"Hở? Một đêm không gặp, Tiểu Trường Thọ ngươi như thế nào sắc mặt trở nên kém như thế? Có phải vụng trộm làm chuyện xấu gì hay không, khi dễ Tiểu Linh Nga của chúng ta rồi?"
Lúc sáng sớm, giai đoạn thi đấu thứ hai trong môn phái sắp bắt đầu.
Tửu Cửu khiêng Lang Nha bổng nhẹ nhàng trở về, nhìn khuôn mặt Lý Trường Thọ thoáng có chút tiều tụy, "lo lắng" hỏi han.
"Áp lực hơi lớn một chút, dù sao bây giờ cũng sắp bắt đầu đến vòng tranh đoạt xếp hạng rồi!”
Lý Trường Thọ vừa cười vừa trả lời, đáy lòng thì khẽ thở dài.
Hắn… Cuộc sống thật không dễ dàng!
Vì bản thân, cũng vì sư phụ sư muội sau này đi Thiên đình tránh né Phong Thần đại kiếp...
Hôm qua hắn không thể không nắm chắc cơ duyên, dùng giấy đạo nhân thực hiện một hồi “Ta cùng Ngọc đế có cái thiện duyên".
Về sau hắn lại điên cuồng thôi diễn, gián ngôn mà mình đưa ra có hại gì với Nhân giáo, với Đạo môn hay không? Bại lộ bản thân mức độ nguy hiểm cao bao nhiêu, có thể rước lấy Thánh Nhân hoặc cao thủ Tam giáo cảm thấy bực bội hay không?
Mãi cho đến nửa canh giờ trước, Lý Trường Thọ mới thuyết phục chính mình:
Không cần lo lắng, để mọi thứ diễn ra rồi sau đó sẽ tính toán tiếp…
Điều này gây ra cho hắn tình trạng tâm lực tiều tụy, sắc mặt có chút khó coi.
Những vị Thiên Tiên, Kim Tiên của Độ Tiên môn kia hoàn toàn không biết nhà mình có tên tiểu đệ tử, đã vụng trộm qua lại với người có cấp bậc cao nhất của Thiên đình…
Trong lòng Lý Trường Thọ rõ ràng, chỉ cần một chút chủ động đi tính toán cái gì, tất nhiên sẽ dẫn phát rất nhiều nhân quả. Nhưng có một số việc, không chủ động tính toán chắc chắn sẽ không có kết quả...
…
Lại nghe đương đương đương vài tiếng chuông vang lên, ngọc đài lần nữa bay tới trước chủ điện. Hôm nay tân khách lại nhiều thêm mấy vị.
Lý Trường Thọ duy trì Phong Ngữ chú, chờ đợi trong môn phái thi đấu.
Vòng đấu xếp hạng bắt đầu.
Lúc này, ngọc giản trong tay Lý Trường Thọ và Linh Nga số hiệu vẫn như cũ nhưng số trận thắng đã trở về không.
Đối với thi đấu kế tiếp, Lý Trường Thọ đương nhiên sẽ không có quá nhiều lo lắng. Nhưng vị trí xếp hạng từ ba trăm sáu vào một trăm linh tám lại khiến cho Linh Nga cảm thấy áp lực.
Nàng mặc dù tư chất xuất chúng, lại có sư huynh không ngừng truyền đạt thần thông, còn có thêm mấy món tiên bảo hộ thân, nhưng từ đầu đến cuối vẫn thể hiện ra một mức “tu vi” ít ỏi.
Mặc dù, Lý Trường Thọ bảo nàng không cần phải lo lắng chuyện thắng bại. Nhưng trước đây sư huynh đã đưa cho nàng một mục tiêu nhỏ, khiến đáy lòng nàng có một chút chấp niệm.
Trước khi bắt đầu thi đấu, trong lòng Linh Nga do dự hồi lâu. Thừa dịp có lỗ hổng khi “tiểu sư thúc khiêng Lang Nha bổng đi tuần sơn”, nàng nói nhỏ bên tai sư huynh một câu:
"Sư huynh, muội có thể hay không... Đốn ngộ đột phá một chút?"
Ngụ ý là mượn cớ đốn ngộ để cho chính mình bày ra thêm một chút tu vi thật sự. Loại sự tình đốn ngộ này, tự nhiên là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Tuy một số người dị loại có thể thường xuyên ngẫu nhiên gặp đốn ngộ, nhưng những kẻ ấy thường không nhiều.
Linh Nga từ khi bắt đầu tu đạo đến nay, tổng cộng chỉ có ba lần đốn ngộ, vẫn là dưới sự chỉ điểm của sư huynh Lý Trường Thọ.
Lý Trường Thọ hơi suy tư, truyền âm trả lời:
"Được! Nhưng cần chú ý chi tiết, đã diễn là phải diễn cho nó hợp lý như thật!”
Linh Nga lập tức bày sắc mặt trịnh trọng gật đầu. Nàng bắt đầu suy nghĩ chi tiết đốn ngộ sau đó.
Tiếp đến, nàng nhắm mắt ngưng thần, làm bộ tiến vào ngộ đạo chi cảnh, âm thầm điều chỉnh “Quy Tức Bình Khí quyết” bản thứ hai, làm ra hiện tượng khí tức bất ổn.
Phía trên, Phó Chưởng môn bắt đầu phát biểu khai mạc, động viên các đệ tử bị đào thải, cổ vũ những đệ tử được tiến vào vòng tiếp theo. Dặn dò đệ tử giữ phong thái thi đấu, thuận theo tự nhiên, khen thưởng trong môn phái đang trên đường tới.
Sau khi Phó Chưởng môn nói xong, “Người chủ trì” cố định của Độ Tiên môn là Cát trưởng lão đứng ra, tuyên bố vòng so tài thứ hai bắt đầu. Phía dưới lập tức có hai tên đệ tử, ngọc giản trong tay sáng lên...
Lý Trường Thọ nghĩ nghĩ, cái gọi là rút thăm, có phải hay không là có trưởng lão trong bóng tối tiện tay chọn ra hai cái ngọc giản?
Hắn âm thầm quan sát, rất nhanh liền phát hiện điểm kỳ quặc...
Đúng thật là có hai Thái thượng trưởng lão, trước mỗi lần ngọc giản trong tay các đệ tử sáng lên, ngón tay của bọn họ đều sẽ nhẹ nhàng động một cái.
Khóe miệng Lý Trường Thọ thoáng có chút run rẩy, hắn vốn cho rằng ngọc giản này là một bộ thần kỳ pháp bảo đầy đủ, không ngờ rằng...
Quả nhiên, một số đồ vật thường ngày nhìn cao siêu thần bí, lại khả năng có nguyên lý vô cùng đơn giản.
Lý Trường Thọ hôm nay lên sân khấu hơi sớm, trận thứ mười sáu chính là giữa hắn cùng một vị đồng môn sư tỷ.
Toàn bộ quá trình thi đấu diễn ra trôi chảy, hai bên thể hiện đều rất tốt, Lang Nha bổng Tiểu Quỳnh phong mà vị sư tỷ kia lo lắng cũng không có xuất hiện.
Cuối cùng, Lý Trường Thọ nhờ vào phù trận thắng hiểm một chiêu. Suốt quá trình đấu pháp cũng chỉ thi triển thổ độn một lần để tránh đòn tấn công của đối phương, sau đó liền nhanh chóng chui ra chiến đấu chính diện.
Thi triển thổ độn chui dưới váy người khác như vậy không tốt cho nhân phẩm, Lý Trường Thọ tự nhiên là sẽ không làm...
Chờ Lý Trường Thọ cưỡi mây trở lại vị trí của mình, hắn đã thấy Linh Nga đang nhắm mắt ngưng thần, quanh người phiêu đãng một chút đạo vận...
"Kỹ năng biểu diễn của sư muội gần đây tăng mạnh nha!"
Trong lòng Lý Trường Thọ vui mừng một hồi, nếu không phải trước đây Linh Nga nói cho mình một tiếng, hắn cũng bị hiệu quả dĩ giả loạn chân của sư muội lừa gạt.
Lý Trường Thọ cũng không quản thêm, hắn ngồi xuống trên bồ đoàn, lặng lẽ nhích về phía sau chỗ ít người, hoạt động một chút.
"Sư muội thật sự cũng đã trưởng thành dần dần rồi..."
Phía dưới đấu pháp tiếp tục tiến hành, ba trăm sáu mươi tên đệ tử phải đánh chín vòng, để chiếm được bài vị xếp hạng cuối cùng.
Giờ Tỵ ba khắc, ngọc giản để trên mép váy Linh Nga nhẹ nhàng chấn động, quang mang trên đó phát sáng lên.
Linh Nga vẫn nhắm mắt, quanh người từng tia đạo vận phiêu đãng. Hai tay nàng kết thành hình hoa lan đặt trên đầu gối, gương mặt thanh tú càng trở nên rạng ngời xinh đẹp.
Lý Trường Thọ thấy thế cười thầm...
"Tiểu sư muội này, diễn cũng hơi quá rồi!”
Nhìn kĩ, Lý Trường Thọ phát hiện sự tình có chút không đúng, hắn lập tức định bố trí một tầng kết giới quanh người Linh Nga. Nhưng hắn còn chưa kịp có hành động thì chợt nghe ngọc giản kia truyền ra tiếng vang “rè rè” khá lớn…
"Ừm?"
Linh Nga chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt một mảnh trong suốt như bầu trời đêm không trăng không mây. Nhưng trong ánh mắt thâm thúy như tinh không ấy còn có một chút mờ mịt…
Lý Trường Thọ thấy thế, đáy lòng nhẹ nhàng thở phào.
Linh Nga là đột phá thật, nhưng thời khắc mấu chốt bị quấy rầy, cũng may không bị tẩu hỏa nhập ma…
Bất quá, tại loại hoàn cảnh ầm ĩ này lại tìm kiếm đột phá tu vi, thật đúng là quá không ổn thỏa.
Lại nghe giữa sân truyền đến tiếng của một vị chấp sự la lên:
"Đệ tử số một hai một! Đến lượt ngươi ra trận đấu pháp!"
"Vâng!"
Linh Nga vội vàng đáp lời, cầm ngọc giản liền đứng lên. Nhưng nàng vừa vặn đứng dậy, quanh người khí tức bỗng nhiên như thủy triều phun trào, bởi vì vừa vặn đột phá, một cỗ huyền diệu đạo vận khuếch tán ra xung quanh!
Chỉ một thoáng, phía trên ngọc đài và các nơi xung quanh, từng đạo tiên thức, linh thức tập trung nhìn về nơi đây!
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Linh Nga đầu tiên là trắng nhợt, sau đó nàng liền ý thức được vấn đề không ổn.
“Quy Tức Bình Khí quyết” bởi vì chính mình vừa rồi đột phá cảnh giới, trong chớp mắt bị mất hiệu lực!
Tu vi thật sự Phản Hư cảnh cấp năm cứ như vậy bại lộ!
Này… Bây giờ phải làm sao?
Cái cổ trắng nõn thon dài của Linh Nga đều có chút cứng ngắc. Nàng yếu ớt quay đầu nhìn về phía sư huynh nhà mình, đã thấy sư huynh đang nhìn mình, trên mặt tràn đầy tán thưởng...
Cùng với biểu tình của những người khác xung quanh giống nhau như đúc!
Cái này...
Xong… Xong...
...
Linh Nga giờ khắc này cuống đến phát khóc, sự tình lâm tràng đột phá không may như vậy, như thế nào hết lần này tới lần khác đều phát sinh ở trên người nàng!
"Sư muội! Ngươi như thế nào một lần đột phá nhiều cảnh giới như vậy?!"
Lý Trường Thọ tràn đầy khiếp sợ cất tiếng hỏi. Xung quanh các sư huynh, sư tỷ cũng phát ra từng tiếng cảm khái.
"Một lần đột phá lục giai?"
"Đây là cái tư chất thần tiên gì? Độ Tiên môn chúng ta lại sắp xuất hiện một kỳ tài tu đạo sao?”
"Người so với người thật quá bất công mà, mình so với nàng ấy đúng là phế vật!”
Linh Nga không chịu được một tay nâng trán. Phía dưới giữa sân, hai vị chấp sự giờ phút này cũng không thúc giục, đồng dạng hơi tán thưởng nhìn về phía nơi đây.
Lúc này, nàng liền nghe Lý Trường Thọ truyền âm:
"Đừng bày ra khuôn mặt khóc tang! Hiện tại biểu tình của muội phải là bên ngoài bình tĩnh, đáy lòng mừng rỡ, lại không muốn để cho người khác nhìn ra muội đang rất vui vẻ…
Không cần lo lắng, không có vấn đề gì đâu, vi huynh dễ tính vô cùng.
Sau khi muội trở về, chép phạt Ổn Tự kinh ba ngàn sáu trăm lần."
Khóe miệng Linh Nga méo xệch như muốn khóc, nhưng đáy lòng lại là rơi xuống một khối đá.
Sư huynh còn phản ứng với mình là tốt rồi…
Nàng lập tức điều chỉnh biểu tình của mình, cầm ngọc giản, nhận lấy xung quanh kia từng tia ánh mắt, cưỡi mây hướng về phía trước, khí tức còn thoáng có chút không ổn định.
Đây cũng không phải là ngụy trang, thật sự khí tức không ổn định.
Nếu nói trong chuyện này, xui xẻo nhất vẫn là đối thủ trận này của Linh Nga, một vị đệ tử Phản Hư cảnh cấp ba. Bởi vì Linh Nga vội vã trở về giải thích với sư huynh của mình rằng nàng cũng không phải là cố ý, cho nên uy năng tiên bảo của nàng đều mở toàn bộ, dứt khoát đánh bay nam đệ tử này…
Kết thúc nhanh chóng, nàng nhẹ nhàng thi lễ rồi tiêu sái cưỡi mây mà đi.
Giữa sân kia, từng tia ánh mắt lập tức tỏ ra cảm khái cùng tán thưởng nhiều hơn.
Nhưng mà, Linh Nga vừa mới về đến chỗ ngồi liền phát hiện, bồ đoàn của mình cùng vị trí sư huynh, khoảng cách…
…Đã xa hơn mười trượng.
Lý Trường Thọ truyền âm nhập vào tai nàng:
"Ước pháp tam chương. Kế tiếp muội nhớ cẩn thận một chút.”
"A!"
Linh Nga ném cho Lý Trường Thọ một ánh mắt đầy ủy khuất, sau đó ngồi yên trên bồ đoàn của chính mình, âm thầm buồn rầu.
Kế hoạch trăm năm dụ dỗ sư huynh, bị hủy bởi một lần đột phá!
Chính mình trước đó làm thế nào mà lại rơi vào đốn ngộ cơ chứ?
Sau sự kiện “Nhạn Nhi sư tỷ và Kỳ Kỳ sư đệ”, thật vất vả mới tới gần sư huynh một chút xíu, thế nhưng lại bị hủy ở lần thi đấu trong môn phái này!
Thiên lý ở đâu!
Sao mà bất công!
Đúng lúc này, Tửu Cửu xách theo Lang Nha bổng nhỏ máu vội vã bay tới, sợ hãi thốt lên:
"Tiểu Linh Nga! Tu vi của ngươi thế nào mà một lần đột phá nhiều cấp như vậy!"
Một bên Lý Trường Thọ cũng là âm thầm sợ hãi thán phục...
Người tiểu sư thúc này hàng ngày dính chung một chỗ cùng Linh Nga, lại không hề dò xét được Linh Nga có ẩn giấu tu vi hay không…
"Sư thúc ngươi đừng nói nữa, ta hiện tại... Áp lực rất lớn."
"Đột phá là chuyện tốt nha."
"Ta… ta..."
Linh Nga lập tức tỏ vẻ khổ sở, quay đầu úp mặt vào ngực tiểu sư thúc. Mọi ủy khuất trong lòng hóa thành những tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ.
"Ta sợ... Sinh ra tâm ma..."
"Ngoan, đừng sợ đừng sợ, tâm ma loại này ngươi càng sợ càng dễ dàng xuất hiện.
Đột phá quá nhanh mặc dù không phải chuyện tốt, nhưng ngươi cứ coi đây như là cơ duyên trời ban.
Không có việc gì… Không có việc gì."
Tửu Cửu quay đầu tìm nửa vòng, cuối cùng cũng thấy được Lý Trường Thọ “nơi xa xa”, nàng lập tức trừng hắn một cái.
Lý Trường Thọ thì đang nhắm mắt ngưng thần, hoàn toàn chưa tỉnh, toàn lực né tránh ánh mắt mọi người xung quanh. Đồng thời, hắn thi triển Phong Ngữ chú, cũng nghe đến một vài tin tức không quá tốt lắm đối với Tiểu Quỳnh phong.
… Có thái thượng trưởng lão động ý nghĩ thu đồ, muốn nhận Linh Nga làm đồ đệ.
Liếc nhìn Linh Nga, Lý Trường Thọ tuy biết rằng để nàng đi theo một thái thượng trưởng lão tu hành là lựa chọn tốt. Nhưng Linh Nga dù sao cũng là chính mình một tay nuôi nấng, đáy lòng vẫn có chút gì đó không nỡ rời xa.
Lại nói, những thứ mà thái thượng trưởng lão có thể dạy nàng, chính mình dạy không được sao?
Nếu là trước khi độ kiếp và phi thăng, Lý Trường Thọ khẳng định sẽ cân nhắc suy tính, hẳn là không ngăn cản việc này. Nhưng bây giờ...
“Sư muội biết bí mật của mình quá nhiều, vẫn là nên giữ bên cạnh mình mới tương đối ổn thỏa.”
Lý Trường Thọ rất nhanh liền quyết định chủ ý, trừ phi tự bản thân Linh Nga nguyện ý, nếu không dù là Chưởng môn đến cũng vô dụng.
Việc này xảy ra cũng thật cấp tốc.
Ngày thứ mười bốn đấu pháp trong môn phái, thi đấu xếp hạng qua vòng thứ tư, có hai vị nữ Chân Tiên, cùng một vị Thiên Tiên lão ẩu đến đây, ở bên cạnh Linh Nga bố trí một tầng kết giới, thấp giọng nói gì đó.
Lý Trường Thọ lông mày cau lại, xách theo bồ đoàn của mình từ đằng xa đi trở về, ngồi ở bên người sư muội cách nửa trượng như cũ.
Hừ...
Linh Nga quay đầu nhìn sư huynh, nàng nhẹ nhàng khẽ chớp mắt, hé miệng lộ ra nụ cười mỉm.
Không bao lâu, vị lão ẩu Thiên Tiên cảnh trên mặt lộ vẻ tiếc hận, đưa một cái tiên bảo dạng khăn mùi soa cho Linh Nga. Linh Nga lại lắc đầu cự tuyệt, đứng dậy vái chào lão ẩu kia.
Lý Trường Thọ kỳ thật có thể nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng lúc này vẫn chưa quan tâm nhiều, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Trùng hợp, đấu pháp cũng đến phiên hắn lên đài. Lý Trường Thọ sắc mặt như thường, lên sân đấu rồi nhẹ nhõm chiến thắng.
Lúc trở lại cho ngồi, hắn đã không thấy lão ẩu cùng hai nữ Chân tiên kia. Chỉ còn Linh Nga ngồi ở chỗ cũ, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mình.
"Sư huynh, huynh ~ ~"
Lý Trường Thọ vẫn chưa nói gì, ngồi xuống bồ đoàn của chính mình.
Linh Nga nắm mép bồ đoàn của nàng, bất động thanh sắc, khe khẽ dịch người dời một chút xíu tới…
Nàng mắt vẫn nhìn phía trước, tiếng nhỏ như muỗi kêu thì thầm:
"Biết rồi, chép phạt bốn trăm lần… ấy nhầm… bốn ngàn lần... Sư huynh trả lời trước nha, mới vừa rồi là huynh khẩn trương phải không?"
Lý Trường Thọ quét qua ống tay áo, hai tay khoanh lại trước người, truyền âm trả lời:
"Bốn ngàn không trăm năm mươi lần, trước đây còn thiếu năm mươi."
Linh Nga không chịu được trợn mắt một cái, lại mừng khấp khởi hé miệng cười, ở bên cạnh khe khẽ hát một điệu dân ca.
Không bao lâu, Tửu Cửu vội vàng bay tới, nhỏ giọng hỏi Linh Nga sao lại cự tuyệt vị thái thượng trưởng lão kia…
"Hì hì, lừa các vị ấy, nói là…”
Linh Nga ghé vào tai Tửu Cửu sư thúc, nói nhỏ như thế như vậy.
"Khục!"
Bên cạnh Lý Trường Thọ khí tức nghịch tuôn, kém chút ra tay thay thế sư phụ thanh lý môn hộ.
Tửu Cửu hoảng sợ hỏi:
"Thật hay giả?"
"Đều là để gạt người thôi!" Linh Nga trở tay lôi kéo Tửu Cửu, cười đến toàn thân run rẩy.
Nàng vừa cười vừa nói:
"Trên Tiểu Quỳnh phong người ít tự tại, còn có chỗ để cùng sư thúc mỗi ngày chơi đùa. Ta hoàn toàn không muốn đi đến phong khác.”
Tửu Cửu lập tức cười đến híp cả mắt, ngồi xuống chỗ giữa Linh Nga cùng Lý Trường Thọ, lôi kéo Linh Nga thì thầm to nhỏ một hồi.
Tình hình thực sự lại là…
… Chỉ mới ban nãy, trong kết giới, Lam Linh Nga vái chào rồi nói khẽ:
"Đệ tử không mộ trường sinh, không cần hư danh, chỉ có duy nhất mong muốn được ở bên cạnh một người. Nếu như sư môn không cho phép, Linh Nga tự xin quay lại phàm trần, tâm không hối hận.”
Cũng may mắn là Độ Tiên môn bao năm nay vẫn không thay đổi môn phong, vẫn chấp nhận đạo lữ trong môn như một tập tục thông thường.
Vị thái thượng trưởng lão kia cùng hai Chân Tiên chấp sự đối với tình cảm tha thiết của nữ đệ tử này có chút cảm thông, vẫn chưa khó xử…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT