Phát hiện này khiến Lâm Đàm Đàm bối rối, cô vò đầu bức tai, tìm kiếm địa chỉ chỗ này ở khắp mọi nơi. Bỗng chốc cô bừng tỉnh đại ngộ, mở điện thoại di động, giải khóa vân tay, đăng ký app bản đồ.

Mấy thứ đồ cổ này khó dùng thật, một đống app, app bản đồ nhìn hoa cả mắt, xong rồi còn phải ấn ấn ấn chọt chọt chọt, nhìn vòng tròn nhỏ trên màn hình cứ xoay mòng mòng, làm người ta sốt ruột chết đi được.

Quay một lúc lâu cuối cùng cũng xác định được vị trí.

“....À.... ờ....” Lâm Đàm Đàm phát hiện mình không biết xem cái bản đồ này, vò đầu bứt tai một hồi cô mới biết mình đang ở khu ký túc xá đại học XX thuộc Dương thị Tấn tỉnh.

Tâm tình của Lâm Đàm Đàm lại bắt đầu loạn lên, đây chẳng phải thành phố mà Diệp Tiêu đang ở sao?

Cô đã nghiên cứu thấu đáo cả cuộc đời của Diệp Tiêu, anh xuất hiện ở đâu vào ngày nào, làm chuyện gì, gây ra ảnh hưởng gì đến mức độ có thể viết ra được vài tấm lịch hoạt động của anh. Vậy nên đương nhiên cô cũng nghiên cứu qua những nơi anh từng xuất hiện.

Ở Dương thị có hai trường đại học, một cái ở phía Nam, một cái ở phía Bắc. Bây giờ cô đang ở đại học phía Nam thành phố, nhưng ngày mai Diệp Tiêu sẽ xuất hiện ở trường đại học phía Bắc thành phố!

Trong đầu Lâm Đàm Đàm bỗng toát ra một câu, trời nam đất bắc, chia ly,.... A bậy bạ! Nghĩ gì vậy? Ở cùng một thành phố thì phải nâng chén chúc mừng đi chứ. Dù một người ở phía Bắc một người ở phía Nam cả nước thì cô cũng phải kiếm một cái máy bay để đánh nhau với zombie phi cầm (Editor: zombie phi cầm= kiểu chim bị biến thành zombie).

.... Ờ mà...hình như cô không biết lái máy bay.

Cô vội vã nghiên cứu đường đi.

Sau đó bắt đầu chuẩn bị hành trang.

Cô từng xem qua một ít công lược, trong đó nói nếu bạn ở thời mạt thế thì phải chuẩn bị một số thứ.

Vũ khí, thuốc, thức ăn, nước uống đều là những thứ không thể thiếu.

Thế là Lâm Đàm Đàm tìm kiếm xung quanh, dao gọt trái cây có tính là vũ khí không? Thuốc cảm cũng là thuốc nhỉ? Thức ăn? Bánh bích quy, bánh mì ngọt, sữa, mì ăn liền, khoai tây chiên, chân gà cay, xí muội, kẹo sữa, táo, chuối tiêu. Lâm Đàm Đàm quét sạch phòng ngủ như đi chợ cũng chỉ vơ vét được một balo thức ăn, trong đó phần lớn còn là những thứ ăn không đủ no.

Đến nước uống, có hai chai nước khoáng. Cô lại dạo một vòng, tìm một cái bình sạch, đổ một ít nước ấm còn lại trong bình nước sôi vào đó.

Tiếp đó cô định chạy đi nhưng phát hiện mình còn đang mặc đồ ngủ đành phải tìm quần áo khắp nơi. Cô phát hiện tất cả quần áo đều nằm trong tủ quần áo đã bị cái giường chặn lại nên cô chỉ có thể hì hục kéo cái giường ra.

Vất vả lắm mới mặc được quần áo, lúc này có hơi lạnh nhưng cô sợ sẽ ảnh hưởng tới hành động của mình nên vứt luôn áo khoác dày, đổi thành áo khoác mỏng. Quần là loại quần jean co dãn, chịu được ma sát. Giày à, cô phân vân giữa ủng nhung chống thấm nước có đế dày, đạp ai nấy đau và giày thể thao thoáng khí. Cuối cùng cô vẫn chọn giày thể thao cho dễ hành động.

Cô còn tìm cho mình một cái nón, vừa hay trong tủ quần áo có một bao khẩu trang, cô đeo một cái, còn lại nhét vào trong balo. Thật ra lúc nãy đánh nhau với zombie cô rất sợ chất nhầy của nó sẽ bắn tung tóe lên mặt mình.

Lâm Đàm Đàm nhảy tại chỗ để làm nóng người, đeo balo lên vai, mở ra cánh cửa gỗ đã hỏng.

Con zombie đầu, thân đứt lìa vẫn nằm ở đó, hành lang thật dài im ắng, có chút tối tăm, khiến lòng người sợ hãi.

Lâm Đàm Đàm cẩn thận bước qua thi thể con zombie kia, ra ngoài. Đi ngang qua một căn phòng ngủ đóng chặt cửa, không biết có phải nó ngửi được mùi người sống của cô hay không, khi cô bước qua cửa phòng 311, “rầm” một tiếng, có thứ gì đó đang va vào cửa từ phía trong, không ngừng tông tới, chắc chắn trong đó là zombie.

Trong phòng 314 lại vang ra tiếng khóc trầm thấp, hẳn là người sống trốn trong đó, không dám ra.

Những phòng khác đều rất yên ắng.

Đúng rồi, hôm nay là tết Nguyên Đán, được nghỉ ba ngày, cũng không có mấy người ở lại trường.

Lâm Đàm Đàm thuận lợi đi tới cửa cầu thang. Lúc xuống lầu, đèn cảm ứng trên đầu đột nhiên sáng lên, dọa Lâm Đàm Đàm sợ nín thở. Tiếp tục nhẹ nhàng bước xuống, nghe được tiếng phá cửa quen thuộc, cô ló đầu ra nhìn, cuối hành lang có hai con zombie đang “ầm ầm” đập cửa một căn phòng, hợp tấu với mấy tiếng thét chói tai truyền ra từ trong đó, tiếng động lớn đến mức cô ở phía này cũng nghe được.

Lâm Đàm Đàm tiếp tục đi xuống lầu 1, vừa quẹo cầu thang, mùi máu tươi và mùi hôi thối đập ngay vào mặt, ở cách đầu kia cầu thang không xa, cửa một căn phòng ngủ mở toang, một con zombie đang cắn xé một cái xác, trên mặt đất tràn lan vết máu tanh tưởi.

Lâm Đàm Đàm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, lúc đó chắc trong phòng có hai người, một người đột nhiên biến thành zombie, người còn lại định trốn, mới mở cửa đã bị hạ gục nhưng vẫn kiên cường bò ra ngoài, cuối cùng bị cắn chết trong tuyệt vọng.

Lúc Lâm Đàm Đàm phát hiện con zombie kia, nó cũng ngẩng đầu “nhìn” cô. Sau đó, nó quyết đoán ném cái xác trên mặt đất đi, miệng còn dính đầy máu người lao về phía Lâm Đàm Đàm.

Lâm Đàm Đàm đột nhiên nhớ đến một hàng chữ cô đã từng xem qua: Zombie sau khi được ăn sẽ tăng mạnh tất cả các thuộc tính, ăn càng nhiều sẽ càng mạnh, có thể tiến hóa sớm hơn.

Con trước mắt tốc độ nhanh hơn con bị Lâm Đàm Đàm đập chết nhiều.

Nhưng Lâm Đàm Đàm không còn là Lâm Đàm Đàm lúc mới thức tỉnh nữa rồi.

Mắt thấy cái thứ khủng bố kia xông tới, cô giơ cây gậy trên tay lên cao, sau đó vung thật mạnh như đánh quả bóng chày đang bay tới.

Con zombie bị đánh bay, đầu đập vào bức tường bên cạnh sau đó trượt xuống cầu thang dẫn xuống hầm.

Lâm Đàm Đàm nhìn lướt qua, thấy lầu 1 không còn con zombie nào khác thì không có ý định buông tha con zombie kia. Cô đuổi theo nó, vừa hay bên cạnh có một chiếc xe đạp bị khóa, cô tóm lấy chiếc xe đặt lên lưng con zombie vẫn còn chưa kịp đứng dậy, dùng châm giẫm lên lốp xe, một gậy lại một gậy đập bể đầu nó.

Dùng gậy với tư thế này hơi tốn sức, cô thuận tay vác bình chữa cháy đỏ tươi gần đó lên.

Cảnh này vô cùng máu me bạo lực.

Cuối cùng, cái đầu cứng rắn nhưng quá giòn bị cô đập nát, cô “lục lọi” một phen, lại phát hiện một viên tinh hạch.

Viên này…. Màu vàng?

Lâm Đàm Đàm sửng sốt, đây là hệ gì? Cô tìm hiểu thử thì ngạc nhiên thay đây là kim hệ? Tinh hạch kim hệ không phải màu trắng à?

Đúng rồi, màu sắc tinh hạch trước và sau mạt thế không giống nhau.

Đột nhiên Lâm Đàm Đàm thắng lưng, dùng khăn tay bọc lấy viên tinh hạch kim hệ dơ bẩn, nhanh chóng xoay lưng lại. Một con zombie máu chảy đần đìa, cổ sắp đứt lìa lung lay xuất hiện ở đầu cầu thang.

Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu nhìn nó một hồi, sau đó vẫy tay: “Mày xuống đây đi.”

“Ô! Ô!” Zombie nọ ngu xuẩn gào lên, xiêu xiêu vẹo vẹo bước tới một bước, sau đó té xuống cầu thang.

Mới thành zombie mà đòi xuống cầu thang à?

Lâm Đàm Đàm giơ bình chữa cháy đập nó một cú khiến cái đầu đã sắp rớt của nó rơi ra luôn. Cô lại lần mò trong đầu nó một hồi, thất vọng phát hiện không có tinh hạch.

Chắc là thời gian quá ngắn, còn chưa kịp hình thành.

Đang định rời khỏi, cô phát hiện ra thùng chữa cháy bên kia có một cây rìu chữa cháy to bằng cả cánh tay.

Hàng ngon!

|) D, |_ q D Cô dùng bình chữa cháy đã biến dạng đập vỡ cửa tủ bằng kính, lấy rìu chữa cháy ra, nó rất nặng. Từ đó, bình chữa cháy và gậy đã bị bỏ rơi, cô vác theo rìu chữa cháy xinh đẹp hùng hổ rời khỏi ký túc xá.



Ra khỏi ký túc xá, phía trước là một bãi cỏ. Lúc này, có mấy con zombie mặc đồng phục bóng rổ đang lang thang trên sân bóng rổ bên phải, cửa lớn số 1 của ký túc xá ở ngay trước mắt. Lâm Đàm Đàm đang định đi về hướng kia, đột nhiên có mấy người sống chật vật từ bên ngoài vọt vào, phía sau ít nhất có hơn mười con zombie bám theo.

Zombie trong sân bóng rổ cũng bị kinh động, lao thẳng vào lưới phòng hộ. (Editor: thường thì mấy sân bóng sẽ giăng lưới phòng hộ để tránh trường hợp bóng văng ra ngoài trúng người đi đường)

Lâm Đàm Đàm lập tức xoay người chạy về hướng ngược lại, trong ký ức mơ hồ mà cơ thể này để lại, cộng với vừa nãy cô thấy rõ ràng trên điện thoại thì chạy theo hướnng này, qua mấy tòa ký túc xá là cửa lớn số 2.

Vừa đi qua một tòa ký túc xá, cô nghe thấy...

“A, bạn ơi, cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với!” Trên ban công lầu 2 của một tòa ký túc xá, ba nữ sinh đang gào lên, một đám khóc la om xòm, chắc là đám người trong căn phòng bị hai con zombie tông cửa ban nãy.

Các cô ấy vội càng cầu cứu là lẽ  thường tình nhưng kêu to như vậy, zombie lang thang trong ký túc xá cũng lao hết về hướng này.

Lâm Đàm Đàm ngay lập tức chạy nhanh hơn, tiếng kêu cứu sau lưng biến thành những tiếng chửi rủa gay gắt. Lâm Đàm Đàm mắt điếc tai ngơ, ba nữ sinh, nếu dùng đúng cách cũng không phải không thể đánh bại hai con zombie, không được nữa, nếu thật sự muốn ra ngoài thì chỉ cần dùng quần áo, khăn trải giường buộc thành một sợi dây rồi leo xuống, lầu hai cũng đâu cao mấy đâu. Chỉ biết than trời oán đất đứng đó chờ chết thì trách ai được?

Đâu như Diệp thần của mình, gặp nguy không loạn, kiên cường bất khuất, dù trong tình huống nào cũng không bỏ cuộc, sáng tạo biết bao kỳ tích tìm đường sống trong chỗ chết.

Nhớ đến idol nhà mình, Lâm Đàm Đàm lại cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, đau đớn bên trân trái cũng biến mất, sử dụng tốc độ nhanh nhất.

Lúc này đã qua 3 giờ rưỡi, cách lúc mạt thế vừa bắt đầu không tới hai tiếng đồng hồ, hành động của zombie vẫn còn chậm chạp, những con zombie đang lang thang vô định vừa phát hiện Lâm Đàm Đàm thì cô đã chạy xa rồi. Thuận lợi chạy ra cửa lớn, cửa sắt khép một nửa, bên ngoài có hai con zombie.

Một con mặc quần áo màu lam, trên quần áo còn viết thức ăn ngoài gì đó. Một con nữ zombie tóc dài, trên tay còn cầm hộp đồ ăn mới mua.

Hai con....

Lam Đàm Đàm lau lớp mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn sau lưng, cô chạy quá nhanh nên những con zombie kia còn chưa kịp đuổi tới.

Cô khẽ cắn môi, nhẹ nhàng áp sát, cầm lấy khóa sắt trên cánh cửa, khóa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play