“Cũng không tính là quen.” Lâm Đàm Đàm trả lời.

“Đã gặp qua 1 lần.” Giọng nói của người đàn ông kia cũng đồng thời vang lên, anh ta nhìn Lâm Đàm Đàm: “Ngày hôm đó tôi đã nghe lời cô, tìm một chỗ để nghỉ ngơi và thu được rất nhiều lợi ích. Sau này tôi sẽ còn tìm đến cô, nếu biết cô ở đây thì tôi cũng chuyển đến đây sớm hơn rồi.”

Diệp Tiêu lại bị cho ra rìa: “…” Cây ăng- ten của người nào đó bắt đầu chỉ thẳng lên trời, anh híp mắt nhìn kỹ người này. Không đến 30, diện mạo không tệ, khí chất bất phàm, so với đám sinh viên thì có hơi già hơn một chút nhưng cũng thu hút người khác hơn, còn là dị năng giả…. Suy ra, tên này đang định cua cô nhóc trước mặt mình?

Sau đó lại nghe anh ta nói tiếp: “À, còn chưa tự giới thiệu. Tôi tên Chu Lễ, xin hỏi tên cô là gì?”

Sau đó Diệp Tiêu liền thấy cô nhóc mở to đôi mắt chứa vài phần ngạc nhiên nhìn Chu Lễ, còn nhìn tận vài giây: “Chu Lễ? Là [Lễ] nào?”

Chu Lễ trả lời: “Lễ trong lễ nghi, cô biết tôi à? Chuyện này cũng không lạ, trước kia tôi tốt nghiệp đại học XX thành Nam, cô đang là sinh viên ở đó nhỉ? Trường nào thế? Nói không chừng cô là học muội của tôi đó.”

Mới đó đã thành quan hệ học trưởng với học muội rồi…

Diệp Tiêu nhịn chừng 2 giây, ánh mắt cứ nhìn chỗ bàn tay hai người đang nắm lấy nhau kia. Anh móc từ trong túi áo ra…. Hai quả sơn trà màu cam.

Ánh mắt Lâm Đàm Đàm lập tức bị hấp dẫn: “A, sơn trà.”

Hai ngày trước, bọn họ ăn một mâm sơn trà rất ngon, Lâm Đàm Đàm còn chưa đã thèm, đáng tiếc là chỗ Bạch Trừng hết rồi. Các loại hoa quả này được lấy trong siêu thị dưới tầng hầm, vì chiếm nhiều diện tích nên Bạch Trừng cho chúng vào không gian. Thế người già và trẻ nhỏ mỗi ngày lại có thêm một chút phúc lợi nho nhỏ.

Sơn trà cũng là một trong số đó, đương nhiên số lượng vốn không nhiều, lúc Lâm Đàm Đàm nhìn mâm trái cây trống rỗng vẫn còn thấy tiếc lắm.

Diệp Tiêu cười, đưa sơn trà cho cô.

Cô tự nhiên đưa tay nhận lấy: “Cho em ạ?”

“Ừ, hôm nay đi ngang qua tiệm trái cây, thấy hai trái này còn ngon nên tiện tay cầm về.”

Lâm Đàm Đàm vui vẻ ngắm nghía, không biết đây là giống gì, tròn căng, to như trứng gà, màu sắc đậm, trông có vẻ rất ngon. Đương nhiên điều làm cô vui nhất là nam thần đi ngang tiệm trái cây còn nhớ đến cô rồi.

Bỗng dưng, cô chợt nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Anh Bạch có chưa?”

Diệp Tiêu không hiểu ý cô, cái này thì liên quan gì đến Bạch Trừng?

Lâm Đàm Đàm vừa biết thứ này không có phần của Bạch Trừng, cô âm thầm chọc chọc hai quả sơn trà. Tuy rằng đây không phải thứ gì to tát, nhưng người đầu tiên anh muốn giữ lại cho không phải Bạch Trừng thì sai quá sai rồi. Cô đành nhịn đau (bỏ qua thứ mình yêu thích): “Hôm bữa em thấy anh ấy thích ăn cái này lắm, anh nên giữ lại cho anh ấy đi.”

Diệp Tiêu: “???”

Nếu anh lấy ra hai quả sơn trà tặng riêng cho Bạch Trừng… Hình ảnh này thật khó mà tưởng tượng.

Nhìn quả sơn trà bị trả về, anh vẫn chưa nhận lại ngay. Lâm Đàm Đàm thấy mặt anh ngơ ra, có vẻ không hiểu thì thấy sốt ruột thay anh, cô thở dài, nói: “Thôi, em giữ cho.”

Sau đó cô định nhét chúng vào túi áo, nhưng khóa kéo của túi áo đang đóng, một tay cô cầm sơn trà, không dễ mở. Diệp Tiêu xoay người giúp cô kéo khóa, chờ cô bỏ vào rồi giúp cô kéo lên.

Chu Lễ và đám lâu la bị “dính” màn khoe ân ái mà không kịp phòng bị: “…”

Chuyện gì đây?

Ánh mắt đám hầu cận của Chu Lễ nhìn Lâm Đàm Đàm chứa đầy vẻ lệch lạc. Diệp Tiêu là lão đại của bên này đó nha, có thể để lão đại giúp cô kéo khóa túi áo, quan hệ đúng là không bình thường.

Ánh mắt của Chu Lễ cũng trở nên có chút hứng thú, sau đó anh ta mới chú ý tay trái của Lâm Đàm Đàm có gì đó không đúng.

Mấy hôm nay, Lâm Đàm Đàm vẫn luôn mặc áo khoác rộng, chính là cái loại áo có thể giấu luôn tay mình vào trong, cho nên không ai nhìn ra cô chỉ có một bàn tay. Thế mà Chu Lễ vừa liếc qua đã thấy: “Tay cô…”

Lâm Đàm Đàm cười: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn đó mà. À, tôi tên Lâm Đàm Đàm.” Cô lại nhìn Chu Lễ, cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Diệp Tiêu vốn muốn nói thêm vài câu với Chu Lễ, nhưng lúc này anh chẳng còn muốn nói nữa, chỉ dặn dò anh ta quản thúc người của mình cho tốt, chút nữa chọn ra vài người đến gác, vân vân rồi lập tức dẫn Lâm Đàm Đàm đi.

Bọn họ vừa đi, một tên lâu la chạy đến cạnh Chu Lễ, thấp giọng hỏi: “Anh Chu, người đó thế nào?”

Chu Lễ nhìn hai người đi xa với vẻ mặt bình thản, nói: “So với lần gặp trước, cảm giác áp bách anh ta mang đến cho tôi càng mạnh hơn.”

Tên lâu la giật mình: “Sao có thể? Tên đó chỉ là phong hệ thôi!”

Mười ngày sau khi mạt thế bắt đầu, internet trên cả nước đã bị tê liệt, chỉ còn một ít đài phát thanh còn đang hoạt động. Quốc gia đã công bố thông tin cơ bản về dị năng giả và tin hạch. Bây giờ, dị năng giả có thể phân loại mình thuộc loại dị năng nào, dị năng xếp hạng mấy, cường độ mạnh yếu thế nào.

Phong hệ không được đứng hạng đầu, giống như hai người có phong hệ trong đội Chu Lễ, chỉ quạt ra mấy cơn gió, vung ra mấy cái phong nhận sắc bén mà thôi. Mà hỏa hệ bạo liệt, kim hệ sắc bén, băng hệ cứng cỏi  lạnh lẽo, có cái nào có lực sát thương kém hơn phong hệ đâu? Nói chi tới lực sát thương của người có lôi hệ như Chu Lễ vốn đã cao rồi.

Cho nên mấy hôm trước lúc gặp Diệp Tiêu trong thành, thấy người cầm đầu như Diệp Tiêu lại là một phong hệ, ngoài ra chỉ có thêm một không gian hệ, những người khác hình như không có dị năng, Chu Lễ không để họ vào mắt, dù họ là quân nhân, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Không, thật ra anh ta định thu những người này vào trướng của mình.

Nhưng anh ta biết điều này là không thể. Vừa nhìn thấy Diệp Tiêu, anh ta đã biết mình không thể khống chế được người này, chính anh ta lại không muốn khuất phục trước người ta nên không đồng ý đến thành Tây.

Lần này trong thành thị thật sự không ở được nữa, lại nghe nói bên đây có tới mấy chục ngàn người, vẫn còn an toàn, không xảy ra sự cố gì.

Thế mà chẳng ngờ mới chỉ qua vài ngày, khoảng cách giữa anh ta và Diệp Tiêu không những không thu hẹp mà còn cách nhau xa hơn.

Chu Lễ nheo mắt, sau đó nở nụ cười: “Phong hệ thì sao? Phong hệ cũng có thể mạnh mẽ. Giống như hai người mộc hệ trong đội chúng ta chỉ có thể xử lý chút trầy da, nhưng Lâm Đàm Đàm đó, cậu có biết dị năng của cô ấy mạnh đến cỡ nào không?”

Nói đến đây, thanh niên bên cạnh hít vào một hơi, lộ vẻ chua xót: “Hôm đó chúng ta thật lỗ mãng với cô bé, mới đó mà…. Sớm biết vậy tạo quan hệ tốt với cô ấy có phải hay hơn không.”

Thanh niên này chính là người đã lái xe việt dã ngày hôm đó. Lâm Đàm Đàm bay lên xe thế nào, dùng đồ vật ném zombie ra sao, anh ta đã thấy tất cả, còn cho rằng cô chỉ là tay chân linh hoạt, hơi lớn gan chút thôi, ai ngờ lại cô lại số đỏ vậy chứ.

Thật ra lần này bọn họ đến đây là do nghe nói bên thành Tây có một dị năng giả cực kỳ mạnh mẽ có hai hệ dị năng, giết zombie cực nhanh, còn giỏi trị liệu, rất chiếu cố dị năng giả. Dị năng giả bên thành Tây này, hoặc là từ đầu đã do cô chăm sóc, dù gia nhập sau cũng sẽ tới chỗ cô báo danh, chỉ cần được cô chỉ điểm sẽ tiến bộ cực nhanh.

Thanh niên nọ cảm thấy tiếc đứt ruột, Chu Lễ cũng có hơi thất vọng. Anh ta ôm hy vọng sang đây đào góc tường (chiêu mộ người từ chỗ người khác), nếu không, ban nãy anh ta cũng không nói nhiều như vậy. Nhưng nhìn quan hệ giữa hai người, anh ta cảm thấy khả năng mình “đào” được có hơi xa vời.

Dù có xa vời thế nào thì cũng phải thử một lần, một dị năng giả trị liệu mạnh mẽ, còn có song hệ dị năng, chỉ cần là người có chút đầu óc cũng biết giá trị của cô lớn đến mức nào.



Chu Lễ biết đạo lý này, đương nhiên Diệp Tiêu cũng hiểu rõ.

Anh có nghĩ tới việc giấu Lâm Đàm Đàm đi, hoặc che giấu sự tồn tại của cô, ít nhất là đừng nghênh ngang xuất hiện, hiển lộ năng lực mạnh mẽ của cô trước mặt người khác như bây giờ nữa, dùng cách che giấu cảm giác tồn tại của cô để bảo vệ cô. Nhưng ý tưởng này đã bị anh bác bỏ.

Lâm Đàm Đàm là một người thích giúp người (Lâm Đàm Đàm: ?) anh không thể vì sự ích kỷ của mình mà không cho cô đi giúp người khác. Cô có năng lực, có tấm lòng lương thiện, xung quanh còn có nhiều người muốn được cô giúp, anh không thể cản trở cũng không muốn ngăn cản.

Điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng hết sức tạo cho cô một môi trường an toàn, thoải mái, đề phòng những kẻ có mục đích riêng rõ ràng như Chu Lễ ngày hôm nay.

Anh vừa đi vừa nhìn vẻ mặt đang suy tư của Lâm Đàm Đàm, hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ về Chu Lễ.”

Diệp Tiêu: “…”

Lâm Đàm Đàm nói: “Em cứ cảm thấy người đó nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu rồi.”

Cô rất mẫn cảm với những người họ Chu, bởi vì cô cực kỳ phản cảm với cái tên Chu Nham mà đời sau vẫn hay được đề cập ở kiếp trước. Nhưng sao cái tên Chu Lễ lại không có trong danh sách những kẻ đáng ghét nhỉ?

Cảm giác quen thuộc này là từ đâu ra?

Bỗng dưng sực nhớ ra, cô dừng lại, nắm chặt cánh tay Diệp Tiêu, thấp giọng kêu: “A a a, em nhớ rồi, là anh ta! Anh trai của Chu Nham, Chu Nham là em trai của anh ta!”

Diệp Tiêu đột ngột bị kéo lại nên hơi lảo đảo, anh cảm thấy kinh ngạc với sức lực bộc phát trong phút chốc của Lâm Đàm Đàm: “Chu Nham là ai?”

“Chu Nham, Chu Nham chính là…” Lâm Đàm Đàm nhăn mặt nhíu mày, bàn tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi, khiến cho người ta cảm thấy nếu Chu Nham xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ lập tức nhào lên phanh thây xé xác gã.

Nhưng cuối cùng câu “chính là” kia mãi vẫn không nói ra. Cô rối rắm hồi lâu, vẫn không nói hết câu, chỉ cúi đầu nói: “Không có gì, không có gì đâu.”

Diệp Tiêu nhíu mày nhìn cô: “Là người quen của em à? Quan hệ không tốt? Hay là gã đó từng ăn hiếp em? Em nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết.”

Lâm Đàm Đàm muốn nói lắm, nhưng sao mà nói được chứ, nhịn chết cô mất. Cô thở dài, sau đó lắc đầu buồn bã.

Cô không chịu nói, Diệp Tiêu cũng hết cách. Nghĩ đến tối qua cô còn cố ý để mình rồi khỏi rồi “nói chuyện riêng” với Bạch Trừng, muốn cậu ta hỗ trợ.

Diệp Tiêu nhíu mày chặt hơn. Chẳng lẽ mình trông không đáng tin vậy sao? Ngay cả lòng tin của một cô bé cũng không lấy được?

Sau khi Lâm Đàm Đàm rời đi, anh tìm đến Mai Bách Sinh.

Mai Bách Sinh đã khôi phục kha khá, dù sao vẻ ngoài cũng đã không khác người bình thường là mấy, hai ngày nay còn có cảm giác như sắp có dị năng. Hỏi anh ta sao anh ta lại có cảm giác này, anh ta nói dựa vào trực giác.

Tuy Diệp Tiêu thấy thằng nhóc này không đáng tin nhưng Lâm Đàm Đàm lại chơi thân với nó mới lạ chứ.

Anh tìm Mai Bách Sinh, nói vài câu. Mai Bách Sinh vừa nghe, trịnh trọng giơ tay chào (kiểu lính á): “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Sau đó vui vẻ đi tìm Lâm Đàm Đàm.

Mai Bách Sinh tán nhảm với Lâm Đàm Đàm, quanh co một hồi lại nhắc đến đoàn xe của Chu Lễ.

“Bọn họ không có tiêu chuẩn ba bữa, muốn cái gì phải lấy mạng mình ra tranh, không nuôi phế vật nên trình độ chỉnh thể rất cao. Đám người đó ánh mắt độc ác, cả người bốc mùi máu tanh.” Mai Bách Sinh nói: “Nếu giết không được zombie thì đảm nhiệm hậu cần, làm chút việc nặng như giặt quần áo, nấu cơm để được ăn đồ thừa, khác gì xã hội nô lệ cũ đâu. Chà chà, thằng Chu Lễ đó nghĩ hay thật, kéo chênh lệch giai cấp ra xa đến vậy. Cường giả hình như có phúc lợi, địa vị cao, lực ngưng tụ cũng rất cao.”

Lâm Đàm Đàm thuận miệng nói: “Đương nhiên người ta ghê gớm rồi.” Mạt thế kéo dài mới một năm, Chu Lễ kia đã lập nên một cái căn cứ. Lôi hệ dị năng của anh ta rất mạnh, đầu óc thông minh, căn cứ không tệ. Chu Nham sống trong sự bảo bọc của anh trai, sướng khỏi nói rồi. Sống nhàn nhã riết thành ra bắt đầu kéo bè kéo phái, bày ra mấy cái âm mưu quỷ kế, sau này còn ám toán hại chết Chu Lễ.

Việc này không có chứng cớ, nhưng căn cứ theo tư liệu lịch sử mà đời sau ghi lại, đám học giả kết luận Chu Lễ chính là do Chu Nham hại chết.

Mai Bách Sinh bắt đầu dò la: “Em biết rõ Chu Lễ này lắm à?”

Lâm Đàm Đàm nhìn vẻ mặt không để tâm của Mai Bách Sinh, cô nhích lại gần: “Mai Mai, anh giúp em một chuyện với.”

“Chuyện gì thế?” Mai Mai nhất thời hăng hái.

“Anh hỏi thăm một chút xem trong đoàn xe của Chu Lễ kia có một người tên là Chu Nham hay không?”

Đúng tên rồi nha. Mai Bách Sinh sờ cằm: “Việc này không thành vấn đề, nhưng tại sao em lại kêu anh tìm người đó?”



Diệp Tiêu đợi chưa tới nửa tiếng, Mai Bách Sinh đã vui vẻ chạy về: “Đội trưởng, em hỏi ra rồi.”

Diệp Tiêu nghẹn họng: “Hỏi ra rồi?”

“Dạ! Cái thằng Chu Nham đó đúng là không phải thứ tốt lành gì. Phải nói nó là một thằng lừa đảo siêu cấp, vô địch, là vua ăn ké, chuyên gia âm mưu, đen từ đầu đến đít, xấu xa đến tận tâm can, thích cướp công cùa người khác, còn dối trá đến cùng cực. Haiz, anh nói xem, có phải cô nhóc bị thằng đó lừa rồi không?”

Diệp Tiêu: “…” Diệp Tiêu không ngờ Lâm Đàm Đàm trước mặt anh thì câm như hến, Mai Bách Sinh vừa hỏi đã nói hết rồi.

Trong lòng anh cảm thấy thật kỳ lạ, cảm giác đó rất khó chịu, thế là anh bắt đầu cảm thấy hơi chướng mắt cái tên Mai Bách Sinh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.

“Đàm Đàm nhờ em tìm tên đó. Nếu tìm được, bọn em định sẽ cùng nhau tìm cơ hội trùm đầu nó đánh một trận. Tốt nhất là đánh nó đến nỗi không thể tự lo cho mình nữa thì thôi!”

Mai Bách Sinh hoàn toàn không để ý tới ánh mắt nguy hiểm của lão đại nhà mình, còn trưng cầu ý kiến của anh: “Đội trưởng, anh thấy lúc đó em có nên ra tay độc ác không?”

Diệp Tiêu lạnh giọng hỏi: “Cậu còn định nương tay à?”

“Đâu có, em chỉ sợ Đàm Đàm chỉ nóng nảy nhất thời mà thôi.” Anh ta rối răm một chốc, nhìn quanh một vòng rồi thì thầm với Diệp Tiêu: “Này nhé, hồi trước Đàm Đàm có nói với em cô ấy có người trong lòng, giọng nói có vẻ chắc nịch lắm nên em cứ nghĩ đó là Trần Chí Hạo. Nhưng xem ra tên họ Trần kia không đúng, mắt nhìn người của Đàm Đàm không kém vậy đâu ha? Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Đàm Đàm khi nhắc đến tên Chu Nham kia, em tự tổng kết thì thấy chắc là tên đó? Vẻ ngoài của Chu Lễ không tệ, em trai anh ta chắc cũng có dáng vẻ đàng hoàng, có thể xứng đôi với Đàm Đàm. Cái loại tình nhân cãi nhau này, em có thể xen vào không đây?”

Anh ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy đội trưởng nhà mình đứng bật dậy một lúc, sau đó dường như liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cái gì cô ấy cũng nói cho cậu nghe nhỉ?”

Tên Mai Bách Sinh ngu xuẩn còn rất đắc ý cười ha hả: “Đương nhiên rồi! Bọn em thân nhau lắm. Đội trưởng, anh nghiêm túc quá, nói chuyện quan trọng thì được, mấy lời trong lòng này, đừng nói là con gái nhà người ta, đến cả em cũng không dám nói bừa với anh đâu. Chưa kể hai người vốn có sự khác biệt mà.”

Vốn có sự khác biệt…

Có sự khác biệt…

Khác biệt…

Diệp Tiêu im lặng một hồi, anh mới từ từ mỉm cười với Mai Bách Sinh, Mai Bách Sinh rụt cổ lại, tự dưng cảm thấy cổ mình lành lạnh.

------ (Lời tác giả)------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp tiêu: Cái gì em cũng nói với người ta, chỉ không nói với anh!

Mai Mai (vui vẻ): bla bla bla…

Diệp Tiêu: cục cưng không vui.

Mai Mai (vẫn hết sức vui vẻ): bla bla bla…

Diệp Tiêu (ánh mắt nguy hiểm): Cái gì cô ấy cũng nói cho cậu nghe nhỉ~

Mai mai (tiếp tục đắc ý): bla bla bla…

Diệp Tiêu: Trời lạnh lẽo, giết heo đi.

Đàm Đàm: Nghe đồn có người nói xấu em? Tại sao cứ có người làm tổn hại thanh danh của em vậy? (Mài dao soàn soạt, đổi dao)

Editor: Xin lỗi mọi người, edit 3k chữ thấy k sao, nhưng 2 bài văn 1k chữ đã khiến bạn sức cùng lực kiệt trong mấy ngày qua. Hên là đã xong r =(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play