Bờ bên kia, Diệp Tiêu đang nói chuyện với Lâm Đàm Đàm: “Nếu bây giờ có dị năng bay thì hay rồi.”

Lâm Đàm Đàm an ủi anh: “Đừng vội, sau này sẽ có cơ hội mà. Anh có thể phát ra dị năng từ khắp mọi nơi trên cơ thể chưa?” Cô nhớ lúc ở dưới nước, quanh người anh có một chiếc phao mỏng.

Diệp Tiêu nói có, Lâm Đàm Đàm nói anh đã rất giỏi rồi.

Hai người tiếp tục hấp thu tinh hạch, thời gian dần trôi, sắp năm giờ rồi.

Lâm Đàm Đàm lúc này đã hồi xong dị năng, ngoại thương từ lúc rơi khỏi máy bay đã lành kha khá, về phần chấn thương trong cơ thể vẫn cần thời gian khôi phục, tóm lại cô đã điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, là loại có thể mặt không đổi sắc đánh một trận với thi đàn vẫn có thể cam đoan bản thân an toàn rời khỏi.

Trạng thái của Diệp Tiêu cũng rất tốt, ít nhất cũng không bị mềm nhũn như trước.

Lâm Đàm Đàm nói: “Sắp năm giờ rồi, có phải chúng ta nên tìm chỗ qua đêm rồi không?”

Diệp Tiêu thở dài, đang định liên hệ cho Bạch Trừng thì Bạch Trừng đã gọi anh, nói đã lấy được đồ rồi.

Chừng mười mấy phút sau, Bạch Trừng trở lại bờ sông, lấy khinh khí cầu từ trên xe xuống.

Lúc này đã sắp chạng vạng, những con zombie trong thành phố phía sau rừng phòng hộ đã sinh động hẳn lên, có mấy con từ trong những tòa nhà chui ra, đến cá biến dị cũng trở nên hung tàn hơn. Phía chân trời xa xôi, có mấy con chim lớn bay vút.

Thời gian ngày càng ít đi.

Lâm Đàm Đàm đỡ Diệp Tiêu đi dọc bờ sông.

Bọn họ đến chỗ mặt sông tương đối hẹp, chỗ hẹp nhất chính là nơi xây cầu, chỗ cầu bị hủy nhẹ nhất chính là chiếc bị chiến cơ đâm vào, phần bị gãy hoặc hư hao chỉ không đến hai trăm mét, phía dưới hai phần cầu vẫn còn trụ cầu nên coi như rắn chắc.

Vì tiết kiệm thời gian hết mức có thể, bọn họ chuẩn bị đón người ở trên cầu.

Bạch Trừng chuyển khinh khí cầu lên trên cầu, lắp ráp, mở bệ đốt và bình khí đốt, khinh khí cầu dần phình to lên sau đó từ từ bay lên không. Có hai người ngồi trên đó, một người là Bạch Trừng, một người khác là dị năng giả phong hệ, anh ta tạo ra gió trên tay để khống chế phương hướng, thổi khinh khí cầu bay sang sờ bên kia, Bạch Trừng làm phi công khống chế độ cao.

Vì thời gian có hạn, cho khí cầu hạ cánh sẽ nguy hiểm hơn nên lúc đón người cũng không hạ cánh. Khinh khí cầu rực rỡ màu sắc kia thổi đến, khi bay tới trên đầu Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm, họ thả dây thừng xuống, Diệp Tiêu nhanh chóng cột hai người lên rồi ra hiệu cho phía trên.

Bạch Trừng mở van đến mức tối đa, lượng lớn khí nóng lại được bơm vào trong khí cầu, tiếng ù ù vang lên, lửa đốt càng vượng, sức nổi tăng lên, khí cầu lại bay lên, kéo theo hai người nên có chút gian nan, hơi nghiêng nghiêng, nhưng vẫn mạnh mẽ thong thả bay lên.

Bay lên một độ cao nhất định, Bạch Trừng nói: “Quay về!”

Dị năng giả phong hệ đã mồ hôi đầy đầu, nhưng có thể được Bạch Trừng mang theo thì đều là cao thủ, anh ta lập tức khống chế hướng gió, khinh khí cầu vốn đang phiêu phiêu tiếp tục bay về phía bờ bên kia dần dừng lại rồi bay ngược về.

Bầy cá biến dị bên dưới phát hiện tình huống bên này, chúng ào ào tụ lại, có mấy con còn sôi nổi nhảy lên cao, thậm chí lướt qua mặt cầu. May mà khinh khí cầu bay đủ cao. Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm bay cách mặt cầu bảy, tám mét, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc này trời càng tốt thêm, bầy chim nơi chân trời hình như cũng đã phát hiện cái khí cầu to kỳ quái nên bay về phía này.

Bạch Trừng lại nói: “Tăng tốc độ.”

“Vâng ạ” Dị năng giả phong hệ mồ hôi như mưa, tốc độ của khinh khí cầu tăng lên, một mét, hai mét, mười mét, năm mươi mét,… Bọn họ lướt qua chân cầu nhưng hạ xuống cầu quá mạo hiểm nên vẫn tiếp trục trôi về phía bờ. Càng lúc càng gần, càng lucs càng gần, Bạch Trừng quết định nhanh chóng đóng van, lửa dừng phun trào, khinh khí trong quả cầu dần ít đi, đồng thời anh ta kéo rách một đường khiến khinh khí thoát ra nhanh như thoát nước, khinh khí cầu nhanh chóng rơi xuống.

Phía dưới, Diệp Tiêu thấy mặt đất ngày càng gần,nói: “Cắt!”

Lâm Đàm Đàm lập tức cắt dâu thừng, hai người ngã xuống, nhưng Lâm Đàm Đàm đã có kinh nghiệm, cô thả bóng nước ra bao lấy hai người, họ an toàn rơi xuống mặt đất. Tuy có hơi choáng váng nhưng như ngã xuống đệm hơi vậy, không bị thương.

Cô lập tức đứng lên nhìn hai người trên giỏ hành khách: “Nhảy xuống, em đỡ hai người!”

Mắt thấy khinh khí cầu sắp tông vào một tòa nhà, hai người nghe lời cô nhảy xuống. Lâm Đàm Đàm lại thả bóng nước ra đỡ phần lớn lực tác động, hai người vẫn ngã dập mông, còn bị làm cho người dính đầy nước.

Lâm Đàm Đàm ngại ngùng chạy tới: “Xin lỗi, xin lỗi, em còn chưa quen tay.”

Bạch Trừng đầu tóc ướt đẫm, cười nói: “Không sao, thế đã tốt lắm rồi, anh còn tưởng sẽ bị thương đó.”

Diệp Tiêu nhìn đám chim đang bay trên bầu trời: “Cả đội lập tức tìm chỗ qua đêm.”

Giang Hiểu Thiên nghiêm túc nói: “Em và Kỳ Nam đã chọn mấy chỗ.”

Bạch Trừng chạy tới, vừa chỉ huy mọi người lên xe, vừa chọn địa điểm cùng Diệp Tiêu và Giang Hiểu Thiên, tìm cái gần nhất. Tất cả lên xe, nhanh chóng bỏ đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play