Lâm Đàm Đàm cau mày nhìn hai người kia, chẳng lẽ là người quen của Lâm Đàm Đàm*? Dáng vẻ cũng không tệ, nhưng cô không có ấn tượng gì hết.

Thế nên cô chỉ đành gật đầu: “À, chào hai người. Theo nhóm đi, đừng để bị bỏ lại phía sau.” Nhanh đi đi.

Cô hoàn toàn không muốn nhận quen biết gì hết.

Nhưng việc này đương nhiên không đơn giản như cô nghĩ. Một nam một nữ đó cuống lên, người nam còn kéo lấy tay cô: “Đàm Đàm, em đừng như vậy. Anh biết trước đây là do anh không tốt. Anh xin lỗi em mà…”

Hai mắt Lâm Đàm Đàm mở to: Chuyện gì đây? Mấy câu này sao thấy sai sai!

Cô giật tay lại khiến người đó chộp vào khoảng không, nhăn mày hỏi: “Này, anh là ai đó?”

Người nam mờ mịt: “Anh, anh là Chí Hạo nè. Anh là, anh là…”

Gã nói còn chưa hết một câu đã tỏ vẻ mình ngượng ngùng muốn chết. Nữ sinh bên cạnh gã lập tức nói thay: “Lúc trước không phải bạn theo đuổi anh hai mình hả? Anh mình đồng ý rồi, còn định sau kì nghỉ tết Nguyên Đán sẽ nói với bạn mà.”

Lâm Đàm Đàm: “…”

Chủ nhân của thân thể này thật là, tuổi còn nhỏ mà theo đuổi nam sinh gì chứ, không biết sách vở và bài tập quan trọng hơn sao? Còn nữa, xem người này đi, mặt mày uể oải, mệt mỏi như thể đã chịu nhiều đau khổ lắm, vừa nhìn đã thấy vô tích sự, ánh mắt đó là gì đây?

Từ Thấm bước tới: “Người quen?”

Lâm Đàm Đàm quyết đoán lắc đầu: “Không biết.”

Hai anh em Trần Chí Hạo nóng nảy, em gái của Trần Chí Hạo hỏi vặn: “Sao lại không biết? Dù cho bạn với anh hai tôi không thành đôi thì chúng ta vẫn là bạn học mà, còn là bạn tốt nữa. Bạn… bạn quen người tài giỏi thì định bỏ mặc bọn tôi sao?”

Cô ả nhìn tướng mạo lừa người của Từ Thấm, cảm thấy như mình đã hiểu ra điều gì đó, ả âm thầm cắn răng. Hồi trước còn bám đuôi hỏi chuyện về anh mình, dính như cao, muốn vứt cũng không được. Bây giờ gặp được người tốt hơn thì vứt bỏ anh mình! Thật đê tiện!

Ả lập tức tỏ vẻ mình rất oan ức nhưng nỗi oán hận trong mắt ả không thể giấu được Lâm Đàm Đàm, càng không thể gạt được Từ Thấm. Nhìn tên Trần Chí Hạo vừa sốt ruột vừa muốn em gái thay mình ra mặt, ánh mắt Từ Thấm nhìn Lâm Đàm Đàm có chút kỳ lạ, giống như đang nói: Khả năng của nhìn người của em sao thế? Chọc phải thứ người gì thế này?

Lâm Đàm Đàm bực lắm nha, có phải cô chọc đâu chứ!

Cô lạnh mặt, nói:  “Đừng lôi kéo làm quen ở đây nữa, cái gì mà bỏ mặc hay không bỏ mặc? Cùng lắm chỉ là quan hệ bạn bè học chung với nhau thôi mà. Nếu như cô là mẹ tôi hay em gái tôi thì hãy nói những lời này.” Tôi nợ cô hả? Bạn bè thời nay đáng sợ thế ư?

Em gái của Trần Chí Hạo còn muốn nói gì đó, nhưng Từ Thấm đã ngắt lời ả: “Có muốn đuổi kịp hay không đây? Không muốn ở lại thì đi đi.”

Những lời này đương nhiên có lực sát thương cao hơn lời nói của Lâm Đàm Đàm. Hai người Trần Chí Hạo không dám dây dưa nữa, thấy Lâm Đàm Đàm vẫn ôm “ý chí sắt đá” thì đành đuổi theo nhóm người của mình, đi tới tòa nhà công sở.

Bọn họ vất vả lắm mới đến được đây, có phòng ở an toàn, có thể cung cấp thức ăn thì ai mà muốn đi chứ?

Hàng xóm của họ- một bà chị nhiều chuyện lân la hỏi: “Hai đứa quen cô gái kia à? Chị thấy hình như cô ta cũng có địa vị đấy.”

Em gái của Trần Chí Hạo- Trần Thiến Nhã còn đang tức lắm, ả nhìn chị ta, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng, tỏ vẻ bất bình thì thầm với chị ta: “Sao không biết chứ? Cô ta là bạn học của em, có lần cô ta tới nhà em chơi, thấy anh hai em thì một hai đòi theo đuổi anh hai cho bằng được. Cô ta còn tặng quà, mời em ăn cơm để em giúp cô ta theo đuổi anh hai em, đưa cô ta đến trường anh hai để xem anh ấy chơi bóng rổ. Thế mà bây giờ lại trở mặt!”

Chị hàng xóm thấy ả nói như thể mình là người bị vong ân phụ nghĩa thì cảm thấy khinh thường. Làm như anh trai ả tốt lắm, chỉ có con gái nhà giàu mới xứng, có chắc bạn mình theo đuổi anh trai mình không đó? Nhiều nhất chắc là khoe khoang anh trai mình rất tốt với bạn bè thôi. Chưa kể hai ngày nay, hai anh em nhà này còn bám vào nhà họ Triệu ở phía sau họ, đi nhờ xe người ta tới Dương thị mà.

Nhà họ Triệu có tiền, con gái nhà họ Triệu kia cũng rất thích Trần Chí Hạo.

Kết quả cả nhà người ta căn bản không thèm quan tâm tới hai người này.

Trần Thiến Nhã còn nói: “Cô ta và anh hai xém chút nữa là thành đôi rồi, bây giờ lại vờ vịt như thế, chắc là theo người khác rồi chứ gì.’

Nếu không thì sao? Người ta không vươn lên chẳng lẽ cứ nhớ mãi không quên ông anh trai vô dụng của cô hả?

Chị hàng xóm thấy Trần Chí Hạo cứ trưng cái mặt phẫn hận như bị vợ bỏ, nhém chút cười ra tiếng, nhưng chị ta cũng cảm thấy hơi tiếc. Nếu hai anh em này có thể ôm đùi, biết đâu mình có thể dính chút hào quang?

Lâm Đàm Đàm không thèm nhớ đến hai người kia, chỉ có chút bực mình, bực xong thì thôi.

Nhưng cái tin vịt “bạn trai cô xuất hiện” đã được tung ra, giống như có cánh truyền khắp nơi, làm hại tối đó Giang Hiểu Thiên cũng chế nhạo cô.

“Anh thấy rồi nhá. Chỉ là một thằng công tử bột, bộ mặt cũng tạm, trên người không tới hai cân thịt. Sao em thích nó được hay vậy?” Vì cái đề nghị bạo cúc kia mà Giang Hiểu Thiên cảm thấy Lâm Đàm Đàm là đồng đạo, cho rằng cô rất hợp khẩu vị của anh ta, coi cô là bạn tốt nhà mình, nói chuyện cũng không kiêng dè gì hết.

Lâm Đàm Đàm đen mặt: “Haiz, chỉ là trước kia em còn chưa hiểu chuyện.” Cô không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Lúc này, những người ra ngoài từ lúc sáng đã trở về, ngoại trừ mấy chiếc xe tải lớn chở vật tư còn có một đội người theo sau. Đó là những người sống sót họ tiện đường mang về, có người chạy xe, có người đi bộ, những người đó đều ở lại tòa nhà công sở. Lâm Đàm Đàm cũng không vào giúp vui, chỉ ở lại Nam Viên, xem xe tải lớn vào kho.

Trên chiếc xe đó có từng túi gạo các loại chất cao như núi, ai nhìn cũng thấy vui vẻ.

Giang Hiểu Tiên vẫn tiếp tục trêu: “Haiz, trước kia em là học sinh, đúng là chưa trải sự đời. Thôi không sao, sau này anh sẽ giới thiệu cho em mấy người đáng tin. Hay em xem đội chúng ta đi, em thích ai? Anh tác hợp cho em nhé, em thấy đội trưởng của anh thế nào?

Lâm Đàm Đàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh đừng nói bậy!”

Sao anh ta lại giống y như Mai Bách Sinh vậy? Họ sợ đội trưởng của mình không lấy được vợ à?

“Sao? Em ghét đội trưởng của bọn anh hả?”

“Ghét cái gì?” Vừa lúc Diệp Tiêu từ xa đi tới, tai anh vẫn còn đang ù do xe tải chạy ầm ầm, không nghe rõ Giang Hiểu Thiên nói cái gì. Anh đến chỗ hai người, nhìn họ bằng ánh mắt nghi hoặc: “Đang nói anh hả?”

“Khụ, khụ khụ.” Giang Hiểu Thiên thấy chính chủ xuất hiện trước mặt, không dám gán ghép mù quáng: “Đâu, đâu có gì. Chuyện là hôm nay có một thằng nhóc tới, nói là trước kia Đàm Đàm theo đuổi nó, em gái của nó còn nói chuyện như kiểu Lâm Đàm Đàm phải nuôi tụi nó. Em thấy thằng đó không được, được cái mã thôi thì dùng thế quái nào được, vừa thấy đã biết là cái loại ăn bám rồi. Muốn tìm đối tượng thì phải tìm người như anh, có bản lĩnh, lại đáng tin.”

Anh ta thuận tay vỗ mông ngựa một cái vang dội.

Lâm Đàm Đàm cảm thấy muốn tìm cái lỗ để chui luôn xuống đất. Sao lại kể cho Diệp Tiêu nghe chuyện ngu xuẩn do chủ cái xác này làm vậy hả? Cô biết đó là chủ nhân của thân thể này, nhưng ai cũng tưởng cô làm hết!

Cô ỉu xìu gượng cười với Diệp Tiêu.

“Ồ.” Diệp Tiêu gật đầu định cứ thế lướt qua. Hai người còn chưa kịp thả lỏng, anh đã lui lại hai bước: “Anh xấu lắm à?”

Nói như kiểu anh xấu lắm vậy.

Giang Hiểu Thiên, Lâm Đàm Đàm: “…”

“Không không, anh rất đẹp trai, rất tuấn tú, rất anh tuấn, sức quyến rũ ngời ngời!” Giang Hiểu Thiên vội nói.

Lâm Đàm Đàm cũng gật đầu như giã tỏi: “Dạ, dạ, đúng đúng.”

Diệp Tiêu: “…” Được thôi, không so đo với hai đứa này chi nữa.

Lâm Đàm Đàm nhác thấy Bạch Trừng đi tới, dây anten trên đầu dựng lên, vội thêm một câu: “Anh Bạch Trừng cũng rất đẹp trai nha. Anh và anh Bạch Trừng mỗi người một vẻ, ngang sức ngang tài.”

Bạch Trừng không hiểu sao lại được tâng bốc: “…” Xem ra hôm nay mọi người đều rất vui vẻ ha.



Ăn cơm tối xong, mọi người quây quần bên nhau, tổng kết thu hoạch hôm nay.

Lâm Đàm Đàm cho biết: Chiến hào rộng ba mét đã đào được một đoạn rất dài, phỏng chừng 2, 3 ngày nữa là có thể đào xong một vòng hoàn chỉnh xung quanh Thiên Hòa Gia Viên, tòa nhà công sở và trung tâm thương mại. Nhóm dị năng giả cũng rất nỗ lực, không bao lâu nữa có thể ra hồn rồi. dien.dan.L3 Q|_|Y [email protected]

Từ Thấm cũng nói đơn giản hôm nay có bao nhiêu nhóm người sống sót đến đây, họ từ đâu đến, số lượng nhiều ít. Còn nói vì bọn họ gần hết đạn nên anh ta đã làm ra một ít vũ khí ném xa tương tự lựu đạn.

Giang Hiểu Thiên nói: Thiết bị theo dõi xung quanh bị zombie phá hư đã sửa xong.

Mai Bách Sinh… Hôm nay Mai Bách Sinh đã khôi phục kha khá, làm công tác hỗ trợ mọi người, giống như Trình Kỳ Nam.

Sau đó, Bạch Trừng cũng cho biết hôm nay bọn họ đã tìm được bao nhiêu vật tư, gạo, bột mì, đủ cho bao nhiêu người ăn trong khoảng bao nhiêu ngày.

Ngày mai bọn họ lại định ra ngoài một chuyến để tìm thuốc, vũ khí linh tinh, cũng không cần nhiều người đi. Họ để lại mấy người lo liệu việc ở đây, lại chọn mấy người thể lực tốt để huấn luyện cơ bản, bồi dưỡng năng lực giết zombie cho những người đó.

Lâm Đàm Đàm nghe xong một lát mới nhớ ra: “Các anh đưa mẹ con Mỹ Quyên về chưa?”

Diệp Tiêu nói: “Lúc bọn anh qua đó, họ đã được người khác cứu rồi.”

“Vậy họ có cùng về không? Không có vấn đề gì chứ?”

“Không sao, người cứu họ có đội ngũ của mình, cũng có điểm dừng chân riêng. Anh đã cho Mỹ Quyên tự chọn nhưng cô ta tin tưởng người kia hơn.” Diệp Tiêu nói: “Nhưng chắc vài ngày nữa những người kia cũng sẽ đến đây thôi.”

Điểm dừng chân mà những người kia chọn không đáng tin cho lắm.

Đúng lúc này, có hai người lặng lẽ rời khỏi tòa nhà công sở  để đến Nam Viên. Trần Chí Hạo do dự hỏi: “Em thấy được không đó?”

Trần Thiến Nhã nói: “Chắc! Chẳng phải Lâm Đàm Đàm kia thích gương mặt của anh à? Hồi chiều thái độ của cô ta như vậy chắc là vì anh không được gọn gàng sạch sẽ. Anh hai, anh phải nghĩ cho kỹ, bây giờ cô ta có năng lực rồi!”

Trần Thiến Nhã nhớ đến chuyện mình nghe được lúc trưa, trong lòng như có một nồi nước sôi ùng ục. Lâm Đàm Đàm thế mà lại là dị năng giả, có hai loại dị năng, còn có quan hệ rất tốt với người lãnh đạo đội ngũ ở đây!

Cô ta giẫm phải vận c*t chó gì không biết!

Ả khinh thường cô, cảm thấy cô trèo lên nhờ người đàn ông kia, nhưng bây giờ xem ra dù có lăn lộn với đàn ông hay không thì cô vẫn có thể sống tốt!

Một cái bắp đùi to đùng bày trước mặt sao có thể buông được? Thế là ả kìm nén sự chán ghét và không cam của mình, khuyên anh trai mình sửa soạn lại một phen, nghe ngóng chỗ ở của Lâm Đàm Đàm, tối đến thì lập tức lẻn sang.

Trần Chí Hạo sửa sang lại quần áo, đây là bộ quần áo sạch sẽ còn lại gã giấu trong balo, chỉ có điều hơi mỏng, bây giờ trời lạnh nên khiến gã run lên cầm cập. Gã lại cầm lấy cái khăn lông ướt miễn cưỡng dùng được để lau đầu, cầm hộp quà trên tay. Lúc lẻn ra khỏi nhà hai anh em họ đã mang theo tất cả những món quý giá, trong hộp là một chiếc vòng tay rất đắt tiền.

Chuẩn bị tâm lý đầy đủ, gã bắt đầu gõ cửa.

Lúc này Lâm Đàm Đàm vẫn còn ở nhà 301 chưa về. Sau khi họ bàn với nhau xong, cả đám bắt đầu háo hức muốn biết không gian của Bạch Trừng lớn cỡ nào, có thể đưa cái gì vào, tối đa chứa được bao nhiêu thứ, vì thế Bạch Trừng chỉ có thể biểu diễn cho họ xem.

Diệp Tiêu nghe được tiếng đập cửa từ cách vách truyền đến đầu tiên, anh nhìn mọi người, sau đó đứng dậy, ra cửa. Nhẹ nhàng không một tiếng động mở cửa ra, đập vào mắt là một thanh niên đang run rẩy đứng trước nhà 302.

Gã không chỉ gõ cửa mà còn bắt đầu nói: “Đàm Đàm, anh biết em ở trong đó. Anh thật khờ. Thật ra… thật ra lần đầu tiên gặp em, anh đã thích em rồi. Nhưng cha mẹ anh không đồng ý cho anh quen em, anh sợ em bị tổn thương nên mới tránh xa em. Món nào em tặng anh cũng giữ kỹ, câu nào em nói anh cũng nhớ rõ. Anh còn dặn Thiến Nhã chăm sóc em trong trường, anh còn thường xuyên hỏi Thiến Nhã tất cả mọi chuyện về em…”’

Diệp Tiêu: “…”

Diệp tiêu khép cửa, khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, muốn chờ coi gã còn nói ra được gì nữa.

------(Lời tác giả)------

Diệp Tiêu: Hơ, có một con heo muốn đến ăn cải trắng nhà mình rồi.

Thay con heo mặc niệm ba giây~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play