Bà Từ ngạc nhiên một hồi, lắp bắp: “Con, con…”

“À… là dị năng, có người biến thành quái vật, có một số người sẽ có được siêu năng lực, con là một trong số đó.” Lâm Đàm Đàm giải thích đơn giản, người ta cho cô ở lại, cô chỉ làm chút việc nhỏ, không đáng bao nhiêu.

Bà Từ thì thào: “Thì ra vừa rồi bà không nhìn lầm, con thật sự ném hai sợi dây qua đây.”

Lâm Đàm Đàm vẫn thắc mắc sao những người này không tò mò về dị năng của mình, thì ra bà cho rằng bà hoa mắt, nhìn lầm.

“Vậy…. bệnh viêm phế quản của ông đã ổn chưa con?” Bà Từ lại hỏi.

“Chỉ là tạm thời dịu bớt, nếu muốn hết bệnh thì phải trị liệu một thời gian.” Lâm Đàm Đàm nói, cô đã trị cho không ít bệnh nhân có bệnh tật, chỉ cần đến chỗ cô vài lần, qua hai đợt trị liệu thì đã có thể nhảy nhót tưng bừng, đương nhiên cô thu phí rất cao. Bây giờ cấp bậc của cô thấp, bệnh cũ như viêm phế quản muốn trị cũng phải mất mấy tháng.

“Chị ơi, chị có thể dạy em được không? Như vậy em có thể trị bệnh cho ông nội.” Giọng nói thanh thúy của bé gái nhà họ Từ vang lên.

Lâm Đàm Đàm thấy đứa trẻ này trắng trẻo, cực kỳ lễ phép, trong lòng ưa thích nên nói với nó: “Chị không thể dạy em, chị không thể quyết định em có dị năng hay không, đó là do ông trời định đoạt.”

Sau đó mọi người lại lôi kéo Lâm Đàm Đàm, hỏi chuyện dị năng, đương nhiên cô không thể tỏ vẻ cái gì cũng biết, đa phần cô sẽ trả lời là “không rõ”.

Cơm nước no nê, Lâm Đàm Đàm về phòng hấp thụ hết viên tinh hạch kim hệ, phóng ra một cây kim. Cây kim kia “phập” một tiếng, đâm vào tường như một cây đinh. Lâm Đàm Đàm xuống giường, đến bên tường, đưa tay lau qua, cây kim hóa thành sương khói màu vàng, một lần nữa biến thành năng lượng quay về trong cơ thể. Cô nhìn lỗ nhỏ chừng 2 cm trên tường, cảm thấy an tâm hơn một chút.

Ngày mai phải giết, cô phải giết ra một con đường.

Đáng tiếc, không có nhiều tinh thạch, cô phải nghĩ cách kiếm một ít.

Cô nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi những tiếng động do mấy con zombie bên ngoài tạo ra, bắt mình phải ngủ.



Có người lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức vào ban đêm, có người lại chọn hành động trong đêm tối.

Tiểu đội của Diệp Tiêu chính là những con người trâu bò đó. Thông qua việc khống chế hệ thống giám sát trong thành phố, bọn họ phát hiện zombie càng lúc càng mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn. Mỗi một giây trôi qua, độ khó của nhiệm vụ cứu viện sẽ tăng thêm một phần.

Đồng thời, vì đã xâm nhập được hệ thống giám sát, tương đương với việc họ có vô số đôi mắt trong thành thị, mang lại lợi ích to lớn cho hành động của họ.

Thời gian quay ngược về hai tiếng trước.

Mục tiêu đầu tiên của họ là hai nhà khoa học, ngoài việc bọn họ là những người quan trọng nhất, còn vì phòng nghiên cứu của bọn họ ở gần vùng ngoại thành, gần với tiểu đội nhất.

Đó là một tòa nhà công sở, chỉ có 6 tầng, kết cấu chỉnh thể có hình vòng tròn, bất kể là tạo hình hay vật liệu xây dựng đều mang lại cảm giác khoa học kỹ thuật, cũng rất chắc chắn, mỗi tầng còn có rất nhiều phòng lớn phòng nhỏ.

Bên cạnh tòa nhà công sở này là một trung tâm thương mại, cũng mới xây, rất khí phái. Cách hai tòa nhà này không xa có từng mảng từng mảng bất động sản, đã có chỗ cho thuê, lập lòe ánh sáng trong đêm tối, có chỗ vẫn còn đang thi công. Ở chỗ xa hơn, phần lớn là khu dân cư thấp bé và đất trống.

Lúc này, trời vẫn chưa tối hẳn, Diệp Tiêu dùng ống nhòm thu hết tất cả vào đáy mắt. Anh vừa híp mắt lại như đang tự hỏi điều gì đó, vừa chú ý xung quanh, hễ nhìn thấy zombie đến gần, anh sẽ dùng một phát súng giải quyết nó.

Phía sau, tại một nhà xưởng bị bỏ hoang, một người vóc dáng cao to và một người đàn ông mảnh khảnh, ngũ quan có chút âm nhu đang xếp từng bao từng bao gì đó, giống như là đang chất bom.

“Chuẩn bị xong rồi.” Hai người ra khỏi đó.

“Đi” Một nhóm ba người lặng lẽ rút quân. Sau đó không lâu, nhà xưởng kia đột nhiên phát ra âm thanh vang đội, có tiếng ô tô, tiếng người ồn ào, giống như trong căn phòng nhỏ lại chứa cả một cái nhà ga.

Những tiếng động đó do từng tầng loa truyền ra, bầy zombie trở nên hung hăng trong đêm tối bị hấp dẫn về phía này, nhao nhao đi về hướng phát ra âm thanh, có không ít zombie cũng rời khỏi tòa nhà công sở tràn đây cảm giác khoa học kỹ thuật kia.

Ba người trở lại tầng trệt của một tòa nhà 3 tầng, chỗ này chỉ mới có tường, đâu đâu cũng có xi- măng, gạch đỏ, trên đất còn có một đống hỗn tạp, điểm cộng là cả tầng chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, không sợ zombie trốn trong góc, không phát hiện được.

Năm người còn lại ở trong đó, Bạch Trừng ngồi chung một chỗ với cái người vẫn luôn ôm laptop, nói gì đó với màn hình. Thấy họ trở về, Bạch Trừng ngẩng đầu nói: “Những con có thể ra ngoài trong tòa nhà kia đã ra hết rồi, nhưng bên trong còn lại không ít, một hồi tôi nói vị trí cho các cậu. Giáo sư Trịnh và giáo sư Ngô hiện đang ở phòng nghiên cứu dưới lòng đất, cửa vào có nhiều zombie vây quanh, trong phòng nghiên cứu của họ cũng có không ít zombie, mọi người phải hành động thật nhanh.”

Diệp Tiêu gật đầu: “Hiểu Thiên, Mai Mai, Từ Ly, chuẩn bị xong chưa?” Anh trực tiếp gọi tên.

Hiểu Thiên là cái người không ngừng gõ laptop, tên là Giang Hiểu Thiên, tướng mạo vô cùng bình thường, kiểu thanh niên ném vào biển người là mất tích luôn. Tên này là một hacker tài năng, chỉ cần có dính dáng chút ít đến phương diện này, anh ta có thể chơi được hết, hệ thống giám sát của Dương thị chính là do người này hack.

Anh ta đóng laptop, đứng dậy: “Được, có thể đi.”

Mai Mai là người nóng nảy, tên đầy đủ là Mai Bách Sinh, nhưng lại không thích cái tên vừa nho nhã vừa kỳ cục của mình nên tự đặt cho mình một nickname khác. Anh ta nắm chặt súng trên tay, cười hì hì: “Đã sớm chuẩn bị xong.”

Từ Ly là một thanh niên nhìn qua có vẻ hay xấu hổ, tướng mạo mềm mại, tính cách cũng nhẹ nhàng, xem ra còn không cường tráng hơn tên Trình Kỳ Nham vào đội giữa chừng nhưng anh ta là người có lực sát thương gần với Diệp Tiêu nhất trong cả đội ngũ. Không giống những người khác, tuy bên hông cũng mang súng nhưng trên tay lại không có súng. Anh ta cầm một thanh trường kiếm, bao kiếm mang phong cách cổ xưa.

Diệp Tiêu nhìn người cao to vừa trở về chung với mình: “Đại Chung, chỗ này giao cho cậu.”

Đại Chung là người có vẻ ngoài thô kệch nhất trong đội, hán tử vùng Đông Bắc chính tông, bình thường trông có vẻ là người trầm tính, thật thà, phúc hậu, ít nói, tốt tính, khi chiến đấu lại vô cùng dũng mãnh, tên đầy đủ là Chung Hùng, người cũng như tên.

Mai Bách Sinh, Tử Ly, Chung Hùng, thêm đội trưởng Diêp Tiêu là hỏa lực chính của tiểu đội 7 người—bây giờ là tiểu đội 8 người. Những người khác không thể nói là yếu nhưng không am hiểu chiến đấu. Diệp Tiêu dẫn theo hai người trước, để lại một người, nếu không anh rất lo lắng.

