Lâm Đàm Đàm vừa nghe đã hiểu ra, nói Thần Cơ làm cô không nghĩ ra được, nhưng nhắc đến việc dùng tinh hạch làm nguồn năng lượng cô hiểu ngay, chính là máy bay chiến đấu dùng nguồn năng lượng cực quý hiếm đời đầu đó mà.
Mối nguy từ bầu trời vẫn luôn tồn tại trong thời mạt thế. Đừng thấy bầu trời mấy ngày liền chẳng có chim bay qua mà lầm. Nếu muốn ngồi máy bay để bay lên trời thì đến mình chết thế nào cũng không biết. Mà chiến cơ năng lượng này là một loại phương tiện giao thông nhanh chóng có thể bỏ qua sự uy hiếp của zombie chim và chim biến dị, thậm chí trong lúc cần thiết có thể dùng làm công cụ để chạy trốn.
Nhưng nếu chỉ là đời đầu...
Cô thốt ra: “Thứ này không được.”
“Hả?” Từ Thấm nhìn cô, Lâm Đàm Đàm vội phản ứng kịp: “Em nói là mạt thế mới bắt đầu được bao lâu chứ, ngay cả dị năng còn chưa hiểu rõ, thủ đô bên kia đã phát minh ra vũ khí gì dùng tinh hạch làm nguồn năng lượng hay chưa?”
Từ Thấm lắc đầu.
“Thế phải rồi, ngay cả vũ khí cầm trên tay còn chưa cải tạo được đã đòi cải tạo chiến cơ trước, tham thì thâm, có phải trong đây có trò mờ ám gì không?”
Dù sao cô cũng biết chiếc chiến cơ bản đầu tiên này được làm ra một cách mù quáng để lấy tiếng cho căn cứ thủ đô và để thu hút một số cường giả. Trên thực tế, kỹ thuật rất không đáng tin, mở vòng bảo vệ được vài phút sẽ nổ tung vì khả năng cung cấp năng lượng không ổn định.
Thử nghĩ xem, tinh hạch dùng sai cách con người có thể bị nổ chết, chỉ vì dùng một viên tinh hạch. Thế một chiếc máy bay có thể mở ra vòng năng lượng cần bao nhiêu tinh hạch?
Chiến cơ năng nguyên (chiến cơ chạy bằng năng lượng tinh hạch, túm lại gọi là chiến cơ năng nguyên) bản đầu hình như chỉ có mấy chiếc, kết quả đều rất thảm thiết, hình như còn lấy đi không ít mạng người.
Mãi đến sau này Từ Thấm làm ra vũ khí lạnh có dị năng, sau đó đến súng lục, vũ khí nóng linh tinh các loại có dị năng rồi mới quay lại cải tạo chiến cơ đời đầu mới làm ra được chiến cơ năng nguyên chân chính.
Vì vòng năng lượng rất tiêu hao tinh hạch nên chiến cơ năng nguyên không phải ai cũng có thể sử dụng dễ dàng.
Đến đời sau, khoa học kỹ thuật phát triển đến mức có thể lấy được năng lượng từ trời đất, dung hợp thành năng lượng thạch, chiến cơ năng nguyên mới thành thứ không quá hiếm lạ nữa. Nhưng lúc đó sự uy hiếp từ bầu trời đã không còn đáng kể.
Từ Thấm trở nên im lặng.
Bên kia, Diệp Tiêu nghe nói thế cũng quay đầu cho ý kiến: “Đàm Đàm nói đúng, lão Từ, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ thôi.”
Từ Thấm ngẫm nghĩ rồi gật đầu, buông mô hình máy bay chiến đấu trên tay xuống, đóng luôn trang web đang mở trên màn hình máy tính.
Lâm Đàm Đàm hiểu, Từ Thấm nghe thấy người ta làm được cả Thần Cơ thì trong lòng có hơi nóng nảy.
Cô nói: “Dù sao bây giờ em cũng không có việc gì làm, hay em giúp anh nghiên cứu vũ khí dị năng nhé.”
Từ Thấm cười nói: “Được.”
Đề tài này họ đã tiến hành thảo luận qua mấy lần rồi.
Ví dụ như một thanh dao găm, lúc Lâm Đàm Đàm cầm nó, cung cấp năng lượng để nó có thể phát huy sức mạnh cực lớn. Nhưng trên thực tế, dị năng Lâm Đàm Đàm phát ra không cần dùng tới dao, cây dao đó đưa vào tay người thường vẫn chỉ là một cây dao găm bình thường.
Từ Thấm vẫn luôn tìm cách để cài cho dao găm một cái rãnh năng lượng, khảm tinh hạch vào là có thể cung cấp năng lượng. Nhưng làm cho tinh hạch phát ra năng lượng cũng không phải dễ nên anh ta đành phải lấy lui cầu tiến, nếu để dị năng giả dùng dao này có thể kéo dài thời gian tồn tại của năng lượng hay không.
Lâm Đàm Đàm bắt đầu giúp anh ta làm thí nghiệm.
Diệp Tiêu nói chuyện với Bạch Trừng một lát lại quay đầu nhìn một cái, Bạch Trừng không còn gì để nói.
Cạn lời hơn nữa vẫn là bốn người nào đó.
“Má nó, người cứ ở mãi trong nhà? Không thèm ra luôn? Cô ta định ở tới mốc meo trong đó luôn hay gì?” Người đàn ông buộc khăn đỏ tức đến nói tục, cứ như thế này thì đến cọng lông còn không thấy chứ đừng nói gì tới bắt người.
Gã có râu lắc đầu: “Bảo vệ kiểu này thì tốt quá rồi.” Xem ra không thể đùa được rồi.
Người phụ nữ buộc tóc hai chùm đề nghị: “Hay chúng ta phỏng vấn vào làm đi?”
“Sau đó bị nhìn thấu là không có ý tốt, bị bắt lại luôn? Đừng xem thường sự nhạy bén của quân nhân.”
Bốn người ngồi chờ đến tận chiều, sắp tuyệt vọng buông tay thì đúng lúc này, mục tiêu của bọn họ rốt cuộc đã ra khỏi mấy cái nhà một tầng để hít thở không khí rồi.
Lâm Đàm Đàm mặc một chiếc áo khoác màu cam nhạt mỏng, làn da trắng như có thể phản chiếu lại ánh mặt trời, so sánh với những người mặt mày xám tro bên cạnh thì trông như một đại tiểu thư sạch sẽ, tươi mát không biết gì về sự sầu khổ của nhân gian, không giống như đang sống trong thời mạt thế, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ cuộc sống của cô rất thoải mái.
Cô duỗi lưng, quay đầu cười nói với một người đàn ông cao lớn, gã đàn ông có râu liếc một cái liền nhận ra đó là Diệp Tiêu.
Gã thầm phỉ nhổ: Con mẹ nó, ra ngoài duỗi lưng cũng phải đi theo, có bệnh à! Bộ sợ có sát thủ từ trên trời rớt xuống giết người hả?
Gã nản lòng thoái chí, sự phiền chán vì ngồi chờ cả ngày trào dâng trong lòng: “Thôi, về, rút.”
“Không thể rút!” Lúc này, A Phạm đang đứng một bên đột nhiên mở miệng, chỉ thấy anh ta đặt hai ngón tay giữa lông mày, đôi tròng mắt vốn nhỏ giờ thu lại càng nhỏ hơn. Chậm rãi thả tay, anh ta nhìn Lâm Đàm Đàm phía xa, nói: “Cô ta không phải dị năng giả tam hệ, cô ta là ngũ hệ.”
Cùng lúc đó, Diệp Tiêu như cảm nhận được gì đó, ánh mắt bỗng nhìn sang một hướng khác. Lâm Đàm Đàm thấy vẻ mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm nghị, nhìn về một hướng, bất kể là trong hay ngoài tường vây vẫn chỉ có người với người lui tới.
Cô hỏi: “Sao thế?”
Diệp Tiêu nói: “Em ở lại đây, đừng đi đâu, anh đi xem.” Nói rồi lại gọi: “Từ Ly.”
Từ Ly lên tiếng trả lời rồi xuất hiện, chẳng biết xuất hiện từ đâu, Lâm Đàm Đàm cảm thấy anh ta rất thần kỳ. Giao Lâm Đàm Đàm cho Từ Ly, Diệp Tiêu mới cấp tốc rời đi.