Dịch: Vì Anh Vô Tình
Biên: BsChien
Long tộc và Huyết muỗi đánh nhau một trận, bản thân mình lại biến thành người thắng cuộc?
Lúc thu nhận lễ vật cảm tạ của Long tộc đưa tới, Lý Trường Thọ vẫn có cảm giác mơ hồ. Phải đợi đến khi nhận được ban thưởng của Ngọc đế do Đông Mộc Công mang tới, thì Lý Trường Thọ mới bừng tỉnh và hiểu ra mọi chuyện...
Trận chiến này mặc dù là Long tộc thắng, nhưng hắn đúng là buôn bán có lời rồi.
Chỉ cần tốn một chút miệng lưỡi, lãng phí chút tiên lực, lại tổn thất mấy tòa miếu thần của Hải Thần giáo, mà đã lấy được một đống bảo vật có thể xếp thành cỡ ngọn núi nhỏ.
Hơn nữa lại nhận được sự cảm kích của Long tộc, cho Long tộc ân tình không hề nhỏ.
Vụ mua bán như thế này thì dù đến bao nhiêu lần, hắn đều tiếp hết...
Mà thôi, tốt nhất vẫn đừng phát sinh chuyện gì cả.
Bảo vật mà Long cung tặng hơn phân nửa là bảo tài và linh thạch, gần một nửa còn lại là những thứ quý hiếm như san hô, trân châu và Dạ Minh Châu.
Mấy thứ vật phàm như vàng bạc, tất nhiên Long cung khinh thường không mang tới.
Bảo tài linh thạch, cộng thêm hơn mười rương lớn kia, Lý Trường Thọ đều để đạo nhân giấy thu nhận, cái này cũng không có tác dụng gì trong thế tục.
Trữ vật bảo nang nhiều, hiện tại đã phát huy ra tác dụng cực kỳ quan trọng của chúng!
Những tài bảo kia, Lý Trường Thọ ban một phần cho những thần sứ Vu nhân trong Hùng trại có biểu hiện không tệ, số còn thừa thì giữ lại dùng để xây dựng thần miếu.
Việc kế tiếp... được dịch tại bạch ngọc sách. com
Lý Trường Thọ đoán chừng, chỉ để kiểm kê và xử lý xong những bảo tài này, đánh cấm chế bí mật lên tất cả những thứ kia, thì hai đạo nhân giấy sẽ phải bận rộn chừng mười ngày đến nửa tháng.
Nhưng nhờ có nguồn trợ lực này...
Đại trận phòng ngự tổng hợp và kế hoạch “Tiểu Quỳnh phong lang thang” mới có thể tiến một bước dài về phía trước!
Mặc dù hiện giờ đã có đùi, nhưng vẫn phải tính kế chạy… khục… Tuy hôm nay đã có đại lão làm chỗ dựa, nhưng bản thân mình vẫn nên làm tốt mọi việc và chuẩn bị chu đáo, để có thể ứng phó với bất cứ tình huống nào.
“Lúc chuyện tốt xảy ra, nếu như vui mừng quá mức, chắc chắn sẽ có chuyện xấu xảy ra tùy mức độ khác nhau.”
Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, sự vui sướng trong lòng dần dần hóa thành lo lắng, bắt đầu tự kiểm tra sự việc xung quanh.
Nhưng khi Lý Trường Thọ vừa kiểm lại bảo vật Long cung tặng khoảng nửa ngày, thì thân ảnh quen thuộc kia lại tới con phố cũ quen thuộc, vào cửa miếu quen thuộc...
Người đến tất nhiên là Đông Mộc Công mang theo quà ban thưởng của Ngọc đế.
Lý Trường Thọ để một đạo nhân giấy hóa thành lão giả gầy gò với mái tóc trắng xoá, cầm phất trần, mặc một thân áo bào trắng, từ dưới đất đi ra để gặp mặt Đông Mộc Công.
… Trước đây Lý Trường Thọ đã căn dặn, Đông Mộc Công nên đổi một Hải thần miếu khác để gặp mặt, nhưng hoàn toàn như gió thoảng bên tai.
Hắn vừa bước vào Sơn Thủy Linh Đồ, Đông Mộc Công đã lộ ra vẻ mặt lo lắng, hỏi một tiếng:
"Hải thần dạo này có khỏe không?"
"Vẫn tốt, đa tạ Mộc Công đã nhớ tới."
