói chuyện một chút!"
"Ngươi thê thảm sao?"
Triệu Công Minh cười lạnh, nhớ tới cách mà Nam Hải Hải thần truyền âm lúc nãy, đáy lòng ngược lại dâng lên mấy phần hào hứng.
Đột nhiên, không có dấu hiệu nào báo trước, Triệu Công Minh oa một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, che ngực không ngừng ho khan kịch liệt...
Đồng thời, hơi thở Triệu Công Minh uể oải, đạo vận tan rã, khí thế lập tức tan thành mây khói, giống như bị trọng thương.
Triệu Công Minh nghiến răng nói:
"Rõ ràng là ta bị linh bảo của ngươi gây thương tích, lúc nãy đấu pháp với ngươi, ta đã bị ngươi chấn thương đạo cơ, chỉ sợ mấy vạn năm cũng không khôi phục được!
Đi, đi cùng ta tới Linh sơn, chuyện ngày hôm nay chúng ta chưa xong đâu!"
Lão đạo lưng gù kia trừng mắt, cho dù lão mưu lược hơn người nhưng cũng chưa hề gặp phải tình huống như thế này.
Lý Trường Thọ dùng tượng thần quan sát, đáy lòng khẽ thở ra, một bước này khó khăn nhất, ngược lại đã tiến hành thuận lợi.
Không thể không nói, phản ứng của Triệu đại gia vẫn tương đối xuất sắc, không hổ là tồn tại lão luyện trong Hồng Hoang đến bây giờ...
Bước thứ hai… “Đánh tráo khái niệm, dùng khổ nhục kế chiếm lẽ phải”.
Kế tiếp bước thứ ba, phân thành sáu loại tình huống, tương ứng với sáu tuyến đường.
Triệu Công Minh lau vết máu trên khóe miệng, lại mắng:
"Còn ai thảm hại hơn Hải thần đạo hữu chứ? Hóa thân của hắn đã bị ngươi bức đến nổ tung rồi! Thân ngoại hóa thân, tu luyện khó biết bao nhiêu, hắn tổn hại bao nhiêu đạo cơ, bao nhiêu đạo hạnh!
Việc này, ngươi sẽ tính như thế nào đây?"
Lão đạo lưng gù mạnh mẽ phản bác:
"Ngươi đang cãi chày cãi cối! Ngậm máu phun người!"
Triệu Công Minh mắng:
"Bần đạo có thương thế làm chứng, ngươi mới là thủ phạm gây nên tội! Đi cùng ta đến Linh sơn tranh cãi!"
"Ngươi… Ngươi… Triệu Công Minh! Ngươi còn mặt mũi nữa không!"
Lão đạo lưng gù mắng to, bỗng nhiên trong đầu nảy ra kế sách. Tay lão cầm gậy giơ lên, đập mạnh vào bả vai mình một cái.
Chỉ nghe trong phạm vi trăm dặm vang lên tiếng sấm rền!
Một cánh tay của lão đạo lưng gù này rủ xuống, vị trí bả vai bị đập nát, cười lạnh nói:
"Ngươi mới là thủ phạm gây tội! Đi Bích Du cung!"
Triệu Công Minh thấy thế thì nghiến răng, bạch bạch bạch lui lại mấy bước, bỗng nhiên ngửa đầu cuồng phun ra một ngụm máu...
Lão đạo lưng gù hung ác lại đưa tay đánh mấy chưởng vào ngực mình, dường như hai người đang so nhau khả năng tự ngược.
Đột nhiên, cơ thể Triệu Công Minh chấn động, những ngụm máu vừa phun ra kia trong nháy mắt được sấy khô, khí tức khôi phục như thường, cả người lại thay đổi thần thái sáng láng, chòm râu vẫn sạch sẽ như cũ.
Lão lấy ra một Lưu Ảnh cầu được tầng tầng tiên lực bao bọc trong một ống tay áo, cho dù bận vẫn ung dung tế lên hai mươi tư viên Định Hải thần châu, mở Lưu Ảnh cầu ra.
Ngay lập tức, trước mặt Triệu Công Minh xuất hiện một bóng mờ, bên trong hiện ra hình ảnh, chính là lão đạo lưng gù tự đánh vào mình ăn vạ...
Lão đạo lưng gù này trong nháy mắt phản ứng kịp, lập tức muốn động thủ.
Nhưng hai mươi tư viên Định Hải thần châu phát uy, lần nữa lão đạo đã tổn thương càng thêm tổn thương hơn nằm bẹp ngay tại chỗ!
Đây là tình huống thứ tư sau bước thứ ba… “Phản giội nước bẩn, nắm nhược điểm đối phương”.
Bước này có thể tiến hành thuận lợi như vậy cũng vượt qua dự kiến của Lý Trường Thọ.
Triệu Công Minh nhìn chằm chằm lão đạo lưng gù, lạnh nhạt nói:
"Đạo hữu, vì sao ngươi lại tự hại mình trước mặt bần đạo như thế? Tại sao lại vô duyên vô cớ hắt nước bẩn vào bần đạo? Muốn dùng chuyện này để gây lên chiến tranh giữa Đạo môn với Tây Phương giáo sao?
Xem ra, bần đạo chỉ có thể cầm vật này đi tìm một số hảo hữu trao đổi một chút.
Nếu bần đạo nhớ không lầm, đạo hữu đã từng nói, ngươi là Tam đệ tử của Tây phương.
Bần đạo biết, hai vị sư thúc tạo dựng Linh Sơn nhất mạch không hề dễ dàng, nhưng dùng cách này để lừa người khác… Chậc chậc… Có chút không được vẻ vang cho lắm."
"Ngươi…. Ngươi!"
Lão đạo lưng gù tức đến á khẩu, miệng không ngừng run rẩy rồi đột nhiên cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi, trong đôi mắt tràn đầy bi phẫn.
"Triệu Công Minh, mọi người đều nói tính tình ngươi thẳng thắn, lòng dạ trong sạch, hôm nay bần đạo đã được lĩnh giáo!
Quả thật đã được lĩnh giáo!"
Triệu Công Minh chắp tay ngửa đầu nhìn lên trời, đáy lòng lại khẽ thở dài.
Không nghĩ tới, bản thân mình cũng làm ra chuyện tính toán gian trá như thế này...
Chỉ có điều, Nam Hải Hải thần nói rất đúng, nói chuyện nghĩa khí là đối với huynh đệ tỷ muội, đệ tử Đạo môn nhà mình, chứ không phải với người ngoại giáo này.
Một chút gian trá, cũng là để việc này không dẫn đến tranh chấp giữa Đạo môn và Tây phương giáo, từ đó bảo hộ đồng môn của mình.
Sau đó, Triệu Công Minh cũng không nói gì nữa, từ từ đợi lão đạo lưng gù mở miệng.
Giờ phút này lão đạo lưng gù đã hiểu rõ điều gì đó, kìm nén cơn tức giận, lãnh đạm nói:
"Đạo hữu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Chuyện gì? Ngày hôm nay bần đạo bị ngươi bắt nạt, còn có thể làm chuyện gì chứ." Triệu Công Minh lạnh nhạt nói: "Thả lỏng chút đi, đạo hữu muốn việc này lớn hóa nhỏ, chúng ta giải quyết riêng, hay muốn tiếp tục làm lớn hơn?"
Lão đạo lưng gù kia tức đến toàn thân phát run, muốn dẫm chân một cước san bằng phạm vi trăm dặm, nhưng lại không muốn uổng phí hao tổn công đức của mình...
…Mặc dù lúc này lão vẫn bị Định Hải thần châu trấn áp, muốn dẫm chân cũng không ngọ nguậy được!
Lão đạo lưng gù lãnh đạm nói:
"Giải quyết riêng như thế nào? Còn làm lớn chuyện thì thế nào?"
"Nếu đạo hữu muốn giải quyết riêng, hôm nay ngươi và ta sẽ nói rõ việc này, đạo hữu lập ra một lời thề đại đạo, ta sẽ lập tức bóp nát vật này."
Triệu Công Minh lắc lư pháp bảo Lưu Ảnh cầu trong tay.
"Còn nếu đạo hữu muốn làm lớn chuyện, vậy bần đạo đành phải cầm vật này tới cho tam nghĩa muội ta xem náo nhiệt trước đã. Sau đó đi Kim Ngao đảo, Bồng Lai đảo, những nơi hội tụ Luyện khí sĩ Tiệt giáo của ta, cho mọi người mở mang tầm mắt một chút, để bọn họ lấy đó làm gương.
Thói đời bây giờ, gian manh hơn rất nhiều so với viễn cổ, thượng cổ.
Cuối cùng nếu không được nữa thì tới Ngọc Hư cung chào hỏi, đi dạo Thiên đình, đi các nơi Trung Thần Châu một chút."
Triệu Công Minh nói một tràng, đáy lòng vang vọng lời căn dặn lúc nãy của Hải thần...
Mặc dù không hiểu rõ ý nghĩa, nhưng việc này đã phát triển thuận lợi, ngược lại đã đáp ứng được tính toán của Nam Hải Hải thần. Triệu Công Minh thầm nghĩ:
“Nếu không phải vì suy tính cho đạo hữu trong giáo chúng, mình tuyệt đối sẽ không làm những chuyện này.”
Nhưng cảm giác này...
Cũng không tệ.
Thế là Triệu Công Minh nói câu kia ra:
"Bần đạo là vô ý dính vào những chuyện mờ ám của các ngươi ở Tứ hải, nhưng thật ra bần đạo cũng chỉ tới nơi này nhàn rỗi trò chuyện với Nam Hải Hải thần."
Lão đạo lưng gù kia nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, đã có quyết định, thấp giọng nói:
"Việc này, là bần đạo... đuối lý. Bần đạo sẽ lập ra lời thề đại đạo."
"Khoan đã, khoan đã." Triệu Công Minh lại cười nói, "Vẫn mong đạo hữu đợi một lát."
Lão đạo lưng gù kia cũng không hiểu rõ lắm, đang muốn nói chuyện thì trên bầu trời Nam Hải bỗng nhiên truyền đến một tiếng Long ngâm trầm thấp.
Một lão giả đầu rồng cưỡi mây bay đến, ở trên không trung vái chào, dùng tiên lực đưa một tấm vải đến tay Triệu Công Minh.
Lão giả đầu rồng này cũng không nói gì, trực tiếp cưỡi mây rời đi.
Đây chính là bước thứ năm mà Lý Trường Thọ đã mưu tính… “Di dời sự chú ý của đối phương, buộc sự cừu hận của kẻ này vào Long tộc và Tiệt giáo”.
Lúc này lão đạo lưng gù chẳng lẽ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Hóa ra hôm nay là Tiệt giáo và Long tộc đặt một cái bẫy nhắm vào lão!
Quả nhiên Long tộc không cam lòng bó tay chịu trói!
Triệu Công Minh ném tấm vải kia tới, lão đạo lưng gù mở tấm vải được bao bọc bằng tiên lực, trên đó có vô số chữ nhỏ.
Mở đầu chính là Cảm Niệm Minh Thệ Chú...
Nội dung trong đó là sau này lão tuyệt đối không được làm khó xử Tiệt giáo, Long tộc, Hải Thần giáo. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Nếu không thì, bản thân bị đại đạo vứt bỏ, công đức sẽ về không, khí vận không còn!
Thật ác độc...
Hơn nữa, nội dung lời thề rất tỉ mỉ!
Triệu Công Minh lắc lắc pháp bảo lưu niệm châu trong tay, cười nói:
"Đạo hữu còn thất thần làm gì? Một lời thề đại đạo đơn giản lại phiền phức như vậy sao?"
Vào lúc này, vị Đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo nhìn thì nghiêm mặt, nhưng trong đáy mắt lão đạo lưng gù đúng là cùng hung cực ác.
Lão đạo lưng gù nghiến răng, nội dung lời thề chỉ là ràng buộc bản thân lão. Sau này lão phải tránh xa nhưng sự tình tính toán liên quan đến Long tộc, sẽ không được tới nơi này nữa đồng thời không được đề cập với người khác về chuyện này.
Lời thề này sẽ không quấy nhiễu đến mưu đồ đại sự của Tây Phương giáo...
Thật ra dù không lập lời thề đại đạo này, lão đạo lưng gù cũng sẽ không nhắc đến chuyện này với người bên cạnh.
Lão đường đường là đệ tử Thánh Nhân, chẳng lẽ không cần thể diện nữa sao?
Vào lúc này, tác giả chính chủ của bản lời thề này, đạo nhân giấy Lý Trường Thọ không biết đã trốn sâu bao nhiêu, đoán chừng sắp đến “thiên khung” của Địa phủ u minh rồi.
Lý Trường Thọ làm theo cách thức giống lời thề năm đó của Ngao Ất, lại cộng thêm sáu tình huống giả định, cân nhắc toàn bộ các chi tiết có thể xảy ra. Lúc này hắn mới viết ra lời thề đại đạo rồi đưa cho cao thủ trong Nam Hải Long cung nhanh chóng mang tới đây.
Rất nhanh, lão đạo lưng gù ngồi xếp bằng xuống, đầu tiên đọc Cảm Niệm Minh Thệ chú, rồi mới đọc nội dung lời thề.
Cao thủ lập thệ, Thiên đạo lập tức sinh cảm ứng, một cỗ thiên uy buông xuống, Thiên đạo ghi chép lời thề của lão đạo lưng gù.
Triệu Công Minh bên cạnh cũng không nhịn được trừng mắt nhìn, nghe được nội dung lời thề này, dùng thần thông liếc nhìn những chữ viết chằng chịt trên tấm vải, khóe miệng lập tức méo xẹo.
Nam Hải Hải thần này...
Chính mình vẫn nên làm bạn, đừng nên làm địch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT