Bên ngoài, Bạch Trừng đang chờ hai người nói xong, trong lòng vẫn còn nhớ đến tin tức ban nãy.

Diệp Tiêu không thể điều hòa mâu thuẫn với phía thủ đô, vậy bọn họ càng không cần kiêng nể, đã đến lúc phải ra quyết định rồi.

Anh ta còn định sẽ quan sát vẻ mặt của Diệp Tiêu để nói chuyện nghiêm túc với anh. Sau đó, cửa mở ra, Lâm Đàm Đàm sầm mặt ra khỏi phòng. Ừm… vẻ mặt không đúng lắm, anh ta còn chưa lên tiếng Lâm Đàm Đàm đã nói trước: “Bạch Trừng, lần trước khi em bị mất máu anh có cho em thuốc nước bổ sung nhỉ? Diệp Tiêu cần dịch bồi bổ, nguyên liệu nấu ăn bổ máu nữa, anh ấy cần bồi bổ ngay.”

Bạch Trừng kinh ngạc, anh còn tưởng Diệp Tiêu xảy ra chuyện gì, nhìn ra phía sau cô lại thấy Diệp Tiêu vẫn khỏe, vẻ mặt còn có mấy phần ngượng ngùng.

Bạch Trừng chớp mắt, chỉ biết nghe theo: “Có.”

Sau đó, Diệp Tiêu bị truyền dịch.

Trong phòng lớn, trừ những người trực ca đêm, những người khác đều tập trung tại đây, nói nhỏ với nhau hoặc nghỉ ngơi. Ở một góc tường, có một người đàn ông mặc đồ đen, dáng cao cao, mặt tái nhợt, gương mặt được lau sạch sẽ, trên bàn tay có kim châm, từng giọt nước thuốc theo dòng máu  chảy vào trong cơ thể. Anh bị cưỡng chế chỉ có thể ngồi hoặc nằm, một khi muốn đứng dậy sẽ bị cô gái nhỏ trừng mắt nhìn qua như một bà quản gia.

Lúc đó anh chỉ có thể ngượng ngùng ngồi lại.

Bạch Trừng đang nấu cháo cạnh đó, táo đỏ, đậu đỏ, nhãn, gạo nếp, cái gì có thể bổ máu đều bỏ vào hết, một tô hỗn hợp được nấu kỹ, giống như anh tâ không hề thấy dáng vẻ lúng túng của bạn tốt.

“Đúng rồi.” Bỗng dưng Bạch Trừng nói: “Chúng ta nướng thịt đi? Anh có thịt bò tươi này, thịt bò bổ huyết.”

Sau đó, anh ta lấy từ không gian ra một miếng thịt bò lớn còn dính máu đỏ rực, tiếp đó là cắt nhỏ, tẩm ướp rồi cho lên lửa nướng. Cả đám người đang định nghỉ ngơi đều không nghỉ, ai cũng kích động, dù bình thường cũng có thịt ăn, ăn thịt bò ngon khó kiếm à. Lúc nãy mọi người chỉ gặm chút lương khô,  giờ được ăn miếng bò nướng đương nhiên là tốt rồi!

Mọi người hỗ trợ nhau, động tác liền mạch, chỉ một lúc sau mùi thịt đã bay bay khắp phòng khiến người ta thèm chảy dãi. Lâm Đàm Đàm hào hứng đứng xem, đám thịt nướng ra lò đầu tiên cô được chia liền hai miếng.

Cô cười tủm tỉm nhận thịt, không có dao nĩa nên dùng dị năng cắt chúng thành miếng nhỏ, dùng tăm ghim cho Diệp Tiêu một khối, mình cũng ăn một miếng. Thịt bò non mềm, nhấm nuốt hoàn toàn không phí sức, dầu trơn chảy ra, miệng đầy mỡ cũng không thấy ngấy, hương liệu cũng nêm vừa đủ, có hơi nhạt nhưng hòa với thịt bò thơm ngon, nếu có thêm nước sốt thì tuyệt hảo.

Lâm Đàm Đàm hơi tiếc nuối, vừa chia một miếng thịt cho quân đoàn động thực vật biến dị vừa hỏi Diệp Tiêu: “Ngon không?”

Diệp Tiêu nếm một lúc: “Quá mềm.”

Lâm Đàm Đàm lườm anh, đàn ông chỉ biết há mồm to để ăn thịt đúng là chả biết hưởng thụ sự non mềm tuyệt vời của thịt bò.

Vì thế, đợi đến khi nhóm thịt thứ hai ra lò, cô lấy khối thịt già nhất cắt cho Diệp Tiêu: “Này, nếm thử xem.”

Diệp Tiêu nhìn một lát, cảm thấy miếng này là do ai đó nướng khét rồi, trông vừa khô vừa cong quéo lại. Anh im lặng cắn, lặng lẽ ăn.

Lâm Đàm Đàm nheo mắt ngồi xếp bằng bên cạnh anh, mâm đặt trên đùi, chia anh một miếng cô một miếng, đương nhiên cô vẫn ăn mấy miếng non mềm. Ăn thịt xong cháo cũng đã chín, dị năng giả hệ hỏa nấu rất nhanh, cháo cũng đã mềm nhuyễn ra hết.

Cô ăn một chén, thấy Diệp Tiêu ăn xong liền nói: “Tốt, ngủ đi, nằm xuống.”

Diệp Tiêu nhìn cô, nghe lời nằm xuống, anh không nghĩ mình có thể ngủ, đau nhức cả người thật không dễ chịu, dù anh đã thích ứng với nó đến mức mặt không đổi sắc nhưng không có nghĩa là anh có thể xem nhẹ nó.

Quả nhiên, anh nhắm mắt nhưng thật sự không ngủ được. Lâm Đàm Đàm luôn chú ý đến anh, thấy mắt anh cứ đảo tới đảo lui, cô đến gần nhỏ giọng hỏi: “Anh không ngủ được à?”

“Ừm.”

Ngủ không được không tốt cho dưỡng thương, Lâm Đàm Đàm cau mày ngẫm nghĩ, lát sau, Diệp Tiêu cảm giác trên trán mình đặt một bàn tay, năng lượng ôn hòa chậm rãi tràn đến.

Anh mở mắt ra: “Em...”

“Chỉ có thể thử cách này, anh thả lỏng đi, đừng chống cự, nhắm mắt lại.”

Cô trầm giọng, tiếng nói dần trở nên xa xăm, ý thức của Diệp Tiêu dần chìm xuống, như sa vào một giấc mộng ngọt ngào, nhanh chóng ngủ sâu.

Lâm Đàm Đàm vui vẻ, thật sự dùng được này. Cô nhếch môi cười, ánh mắt dịu dàng. Cô đã dùng kỹ năng điều dưỡng của mình để đưa Diệp Tiêu vào giấc ngủ, phương pháp này cô đã dùng trên người anh lúc ở Dương thị, hiệu quả rất tốt nhưng sau này lại không dùng nữa.

Chỗ hai người rất tối, Lâm Đàm Đàm lại là con gái nên không có mấy nnguowif nhìn qua đây, đợi đến khi Bạch Trừng đến đổi thuốc nước mới phát hiện anh đã ngủ say.

Anh ta kinh ngạc, tính cảnh giác của Diệp Tiêu rất cao, bình thường dù đã ngủ nhưng có người tới gần anh không thể nào không phát hiện, càng đừng nói bây giờ họ đang ở ngoài, bên ngoài lúc nào cũng có tiếng của zombie và dã thú.

Anh nhìn sang Lâm Đàm Đàm, im lặng ngồi xuống.

Một đêm bình ổn trôi qua, Lâm Đàm Đàm cả đêm không ngủ, đợi đênns khi bên ngoài dần sáng, mọi người lục tục tỉnh lại, bắt đầu ăn sáng.

Bữa sáng có cơm tẻ mới nấu, mùi cơm thơm nức bay ra, Lâm Đàm Đàm mở mắt, rút tay từ trên trán Diệp Tiêu về, cử động bả vai tê mỏi.

Cô sờ lên quần áo Diệp Tiêu, vốn nghĩ vẫn sẽ sờ được máu đặc quánh nhưng lại bất ngờ phát hiện quần áo của anh đã khô, nói đúng ra là cứng lại, tất cả đều đã thành máu đọng.

Cô ‘ồ’ lên, định cởi áo anh ra xem anh có còn xuất huyết hay không thì tay đã bị đè lại.

Diệp Tiêu mở mắt ra, Lâm Đàm Đàm hỏi: “A, anh tỉnh nhanh vậy?”

Ánh mắt Diệp Tiêu cực sáng, anh ngồi dậy, trầm giọng cười: “Không nhanh dậy sẽ bị em cởi đồ mất.”

“...” Sao lại nói vậy chứ, lúc trước ở trên thuyền không phải là hết cách hay sao? Lâm Đàm Đàm ra vẻ nghiêm trang: “Bây giờ em là bác sĩ, đừng nói mò.”

Cô cẩn thận quan sát anh: “Khôi phục thế nào rồi?”

“Anh khỏe lắm, tối qua nghỉ ngơi nhiều nên khôi phục còn nhanh hơn dự đoán của anh.” Nói không hề khoa trương, lần đầu tiên tỉnh lại, Diệp Tiêu lại cảm thấy tinh thần thoải mái, cảm giác suy yếu và đau đớn trên người đã giảm đi một nửa, cảm giác đầy sức sống, cũng đã có thể dùng dị năng: “Đàm Đàm, may mà có em.”

Lâm Đàm Đàm nheo mắt cười: “Biết thế thì tốt, phài làm việc và nghỉ ngơi theo lời của bác sĩ, em rất chuyên nghiệp.”

Diệp Tiêu chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Anh đi xem.”

“Được.”

Diệp Tiêu đứng dậy, đến gần cửa sổ, mọi người trong phòng chào hỏi anh, bọn họ không biết anh bị tổn thương chỗ nào, nhưng thoạt nhìn... hình như đã khôi phục rồi hả?

Diệp Tiêu gật đầu chào mọi người, đến bên cửa sổ vạch màn ra, ánh sáng lờ mờ tiến vào, tường vây bên ngoài đã được gia công cao đến tận lầu ba, bọn họ đang ở lầu bốn, vẫn có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Liếc mắt nhìn, có không ít zombie trắng nhợt phờ phạc, chúng bị bức tường cao bóng loáng ngăn lại nên chỉ có thể bồi hồi bên ngoài, không nghĩ ra cách.

Mật độ zombie chi chít đên đáng sợ, nhưng đối với hơn hai mươi người bọn họ thì chả thấm vào đâu, càng đừng nói Diệp Tiêu bây giờ đã dùng được dị năng, không phải một phế nhân như lúc trước, anh chỉ nhìn một lát mà trong lòng đã có tính toán.

Lâm Đàm Đàm nhìn bóng lưng anh, vuốt lại tóc, chạm phải một cái đầu lộn xộn, cô khều chuột đồng nhỏ: “Đưa lược cho chị.”

Chuột đồng nhỏ hộc ra một chiếc lược, cô chải đầu, sau đó lấy ra một chiếc khăn lông, đặt trên tay một lát, chiếc khăn khô đã thành ướt, ở các góc còn nhỏ nước xuống. Cô dùng khăn lông lau mặt, về phần đánh răng thì chỉ có thể nhịn.

Chỉnh trang bản thân xong, mang giày, vừa định dọn dẹp chăn đệm đã thấy chỗ Diệp Tiêu từng tin có in một vết máu hình người, trông thật dọa người, mấy con chuột biến dị còn vây quanh nhìn cái dấu vết đó với vẻ hiếu kỳ, còn chạy vòng vòng tới lui.

Lâm Đàm Đàm gãi mặt, chăn này cũng không thể dùng nữa, thôi cứ ném luôn ở đây rồi đến chỗ Diệp Tiêu cùng nhìn ra bên ngoài: “A, nhiều zombie ghê.”

“Không cần lo, đều là zombie cấp thấp.”

Trong phòng hơi buồn, Lâm Đàm Đàm thuận tay mở cửa sổ, kết quả là một luồng hơi thở hôi thối ùa vào. Cô vội vàng đóng cửa lại, khóc thầm trong lòng, hôm qua đâu có thấy khó ngửi vậy đâu.

Diệp Tiêu nhìn phản ứng của cô, anh thả ra một luồng gió thay đổi không khí trong phòng, sau đó lấy một quả xoài chín mọng từ chỗ Bạch Trừng, kêu cô cầm trên tay ngửi.

Lâm Đàm Đàm ngượng ngùng: “Ấy, em cũng đâu yếu ớt như vậy.”

Diệp Tiêu xoa đầu cô: “Em không yếu, anh đang bảo vệ bạn gái kiêm bác sĩ của mình thôi.”

Lâm Đàm Đàm vui vẻ mỉm cười, ôm quả xoài nồng đậm hương thơm kia, hậu quả là thấy thơm quá nên không nhịn được mà ăn luôn.

Diệp Tiêu: “...” Cô ấy vui là được.

Sau bữa sáng, Diệp Tiêu kêu mọi người ngồi lại, bàn xem lát nữa phải làm sao để đột phá vòng vây, sau đó nên đi đường nào để trở về. Lâm Đàm Đàm cầm cơm nắm Diệp Tiêu đưa cô, vừa ăn vừa nghe. Nghe một lát cô phát hiện mỗi người đều đã có việc của mình, không có chuyện của cô nên cũng không nghe nữa, cô vô cùng tập trung chiến đấu với trứng muối và lạp xưởng trong cơm nắm.

Cơm nước xong trời cũng đã sáng hẳn, mọi người thu dọn mọi thứ rồi xuống lầu, Lâm Đàm Đàm đưa đám động thực vật biến dị lên xe tải nhỏ, đóng cửa lại, sau khi gật đầu với Diệp Tiêu liền hủy đi tường vây bên ngoài.

Zombie bên ngoài lập tức tràn vào, nhóm dị năng giả nâng tay liền giết, thấy đám zombie ngã quỵ thành phiến, những dị năng giả này đều ở cấp ba, đám zombie hành động chậm chạp này là cấp một, mấy con biết chạy có thể là cấp hai, nhiều lắm chỉ có mấy con cấp ba mới thức tỉnh dị năng, dùng dị năng còn chưa thành thạo, vốn không phải đối thủ của nhóm dị năng giả, bị giết gọn gàng, nhanh chóng.

Trước thực lực tuyệt đối, vốn không cần kế hoạch quá chặt chẽ, chỉ cần một chữ ‘giết’ là xong.

Lâm Đàm Đàm đã an vị treenn xe từ lúc mọi người chém zombie, chờ đến khi thi thể phủ kín sân, Diệp Tiêu dọn thi thể qua, mở ra một con đường. Mọi người lên xe, xe chạy ra theo thứ tự, dọc đường càn quét, những thứ bị vất lung tung trên đất bị hất tung lên không trung.

Đường vòng về căn cứ đầy gập ghềnh, Lâm Đàm Đàm đi rồi lại ngừng, hở chút còn phải đi thêm đường vòng, trong xe buồn ngủ, Diệp Tiêu vẫn ngồi bên người cô như cũ, anh để cô dựa đầu lên vai mình: “Muốn ngủ thì ngủ một lát đi.”

Cơ thể anh bây giờ không còn dễ vỡ nữa, Lâm Đàm Đàm an tâm dựa lên nhưng chưa dựa được bao lâu xe đã phanh gấp, Lâm Đàm Đàm xém cụng đầu, Diệp Tiêu ôm chặt cô, phía trước truyền tới iếng kêu hét thê thảm.

Lâm Đàm Đàm mở mắt, nhìn phía trước, chỉ thấy một cái đuôi xe, sau đó có tiếng người dồn dập truyền ra từ máy truyền tin: “Đội trưởng Diệp, có hổ! Là hổ biến dị!”

Lời chưa dứt đã nghe thấy tiếng hổ gầm ập đến, sau đó xe phía trước bị đóng băng, ‘bùm’ một tiếng, một cái bóng màu bạc nhảy lên, sau đó nằm sấp trên mui xe phía trước, mui xe bị ép đến hơi lõm xuống.

“Gràoo—” Đó là một con bạch hổ, trên nền lông trắng còn có mấy đường vân đen, tràn ngập dã tính, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Lâm Đàm Đàm nhíu mày, cô đột nhiên nhớ tới lúc trước đại đội Chính Dương của họ cũng từng chạm mặt hai con hổ biến dị, một con trong đó còn có dị năng hệ băng.

Nghe nói chúng là hai con hổ biến dị rất mạnh nhỉ.

Mà lúc này, trên miệng bạch hổ còn có vết máu đỏ tươi, kết hợp với tiếng kêu thê thảm vừa nghe được, thứ nó cắn hiển nhiên là con người.

Bạch hổ há to mồm, một ngụm không khí màu trắng mờ mịt trào ra, đó chính là hơi thở băng hàn có thể đông cứng chiếc xe.

Lâm Đàm Đàm không hề do dự khoác tay, một luồng hồng quang phá vỡ kính cửa sổ, khi rời khỏi xe liền biến to ra, thành một hỏa cầu lớn, lao về phía miệng của bạch hổ.

Bạch hổ lập tức biết đó là lửa mà nó ghét nhất nên ngậm miệng lại ngay, quay người vẩy đuôi.

Chiếc đuôi hổ đánh hỏa cầu ngược về, mắt thấy sẽ đập lên xe, Lâm Đàm Đàm nắm tay lại, hỏa cầu tắt lửa.

Bạch hổ không giành được chỗ tốt, phản ứng đầu tiên của nó khi đối mặt với hỏa cầu là dùng đuôi đón, nhưng lúc đó nó đang có một ngụm hàn khí đang trên đà phóng đi, ngậm miệng lại khiến nó bị nghẹn, thân mình khựng lại một chút, chỉ một chút như vậy, một mũi khoan không khí đã hình thành rồi đâm vào tai nó, bất ngờ không kịp phòng ngự, nó kêu lên rồi ngã từ mui xe xuống, bị hai dị năng giả nhào tới bắt lại.

Mũi khoan là do Diệp Tiêu tạo ra, anh xuống xe, Lâm Đàm Đàm cũng theo xuống, đến gần để xem con bạch hổ kia.

Nó to hơn hổ bình thường nhiều, lông trắng trên người nó từng cây đều bén nhọn như kim, công kích thông thường không thể công phá được tầng phòng ngự này, Diệp Tiêu lại tấn công vào tai nó, đối với nó, tai và mắt đều là nhược điểm. Con mắt là nhược điểm quá rõ ràng nên nó sẽ có phòng bị, lỗ tai sẽ dễ tấn công hơn.

Giờ phút này, con hổ đang nằm trên đất, bụng phập phồng, lỗ tai chảy ra máu tươi, cổ họng nó vẫn còn quanh quẩn tiếng gầm gừ, trong đôi mắt tràn đầy thú tính hung hãn.

“Đội trưởng Diệp, xử lý nó thế nào?” Người bắt nó hỏi.

Diệp Tiêu nhìn về phía Lâm Đàm Đàm: “Em muốn nuôi không?”

“...” Lâm Đàm Đàm câm nín, nhìn cô giống người thấy sinh vật hoang dã là muốn nhặt về nuôi à?

Cô cũng có chọn lựa mà?

Cô lắc đầu: “Nó ăn thịt người mà? Em không nuôi những thứ ăn thịt người, em không thích.”

Diệp Tiêu: “Vậy em thích loại nào?”

“Thì là hợp mắt á?”

Diệp tiêu đưa mắt nhìn mấy con chuột và ngỗng ngốc, hiểu rồi, cứ chọn theo kiểu ngốc ngốc dễ thương là được, khá hợp với cô.

Vừa lúc này, những người khác đã đưa người bị thương về, người này là người đã phát ra tiếng kêu thảm thiết ban nãy, đã bị hổ gặm mất một chân, trên người còn bị cào mấy chỗ, ruột muốn rơi cả ra, đang hấp hối, nếu không phải con hổ bị họ hấp dẫn thì anh ta đã sớm mất mạng.

Diệp Tiêu nói: “Giết hổ mang về, còn người này...”

Diệp Tiêu nheo mắt, giữ chặt Lâm Đàm Đàm: “Khoan hẳn vội.” Anh nhìn người bị thương, người nọ nhìn thấy anh liền biến sắc mặt.

Diệp Tiêu hỏi: “Anh biết chúng tôi?”

“Tôi, tôi...”

“Anh không phải là người trong căn cứ?” Diệp Tiêu ngồi xuống, móc ra một thanh mã tấu, một băng đạn từ trên người của người nọ: “Những thứ này là do nhà máy quân sự công nghiệp sản xuất, quân khu thủ đô, anh là người từ thủ đô?”

Người bị thương lắp bắp, mấy thứ này là anh ta lấy được từ một người khác.

Diệp Tiêu không để ý đến lời giải thích của anh ta, tiếp tục soát người, thủ pháp của anh rất chuyên nghiệp, nhanh chóng tìm ra một tờ giấy chứng nhận của căn cứ bị nhuốm máy trong nội y của anh ta. Vừa mở ra, mấy hàng chữ đã đập vào mắt khiến đồng tử anh co lại, Lâm Đàm Đàm đến gần xem, cũng lắp bắp kinh ngạc: “Phi công Thần Cơ? Thần Cơ!”

Cô nhìn người bị thương nọ, trông rất bình thường, thế mà lại lái chiếc Thần Cơ kia?

Trong mắt cô lập tức hiện ra vẻ đồng tình, Thần Cơ sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ, người khác có thể ngồi một chuyến, hai chuyến, chưa chắc sẽ ngồi đúng lúc nó sẽ nổ mạnh, phi công thì nhất định phải chết sống cùng với phi cơ.

Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên sắc bén, anh nhìn người bị thương: “Anh là người của Mẫn Duyên Đức? Anh là người phụ trách tiếp ứng đám người Đinh Cẩm Ba? Anh còn ở lại đây?”

Anh đã sớm biết sự tồn tại của Thần Cơ từ Phạm, cũng cho người đi tìm nhưng vẫn tìm không thấy, còn tưởng nó đã rời khỏi khi gặp chuyện gì đó, không ngờ người này vẫn còn ở đây, anh ta muốn làm gì?

Người nọ vẫn ngậm chặt miệng, trông có vẻ rất kiên cường.

Bạch Trừng nói: “Trông anh ta không ổn lắm, chắc là ra ngoài kiếm ăn. Nếu anh ta vẫn phải giữ chiếc Thần Cơ thì bán kính hoạt động chắc phải xung quanh Thần Cơ, nó ở ngay gần đây.”

Anh ta vừa nói vừa để ý phản ứng của người nọ, thấy vẻ mặt người nọ có một chút biến hóa nhỏ liền liếc sang Diệp Tiêu, anh ta đã nói đúng.

Bạch Trừng vừa định hỏi lại, người nọ đã trợn ngược mắt ngất đi.

Được rồi, bị thương quá nặng dẫn đến mất quá nhiều máu, hôn mê cũng là chuyện bình thường.

Lâm Đàm Đàm không nhịn được phải chọc Diệp Tiêu: “Người khác mất quá nhiều máu sẽ choáng váng, ai như anh chảy máu như máu giả á.”. ngôn tình tổng tài

Diệp Tiêu:...

Tạm thời không thể hỏi, họ cũng không đủ người, chỉ có thể ghi nhớ địa điểm này, quay về sẽ tìm cách đến lấy chiếc Thần Cơ bí ẩn.

Sau khúc nhạc đệm này, tất cả những chuyện diễn ra sau đó thuận lợi hơn, đến chiều, họ an toàn về tới căn cứ. Lữ Kiếm Bình chờ trong đại viện nhận được tin tức trước tiên, vừa thấy Diệp Tiêu xuống xe đã ra đón chào, liên tục tỏ ý mình không biết chuyện về cuộc ám sát.

Diệp Tiêu tin tưởng lời ông ta nói, tất cả đều là âm mưu của Hàn Anh, hoàn toàn không liên quan gì đến Lữ Kiếm Bình, anh còn nói mấy lời trấn an Lữ Kiếm Bình rồi mới nhắc đến chuyện thi triều.

“Thi triều?” Lữ Kiếm Bình ngơ ra.

“Đương nhiên.” Diệp Tiêu nói: “Dù bốn chiếc cầu băng qua sông đã bị hủy nhưng thi triều đi đường vòng vẫn có thể đến được đây, chúng ta chỉ đang tranh thủ thêm nhiều thời gian, nguy cơ vẫn chưa cận kề.”

Lữ Kiếm Bình đã phiền muộn vì chuyện của Hàn Anh từ hôm qua đến nay, đâu còn nhớ gì tới thi triều? Biết bốn chiếc cầu bị hủy, coi như chuyện tạm xong, lúc này bị nhắc nhở mới tỉnh táo lại: “Ý cậu là?”

“Ý tôi là trước khi thi triều đến gần căn cứ, chúng ta sẽ cố gắng giảm thiểu lực lượng của chúng hết sức có thể...” Diệp Tiêu vừa đi vừa bàn bạc với Lữ Kiếm Bình. Lâm Đàm Đàm tròn mắt nhìn anh, nghiến răng ken két, nếu cô còn là bác sĩ điều dưỡng thì đây chính là loại bệnh nhân mà cô chúa ghét, nhất định phải liệt vào đối tượng cô không nhận.

Nhưng bây giờ người ta đang bàn việc gấp, cô không thể phá hoại.

Cô quay về phòng nhỏ trên sườn núi của mình.

Tắm rửa sạch sẽ cho bản thân và đám động thực vật biến dị xong, cô ngồi bên bờ ao, nhìn mọi người đang làm việc ở khu gieo trồng bên dưới. Nhìn một lúc thì ngủ luôn trên ghế, nhưng ngủ được một lát cô bỗng bừng tỉnh.

Vẫn là giấc mơ đó, trong làn nước đen tuyền, cô không tìm thấy Diệp Tiêu, sợ hãi cùng cực, loại cảm giác khủng hoảng kinh khủng kia vẫn còn quanh quẩn dưới đáy lòng. Cô có chút buồn bực. Có nhầm không vậy? Thật sự để lại ám ảnh rồi?

Cô xoa đầu, lại thấy có người được điều đến đại viện, hình như sắp ra ngoài làm việc, cô ở chỗ này khá cao, có thể thu rất nhiều nơi ở đại viện vào trong mắt nên có thể thấy rõ rất nhiều hướng đi.

Vội vã đi làm gì thế?

Thật ra không chỉ có đại đội Chính Dương, người của Lữ Kiếm Bình cũng ra quân, hơn nữa quyền chỉ huy còn giao cho đại đội Chính Dương, lần hành động này chỉ có một mục đích, tìm hiểu hướng đi của thi triều.

Bên phía Lữ Kiếm Bình, có mấy thuộc hạ của ông ta không thể hiểu rõ: “Thủ trưởng, những 3000 tinh anh lại giao hết vào tay Diệp Tiêu....”

Lữ Kiếm Bình phẩy tay: “Bây giờ chúng ta đang cùng chung mục tiêu kháng thi triều, cậu ta sẽ không làm chuyện dư thừa, anh phải tin tưởng cậu ta.”

Bọn thuộc hạ nhìn nhau, thật không rõ tại sao ông ta lại tin tưởng Diệp Tiêu đến vậy, Lữ Kiếm Bình cười nói: “Các anh biết tại sao cả đám bên thủ đô lại muốn gây sự với Diệp Tiêu không?”

Bọn thuộc hạ: “?”

“Bởi vì họ không tin tưởng cậu ta, vốn có thể đồng tâm hiệp lực, vì không tin tưởng mà đẩy cậu ta ra xa, thậm chí còn trở thành bên đối lập, đây không phải tự tìm đau khổ à?” Lữ Kiếm Bình cười: “Lần này Hàn Anh làm khó dễ, còn dùng đạn pháo mà còn không giết được Diệp Tiêu, Diệp Tiêu đã có phòng bị thì còn ai giết được cậu ta nữa? Các anh xem, những người đó rồi sẽ phải hối hận.”

Ông ta giải thích, trong mắt lại lộ vẻ tính toán. Hành vi lần này của Hàn Anh khiến ông ta rất bất mãn, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà giết Diệp Tiêu, ở trên dịa bàn của ông ta, dùng chiến cơ của ông ta ra làm vũ khí? Nghĩ hay nhỉ, chính gã không cần tốn chút phí tổn nào!

Bây giờ chiến cơ duy nhất của ông ta đã không còn, mấy chiếc máy bay trực thăng có cũ trang cũng bị mất một chiếc, còn kém chút nữa bị mang tiếng đồng mưu với Hàn Anh... Nếu Diệp Tiêu chết thật thì ai sẽ đứng ra đối phó đại đội Chính Dương? Cả chục ngàn người đó, thêm Bạch Trừng và cả đám dị năng giả cấp ba, bốn, Hàn Anh đi là xong việc, họ tính nợ lên đầu mình thì sao?

Cho nên khi biết Hàn Anh âm mưu hại người lại đùa chết mình, trong lòng ông ta vui lắm, nghĩ đến vẻ mặt cam chịu người nào đó ở thủ đô càng thấy khoái hơn, đồng thời ông ta cũng xem trọng Diệp Tiêu hơn.

Diệp Tiêu sắp xếp xong chuyện thi triều lại đến xem đám người của Hàn Anh.

Hàn Anh chỉ để lại mấy chục người, trong đó chỉ có hai mươi mấy người là cấp dưới của gã, phần còn lại phần lớn là mục tiêu cứu viện của bọn họ.

Những mục tiêu cứu viện này sống tốt hơn, là người thân của những nhân vật quan trọng trong căn cứ, hoặc chính là nhân vật quan trọng.

Mà những người này đã bị bắt giữ hết.

Người của Hàn Anh bị giam vào tù, những người khác thì phải chờ trong một căn nhà cạnh nhà giam.

Ngục giam của đại đội Chính Dương không nằm trong đại viện mà nằm trong một vùng mới giải phóng, một cái sân vuông vuông, bên trong là mấy căn nhà trệt, canh gác vô cùng nghiêm mật, trước mắt giam hai mươi mấy lính đánh thuê, đều muốn bắt Lâm Đàm Đàm, đang bị bắt làm lao động cải tạo, hai mươi mấy tên cấp dưới của Hàn Anh vừa tới đã khiến nơi này chật đi hẳn.

Diệp Tiêu vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý những người này ra sao, theo thẩm vấn, chỉ có mấy người biết về nhiệm vụ A107, những người khác không biết chuyện.

Lúc Diệp Tiêu đến xem họ, những người không biết đều tỏ vẻ mơ hồ, phẫn nộ, cứ nhào tới hỏi anh Hàn Anh ở đâu.

Diệp Tiêu đứng ngoài cửa, nhìn ánh mắt thù hận của họ, sau một hồi im lặng, anh thản nhiên nói: “Thi triều sắp đến, không phải các người tự khoe mình là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, tất cả hành vi đều vì quốc gia sao? Vậy thì cống hiến đi, hãy đối đầu với thi triều, nếu có thể sống sót, tôi sẽ tha cho các người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play