"Lần này không chỉ là bần đạo thấp thỏm nhớ mong, còn do bệ hạ phái bần đạo tới đây."
"A? Đa tạ bệ hạ đã nhớ đến tiểu thần!"
Lý Trường Thọ chắp tay về phía không trung, vẻ mặt mỉm cười.
Đông Mộc Công âm thầm dò xét nhưng không biết như thế nào, lần này khi nhìn thấy vị… người giấy Hải thần, luôn cảm thấy thần thái và đạo vận của đối phương đều có sự khác biệt nhỏ.
Giống như...
Vị Hải thần này so với trước càng thong dong, tự tin hơn trước đây một chút, đầu tóc bạc phơ cũng trở nên mềm mại bóng bẩy hơn rất nhiều.
"Hải thần, đây là lễ vật bệ hạ ban thưởng cho ngươi."
Đông Mộc Công cầm hai chiếc vòng tay trữ vật, cười nói:
"Bởi vì lúc này ý chỉ của Thiên đình chưa ngưng tụ xong, nên thần vị chưa được thừa nhận chính thức, thành ra lần ban thưởng này không thể làm theo nghi thức."
Lý Trường Thọ cúi người về phía trước, cầm bảo vật này ở trong tay, nghiêm mặt nói:
"Đa tạ bệ hạ đã ban thưởng!"
Sau đó, hắn cũng không nhìn, tùy ý cầm một chiếc vòng tay, đi tới nửa bước rồi đưa về phía trước cho Đông Mộc Công.
"Mộc Công..."
"Ây, ngươi làm gì vậy? Ta không phải loại thần tiên như thế!"
Đông Mộc Công nhíu mày khoát tay, Lý Trường Thọ mỉm cười đưa tới, trong miệng nói một số câu như "Đều do Mộc Công nói ngọt trước mặt bệ hạ ", "Coi như đây quà bổ sung mừng tân hôn của Mộc Công "...
Nếu ở bên ngoài Sơn Thủy linh đồ có thể thấy được, bên trong đó có hai thân ảnh đang ngươi đẩy ta nhường, ngươi nhường ta đẩy, một hồi lâu mới dừng lại sự giày vò này.
Thế là ban thưởng của Ngọc đế bệ hạ cứ như vậy mà ít đi một nửa.
Điều này làm lòng của Lý Trường Thọ quặn đau, nhưng việc này là một khâu quan trọng.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Nguyệt lão, thì thần tiên trên Thiên đình đều hứng thú với mấy chuyện này…
Sau đó hai người nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, nhưng đều nói tới những chủ đề không hề quan trọng.
Lý Trường Thọ vẫn không nóng vội nói chuyện Long tộc với Ngọc đế, vì hiện tại không chỉ thời cơ chưa tới, mà nói nhiều quá, cũng dễ khiến Ngọc đế bệ hạ sinh nghi.
Còn Đông Mộc Công đã mấy lần thay đổi chủ đề, để gợi lên chuyện “Hỏi tên” nhưng năm lần bảy lượt đều bị Lý Trường Thọ không chút dấu vết dẫn dắt ra chủ đề khác.
Đến cuối cùng Đông Mộc Công không còn cách nào khác, đành phải trực tiếp nói thẳng:
"Cùng đạo hữu tương giao đã lâu, nhưng lại không biết đạo hiệu của đạo hữu là gì, quả thực thất lễ.
Không biết đạo hữu tôn hiệu là gì? Để bần đạo cũng dễ trở về bẩm báo với bệ hạ chúng ta một tiếng."
Lý Trường Thọ lập tức mỉm cười gật đầu, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển.
Lẽ nào báo tên thật của mình sao?
Đây chẳng phải là lãng phí một cách vô ích việc Thánh Nhân lão gia đã vì hắn mà che lấp thiên cơ?
Mặc dù quy hoạch sau này vẫn là đi lên Thiên đình làm viên quan nhỏ, theo phía sau Ngọc đế và Lão Quân làm việc, dù điểm ấy chưa từng thay đổi.
Nhưng nếu để cho Ngọc đế biết, Hải thần Nam Hải cũng không phải là cao thủ ẩn giấu trong Nhân giáo, mà là một tiểu đệ tử, vậy thì hình tượng lão thần tiên cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Uy tín cũng bị giảm đi nhiều, làm việc cũng vô cùng bất tiện.
Hiện giờ đối với Ngọc đế, Lý Trường Thọ vẫn muốn duy trì cảm giác thần bí nhất định…
Đáy lòng đột nhiên dao động.
Bản thân mình tên là Lý Trường Thọ, vậy không bằng...
Lý Trường Thọ cười nói:
"Huyền Môn chân diệu cảnh, Tiên Linh dưỡng tự sinh.
Vốn không có kỳ ý, đắc đạo hỏi trường sinh."
Đông Mộc Công cau mày nói: "Đạo hiệu của đạo hữu ẩn giấu trong bốn câu này sao?"
Lý Trường Thọ mỉm cười hỏi ngược lại:
"Mộc Công có biết, đỉnh cấp từ trên xuống dưới trong Nhân giáo có danh hào gì không?"
Đông Mộc Công suy nghĩ một chút, mạnh nhất từ trên xuống dưới trong Nhân giáo không phải chỉ có hai vị thôi sao?
Một vị là Thái Thanh thánh nhân lão gia, một vị là Huyền Đô Đại pháp...
Không sai, bản thân của Huyền Đô Đại pháp sư không có bất kỳ đạo hiệu hay danh hào nào, lại thêm Thái Cực đồ trấn áp khí vận của bản thân, nên mới có thể không dính nhân quả.
Chẳng lẽ Nhân giáo cao thủ đều không thích dùng tên?
Vậy thường ngày ở bên ngoài làm sao để báo danh tính nhà mình?
Bần đạo Huyền Đô trung pháp sư, bần đạo Huyền Đô tiểu toàn phong, bần đạo Thái Thanh quan tiểu bá vương...
Đông Mộc Công lấy lại bình tĩnh, cười khổ nói:
"Nhưng nếu như vậy thì ta về bẩm báo với bệ hạ như thế nào đây?"
Lý Trường Thọ cười nói:
"Bần đạo bỗng nghĩ tới một đạo hiệu, từ hôm nay trở đi, tự xưng là Trường Canh đạo nhân! Mộc Công cứ về bẩm báo bệ hạ như thế."
"Thiện!"
Đông Mộc Công lập tức lộ ra mỉm cười, thở dài rồi cáo biệt với Lý Trường Thọ, chạy về Thiên cung phục mệnh.
Đưa tiễn Đông Mộc Công xong, Lý Trường Thọ mới liếc nhìn đồ vật được Ngọc đế ban thưởng, đơn giản là chút linh thạch, bảo tài, cũng không có đồ vật gì quý giá.
Hiện giờ mặc dù Thiên đình công đức tuy nhiều, nhưng bảo vật có lẽ không nhiều.
Được Long tộc tặng bảo vật rồi Ngọc đế ban thưởng, Lý Trường Thọ trước sau tiêu tốn thời gian một tháng mới âm thầm chở hết những bảo tài mà mình có thể dùng đến về Độ Tiên Môn.
Lý Trường Thọ tìm đến Linh Nga, căn dặn nàng không nên lơ đãng việc tu hành.
Rồi lại đi tìm sư phụ bẩm báo, nói mình muốn bế quan tu hành từ năm đến mười năm, nhờ sư phụ thường xuyên đốc thúc chuyện tu hành của sư muội.
Sau đó, Lý Trường Thọ mới hoàn toàn mở ra những trận pháp bao quanh phòng đan.
Hắn phải lĩnh hội thật tốt hai miếng ngọc phù mà Huyền Đô đại pháp sư đã cho. Đồng thời dùng bảo tài để luyện chế thành trận cơ, rồi suy tính làm thế nào để cho Long tộc tiến vào Thiên Đình.
Về phần đạo hiệu mình đã báo lên cho Ngọc đế...
Chỉ nghe qua Trường Canh đạo nhân, thì rất khó để có thể liên hệ trực tiếp đến tên thật của chính mình.
Thiên hạ nam nhân họ Trường nhiều đến mức nào?
Huống hồ, ra khỏi Độ Tiên môn, trên đời lại có mấy người biết hắn là Lý Trường Thọ?
“Canh” có nghĩa là “Tuổi”, hỏi người “đã bao nhiêu canh”, chính là hỏi tuổi tác bao lớn.
[Trường Canh] chính là để chỉ tuổi tác kéo dài, cũng gần giống như ý nghĩa tên [Trường Thọ].
Hắn họ là Lý, tên Trường Thọ, đạo hiệu Trường Canh đạo nhân, không có điều bất thường gì a.
Nếu như vô lại một chút, chẳng qua Trường Canh đạo nhân chỉ là danh hiệu của một cỗ đạo nhân giấy của hắn thôi, điều này thì thế nào?
"Hả? Cái tên Trường Canh đạo nhân này..."
Ngồi trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ nhíu mày suy ngẫm, trong lòng hiện ra một chút nghi hoặc.
Nếu như thêm họ của mình vào đạo hiệu này...
Lý... Trường Canh?
Hình như cái tên này nghe hơi quen tai, nhưng cẩn thận nghĩ lại trong trí nhớ của mình, rốt cục lại không nhớ ra đã nghe qua ở đâu.
Có lẽ là trong cõi u minh có cảm ứng gì đó.
Về vấn đề này, Lý Trường Thọ cẩn thận suy tư mấy ngày, đến khi cảm thấy đạo hiệu này của mình cũng không có chỗ nào không ổn, thì mới đi tìm gặp Ngao Ất trong mộng.
Hắn thông qua Ngao Ất nhắc nhở Long tộc, Tây Phương giáo tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ đối với Long tộc.
Đồng thời, Lý Trường Thọ cũng căn dặn Ngao Ất, nếu như không có cao thủ Long tộc nào hộ tống, tuyệt đối không thể tuỳ tiện rời khỏi Kim Ngao đảo.
Kim Ngao đảo có đường mòn thông đến Thánh Nhân đạo trường Bích Du cung.
Mà Thông Thiên giáo chủ lại chấp chưởng Tru Tiên tứ kiếm, quét ngang, vô địch trong Hồng Hoang cự lão. Tu hành trong Kim Ngao đảo và tu hành trong Côn Luân sơn hay Ngọc Hư cung thì đều an toàn như nhau.
Sau khi cùng Ngao Ất thương lượng mấy lần, Lý Trường Thọ không làm thêm một việc dư thừa nào...
Chuyện của Long tộc nhất định phải từ từ chờ đợi thời cơ.
Nếu chỉ dựa vào mình, thậm chí dựa cả vào thực lực của Đại pháp sư, tất nhiên vẫn không có cách nào áp đảo trực tiếp Long tộc.
Lý Trường Thọ suy nghĩ rất rõ ràng:
Phải tùy theo thời thế để tiến hành, chứ không thể làm chuyện rút đao chém dòng nước chảy được.
Hắn không chỉ muốn hoàn thành viên mãn nhiệm vụ Long Tộc Nhập Thiên, mà còn muốn hoàn thành thật xuất sắc, để bản thân không phải dính nhân quả!
Mật thất phía dưới đan phòng trong Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ lấy hai tấm ngọc phù ra, đặt qua một bên, lúc này vẫn như cũ không vội quan sát.
Hắn lại mở ra vải vẽ tranh sơn dầu, đi chân trần giẫm lên, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, nhưng rất nhanh đã nâng bút vẽ xuống...
Một cái đùi gà, một bông hoa lan, và một cây ná nhỏ bằng cao su.
Phải mưu tính trước một phen, rồi suy nghĩ thật tốt các đối sách thì mới an tâm được.
Cơ hội chỉ để cho người có sự chuẩn bị, còn tiếp được hay không là do ngươi.
...
Năm tháng như dòng nước chảy rẽ rồi lại hợp, rừng núi thì thầm lặng lẽ với niềm vui (chém gió đấ
[email protected]@)
Lý Trường Thọ bế quan đến năm thứ hai, Tiểu Quỳnh phong “Thùng đối sách” khai trương lần nữa. Chỉ có điều lần này đặt thêm một quy củ, chính là mỗi ngày tổng cộng chỉ cho ba thẻ trúc.
Điều này đại biểu cho việc Lý Trường Thọ đã làm xong kế sách có liên quan đến Long tộc, đã viết đầy ba rương vải vóc.
Lúc này hắn đang luyện chế trận cơ, cũng thuận tiện tìm hiểu thuật pháp thân ngoại hóa thâm ảo mà Huyền Đô đại pháp sư đã cho.
Kinh văn của Thánh Nhân, tên là “Thái Thanh Đạo Hàm”.
Trong đó, Lý Trường Thọ thấy được một ít “Đạo Đức kinh” của đời sau, nhưng bản thân hai thứ đều có sự chênh lệch khá lớn.
Lý Trường Thọ chỉ nhìn một chút khúc dạo đầu cũng không dám tiếp tục xem tiếp...
Bởi vì hắn chỉ đọc khúc dạo đầu thì cảm ngộ đã liên tiếp bộc phát, ép không được phải đốn ngộ, bất đắc dĩ cảnh giới lại tiến về phía trước một tiểu cảnh giới.
Đây cũng không phải là tiểu cảnh giới trước khi phi thăng thành tiên. Đến cấp độ của Lý Trường Thọ giống như các vị trưởng lão trong môn phái, một tiểu cảnh giới, ít nhất cũng phải mất trăm năm mới có thể ngộ ra.
Kinh văn của Thánh Nhân, quả nhiên không thể coi thường!
Lý Trường Thọ xem chừng, chính mình lĩnh hội “Thái Thanh Đạo Hàm” một lần nữa, thì cách Kim Tiên kiếp cũng không xa.
Mà lúc này chính mình cũng không nắm chắc quá nhiều về việc độ kiếp, thậm chí có thể nói là không nắm chắc một chút nào, Kim Tiên kiếp còn chưa tìm được đối tượng để tham khảo.
Lý Trường Thọ cũng không nóng nảy, muốn tích lũy càng thâm hậu hơn một chút, cũng nắm chắc lớn hơn nữa rồi độ kiếp cũng không muộn...
Huyền Đô Đại pháp sư cho Lý Trường Thọ pháp môn thân ngoại hóa thân, tất nhiên không thể nào là Thái Thanh Lão Tử “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”.
Đây chỉ là một bản hóa thân thần thông có tên là “Đạo Hợp Ngự”.
Huyền Đô Đại pháp sư đúng là “Tùy theo khả năng tới đâu mà dạy”. Y nhìn thấy đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ liền cho một môn, để cho Lý Trường Thọ có thể đi hoàn thiện thần thông hóa thân này, nhằm bù đắp những điểm thiếu sót của đạo nhân giấy.
Đây chính là dùng chân tình để đổi lấy cơ duyên!
Hơn nữa Lý Trường Thọ lật qua lật lại, nghĩ đến khúc đầu nội dung của “Thái Thanh Đạo Hàm” thì đột nhiên có chút hiểu ra…
Trong khúc dạo đầu rõ ràng viết đầy chữ “ổn”!
Đùa chút thôi.
Đây là Thái Thanh vô vi, cùng hắn ổn trung cầu ổn đạo hạnh, vẫn có sự khác nhau rất lớn.
Một ngày kia… dịch tại bạch ngọc sách. com
Lý Trường Thọ phát giác có một đệ tử tuần sơn từ trong tiên môn vội vàng đi tới.
Tiên thức quét qua phòng cờ bạc Hoàng gia trong Tiểu Quỳnh phong, nhìn thấy ba đạo thân ảnh đang chơi đùa bên trong, hắn cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.
Mấy ngày trước Hữu Cầm Huyền Nhã đã tới đây, tu vi lại có đột phá, cách Thành Tiên kiếp cũng chỉ một bước nhỏ nữa.
Nhưng nàng vẫn không thấy Lý Trường Thọ, nên... liền ở đây bồi Tửu Cửu sư thúc và Linh Nga sư muội chơi bời náo loạn lên.
Còn tên nam đệ tử kia cưỡi tiên hạc do chướng nhãn pháp biến thành, bay đến trên không trung Tiểu Quỳnh phong. Linh thức của gã đảo qua, trong lúc nhất thời không tìm ra được một bóng người.
Thế là, gã bèn lần theo tiếng cười phát ra từ trong Linh Thú quyển, vội bay nhanh tới.
Đúng lúc đệ tử này bay đến chợt nghe thấy...
"Hữu Cầm sư tỷ, lúc trước ngươi không phải là người như thế! Sao có thể chơi xấu, thua là phải chịu phạt!"
"Lát nữa ta thắng trừ lại là được, đừng có vẽ những thứ này trên mặt ta! Để cho người ta bên ngoài trông thấy thật sự sẽ vô cùng xấu hổ."
Đệ tử kia không khỏi tò mò nhìn xuống dưới, xuyên qua cửa sổ đập vào mắt là hai bóng hình xinh đẹp đang đùa giỡn, cũng nhìn thấy trên khuôn mặt kia đang bị vẽ lên một con rùa đen bằng mực tàu...
Thủ… Tịch… Đại… Đệ… Tử?
Trong phòng, Tửu Cửu đột nhiên cười lớn rồi nói một câu:
"Bên ngoài thật sự có người đang nhìn đó."
"Hả?"
Keng một tiếng, Hỏa Lân kiếm được rút ra khỏi vỏ!