Chung Hùng cười ngây ngô: “Đội trưởng cứ an tâm.”

Bạch Trừng cũng nói: “Không cần lo cho bọn tôi, mọi người tự bảo trọng.”

Diệp Tiêu gật đầu, dẫn theo 3 người chạy về phía tòa nhà công sở.

Trời đã tối đen, chỉ có mấy cái đèn cảm ứng trong tòa nhà công sở thỉnh thoảng sáng lên, nhưng bọn họ đều mang kính dùng để đi đêm, trong tai còn nghe tiếng Bạch Trừng nhắc nhở, nhanh chóng giết sạch zombie gặp được trong tòa nhà công sở, xuống lòng đất.

Trên thực tế, không cần những người khác ra tay, Diệp Tiêu chi cần vẫy tay, một cơn gió lướt qua, một con zombie ngã xuống.

Mai Bách Sinh không khỏi hâm mộ, thì thầm với Giang Hiểu Thiên ở bên cạnh: “Siêu năng lực này dùng tốt thật, chúng ta chừng nào mới có được loại năng lực này nhỉ?”

Anh ta phụ trách bảo vệ Giang Hiểu Thiên, phải một tấc không rời người này.

Giang Hiểu Thiên ôm laptop, cũng đang ảo tưởng: “Siêu năng lực có thể xử lý một bộ máy tính siêu cấp không?” Dù sao anh ta cũng không thích đánh đánh giết giết, anh ta muốn một cái máy tính siêu cấp.

Mai Bách Sinh trừng mắt, không nói với tên này nữa, chuyển sang Từ Ly đang bọc hậu ở đằng sau: “Từ Ly à…” Xuyên qua kính nhìn đêm thấy được người kia động tác mau lẹ, trường kiếm sắc bén chém một con zombie thình lình xuất hiện, giống như một kiếm khách phủ đầy đao quang kiếm ảnh thời cổ. Chém rồi anh ta quay đầu dịu dàng hỏi: “Gọi tôi hả?”

Vẻ mặt vặn vẹo.

Mai Bách Sinh trừng to mắt, tên này vốn là một cái bug có siêu năng lực.

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Tập trung một chút!”

Mọi người nghiêm túc hơn hẳn.

Bọn họ xuống tới cửa vào phòng nghiên cứu, nơi này quả nhiên có một bầy zombie. Diệp Tiêu và Từ Ly cùng lên, khoảng cách quá gần, không thích hợp bắn súng, nếu không chúng nó bị nổ nát đầu, bọn họ cũng bị những thứ kia bắn tung tóe khắp người (Editor: chỗ này không nói rõ, nhưng mà có thể tưởng tượng nếu bị bắn nát đầu thì óc, máu, dịch nhầy các loại của lũ zombie....). Một người dùng đao gió, một người vung kiếm, trong vài phút giải quyết hết, Mai Bách Sinh lôi kéo Giang Hiểu Thiên né sang một bên.

Sau khi zombie đã “nằm xuống”, Giang Hiểu Thiên ra sân, anh ta lôi mấy thứ từ trong balo của mình ra, kết nối với khóa điện tử trên cánh cửa, gõ phím một hồi, không đến hai phút, chốt cửa “tít” một tiếng, mở ra.

Cửa vừa mở, một cỗ gió tanh phả vào mặt, Diệp Tiêu ném Giang Hiểu Thiên cho Mai Bách Sinh, dùng tay “thổi bay” con zombie ngăn trước cửa, cùng Từ Ly xông vào.

10 phút sau, tất cả zombie dưới lòng đất đã bị “xử lý”, nằm ngổn ngang trên đất. Bọn họ đã tìm thấy mục tiêu ở một nhà kho nằm phía trong cùng, trốn ở đó cùng với hai nhà khoa học còn có 5, 6 nhân viên công tác.

Những người này nhìn thấy đám người Diệp Tiêu giống như nhìn thấy chúa cứu thế, cả đám vô cùng kích động.

Giáo sư Trịnh lớn tuổi hơn một chút nắm chặt lấy tay Diệp Tiêu: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cảm ơn các anh! Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

“Chúng tôi còn nhiệm vụ khác, tạm thời sẽ không rời khỏi đây, phòng nghiên cứu này rất an toàn, chúng tôi sẽ giết hết zombie trong tòa nhà, tạm thời mọi người cứ tiếp tục ở đây.” Diệp Tiêu đã nghĩ xong.

Giáo sư Trịnh sửng sốt: “Cũng được, cũng được. Tôi cũng không nỡ rời xa những thiết bị thí nghiệm này. Tiểu Ngô à.” Ông gọi một đồng sự trẻ, người này đã đeo bao tay, cầm tiêu bản lấy được từ thi thể zombie.

Ông cũng là người cuồng nghiên cứu, trong lòng vốn rất ngứa, nói với Diệp Tiêu mấy câu rồi đi qua đó. Diệp Tiêu cũng biết hai vị giáo sư này. Giáo sư Trịnh nghiên cứu về khoa học sự sống, giáo sư Ngô trẻ tuổi hơn dường như có trình độ về mặt nghiên cứu thuốc. Bên trên coi trọng hai người này, cũng hi vọng bọn họ có thể lập tức nghiên cứu ra vắc- xin phòng bệnh cho tình huống hiện nay.

Sau đó bọn họ ra ngoài, đưa 4 người bên ngoài vào đây.

Cả đoàn người hội họp, hành động đầu tiên là đóng hết những cửa của tòa nhà công sở, sau đó bắt đầu quét sạch zombie.

May mà đang là tết Nguyên Đán, trong tòa nhà vốn không có nhiều người, những con bị khóa trong phòng họ không quan tâm, tạm thời không hơi đâu mà lo, chỉ giết sạch zombie trên đường đi, hành lang, WC, khu giải trí và những khu vực mở cửa, bận đến tận khuya.

Đồng thời, họ cũng cứu hết những người sống sót trong tòa nhà ra, tổng cộng có 20 người.

Những người này được bọn họ sắp xếp cho ở mấy phòng trên lầu 2.

Tám người bọn họ cũng tìm chỗ cho mình nghỉ ngơi, nơi này trước kia chắc là một công ty ngoại thương nhỏ, bố trí không tệ, sofa tiếp khách cũng có tận hai cái, có một gian phòng tắm có vòi sen, phòng nghỉ ngơi có giường nằm. Đám người ai ngủ giường thì ngủ giường, ai ngủ sofa thì ngủ sofa, cái nằm thảm thì nằm thảm, tự tìm vị trí mình thích, có vẻ lười nhác tùy ý, như Mai Bách Sinh và Chung Hùng, nằm vật xuống một giây liền ngủ, thi nhau ngáy o o.

Thích sạch sẽ một chút thì luân phiên đi tắm.

“A Tiêu, cậu lại đây xem.” Bạch Trừng mở laptop trên bàn trà, kêu Diệp Tiêu qua.

Diệp Tiêu ngồi bên cạnh, đặt chiếc túi trên tay xuống bàn trà, trong đó là thức ăn anh tiện tay thu thập được từ nơi khác, phần lớn là thức ăn nhanh như mỳ ăn liền, cũng không có thứ gì tốt.

Bạch Trừng đang nhìn camera giám sát, hình ảnh ban đêm không rõ lắm, nhưng đèn đường hãy còn sáng, không đến mức hoàn toàn không nhìn thấy gì. Trên màn hình lúc này là hình ảnh một đám zombie vây quanh một căn biệt thự.

“Khu biệt thự Cảnh Phong, nếu tôi đoán không sai, đây chính là nơi ông Từ đang ở.”

Diệp Tiêu nhíu mày: “Zombie không ít.”

“Lúc trước ông Từ cũng đã nói trong nhà ông ấy có không ít người, chắc là chúng ngửi được hơi người sống nên kéo qua. Vấn đề hiện nay là không biết hàng rào đó còn chịu được bao lâu.

Bạch Trừng đổi cảnh, có camera ở xa thì có camera ở gần, hướng nào cũng có đầy zombie, cửa sắt của tòa biệt thự kia cũng bị đâm đến lắc lư, người xem cũng phải toát mồ hôi thay cho người trong biệt thự.

Diệp Tiêu hỏi: “Còn liên hệ được không?”

“Vừa mới liên lạc, trước mắt trong biệt thự của ông Từ có 7 người già, 4 đứa trẻ, 2 phụ nữ trung niên và một nữ sinh đại học, tổng cộng 14 người.”

Diệp Tiêu nhíu mày càng chặt, anh không ngại nhiều người, nhưng cái tổ hợp này nghe thấy đã khiến người ta lo lắng.

Bạch Trừng nói: “Tinh thần của ông Từ rất tốt, ông nói nữ sinh đại học kia cũng có siêu năng lực, hình như thiên hướng trị liệu, thân thủ không tệ.”

Nghe thấy siêu năng lực, Diệp Tiêu có chút ngoài ý muốn.  Năng lực của anh đột nhiên xuất hiện lúc máy bay sắp rơi, không hề có dấu hiệu nào, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa gặp được người thứ hai có năng lực tương tự, trong đội ngũ của bọn họ cũng không, những người vừa được cứu ra cũng không có. Nói thật, đối với năng lực này, anh vẫn đang lần mò, trước mắt chỉ sử dụng theo bản năng.

Vì thế, rốt cuộc nghe thấy một người xuất hiện tình huống tương tự, anh không khỏi chấn động, có cơ hội nên trao đổi một phen.

Còn chưa gặp mặt, trong lòng anh đã chú ý đến “nữ sinh đại học” kia.

Anh hỏi: “Tình hình từ chỗ này đến Cảnh Phong thế nào?”

Bạch Trừng ấn mở một tấm bản đồ điện tử, tuyến đường đã được đánh dấu, không xa không gần, chừng 20 km, những nơi có camera giám sát cũng được biểu thị bên trên, có một số icon máy tính biểu thị có thể xem được cảnh camera giám sát thu được, có nơi rất an tĩnh, có nơi nhiều zombie qua lại, có nơi đang trình diễn thảm kịch, có xe bị phá hư.

Diệp Tiêu nhận lấy laptop, tự xem. Bạch Trừng lấy mấy hộp mì ăn liền, đổ nước nóng mới đun sôi vào: “Tôi và Hiểu Thiên đã tìm được con đường thích hợp nhất, cậu nghỉ ngơi trước đi, trước khi trời sáng khẳng định có thể tìm ra cách.”

“Đợi đến bình minh thì đã muộn rồi.”

Diệp Tiêu lại chuyển sang camera giám sát biệt thự, có mấy con zombie sắp trèo lên được rồi.

Mấy thứ này tiến hóa vô cùng nhanh, vừa rồi khi bọn họ càn quét tầng trệt đã đụng phải mấy con zombie có thể lên xuống cầu thang, mà những zombie họ gặp trước đây đụng phải bậc thang nhỏ cũng tự vấp ngã.

Diệp Tiêu không hề nghi ngờ chỉ cần cho những con zombie này vài giờ, chúng nó sẽ học được cách trèo tường.

Đúng lúc này, đột nhiên có một con zombie giẫm lên bả vai của một con khác để bò lên, tay nắm lấy lan can, leo lên hàng rào, nặng nề ngã xuống đất, nhưng nó nhanh chóng đứng lên, đi về phía biệt thự.

Diệp Tiêu ngồi thẳng dậy, tay nắm chặt laptop, anh bắt lấy điện thoại muốn gọi ông Từ nhưng chỉ sợ có báo cũng vô dụng, một nhà già trẻ lớn bé sao có thể là đối thủ của một con zombie linh hoạt?

Bạch Trừng thấy thế cũng không mở mì ăn liền ra: “Sao vậy?” Anh ta vừa nhìn vào màn hình, sắc mặt cũng nghiêm nghị hẳn: “Nguy rồi!”

Nhưng điện thoại của Diệp Tiêu còn chưa kịp kết nối thì trong màn hình theo dõi, nơi cửa sổ lầu 1, cũng là phương hướng mà con zombie kia đang tiến tới,  cửa sổ đột nhiên mở ra, một thứ gì đó dài như cây gậy bay ra.

Vì ánh sáng không tốt, hình ảnh trên camera giám sát chỉ là màu xám trắng nhưng có thể thấy rõ ràng thứ kia phát ra ánh sáng vàng nhạt lóng lánh, lờ mờ trông như một cây búa, gạt đầu của con zombie kia trong nháy mắt, ghim nó lên tường.

Mạnh mẽ hung hãn lún sâu vào tường 3 phần.

Mặc dù không có tiếng động nhưng dường như bọn họ cũng nghe được một tiếng “thịch” trầm đục.

Con zombie vất vả trèo tường vào trong kia bị ghim tại chỗ, một lát sau, phần đầu từ mũi trở lên của nó trời khỏi vị trí vốn có, như một cái nắp rời khỏi nồi, rơi xuống đất, con zombie bị mất đi nửa đầu cũng gục xuống đất.

Diệp Tiêu: “...”

Bạch Trừng: “...”

Một đồng đội nào đó vô tình đi ngang qua phía sau hai người: “Móa, F**k!”

Ngay sau đó, camera giám sát ghi lại, một thiếu nữ nắm lấy khung cửa sổ, leo ra ngoài.

Động tác lưu loát, lúc rơi xuống hình như không phán đoán chuẩn độ cao nên lảo đảo một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play