Trong sân có hai chiếc xe, một chiếc xe tải lớn đang chở những thiết bị bảo bối của Giang Hiểu Thiên, Giang Hiểu Thiên và tài xế Tiền Khai xuống xe. Ngay sau đó là chiếc xe bán tải của Lâm Đàm Đàm, lái xe là Tiền Phi Phi, đương nhiên chị cũng xuống xe theo.
Mai Bách Sinh vẫn còn uể oải, sống dở chết dở. Còn một người nữa từng ngồi chung xe với Diệp Tiêu, cũng đã dầm mưa rất lâu – Trình Kỳ Nam mặt trắng như vôi.
Ừm, một đám chuột biến dị cũng xuống xe bán tải.
Mai Bách Sinh và Trình Kỳ Nam liêu xiêu vào nhà như người mộng du, Tiền Khai và Tiền Phi Phi có hơi lúng túng, hình như bọn họ không nên ở đây.
Lâm Đàm Đàm nhìn chung quanh: “Hai người ở lại hỗ trợ em đi, giúp em mang những thứ trên xe bán tải xuống trước đã.”
Xe vật tư đã bị bỏ lại nhưng chiếc xe bán tải này là xe riêng của Lâm Đàm Đàm, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của cả đoàn xe như xe tải lớn nên được giữ lại, không ít vật tư trên đó vừa hay lúc này lại hữu dụng.
Sau khi không còn xe vật tư, bọn họ không giống những người sống sót ít nhiều vẫn còn một số vật phẩm cần thiết cho cuộc sống kia, cơ bản là họ trắng tay, việc ăn uống phải trông cậy vào không gian của Bạch Trừng nhưng bây giờ Bạch Trừng còn đang ở khu dân cư, phụ trách việc cho những thành viên của đội bảo vệ và đám dị năng giả vay vật tư.
Những người đó đã bất chấp sống chết để hỗ trợ họ, đương nhiên phải sắp xếp thỏa đáng cho người ta.
“Phi Phi, chị kiểm tra xem có thứ gì phải dùng bây giờ mà biệt thự không có thì lấy ra trước cho mọi người tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.”
“Được.” Tiền Phi Phi trả lời ngay, những vật tư này do chính chị giúp Lâm Đàm Đàm lấy được (phí chữa bệnh đó), chị còn rất có tâm giữ lại các loại đồ dùng hằng ngày, toàn là đồ mới, lúc này những thứ dùng để tắm rửa đều có sẵn, chỉ không có quần áo cho nam.
Cũng may, trong xe của Giang Hiểu Thiên có mấy bộ, có thể dùng tạm.
Khu biệt thự cũng được cung cấp điện nước có định mức, chỉ cần dùng thẻ từ quét một cái, một ngày sẽ được 100 lít nước, dùng hết thì không còn nữa.
Cô nhường Mai Bách Sinh và Trình Kỳ Nam đang sống dở chết dở tắm trước, mỗi tầng của căn biệt thự này đều có phòng tắm.
Giang Hiểu Thiên bước từ trên lầu xuống: “Đàm Đàm, phòng ngủ chính ở tầng trên có phòng tắm riêng, em ở phòng đó đi.”
Chuyện này cũng không cần nhường tới nhường lui, Lâm Đàm Đàm gật đầu, lên tầng trên.
Phòng ngủ chính ở tầng trên lớn hơn phòng bình thường một chút nhưng bên trong trống trơn, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ quần áo, cơ bản là chẳng có gì, phòng tắm cũng trống hoác. Lâm Đàm Đàm nói cảm ơn khi Từ Phi Phi giúp cô mang đồ đạc lên rồi đóng cửa lại. Cô nhìn phòng tắm phủ bụi, mở vòi nước, nước chảy ra có màu gỉ sét sau một lúc mới có màu bình thường. die^n da`n L^e Qu'y Dôn
Cô tắt vòi nước, phóng ra một dòng nước nhỏ từ lòng bàn tay, dòng nước rẽ đôi, lại từ hai thành bốn, càng lúc càng chia nhỏ hơn thành một cái vòi hoa sen đơn giản, rửa sạch phòng tắm một lần. Tiếp đó cô lấy từng món đồ dùng ra, cởi quần áo rồi dùng dị năng hệ thủy của mình để tắm rửa, gội đầu.
Trên xe bán tải có quần áo của cô, cô vừa định mặc vào, bỗng dưng nhìn về phía cánh tay trái của mình. Phần còn lại của cái tay cụt rất xấu, tuy Lâm Đàm Đàm không ghét bản thân mình nhưng cũng không thích nhìn nhiều. Bây giờ nhìn một lát, cô chợt phát hiện... hình như nó dài ra một chút.
Đây là... đang từ từ mọc lại?
Lâm Đàm Đàm ước lượng độ dài, quyết định mỗi ngày sẽ để ý đến nó một chút. Mặc quần áo xong, cô tạo ra một quả hỏa cầu, khống chế độ ấm và biến hình dáng của nó thành hình một cái mũ bẹt để hong khô tóc mình, cuối cùng cô mang đôi giày không thấm nước, xuống lầu.
Bạch Trừng đã đến, trên sofa chất một đống vật tư, vừa nhìn thấy cô, anh ta đã nói: “Đàm Đàm, cái chăn này cho em.”
Trên sofa có một bộ chăn bông nằm nguyên vẹn trong bao, những cái khác là túi ngủ.
Lâm Đàm Đàm nói: “Em cũng dùng túi ngủ là được rồi.”
“Không sao, vẫn còn nhiều chăn, bọn anh quen nằm trong túi ngủ rồi. Con gái phải được chăm sóc đặc biệt, nếu không Diệp Tiêu sẽ giận anh đó.”
Anh ta trêu ghẹo một câu, Lâm Đàm Đàm vừa nghe thấy lời này đã thấy lo lắng trong lòng. Cô âm thầm đến gần Bạch Trừng, thừa dịp những người khác không chú ý, cô thấp giọng trịnh trọng nói: “Anh Bạch, em với Diệp Tiêu, khụ khụ, đội trưởng Diệp không có quan hệ gì hết, thật đó.”
Bạch Trừng dừng việc đang làm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Em nói gì vậy?”
Lâm Đàm Đàm cho rằng anh ta không tin, dường như cô còn thấy được một sức ép cực lớn ẩn giấu trong đôi mắt kia: “Thật mà, thật mà, em và anh ấy không có chút quan hệ đặc biệt nào hết, chỉ có mối liên hệ trong sáng giữa người với người mà thôi.” Nói rồi cô còn trịnh trọng “ừm” một tiếng, giống như muốn tăng độ tin cậy cho lời nói của mình.
Bạch Trừng cảm thấy thật không thể hiểu nói: “A Tiêu đã làm gì khiến em không vui à?”
“Không có, không có, không có mà.” Lâm Đàm Đàm vội vàng phủ nhận tới ba lần, Bạch Trừng rất hay ghen nhưng anh ta cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, ai dám nói Diệp Tiêu không tốt trước mặt anh ta chẳng phải là muốn ăn đập sao?
Bạch Trừng ngẫm nghĩ, cảm thấy anh ta nên quan tâm đến hạnh phúc cả đời của bạn thân mình một chút: “Vậy sao đột nhiên em... Anh thấy em với cậu ấy thân thiết với nhau lắm mà?”
Mồ hôi của Lâm Đàm Đàm ào ào tuôn ra. Anh ấy đang nói mát à? Đây chính là lời nói đầy châm chọc ở Tử Thần? Chỗ chết người là vẻ mặt của Bạch Trừng có vẻ rất chân thành, giống như đang thật sự thắc mắc vậy.
Lâm Đàm Đàm càng sốt ruột, cô nhìn một vòng, kéo Mai Bách Sinh tới: “Em chơi chung với ai mà không thân chứ, vui nhất là chơi với anh Mai Mai nè. Đúng không Mai Mai? Chúng ta thân nhau nhất nhỉ!”
Mai Mai còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngơ ngác nhìn Lâm Đàm Đàm rồi gật đầu: “Ừ ừ.”
Bạch Trừng nhìn vẻ mặt “em rất chân thành” của Lâm Đàm Đàm, lại nhìn Mai Bách Sinh vẫn còn đang ngơ ngẩn nhưng quả thật đang tỏ ra rất thật lòng, anh ta híp mắt. Chuyện này tôi không giúp được cậu rồi, Diệp Tiêu. Anh ta thầm nghĩ rồi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
die^n da`n L^e Qu'y Dôn Lâm Đàm Đàm thấy hình như anh ta đã tin cô thì thở phào nhẹ nhõm, cửa này chắc đã qua rồi nhỉ? Nhớ tới lời nói của thanh niên con lai ở cửa lớn, trong mắt những người khác, mình và Diệp Tiêu thật sự có chút gì ư? Xem ra mình phải tránh Diệp Tiêu thật xa để không bị nghi ngờ.
Vì thế, cô lo lắng cho Diệp Tiêu cả một buổi chiều nhưng mãi không dám hỏi, Bạch Trừng cũng không ở trong biệt thự bao lâu, ăn một buổi trưa qua loa xong lại đi.
Lâm Đàm Đàm loanh quanh trong biệt thự, thấy tất cả mọi người đã đi ngủ bù, chính cô lại không ngủ được. Cô bèn kêu đám chuột biến dị lại, lấy ra một chậu nước, bắt từng con trong đám bọn nó đi tắm.
Tắm rửa sạch sẽ cho đám chuột biến dị xong, lông của bọn nó xù lên một vòng, không còn mùi lạ, không còn bẩn nữa. Lâm Đàm Đàm lấy một thùng giấy lớn đặt trong góc phòng khách cho bọn nó, bên trong lót mấy lớp thảm thật dày làm đệm cho ổ của bọn nó.
Xế chiều, Từ Thấm, Từ Ly và Chung Hùng cùng về nghỉ ngơi. Bọn họ nói chỗ cư trú của đoàn xe bên kia đã được sắp xếp đàng hoàng, tối nay mọi người ai cũng có chỗ ở.
Lâm Đàm Đàm hỏi họ về tình huống của Diệp Tiêu, họ nói với cô Diệp Tiêu đã ra khỏi căn cứ, đi cùng với binh sĩ trong căn cứ, chắc là nhóm người của Hình Quốc Lượng.
Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Vậy à.”
Quả nhiên anh ấy vẫn đi, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?
Buổi chiều trời mưa càng lớn, đến tối, tất cả mọi người đã trở về, chỉ có Diệp Tiêu là chưa trở lại.
Lâm Đàm Đàm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách rãnh rỗi chơi trò chơi trên di động, mãi cho đến hơn 9 giờ, nghe ngoài sân có tiếng xe lái vào, cô vội vàng chạy ra cửa xem. Hai chùm sáng từ đèn xe chiếu vào, soi rõ màn mưa.
Lâm Đàm Đàm vội vàng chạy lên lầu, chạy lên lầu hai. Có hai người bước vào phòng khách, một người là Bạch Trừng, người còn lại chính là Diệp Tiêu.
Do điện có hạn, phòng khách chỉ mở một chiếc đèn nho nhỏ, Lâm Đàm Đàm cố lắm mới thấy rõ Diệp Tiêu trông thảm hơn ban ngày, nhưng chỉ bị dơ người, vẫn rất khỏe mạnh.
Đúng lúc này, Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, vừa liếc một cái đã bắt gặp Lâm Đàm Đàm.
Lâm Đàm Đàm: “...” Rõ ràng cô đã trốn rất kỹ, sao anh vừa liếc qua đã thấy rồi?
Cô vẫy tay: “Anh về rồi?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Ừ.”
“À...” Lâm Đàm Đàm trả lời bằng một từ đơn âm tẻ ngắt. “Vậy em đi ngủ đây.”
Cô về phòng, đóng cửa.
Diệp Tiêu còn đang chờ cô hỏi gì đó: “...”
Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, dường như có gió lạnh thổi qua.
“Phụt” Bạch Trừng không nhịn được, cười ra tiếng. Diệp Tiêu sầm mặt liếc anh ta một cái.
Bạch Trừng dừng cười: “Nói thật đi, cậu đã làm gì khiến cho người ta bắt đầu trốn tránh cậu rồi hả?”
Diệp Tiêu nhíu mày: “Có ý gì?”
“Ban ngày tôi có nghe cô ấy cam đoan với tôi là cô ấy không có quan hệ gì với cậu, còn nói chơi chung với Mai Mai là vui nhất.” Bạch Trừng thuật lại nguyên vẹn lời nói của Lâm Đàm Đàm, không thêm mắm thêm muối gì cả nhưng không thể giấu nổi sự hả hê khi thấy người khác gặp họa. Thú thật, thấy Diệp Tiêu ăn quả đắng cũng vui lắm.
Cả gương mặt Diệp Tiêu lại tối đi một chút, mày nhíu chặt hơn. die^n da`n L^e Qu'y Dôn Bạch Trừng vỗ vai anh: “Thôi, chỉnh trang lại mình đi, chắc do cô ấy thấy hình tượng của cậu quá tệ mới không thèm để ý đến cậu đó. Đúng rồi, phòng kế bên phòng cô ấy là dành cho cậu.”
Diệp Tiêu không nói thêm gì nữa, anh bước lên lầu. Khi anh sửa sang vẻ ngoài của mình xong, cửa phòng Lâm Đàm Đàm vẫn đóng chặt. Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, anh không tiếp tục xoắn xuýt nữa, ăn tạm gì đó rồi đi ngủ.
Hôm sau vẫn là một ngày mưa to, đúng như những gì Diệp Tiêu nói, có rất nhiều người phát bệnh, ho khan, cảm mạo, phát sốt đều có cả. Những người khác thì Lâm Đàm Đàm mặc kệ, những người đã ra sức giúp đỡ ngày hôm qua được cô chữa bệnh miễn phí.
Vì thế, cô đã lên đồi chữa bệnh từ thiện từ sáng sớm.
Chẳng mấy khi mọi người được rãnh rỗi, Diệp Tiêu cũng ở trong biệt thự, không ra ngoài nhưng khi Lâm Đàm Đàm chữa bệnh cho người khác, anh cũng ở bên cạnh xem.
Lâm Đàm Đàm cảm thấy rất áp lực, đương nhiên cô biết anh ấy không có ý với cô nhưng lỡ đâu bị hiểu lầm thì sao đây?
Cô vẫn cứ im lặng cúi đầu, tỏ ra không biết gì cả.
Trị bệnh cho một người xong, Lâm Đàm Đàm thu tay lại: “Được rồi.”
Người nọ vẫn chưa chịu rời đi: “Cô Lâm, tôi thực sự không có dấu hiệu thức tỉnh dị năng à?”
Lâm Đàm Đàm rất vô tình nói với người nọ: “Không có thật mà.”
Người nọ ủ rũ bước sang một bên. Tiếp đó là Tưởng Trung Ý, cậu ta nhét hai miếng giấy vào mũi, cất giọng ồm ồm không giấu nổi vẻ hưng phấn và chờ mong: “Chị, em cảm thấy nghẹt mũi, đau đầu, còn hơi sốt, trên người vừa đau vừa mỏi, chị xem có phải em sắp thức tỉnh dị năng không?”
Lâm Đàm Đàm câm nín, những người này sao lại thấy vui khi mình bị bệnh thế nhỉ? Tuy nghe nói trận mưa này có thể khiến zombie tiến hóa, đồng thời cũng sẽ giúp không ít người thức tỉnh dị năng, nhưng xác suất cũng rất nhỏ, ok?
Một sợi dây từ chỗ Lâm Đàm Đàm quấn lấy cổ tay của Tưởng Trung Ý, cô khựng lại, nhìn cậu ta một hồi.
Mặt Tưởng Trung Ý đầy vẻ chờ mong: “Sao rồi chị?”
Lâm Đàm Đàm cẩn thận kiểm tra một chút, rút tay lại: “Cậu chắc đã có dị năng rồi.”
“Hả? Thật không? Là dị năng gì vậy?”
Lâm Đàm Đàm: “Tự cậu phóng dị năng ra xem không được à?”
Tưởng Trung Ý rất kích động, vừa phóng dị năng đã phóng ra một biển lửa.
Lâm Đàm Đàm ngồi gần đó đứng mũi chịu sào (*), cô giơ tay lên che trước mặt theo bản năng. Một cơn gió rất mạnh nhưng không kém phần nhu hòa lướt qua hai gò má cô. Cô mở to mắt nhìn lại, ngọn lửa không có hình dạng cố định bị một sức mạnh vô hình bao lấy, biến thành một cái hỏa cầu sau đó “bụp” một tiếng tắt ngúm.
Đứng mũi chịu sào (*): Người đứng mũi chịu sào là người chịu trách nhiệm nặng nề nhất khi có sự cố, ngay cả khi lỗi không phải do người này làm mà do cấp dưới không làm tròn trách nhiệm được giao phó. Chúng ta có những câu có nghĩa gần giống như đứng mũi chịu sào: Con dại cái mang hoặc Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà, v.v.. (Nguồn: Page Tục ngữ thành ngữ Việt Nam)
Lâm Đàm Đàm sợ run, sau đó cô phát hiện ra ngọn lửa tắt do nó bị dị năng phong hệ bao lại, sau đó rút sạch không khí.
Diệp Tiêu đến gần, cẩn thận nhìn cô: “Em không bị phỏng chứ?”
Hai mắt Lâm Đàm Đàm sáng lấp lánh: “Dị năng của anh...” Cô muốn nói dị năng của anh lại mạnh hơn, nhưng nghĩ tới mình phải tránh bị nghi ngờ nên lập tức ngừng cười, tỏ vẻ nghiêm trang, lắc đầu: “Không sao, em không bị phỏng.”
Mai Bách Sinh đúng lúc lầm bầm: “Hỏa hệ, tôi cũng muốn có.”
Lâm Đàm Đàm nhân cơ hội qua đó an ủi anh ta: “Đừng lo, dị năng của anh cũng rất mạnh.”
Diệp Tiêu nhìn kỹ cô, lại nhìn sang Mai Bách Sinh, anh nhếch môi, lại nhìn sang Tưởng Trung Ý, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Tưởng Trung Ý còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã.... bị ném ra khỏi biệt thự.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn khuya, đáy lòng điên cuồng rít gào: Tại sao? Tại sao đột nhiên cô ấy lại lạnh lùng với mình như vậy?! Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì!
Bạch Trừng: Đoán xem (kiềm chế sự hả hê khi người khác gặp họa)
Đàm Đàm: Tuyệt đối không thể để Bạch Trừng hiểu lầm (vẻ mặt nghiêm túc)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT