Lâm Đàm Đàm cảm thấy nụ cười của ông ta thật lạ, cứ như đang đắc ý, lúc nói chuyện còn cố ý liếc sang cô.

Lý Quần ra vẻ cảm thán đến khoa trương: “Lúc trước tôi cho rằng dị năng giả tam hệ là ghê gớm lắm, hôm nay mới phát hiện, xem ra cũng thường thôi. Bên tôi cũng có một người như thế mà.”

Diệp Tiêu không biết trong hồ lô của ông ta có giấu thuốc gì, nhưng sắc mặt lại khẽ thay đổi, anh đã phát hiện ra gì đó.

Quả nhiên tíc tắc sau, một cánh cửa sổ khác lại hạ xuống, lộ ra một cái đầu kỳ dị. Phần đầu bên mắt phải của gã này đã bị gọt sạch, khiến người ta thật hoài nghi chẳng biết gã sống bằng cách nào, gã còn nhếch môi cười với Diệp Tiêu.

Sắc mặt Diệp Tiêu trầm xuống, anh bảo vệ Lâm Đàm Đàm lui về sau, Từ Ly luôn đi theo hai người như một cái bóng cũng bước tới.

Lý Quần thấy phản ứng như gặp phải kẻ địch khủng khiếp của anh thì cười khà khà: “Thượng tá Diệp đừng kích động thế chứ. Nhắc tới thì chắc mọi người cũng biết nhau rồi nhỉ? Cậu ta là Chu Nham, anh trai cậu ta chính là cái người bị đồng chí Lâm đây đánh đuổi khỏi căn cứ đó. Ôi, đều do tôi không có năng lực, không bảo vệ được thuộc hạ của mình. Nhưng bây giờ tôi có thể bù đắp cho em trai cậu ta cũng được. Thằng nhóc này cũng đáng thương, không biết bị ai gọt mất một bên đầu, may là mạng lớn, không chỉ không còn còn thức tỉnh được dị năng thứ ba. Tôi chuẩn bị đưa cậu ta đến gặp Thiếu tướng Mẫn, à không, bây giờ ông ấy đã là Thượng tướng rồi.

Ông ta nói với vẻ châm chọc: “Tôi đâu có giống một số người, che giấu tam hệ dị năng giả cho riêng mình.”

Diệp Tiêu vô cảm nhìn ông ta khoe khoang: “Thức tỉnh một lúc ba hệ dị năng? Chính gã nói? Lý Quần, tôi khuyên ông nên cẩn thận, đừng để người ta mang ra đùa giỡn mà không biết.”

Lý Quần nghiêm mặt, hừ lạnh: “Thượng tướng Mẫn thật sự đánh giá cao cậu ấy, cậu ấy cũng đã đồng ý theo tôi về thủ đô. Không phải cậu thích phá chỗ của tôi à? Tôi cho cậu luôn đấy.” Vẻ mặt ông ta như đang nói ‘tôi sắp thăng quan tiến chức, còn cậu đắc tội quan trên thì chỉ có thể vĩnh viễn ở nơi thâm sơn cùng cốc này thôi’, rồi ngạo mạn sai người lái xe đi.

Xe đi rồi Chu Nham còn thò đầu ra khỏi xe, ra hiệu bằng động tác cắt cổ với ba người, miệng mấp máy không tiếng động nói ra một câu.

Gã nói: Tao sẽ giết chúng mày.

Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên nghiêm túc hẳn, Lâm Đàm Đàm lại khiếp sợ vì chuyện Chu Nham là dị năng giả tam hệ, thật hay giả vậy? Gã không chỉ là song hệ dị năng giả mà còn là tam hệ dị năng giả? Vậy chẳng lẽ dị năng thứ ba là chết đi sống lại?

Chu Nham không hề che giấu ác ý và sát ý trần trụi trong mắt, người như gã nếu thật sự có dị năng giết không chết thì thật sự rất khó giải quyết.

Cô hỏi: “Lý Quần muốn đưa Chu Nham đến thủ đô?”

Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Bọn họ không đi được đâu.” Lâm Đàm Đàm có thể nhìn được điều đó thì sao anh lại không? Anh và Chu Nham đã kết tử thù, không cần biết đúng sai phải trái, cũng chẳng liên quan gì đến lập trường, chỉ vì ánh mắt ác ý và mang tính uy hiếp của gã với Lâm Đàm Đàm đã đủ khiến anh muốn động thủ giết chết gã rồi, bây giờ kẻ thù đương nhiên muốn giết ngược lại họ. Một khi đã như thế thì sao lại để gã sống sót rời khỏi đây?

Nhưng làm thế nào để giết gã cũng là chuyện đáng suy ngẫm, phải biết rõ hắn sống sót bằng cách nào.

Hơn nữa, Diệp Tiêu vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sao Lý Quần có thể tiếp xúc với Chu Nham? Chu Nham chủ động tìm ông ta? Nhưng đã quyết định đi thủ đô sao lại còn quay về căn cứ? Còn cố ý lộ mặt trước mắt anh?

Diệp Tiêu nhìn cô nhóc bên cạnh: “Đi, về thôi.”

Bên kia, về đến địa bàn của mình, Lý Quần cười to, rốt cuộc ông ta đã có thể thở ra trước mặt Diệp Tiêu rồi.

Một gã đàn ông có chòm râu nhỏ đứng trong thư phòng của ông ta, cười tủm tỉm: “Thủ trưởng Lý trông có vẻ rất vui?”

“Đương nhiên vui rồi, ông không thấy vẻ mặt Diệp Tiêu lúc cậu ta hiểu được ý tôi rồi.”

Gã đàn ông có râu vẫn luôn cười: “Vậy ông kêu người gửi cho cậu ta một tấm thiệp mời, mời cậu ta ngày mai đến đây làm khách đi.”

Lý Quần sửng sốt: “Sao lại muốn mời cậu ta đến làm khách?”

Gã đàn ông có râu nhìn ông ta: “Đương nhiên là để đánh đòn phủ đầu, giết cậu ta.”

Lý Quần biến sắc: “Sao lại muốn giết cậu ta. Không, ý tôi là sao lại muốn vẽ thêm chuyện? Chúng ta có thể rời đi ngay mà…”

“Ông cho rằng cậu ta thấy được Chu Nham thì còn có thể để gã sống sót rời khỏi đây à?” Gã đàn ông có râu ngắt lời ông ta: “Nếu Chu Nham không thể sống rót rời đi thì một mình ông rời đi có nghĩa lý gì sao? Thượng tướng Mẫn chỉ biết trách ông ăn hại, ông đi thủ đô được cái gì chứ?”

Lý Quần càng nghe càng không rõ: “Sao Diệp Tiêu lại không để Chu Nham sống sót rời đi?”

“Tại nó muốn giết tao chứ sao!” Một giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên, Lý Quần quay đầu nhìn liền thấy Chu Nham đã đứng sau lưng ông ta từ lúc nào, còn bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, cả người toát ra vẻ đáng sợ.

Đôi tay đã trở nên thô kệch do mò mẫm trong đống rác suốt mấy ngày của Chu Nham sờ lên đầu mình: “Đầu của tao chính là do nó gọt, nó không giết tao thì tao cũng muốn giết nó.”

Lý Quần lui về sau một bước, ông ta lại nhìn gã đàn ông có râu: “Các người… sao các người không nói sớm cho tôi biết?” Sớm biết thế sao ông ta dám chạy tới trước mặt Diệp Tiêu để khoe khoang chứ. Không đúng, ông ta đến đó khoe khoang đều là do người này giật dây ông ta!

Lý Quần chỉ vào gã đàn ông có râu: “Ông cố ý, ông cố ý để tôi gây sự chú ý trước mặt Diệp Tiêu.”

Gã đàn ông có râu cười nói: “Thế thì sao? Tôi cố ý nói cho ông biết Chu Nham là dị năng giả tam hệ, cho ông đón cậu ta về. Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng tôi giúp ông trải một con đường rộng thênh thang à (Đường làm quan đó)? Nhiệm vụ chính của tôi là giết Diệp Tiêu, còn ông chẳng qua chỉ là mồi nhử mà thôi.”

Ông ta nói rồi còn vỗ tay: “Nhanh kêu người đi giao thiệp mời đi. Tôi còn phải nhờ ông giúp tôi làm một số bẫy, không thì tôi sẽ lấy luôn mạng ông!”

Lý Quần bỗng cảm thấy đau đầu, ông đầu liên tục lùi đến chân tường, hoảng loạn nhìn ông ta: “Ông! Ông!”

Gã đàn ông có râu không nhìn ông ta nữa, gã nói với Chu Nham: “Cậu an phận chút đi, đến lúc đó tôi sẽ để cậu chính tay giết Diệp Tiêu.”

Chu Nham cười lên: “Đúng, tao muốn giết nó, chính tay tao sẽ mở đầu nó ra. Chờ nó chết rồi tao còn phải đi bắt con nhỏ kia, tao phải hỏi nó... Đúng rồi, tao phải hỏi con nhỏ đó chuyện gì? Chuyện gì chứ?” Chu Nham ôm đầu, vừa đi ra ngoài vừa cụng đầu vào tường, đầu óc gã đã khi tỉnh khi mơ rồi.

Gã đàn ông có râu nhìn gã, thầm lắc đầu, một tên điên điên khùng khùng quả thật chẳng có giá trị gì, khó trách Thượng Tướng Mẫn lại đồng ý dùng gã làm mồi dụ.

Một lát sau, ông ta trở về một phòng khác, bốn tên đồng bọn đang ở đó chờ ông ta, thấy ông ta đến họ vội hỏi: “Sao rồi?”

Gã đàn ông có râu thở phào: “Tôi phát huy sở trường nói hưu nói vượn bằng tất cả công lực mới dụ dỗ và đe dọa gã Lý Quần kia, đợi đến mai, Diệp Tiêu vừa tới thì tìm cách để Chu Nham giữ chân anah ta.”

Đương nhiên bọn họ không phải đến để giết Diệp Tiêu, giết anh cũng chẳng được lợi gì, những lời ban nãy chỉ nói cho Lý Quần nghe làm cớ, chẳng qua bọn họ chỉ muốn dời sự chú ý của Diệp Tiêu, hơn nữa ngăn cản anh, một chiêu “Điệu hổ ly sơn” mà thôi.

Những người khác nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thành công là được rồi. Vì cái kế “Điệu hổ ly sơn” này mà họ nghĩ muốn nát đầu, cuối cùng hỏi Chu Nham mới biết gã và Diệp Tiêu có thù, nghĩ mãi mới được một chiêu này.

Cũng may chủ thuê của bọn họ rất coi trọng dị năng giả ngũ hệ Lâm Đàm Đàm này.

Bọn họ cũng chỉ vừa biết, thì ra người thuê họ là Mẫn Diên Đức, có thể xếp vào trong mười nhân vật đứng đầu ở thu đô. Nếu không nhờ Mẫn Diên Đức cho Lý Quần một cái “tin chính xác” thì sao Lý Quần có thể ngoan ngoãn vào tròng?

Một người khôn khéo và luôn đặt lợi ích của mình lên trên như Lý Quần, nếu không dỗ ông ta, cho ông ta hi vọng đến thủ đô thì còn lâu ông ta mới dám đồng ý trực tiếp đối đầu với Diệp Tiêu!

Lúc này, người phụ nữ buộc tóc hai chùm bỗng nhiên hỏi: “Có chuyện này tôi vẫn chưa rõ, cho dù cuối cùng chúng ta có thể thành công, Diệp Tiêu cũng đâu có ngu? Chỉ cần nghĩ cũng biết Lý Quần bên này chỉ là “Điệu hổ ly sơn”, anh ta nhất định sẽ trút giận lên người Lý Quần, Lý Quần xong đời thì Mẫn Diên Đức cũng bị tổn thất mà?

Gã đàn ông có râu cũng từng quen biết với quân đội nên cũng hiểu được phần nào suy nghĩ của Mẫn Diên Đức: “Chắc là ông ta cảm thấy Lý Quần cũng chẳng dùng được gì. Diệp Tiêu ở lại căn cứ, Lý Quần không thể đuổi cậu ta đi cũng chẳng làm gì được cậu ta, thế nào cũng sẽ bị cậu ta đè xuống. Từ lúc bắt đầu Mẫn Diên Đức đã bỏ rơi Lý Quần rồi, bây giờ có thể dùng chút sức tàn của ông ta, cớ sao lại không dùng? Hơn nữa, nsau này nếu bị Diệp Tiêu làm khó làm dễ, ông ta còn có thể đùn đẩy, nói do Lý Quần tự chủ trương, còn chuyện Lâm Đàm Đàm bị cướp đi là do có người thừa cơ ra tay, không liên quan gì đến ông ta.”

Người phụ nữ tóc hai chùm tặc lưỡi: “Suy nghĩ của nhân vật lớn cong cong quẹo quẹo nhiều quá đi.”

“Chúng ta không cần xen vào quá sâu, chỉ cần đưa người ra khỏi căn cứ là được, bên kia đã đồng ý sẽ phái Thần Cơ đến đón, chỉ cần bắt được người là chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ.”

....

Không lâu sau, Diệp Tiêu đã nhận được thiệp mời, mọi người vây quanh tấm thiệp đâu đâu cũng lộ ra vẻ khiêu khích đắc ý này một lúc, bắt đầu thảo luận xem đối phương có ý gì.

“Lai giả bất thiện (Người đến không có ý tốt).” Bạch Trừng nói, “Đi không?”

“Đi chứ, Chu Nham muốn mạng của tôi, tôi đương nhiên cũng muốn mạng của gã, giải quyết trong một lần cũng tốt.” Diệp Tiêu nói, chính anh còn chưa nghĩ ra mình nên dùng cách gì để giết Chu Nham, lần trước anh không giết được gã, hình như còn khiến cho dị năng tinh thần của gã mạnh hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nên băm hắn ra vậy, anh không làm vậy mà gã vẫn sống được.

“Chắc chắn đối phương đã có chuẩn bị, anh dẫn theo nhiều người đi.”

Diệp Tiêu nghĩ đến dị năng kỳ dị của Chu Nham, lần trước anh vô ý trúng chiêu, lần này khó nói có thể bị trúng chiêu nữa hay không. Có một số nhược điểm nói ra thì buồn cười nhưng vào lúc mấu chốt nó thật sự có thể trở thành tử huyệt chết người.

Anh thầm cười khổ, gật đầu đồng ý, sau đó họ bắt đầu bàn xem nên dẫn theo ai.

Hiện nay bọn họ cũng có không ít người.

Nhưng vẫn phải để lại đủ người bảo vệ cho Lâm Đàm Đàm, Diệp Tiêu chưa từng quên tầng uy hiếp khác vẫn còn tồn tại.

Lâm Đàm Đàm lại nói cô muốn cùng đi với Diệp Tiêu.

Lý do của cô rất đầu đủ: “Không phải anh nói sợ người thừa nước đục thả câu à? Cần gì phải chia hai đầu thương nhớ, em cũng đi không phải là được rồi sao? Hơn nữa, em cũng muốn gặp Chu Nham.”

Lúc này cô vẫn nghĩ nếu Diệp Tiêu thật sự không giết được gã, cô sẽ giúp anh bổ sung một nhát cuối cùng.

Cô lo lắng cái gọi là “vầng sáng” không chết được, sợ gã chính kỳ hoa có vầng sáng của nhân vật chính trong thế giới này. Không thể không nói trí tưởng tượng của Đàm Đàm cũng ghê gớm lắm.

Diệp Tiêu sợ đến lúc đó anh lại không thể lo lắng cho cô, Lâm Đàm Đàm lại nói: “Anh đừng cho rằng em rất yếu, năng lực tự bảo vệ mình của em rất mạnh, thật đó.”

Nhớ ngày đó cô cũng từng đại sát tứ phương giữa bầy zombie, cô cảm thấy gần đây hình như cô sống an nhàn quá, lại thản nhiên nhận sự bảo vệ nên dù có thêm một loại dị năng cũng khiến người ta có suy nghĩ cô chỉ là một nhân viên thiên về hậu cần, phụ trợ.

Cô còn nói: “Chỉ cần không phải công kích tinh thần tấn công thẳng vào óc thì những thứ khác em có thể chống chọi được, anh cứ yên tâm đi.”

Diệp Tiêu nói dị năng của Chu Nham chắc có liên quan đến lực tinh thần, Lâm Đàm Đàm lại nói cô không đấu với gã là được chứ gì?

Diệp Tiêu nói không lại cô, cũng sợ có người thừa cơ làm trò nên đành đồng ý.

Thế nên hôm sau, nhóm năm người chuẩn bị thừa cơ làm điều xấu (hơn nữa vốn phải để một người lại để trông Chu Nham) chụp hụt, bọn họ phát hiện Diệp Tiêu đến Hồng Môn yến (*) thế mà còn dẫn theo Lâm Đàm Đàm.

“Mẹ nó! Bị bệnh thần kinh à!” Mưu kế thất bại thêm lần nữa, gã đàn ông có râu tức đến nổi chửi thề.

Biết tránh không khỏi một hồi đánh giết, thế mà còn đưa một đứa con gái đến! Không xa nhau nổi ư? Bị khùng rồi!

Điệu hổ ly sơn cái rắm gì! Lão hổ nhà người ta đưa cả ngọn núi theo luôn rồi!
     
Tức à nha!

------(Lời tác giả)------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóm năm người: Chúng tôi đã chuẩn bị cẩn thận kỹ càng, sẵn sàng ra trận…. Công tác chuẩn bị làm rất tốt, vạn sự đã sẵn sàng chỉ thiếu bước hành động… Mẹ nó thế mà hai người này vẫn cứ dính lấy nhau!

(*) Hồng Môn yến: Từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã biết dùng ba chữ "Hồng Môn yến" để lý giải sâu sắc về đạo lý: Nói không thể lung tung, cơm không thể ăn bừa. "Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng. (Nguồn: Cafebiz)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play