Đến tối, Lâm Đàm Đàm bị gọi dậy gấp, người trúng độc là thuộc hạ đắc lực của Lữ Kiếm Bình, mắt thấy thuốc và dị năng giả bình thường không cứu nổi nên ông ta chỉ có thể đưa mặt ra xin Lâm Đàm Đàm đến giúp, Lâm Đàm Đàm nghĩ ông ấy cũng giúp mình nói chuyện nhiều lần nên chẳng phản đối gì mà qua ngay.
Diệp Tiêu đương nhiên cùng đi vói cô.
Đến nơi mới thấy người nằm liệt giường như người chết kia lại là người quen, chính là thanh niên con lai ban đầu canh gác cửa lớn căn cứ. Lúc này, gương mặt hỗn huyết tuấn mỹ đã có màu xanh xanh tím tím, trúng độc rất nặng.
“Sao lại bị thế này?” Lâm Đàm Đàm giật mình, tên này cũng là dị năng giả mà còn trúng độc như vậy, uống luôn kịch độc à?.
Kiếm Hiệp HayLữ Kiếm Bình ngượng ngùng: “Nó ăn hai cái mật rắn.”
“Là con rắn hai đầu kia?” Thanh danh của rắn hai đầu Lâm Đàm Đàm cũng có nghe qua, nghe nói con rắn lớn toàn thân có vảy đen tuyền ánh lên như ngọc, hai chiếc đầu vô cùng có linh tính, ai cũng nói nó là một con rắn đại bổ.
Có một tiểu đội dị năng giả đã bắt được con rắn này, người bình thường không thể nào bắt được nó.
Diệp Tiêu hỏi: “Không kiểm tra xem có thể ăn hay không à?”
“Có chứ, tôi có mời Lưu Kiệm tới xem qua, cũng để đám nhà khoa học kiểm tra rồi, ai cũng nói ăn được nên chúng tôi mới thịt nó, chẳng ai bị làm sao chỉ có mỗi thằng nhóc này sau khi ăn mật rắn liền biến thành như vậy.”
Lâm Đàm Đàm đã kiểm tra cho cậu ta, kẻ đáng thương bị trúng độc này trong miệng đã thối rữa cả rồi, cô phát ra dị năng dò vào trong cơ thể, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, rồi trực tiếp dùng tay sờ soạng, chậm rãi mò dọc theo ngực xuống, sờ đến bụng. Diệp Tiêu đứng bên cạnh xem mà khóe mắt giật liên hồi, cô xem bệnh thì xem bệnh, cần gì phải tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân chứ.
Sau khi xác nhận điều gì đó, Lâm Đàm Đàm thở dài, hỏi: “Con rắn kia còn đây không?”
Lữ Kiếm Bình càng xấu hổ: “Bị chia ra ăn hết rồi, ừm… chỉ còn da.” Ông ấy cũng ăn thịt, rất lo lắng mình sẽ giống tên thuộc hạ trên giường, nhưng may mắn là đến giờ phút này ông ta vẫn còn bình an vô sự.
“Da thì thôi vậy.” Chỉ một miếng da cũng chẳng xem được cái gì.
Cô nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì con rắn kia có thể có dị năng, loại hình dị năng tương tự như Mai Mai, mà nơi con rắn kia chứa đựng dị năng là mật rắn, cậu ta ăn mật rắn nên bây giờ bị nơi bị hỏng nhất là dạ dày, thực quảng và tràng đạo, bị thối rữa nghiêm trọng, hơn nữa năng lượng có tính ăn mòn này còn xâm nhập vào máy, khuếch tán ra toàn thân, chẳng bao lâu nữa cả người cậu ta sẽ bị ăn mòn.”
Lữ Kiếm Bình nghe qua mà lòng sợ run, ông vội hỏi: “Còn cứu được không?”
Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Dị năng của tôi hiện tại chỉ có thể chữa những bệnh tật và thương tổn thông thường, hiệu quả khi chưa trị các vết thương do dị năng gây ra không tốt lắm.”
Chính cô cũng bị lôi hệ đánh bị thương, cũng chỉ có thể để cái tay run như vậy, Diệp Tiêu bị hỏa hệ tổn thương, nếu không phải vừa may cô có thủy hệ cũng sẽ khá khó giải quyết.
Thanh niên con lai này dù có bị rót một lọ axit sunfuric cô cũng có thể cứu được nhưng cậu ta lại ăn phải đồ ăn có độc chứa dị năng ám hệ thì cô cũng bó tay.
“Nhưng tôi có thể tạm thời bảo vệ tính mạng cho cậu ta. Cậu ta ăn phải thức ăn dị năng có tính ăn mòn mới biến thành như vậy, nếu có thức ăn dị năng hệ chữa trị bồi bổ lại thì có lẽ còn cứu được.”
“Nói đơn giản là thức ăn dị năng có mộc hệ, thủy hệ hoặc thổ hệ.”
Đời sau người dùng những nguyên liệu, dược liệu có chứa dị năng trân quý cũng không itsm trong đó bổ dưỡng nhất chủ yếu chính là ba loại này. Mộc hệ đại biểu cho sinh mệnh sinh sôi, xúc tiến sức sống đâm chồi; Thủy hệ đại diện cho năng lượng chảy mãi không ngừng, phần lớn đều có tác dụng khai khiếu tỉnh thần (chữa chứng hôn mê); Thổ hệ là căn nguyên của sự sống, cơ bản dùng để bổ sung căn cơ; cả ba đều có tác dụng kỳ diệu khác nhau, dường như đều là những loại dược liệu bổ dưỡng, nhưng cũng không thể nói chúng là một.
Lâm Đàm Đàm có hiểu biết về những thứ này nhưng không nhiều, nếu là bệnh nhân của cô, nếu cần phối với dược liệu sẽ có dược sư chuyên nghiệp phối hợp với cô.
Nhưng thời mạt thế người ta cũng sẽ không chú ý nhiều đến nguyên liệu hay dược liệu nấu ăn quá nhiều, phỏng chừng chính bản thân họ cũng không cẩn thận phân chia công hiệu của chúng, chỉ thấy có lợi cho thân thể thì ăn.
Lữ Kiếm Bình nghe hiểu, lập tức cho người cố gắng hết sức thu gom những độc thực vật biến dị hôm nay được đưa vào căn cứ.
Cái thứ nhất được đưa đến là một loại thực vật có đặc thù của cây mía, to như eo người, dài bảy, tám thước, viện khoa học đã chứng thực nó chính là cây mía biến dị.
Lâm Đàm Đàm phát hiện đây là một cây mía có dị năng mộc hệ, mừng rỡ nói: “Ép cái này thành nước rót hết cho cậu ta đi.”
Sau đó cây mía bị ép thành vài thùng nước lớn, rót rồi lại rót cho thanh niên con lai, ép uổng hồi lâu cũng khiến tình huống bị ăn mòn của cậu ta thuyên giảm, nhưng muốn khôi phục chỉ sợ không dễ dàng.
Lúc bọn họ về còn mang theo một chai nước mía, mỗi người được chia một ít nếm thử thực phẩm tươi, hương vị thật thanh, so với nước mía bình thường thì nước mía này thơm hơn, ẩn chứa năng lượng mộc hệ cực kỳ nhu hòa, mang đến rất nhiều lợi ích cho cơ thể. Mai Bách Sinh đề nghị: “Ngày mai chúng ta cũng đi tìm mía đi? Đáng tiếc là chẳng biết ở đâu.”
Anh ta không biết rằng Lữ Kiếm Bình đã cho người nghe ngóng, trời còn chưa sáng, cửa lớn của căn cứ vừa mở ông ấy đã cho người đi thẳng đến chỗ có mía.
Đây vốn là một mảnh rừng mía, sau một trận mưa lớn có rất nhiều cây mía đã chết, nhưng vẫn còn lại không ít, mà nơi đó mía biến dị không chỉ có một cây, nhưng chỉ có một cây to nhất.
Chẳng qua khi đội ngũ kéo đến, cây mía to đã gặp nạn, cây mía biến dị to lớn nằm dài trên mặt đất, bị cắn loạn xạ, còn có một bóng người nằm sấp ở một chỗ sâu trong đất không ngừng nhấm nuốt nước mía.
“Ai!” Người lính dẫn đầu quát, chỉ thấy trong ánh nắng chói chang, một bóng người bay ra từ chỗ cây mía, chạy thật nhanh.
“Hình như là người, nhưng chỉ có nửa cái đầu, chỉ sợ là zombie.” Thuộc hạ nói.
“Zombie cũng ăn mía hả?” Người lính dẫn đội nhíu mày: “Kệ đi, nhìn coi còn cây mía nào còn nguyên cây, bới cả gốc đem về.”