Đám người Diêu Úy rời đi không lâu, tin tức Diệp Tiêu tuyên bố giải tán đoàn xe Dương thị, không tiếp tục đảm nhiệm vị trí người lãnh đạo 150 000 người nữa được truyền ra.
Chu Lễ là người đầu tiên nhận được tin này. Lúc đó anh ta đang ăn cơm, nói đúng ra là đang làm vài bàn để khao mấy tên thủ hạ đắc lực nhất, cũng như tổ chức một buổi làm quen cho những người đó và những người dưới trướng đứa em trai Chu Nham của anh ta, nhằmtăng tình đoàn kết. Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu chắc chắn cậu không nghe lầm chứ? Giải tán tất cả? Đoàn xe có tới 150 000 người đó.”
Chu Nham ngồi bên cạnh anh ta, gã cười nói: “150 000 người đã là gì so với căn cứ Ninh thị, dù sao đám đó chỉ là một cục nợ chỉ biết ăn.” Vẻ ngoài của gã và Chu Lễ không hề giống nhau, gã trông như một người trẻ tuổi có chí tiến thủ, không quá mưu mô. Thế nhưng đôi mắt vẫn thường lấp lóe ánh sáng lại tiết lộ cho người ta biết gã không đơn giản như thế.
Chu Lễ lắc đầu: “Con người chính là tư bản (nguồn vốn), chưa kể bọn họ quản lý người rất khá, trong đó có mấy ngàn người có thể dùng được.”
Đôi mắt Chu Nham lại lập lòe (sự nham hiểm): “Anh hai, Diệp Tiêu đó rốt cuộc là người thế nào?”
“Là một người rất đáng tin.” Chu Lễ đánh giá rất cao: “Dù là bạn bè hay là lãnh tụ.” Anh ta rất muốn làm bạn với Diệp Tiêu, đáng tiếc ngay từ đầu quan hệ giữa họ đã là quan hệ phụ thuộc. Huống chi lúc tiến vào căn cứ ngày hôm qua anh ta và thuộc hạ của anh ta không hề ra tay, trong lòng Diệp Tiêu có thể không có thành kiến với anh ta ư?
Tất nhiên không thể làm bạn được rồi.
Chu Lễ nghĩ đến đó, lại cảm thấy giải tán cũng tốt, hẳn là Diệp Tiêu không định phát triển ở căn cứ Ninh thị.
Chu Nham nói: “Anh ta không cần những người đó nhưng chúng ta cần. Anh hai, anh đã từng ở trong đoàn xe đó chắc anh biết ai là người có thể dùng được, chúng ta lôi kéo tất cả những người đó qua đây đi.”
Động tác gắp thức ăn của Chu Lễ tạm dừng một lát: “Vậy cũng được, đáng tiếc người mạnh nhất lại không thể lôi kéo được.”
Chu Nham cảm thấy rất hứng hú: “Là ai? Nghe nói trong đội của Diệp Tiêu vốn chỉ có 7, 8 người, ai cũng có tài riêng.”
“Không phải 8 người đó, là một cô gái tên Lâm Đàm Đàm.”
“Cạch!” Hứa Thiên Kim ngồi chung bàn cầm bát không vững, cái bát rơi xuống bàn.
Thấy mọi người nhìn mình, Hứa Thiên Kim vội vàng cầm cái bát lên, gãi đầu, cười nói: “Không có, không có gì, tôi trượt tay.” Sau đó cậu ta tỏ vẻ rất hiếu kỳ, hỏi Chu Lễ: “Chu đại ca, người mạnh nhất mà anh nói thế mà lại là nữ à? Sao cô ấy lại mạnh nhất?”
Đôi mắt Chu Nham vẫn nhìn chằm chằm cậu ta nhưng Hứa Thiên Kim hoàn toàn không để ý tới. Thật ra câu hỏi của Hứa Thiên Kim cũng không có gì bất ngờ bởi vì những người chưa từng nghe nói về Lâm Đàm Đàm đều tỏ ra tò mò như thế, ai cũng chờ Chu Lễ giải đáp thắc mắc. Nhưng ai bảo Chu Nham đã vô cùng nghi ngờ về sự khác thường của Hứa Thiên Kim, một khi đã có lòng nghi ngờ một người, chắc chắn sẽ nhìn ra được cái gì đó, huống chi Hứa Thiên Kim này quả thật sơ hở đủ điều.
Chính vì cậu ta nên Chu Nham mới đặc biệt để ý đến cái tên Diệp Tiêu, lúc này, gã cũng đã chú ý đến cái tên Lâm Đàm Đàm.
Sau đó Chu Lễ kể ra một số việc về Lâm Đàm Đàm, cuối cùng còn kết luận, dù có lôi kéo được tất cả những người kia, so ra vẫn kém một mình Lâm Đàm Đàm.
Chu Nham cười nói: “Không phải chỉ là một dị năng giả song hệ thôi sao? Căn cứ chúng ta cũng có hai người như thế, có ghê gớm vậy sao?”
“Nếu hai hệ của dị năng giả song hệ cực kỳ mạnh, trong đó còn có một dị năng trị liệu, hơn nữa có thể dẫn dắt dị năng giả, cực kỳ trung thành với lãnh tụ thì sao?” Chu Lễ nói: “Hôm qua em có thấy chưa? Cô ấy chính là người duy nhất chiến đấu mà từ đầu tới cuối không cần dùng một cái vũ khí nào, còn có thể một mình đảm đương một phía.”
Trong giọng nói của Chu Lễ mang theo chút tiếc nuối, tiếc vì mấy lần anh ta đã cố gắng bày tỏ thiện ý với Lâm Đàm Đàm nhưng lại không có hiệu quả gì.
Chu Nham im lặng, ngày hôm qua gã ở trong căn cứ nên không thấy rõ chuyện gì nhưng gã có nghe những người trên tường thành nhắc đến một cô gái có biểu hiện cực kỳ xuất sắc, chơi kim hệ như hạ bút thành văn.
Lúc này, trong lòng Hứa Thiên Kim như có sóng to gió lớn đang cuộn trào, tên đúng rồi, dị năng mộc hệ vô cùng xuất sắc, còn là song hệ.
Chắc không phải người cậu ta đang nghĩ tới đâu nhỉ?
Cũng phải, mình có thể xuyên không thì sao bác sĩ Lâm lại không? Cậu ta nhất thời kích động, muốn đi tìm người ngay.
Cùng lúc đó, có rất nhiều người cũng đang bàn tán về chuyện này, bàn về Diệp Tiêu, bàn về Lâm Đàm Đàm. Trong hội nghị của những người lãnh đạo chính phủ lâm thời trong căn cứ, bộ trưởng bộ y tế vỗ bàn: “Người này phải vào bộ y tế của chúng tôi.”
Người thuộc viện khoa học trong căn cứ nói: “Nghe nói trong 150 000 người đó không ai bị biến thành zombie sau khi phát sốt là do công lao cùa người này? Tỉ lệ biến thành zombie sau khi phát sốt trong căn cứ của chúng ta là bao nhiêu?”
Một người bên cạnh ông ta trả lời: “Trong khoảng 10 người bị sốt sẽ có 3 người biến thành zombie.”
Người của viện khoa học cũng đập bàn: “Viện khoa học chúng tôi muốn người này, cô ấy có năng lực như vậy, còn là dị năng giả song hệ, có giá trị nghiên cứu cực cao!”
Bộ y tế nói: “Cô ấy là bác sĩ tốt nhất, ông có biết hiện nay mỗi ngày có bao nhiêu người phát bệnh không? Một nhân tài như thế sao lại để nhàn rỗi ở chỗ mấy người chứ? Ông nghĩ coi! Đó là lãng phí tài nguyên!”
Viện khoa học kích động cãi lại: “Hai dị năng giả song hệ trước các người có chịu buông đâu, phải chừa chúng tôi nữa chứ? Vừa muốn chúng tôi nghiên cứu ra vắc- xin phòng bệnh vừa giữ người không thả, các người đừng nghĩ chúng ta treo biển viện khoa học thì sẽ thành viện khoa học quốc gia thật chứ.”
“Những người đó có phải do tôi giữ đâu? Ông đi mà nói với bên quân đội ấy.”
“Thủ trưởng, ngài quyết định cho ai đi!”
Mọi người nhìn về phía một người đàn ông trung niên mặt chữ điền đang mặc quân phục ngồi trên ghế chủ tọa, người đó lạnh lùng nói: “Đừng đòi tôi, các người tự nghĩ cách đi, ai mời được thì là của người đó.”
Bộ trưởng bộ y tế nhíu mày: “Phần lớn dị năng giả đều rất kiêu ngạo, để họ tự chọn chỉ sợ sẽ không chọn ai cả.”
“Tôi cũng không có cách nào cả.” Người đàn ông trung niên nói: “Người ta đâu phải người của tôi.”
Viện khoa học cau mày: “Vị thượng tá Diệp kia chắc ngài có thể quản chứ?
“À, người đó tôi cũng chịu, anh ta không nhận bất cứ mệnh lệnh nào.”
Bộ trưởng bộ chữ bệnh bất mãn nói: “Nhưng anh ta là quân nhân tại chức mà!”
Mặt của thủ trưởng mặt chữ điền lạnh đi: “Ngoài kia còn rất nhiều quân nhân tại chức muốn kéo tôi xuống.”
Tất cả im lặng. dien/dan. L3 Qu"y Đo^n
Thủ trưởng nặng nề thở ra: “Hôm nay là ngày thứ 2 zombie vây thành, các người có biện pháp gì chưa?”
“Có biện pháp gì đây? Mưa to như thế, có vài dị năng không thể dùng được, uy lực của đạn dược cũng giảm đi đáng kể. Quan trọng nhất là mấy lão già kia còn không chịu ra quân.” Một người mặc quân phục nói.
Hiện tại, quân đội và chính phủ hợp nhất, những người ngồi đây là những người đã thắng lợi trong cuộc đấu tranh trước đó, trở thành tầng lớp cầm quyền trong căn cứ Ninh thị, mùi vị nắm quyền này cũng chẳng có gì đặc biệt, đâu đâu cũng hỗn loạn rối rắm.
Thủ trưởng im lặng.
Bỗng dưng, nhân viên bảo vệ thủ trưởng đột nhiên bước vào: “Thủ trưởng, Diệp Tiêu gọi đến.”
Căn cứ đã tự làm một tháp tín hiệu, dù tín hiệu rất yếu nhưng vẫn có thể gọi nội bộ.
Thủ trưởng nhận điện thoại: “Diệp Tiêu, tôi đây.” Nghe được hai câu, lông mày ông ta nhướn lên: “Giúp tôi thuê người thủ căn cứ?”
…
Quay ngược thời gian lại một chút, mọi người vây quanh giỏ rau xanh do Dương Tâm ngữ mang đến cả buổi. Loại cải này thường được gọi là cải ngọt, là một loại rau dễ trồng, chóng lớn, mỗi lần Dương Tâm Ngữ có thể kích thích một đám cải nhỏ sinh trưởng.
Cho một túi cải ngọt vào nồi, dị năng hỏa hỏa hệ đốt lửa, dị năng giả thủy hệ cung cấp nước, thêm vào chút muối ăn, nấu một rồi canh rau xanh. Mọi người như bày trận đón địch trước nồi canh rau xanh, nhao nhao muốn thử. Hương vị không tệ, không khác rau xanh bình thường là mấy.
Ăn hết một nồi canh rau xanh, mọi người ngồi xuống tán gẫu. Những dị năng giả kia đến đây hiển nhiên không phải chỉ vì mang thức ăn đến, chủ yếu là họ muốn hỏi xem sau này họ nên làm thế nào.
Thái độ của Bạch Trừng rất tốt, anh ta còn lấy giấy bút ra để phân tích: “Theo lời của mọi người, về cơ bản có thể chia các thế lực đã mời chào mọi người từ tối qua đến sáng nay thành 5 loại. Một loại là các bang phái, chỉ cần là người có sức chiến đấu, có thể định kỳ tổ chức đoàn đội ra ngoài giết zombie, tìm vật tư, nhận nhiệm vụ tìm người, nhiệm vụ vận chuyển, có thể bị cuốn vào tranh đấu giữa các phe phái.”
“Một loại là tổ chức Thiên Tuyển (người được chọn) do dị năng giả thành lập, chỉ cần là dị năng giả thì sẽ được gia nhập, nhưng bản chất của loại tổ chức này không rõ ràng, mục đích cũng không rõ.”
“Một loại là bộ quản lý nhân sự thuộc cơ quan quản lý của căn cứ, họ đã gửi đến một xấp bảng biểu giải thích về các chức vụ trong căn cứ.”
“Một loại là chiêu mộ binh lính của quân đội, yêu cầu tính phục tùng cực cao, hơn nữa cùng là quân đội cũng có phân chia phe phái khác nhau.”
“Loại cuối cùng là cá nhân muốn thuê mọi người, ví dụ như thuê hỏa hệ làm bảo tiêu, thuê thủy hệ cấp nước, thuê mộc hệ trị liệu hoặc trồng hoa quả.”
“Đề nghị của tôi là, trong tình huống còn chưa hiểu rõ tình thế, mọi người không nên tùy tiện gia nhập bất cứ thế lực nào dù bọn họ có đưa ra đãi ngộ tốt ra sao, kể cả quân đội và chính phủ lâm thời trong căn cứ hiện nay. Mọi người có thể tìm một công việc mà mọi người cho rằng mình có thể đảm nhiệm, thù lao hợp lý, đồng thời có thể bán dị năng của mình dưới hình thức hàng hóa.”
“Ví dụ như Dương Tâm Ngữ, căn cứ vào việc chiêu mộ của viện khoa học nông nghiệp, em có thể cân nhắc giữa việc dùng dị năng của em để sản xuất rau dưa, lấy đó làm hàng hóa bán ra, nhưng anh không khuyến khích em đến đó làm thuê cho người khác.”
“Còn về những người thiên hướng chiến đấu, mọi người sở hữu dị năng mạnh mẽ mà lại làm những công việc bình thường thì quá lãng phí, cũng không có lợi cho việc nâng cao thực lực của mọi người. Với điều kiện tiên quyết là gia nhập bất cứ phe phái nào, tôi có thể giới thiệu cho mọi người một con đường khác, chỉ không biết mọi người có muốn đi hay không mà thôi.”
“Con đường gì vậy?” Rất nhiều người cùng hỏi.
Bạch Trừng cười nói: “Hình thành quan hệ cho thuê với căn cứ.”
Mọi người tỏ vẻ khó hiểu, cái đó với tìm việc khác nhau chỗ nào?
“Ý của tôi là, mọi người không cần gia nhập quân đội, có thể bảo đảm được tự do, mọi người có thể lựa chọn có tham gia vào hành động của quân đội hay không. Nếu không nắm rõ mức độ nguy hiểm của một nhiệm vụ nào đó, nó có đáng tham dự hay không, sợ bị lừa thì tôi có thể trở thành tham mưu của mọi người. Về mặt thù lao tôi cũng có thể thay mặt mọi người đàm phán với bên quân đội.”
Anh ta dừng một chút: “À, đúng rồi, nhiệm vụ đánh zombie giúp căn cứ lần này đội trưởng Diệp Tiêu của chúng tôi cũng sẽ tham gia.”
Nghe thế, những dị năng giả thiên hướng chiến đấu sáng bừng cả mắt, hành động chung với Diệp Tiêu họ sẽ cảm thấy an tâm hơn. Tuy nói ra thì họ không phải một đoàn đội, nhưng nể chút tình xưa nghĩa cũ trước kia, nếu có gì xảy ra chắc Diệp Tiêu sẽ không mặc kệ họ đâu nhỉ?
Bọn họ nhìn sang Diệp Tiêu, mặt Diệp Tiêu sầm lại, anh liếc nhìn Bạch Trừng một cái, gật đầu.
Lâm Đàm Đàm nhìn cảnh này hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra Bạch Trừng đang âm mưu điều gì. Cô khẽ thì thầm với Mai Bách Sinh: “Em nói mà, hèn chi anh Bạch đột nhiên nhiệt tình như vậy. Nói cách khác anh Bạch tự biến mình thành người môi giới, còn đẩy Diệp Tiêu ra làm quảng cáo?”
Mai Bách Sinh nhỏ giọng nói: “Thật ra đội trưởng rất lo lắng về những con zombie bên ngoài căn cứ, đã sớm muốn lên tường thành nhìn xem nhưng lại bị anh Bạch cản lại. Anh Bạch nói dù căn cứ xảy ra chuyện gì thì cứ mặc kệ, tránh cho người ta cảm thấy đương nhiên, còn đề phòng chúng ta muốn chiếm quyền thế gì đó, vừa phí sức vừa chẳng được kết quả gì tốt. Chi bằng chúng ta dùng hình thức cho thuê để ra sức, đưa tiền nhận hàng, rõ ràng minh bạch. Còn nữa, ý tưởng này là từ em mà ra đó.”
“Từ em?”
“Đúng vậy, em dùng dị năng để chữa bệnh miễn phí cho mọi người nhưng đâu thấy tất cả mọi người đều nhớ đến em, từ sau khi em thu phí mọi người lại càng kính sợ em.”
Kính sợ? Nghiêm trọng vậy sao?
Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Đúng là không thể làm không công.”
“Thì đó.”
“Anh có đi không?”
“Đi, anh cũng phải tập dùng dị năng chứ. Nói sao thì cũng phải diệt nhiều zombie hơn một chút.”
Sau đó Diệp Tiêu gọi điện thoại cho người đứng đầu quân đội của Ninh thị lúc này, bàn xong các hạng mục công việc cần hợp tác rồi dẫn theo mấy dị năng giả kia và đám người Mai Bách Sinh ra ngoài làm việc. Đương nhiên, họ còn phải đến chỗ những dị năng giả khác đang ở để kéo thêm vài người đi cùng.
Diệp Tiêu vừa định lên xe, nhác thấy thứ gì đó, anh đến gần chiếc xe kia: “Đàm Đàm, em đừng đi theo.”
Lâm Đàm Đàm ngồi trên xe đang cố gắng ẩn mình đi, cuối cùng vẫn bị anh bắt gặp. Dù vậy tâm trạng cô đang rất vui, ấn cửa sổ xe xuống, cô nói: “Tại sao? Mọi người ra ngoài làm công, em cũng muốn làm công.”
Làm công gì chứ… Gương mặt Diệp Tiêu hơi nhăn lại, anh nói: “Sáng nay em mới trị bệnh cho nhiều người rồi.”
“Vậy em ở gần đó xem cũng được mà.” Lâm Đàm Đàm trưng ra vẻ mặt ‘đừng bỏ em ở nhà một mình, em cũng muốn ra ngoài chơi’.
Trình Kỳ Nam bị bệnh, cứ ngủ suốt, Lâm Đàm Đàm đoán anh ta sắp thức tỉnh dị năng. Còn Giang Hiểu Thiên về bản chất chính là một tên trạch nam (*) chết dí ở trong nhà, không đùa nghịch với mấy thứ bảo bối của anh ta thì chính là ngồi trên ghế sofa vừa ăn vặt vừa xem kịch, tuy anh ta cũng hay tán gẫu với Lâm Đàm Đàm nhưng hai người nói chuyện với nhau mãi cũng chán mà.
Trạch nam/ Trạch nữ (*) chỉ những chàng trai/ cô gái thích ở nhà, lười ra ngoài, cả ngày ôm điện thoại, laptop,…
dien/dan. L3 Qu"y Đo^n Tóm lại Lâm Đàm Đàm không muốn ở nhà.
Diệp Tiêu hoàn toàn hết cách với cô.
Xe chạy một mạch đến khu dân cư, dừng ở bãi đỗ xe đơn sơ. Lâm Đàm Đàm không xuống xe, cô hạ cửa sổ xuống nhìn một căn nhà lầu, cũng là kiểu nhà cao tầng ở nông thôn có khoảng 5, 6 lầu. Căn cứ này lấy khu cảnh bị làm trung tâm để tiến hành mở rộng, diện tích không nhỏ nhưng kiến trúc nhà lầu rất ít, đa số được xây lên sau khi mạt thế ập tới. Nhân lực và vật lực chủ yếu tập trung vào việc xây tường thành nên phòng ở cũng chỉ qua loại đại khái, đa phần là lều trại, nhà gạch, thoạt nhìn rất khó coi nhưng có vẫn hơn không.
Một lát sau, có rất nhiều người xuống khỏi nhà lầu, mỗi người cầm theo đủ loại áo mưa, ô dù, mũ đi mưa, có người còn đội tấm giấy dầu bước xuống, cả đám hi hi ha ha lên xe, từng chiếc lái đi.
Vẩy ra một con đường bùn đất, chạy đến cửa lớn của căn cứ. Người thủ thành là thanh niên con lai hôm qua, hắn đã nhận được tin tức, khóe môi giật giật nhìn họ: “Các người đều là dị năng giả?”
“Đúng vậy.” Bạch Trừng đứng ra giao thiệp với hắn, anh ta cười nói: “Ngoại trừ vài người không tham gia giết zombie, còn lại tổng cộng 57 người, cậu sắp xếp cho chúng tôi một khu vực đi. Phải rồi, tôi đã đàm phán thù lao với thủ trưởng của các cậu, tất cả sẽ được bao cơm trưa và cơm chiều, mỗi ngày 10 cân (5 kg) lương thực.”
Anh ta nhắc đến 10 cân lương thực mà vẫn còn thấy hơi bất mãn, con số này quá ít, nhưng ai kêu căn cứ nghèo chứ! Một thanh niên trai tráng bình thường mỗi ngày kiếm được nhiều nhất 3-5 cân lương thực, giá của dị năng giả càng cao hơn, 10 cân là cái giá tốt nhất mà Bạch Trừng có thể đàm phán được.
Vốn dĩ vị thủ trưởng kia muốn cho tinh hạch nhưng Bạch Trừng từ chối, bây giờ tinh hạch không đáng tiền, bên ngoài căn cứ zombie đầy đường, vậy có khác gì tinh hạch đầy đất đâu? Chỉ cần muốn thì tự nghĩ cách là được, lương thực mới là thứ thiếu thốn nhất.
Thanh niên con lai nghiến răng nghiến lợi: “Hi vọng các ngươi sẽ xứng với cái giá này, theo tôi.”
Bạch Trừng cười thật dịu dàng, vẻ mặt lại như quỷ đòi nợ: “Tôi cũng hi vọng thái độ của chủ thuê khiến chúng tôi hài lòng. Hôm nay chỉ làm nửa ngày, nhớ chuẩn bị cơm chiều là 5 cân lương thực đàng hoàng, đừng rút bớt, nếu không ngày mai chúng tôi có tới hay không vẫn còn chưa biết đâu.”
Thanh niên con lai nhém chút bước hụt.
Đám dị năng giả mặc đủ loại áo mưa đằng sau cũng bị sốc. Thì ra đội phó Bạch còn một mặt như vậy?
Lâm Đàm Đàm thấy cảnh này cũng vô cùng ngạc nhiên.
Mai Bách Sinh thì thầm với cô: “Em có biết lão Bạch thích nhất là gì không?”
“Bẫy người?”
“Không, là trả giá, anh cảm thấy anh ấy muốn làm cái trò môi giới này từ lâu lắm rồi.”
Lâm Đàm Đàm: “Em thấy bây giờ anh ấy giống quản đốc (*).”
“Vậy đội trưởng là gì?”
Lâm Đàm Đàm ngẫm lại: “Đốc công (**)? Đội trưởng đội làm công?”
Quản đốc (*): là cầu nối giữa lãnh đạo doanh nghiệp với bộ phận trực tiếp làm ra sản phẩm.
Đốc công (**): người thay quản đốc trông coi công việc ở xưởng máy, công trường.
Mai Bách Sinh cười ngất, những người gần đó nghe thấy cũng cười ầm lên.
Chẳng mấy chốc, thân phận đội trưởng đội làm công của Diệp Tiêu truyền đi khắp nơi, những công nhân trong đội làm công cứ thấy Diệp Tiêu là cười “Hi hi hi” cảm thấy không thể nhìn thẳng vào đội trưởng Diệp rồi gọi bằng cái xưng hô này nổi.
Diệp Tiêu nhìn những người đó, cảm thấy như mình đang bị gạt.
Trên tường thành cao 7-8 mét, mưa to gió lớn, mọi người mở mắt còn khó. Có mấy người thông minh lấy mũ bảo hiểm đội lên, nhất thời được những người khác nhìn với ánh mắt kính nể.
Nơi này ở sát cạnh cửa lớn, vốn có một đội lính đang ở đây, họ thấy thanh niên con lai tới liền hô to: “Lão đại, zombie đang không ngừng bò lên, xin hãy chi viện.”
Lâm Đàm Đàm ló đầu ra xem, ồ wow, một đám zombie đang xếp tháp “người” ở dưới. Đáng tiếc, tường thành rất trơn, tháp “người” của bọn nó vẫn còn kém lắm, một đứa phía trên bị nghiêng đi là ngã hết cả đám.
Thanh niên con lai nói: “Chi viện đến rồi, các cậu nghỉ ngơi đi.” Sau đó hắn nói với Diệp Tiêu: “Khu vực này giao cho các anh, nếu có một con zombie nào phá tan phòng tuyến của các anh thì mấy triệu người trong căn cứ sẽ gặp tai ương đấy.” dien/dan. L3 Qu"y Đo^n
Hắn tỏ vẻ nghiêm túc, giao một cái trọng cách vô hình nhưng rất nặng nề cho Diệp Tiêu. Diệp Tiêu vô cảm nói: “Cầm thù lao, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt việc của mình.”
Thanh niên con lai: “...” Tật xấu gì đây?
Bạch Trừng mở một cái bao lớn: “Từng người đến đây nhận dây an toàn.”
Thanh niên con lai: “Dây an toàn gì?”
“Nơi này rất trơn, bờ thành cũng quá thấp, nếu không cẩn thận trượt chân té xuống thì sao? Làm việc trên cao phải có đồ bảo hộ.”
Thanh niên con lai đần mặt, đám người này đang đùa à?
Vậy mà ai nấy thật sự đeo dây an toàn đàng hoàng tử tế, Diệp Tiêu dạy những người lính kia buộc hai sợi lên người, sợi dây sau lưng buộc vào bờ thành, thắt nút và làm việc chuyên nghiệp, cam đoan tuyệt đối sẽ không xảy ra những sai lầm ngớ ngẩn như ai đó trượt chân té xuống tường thành sau đó bị zombie cắn.
Tiếp đó, mọi người tự tìm chỗ cho mình, bắt đầu phóng dị năng xuống.
Từ Thấm, Từ Ly, Chung Hùng cũng đến, ba người này đều không có dị năng, trường hợp này có bao nhiêu đạn cũng không đủ dùng nên họ không định rút súng. Nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ cũng theo đến là do bị Tưởng Trung Ý và Trình Kỳ Nam kích thích, hai người đó… một người mắc mưa- đã thức tỉnh dị năng, một người mắc mưa- đang thức tỉnh dị năng.
Cho nên sau khi 3 người này bàn với nhau, họ quyết định sẽ mê tín một lần, định dầm mưa đến khi phát bệnh thì thôi. Dù sao có Lâm Đàm Đàm, họ không sợ bệnh chết, mà cũng đâu còn cách nào khác, không có dị năng thật bất tiện.
Nhưng với tố chất thân thể của họ, muốn dầm mưa đến bệnh cũng không phải chuyện dễ, vì thế ngoài đội mũ ra, ngay cả áo mưa họ cũng không mặc.
Lúc này, Từ Thấm nhìn từng cái xác zombie rơi xuống tường thành cả buổi, nói: “Tôi có một sáng kiến, để đảm bảo tính an toàn, chúng ta làm một cái lồng sắt đi.” Sau đó, bọn họ leo xuống tường thành, bắt đầu làm gì đó trên xe.
Thanh niên con lai rất muốn biết họ đang làm gì nhưng hắn không phải là một người rãnh rỗi nên đành phải đi trước.
Một tiếng sau, hắn nhìn thấy họ hàn ra một cái lồng sắt lớn. Bọn họ thả lồng sắt từ trên tường thành xuống, một cô gái thả ra mấy sợi dây màu lục, xem ra là dị năng mộc hệ, cuốn một cái xác zombie lên, ném vào trong lồng, ném chừng 3 cái, lồng sắt đóng lại, được kéo lên.
“Các người làm gì đó? Kéo xác zombie lên làm gì?” Thanh niên con lai nóng nảy.
Trả lời cho hắn là ba người kia lấy đao ra, hung ác đập bể đầu zombie, đào tinh hạch.
Làm xong họ lại thả lồng xuống, đổ xác zombie ra, còn thảo luận: “Người bình thường cũng làm được.”
“Kéo cả cái xác thì mệt quá, tốt nhất nên chặt đầu rồi kéo lên.”
“Hay là lắp cái máy cẩu bên tường?”
Thanh niên con lai nhìn hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Các anh có thể kéo xác zombie lên luôn, sao còn bỏ vào lồng làm gì?”
Từ Thấm nhìn hắn với vẻ mặt ‘chú bị ngu à?’: “Lỡ zombie còn chưa chết hẳn thì sao?”
Lâm Đàm Đàm cũng nói: “Ném zombie vào lồng cũng không dễ, nếu dựa vào dị năng để kéo lên 7, 8 mét thì dị năng sẽ mau hết.” Cô đang nói theo tiêu chuẩn của những dị năng giả bình thường. Trên thực tế, họ đang tìm kiếm việc làm cho những người bình thường, tinh hạch đầy đất mà không lấy thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, sau này zombie sẽ tìm ra một cách tiến hóa mới chính là ăn não của đồng loại và tinh hạch.
Mưa to đến sớm, cách tiến hóa ăn đồng loại không chừng cũng sẽ sớm xuất hiện. Zombie đầy đất mà không xử lý, ngày mai vừa nhìn, ồ, não chúng bị ăn sạch, tạo ra một đám zombie mạnh mẽ hơn, cái này không phải tức hộc máu à?
Nói rồi họ làm bàn nhau cải tiến nó.
Thanh niên con lai choáng rồi.
Chạng vạng, hắn lại đến đó xem. Zombie ở khu vực đám người này phụ trách đã chết gần hết, tầng tầng lớp lớp thi thể nằm đầy đất, có thể lên đến chục triệu con (ngàn vạn? chục triệu?). Một hệ thống ròng rọc đơn giản đã được lắp trên bờ thành, kéo một cái lồng sắt lên lên xuống xuống, một dị năng giả mộc hệ tạo ra dây mây (TÁC GIẢ CHÚ THÍCH: đổi người, không còn là sợi dây nữa mà là dây mây), kéo zombie lên tường thành. Tiếp đó là đưa lên máy chém, cái đồ chơi này chạy bằng điện, người ở trên ấn nút một cái, máy chém hạ xuống, một cái đầu hư thối bị chặt đứt. Sau đó một dị năng giả mộc hệ khác tạo ra một thứ gì đó như cọng cỏ thật dài bọc lấy cái đầu kia ném vào lồng sắt.
Sau khi cái lồng đó đầy, mấy người ở trên lại dùng ròng rọc kéo cái lồng lên, ầm ầm đổ mấy cái đầu trong đó vào một rương gỗ. Tiếp theo là hai người mặc đồ phòng hộ, ngay cả mắt cũng được bảo vệ dùng một cái kìm to kẹp đầu zombie, đặt nó vào một cái máy, cưa điện ầm vang, hộp sọ bị cắt ra. Người thứ ba cũng ăn mặc như thế, phụ trách tìm tinh hạch trong một đống hư thối.
Môi thanh niên con lai giật giật, cảm thấy hơi buồn nôn, hắn cứ cho là mình đã rất dũng mãnh nhưng so với những người chặt đầu zombie rồi gia công như thể nhặt trân châu đen trong vỏ sò kia, hắn tự thẹn không bằng.
Phóng mắt nhìn quanh, những kẻ lúc đầu đưa ra cái sáng kiến này đang nhàn tản nói chuyện phiếm bên kia, hắn vừa nghe, họ đang nói về vũ khí dị năng gì đó, hắn bắt đầu chết lặng, trong đội ngũ của Diệp Tiêu toàn là loại người gì vậy?
Diệp Tiêu cũng đã quen rồi, bây giờ anh nghe người khác gọi anh là đội trưởng Diệp thì cảm thấy sai sai, đặc biệt là lúc phát cơm chiều và 5 cân lương thực. Mọi người lãnh phần của mình xong còn cười chào tạm biệt anh, hẹn mai lại đến, cứ như họ đang chào tạm biệt đốc công vậy.
Bạch Trừng cầm lấy phần cuối cùng: “Cậu muốn không?”
Diệp Tiêu lắc đầu.
Bạch Trừng gọi Lâm Đàm Đàm: “Đàm Đàm, lại đây, phần này cho em. Đây là phần tiền công đầu tiên đội trưởng Diệp của chúng ta kiếm được đó.”
“Cho em hả?” Lâm Đàm Đàm nhìn Bạch Trừng, lại nhìn Diệp Tiêu. Nếu Bạch Trừng cho thì cô có thể thoải mái nhận, còn cảm thấy vô cùng hiếm lạ.
Thấy vẻ hiếm lạ buồn cười của cô, Diệp Tiêu cũng không khỏi nở nụ cười.
- -----(Lời tác giả)------
Tác giả có lời muốn nói:
Bữa khuya (ám chỉ Diệp Tiêu đó): Tôi luôn là người bị tổn thương.
Đàm Đàm: Chà chà, thù lao buổi chiều nam thần khổ cực tìm được đều nằm trên tay mình.
Bữa khuya: Đốc công thì đốc công, cảm giác nộp tiền lương cũng không tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT