Do được nghỉ tết Nguyên Đán, sinh viên trong trường không nhiều nhưng cũng không phải là ít, bây giờ sinh viên và người sống sót sống gần đó tụ lại một chỗ, phỏng chừng có 5, 6 ngàn người.

Zombie chắc còn nhiều hơn gấp đôi.

Đây là do khu vực xung quanh khu đại học thành Bắc chỉ có một trấn nhỏ và một trung tâm thương mại.

Dù thế, muốn mang mấy ngàn người ra khỏi đàn zombie vẫn là một việc vô cùng khó khăn.

Đám người Diệp Tiêu lập ra một kế hoạch: Đầu tiên, dẫn zombie quanh khu đại học đi, sau đó cho xe bus vào trong đón người.

Nhóm người Diệp Tiêu Bạch Trừng nghiên cứu tấm bản đồ trên bàn trà, Từ Thấm đang ở trong phòng nghiên cứu ngầm để chế tạo bom, đạn với sự trợ giúp của hai nhà khoa học và nhân viên công tác.

Cuối cùng, họ chốt vài kế hoạch nhỏ, ví dụ như: họ sẽ dẫn zombie đi về phía bến xe của khu đại học thành Bắc, cách đó 3 cây số có một chiếc cầu, họ sẽ cho người dẫn một lượng lớn zombie qua đó, lúc zombie lên cầu sẽ cho nổ chiếc cầu này.

Hay là trong khu phía tây của khu đại học thành Bắc có một tòa nhà dạy học đang xây, có thể đưa zombie đến đây, sau đó khóa cửa ra vào, tạm thời nhốt chúng trong đó.

Hoặc họ có thể dẫn zombie vào garage dưới tầng ngầm, sau đó cho nổ garage để đám zombie chết hết trong đó.

Bây giờ là ban ngày, zombie có vẻ đờ đẫn, cứng ngắc đến đêm sẽ vô cùng linh hoạt nên bọn họ phải hoàn thành lần hành động này trước khi trời tối, thời gian quá gấp rút.

Diệp Tiêu cũng không dành hai tiếng trước giữa trưa để nghỉ ngơi, anh cho Giang Hiểu Thiên tìm hiểu tin tức, sau đó căn cứ vào thông tin có được, chạy đến một bệnh viện tư nhân để lấy chiếc máy bay trực thăng 120 duy nhất ở đó, rồi dùng chiếc trực thăng đó bay đến cục công an để lấy kho vũ khí.

Đạn của họ sắp hết rồi.

Lúc Lâm Đàm Đàm gặm bánh mỳ khô, cô nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng đỏ rực bay về hướng này, sau đó không bao lâu, Diệp Tiêu nhảy xuống từ trên đó, đồng hành còn có Chung Hùng và một người mặc đồng phục cảnh sát, hai người nam mặc quần áo bình thường.

Lâm Đàm Đàm kinh ngạc, ba người này ở đâu ra? Tại sao Diệp Tiêu và Chung Hùng trông giống như mới đánh một trận lớn vậy?

Biết được trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Diệp Tiêu đã hoàn thành hai việc lớn, còn cứu được ba người từ cục công an về, cô không biết phải nói gì hơn, hành động của anh có phải quá nhanh rồi không?

Sau đó, cô cũng sớm được lên chiếc máy bay trực thăng 120 dùng để cấp cứu kia.

Phi công là Chung Hùng, trong khoang máy bay có Diệp Tiêu, Mai Bách Sinh và cô. Bọn họ sẽ đến khu đại học thành Bắc trước, sau đó tập hợp những người sống sót trong khu vực đó lại, vừa đến thời gian lập tức rút lui.

Vốn việc này không có phần của cô nhưng nghe nói Mai Bách Sinh sẽ tham gia phần việc này, cô lập tức xin theo, sợ chỉ vì một phút lơ là Mai Bách Sinh sẽ để lại mạng nhỏ nơi đó.

Trên sân thượng của một tòa nhà dạy học, máy bay trực thăng hạ cánh. Lâm Đàm Đàm, Diệp Tiêu và Mai Bách Sinh nhảy xuống, Chung Hùng lái máy bay trực thăng rời đi. Chiếc máy bay trực thăng duy nhất này còn phải làm những nhiệm vụ khác.

“Chút nữa hai người nhớ cẩn thận.” Diệp Tiêu nhắc nhở hai người, lại hỏi Lâm Đàm Đàm: “Em đã nhớ cách dùng súng anh dạy em chưa?”

“Dạ nhớ.” Lâm Đàm Đàm cũng mang súng, thật ra cô không cần thứ này, nhưng Diệp Tiêu sợ lỡ đâu trong lúc nguy cấp đột nhiên cô không thể sử dụng dị năng thì có một khẩu súng vẫn an tâm hơn.

Từ trên sân thượng nhìn xuống, trường học phía dưới quả thực là zombie khắp nơi, vốn không có nhiều zombie đến vậy nhưng người dân quanh đây kéo về phía này, dẫn theo zombie. Nói cách khác, cống hiến lực lượng mới cho đại quân zombie trong quá trình họ di chuyển.

Diệp Tiêu đè tai nghe của mình: “Thái Thành Lương.”

Trong hội trường lớn phía đối diện có hơn 300 sinh viên đang hoảng sợ, bất an. Hội trường này cũng rất lớn, chứa hơn 300 người cũng không quá chật chội nhưng lúc mọi người trốn vào đây không mang theo thức ăn, qua một ngày một đêm, rất nhiều người đã đói không chịu được, lại nhìn zombie đang vây quanh bên ngoài, cả đêm nghe tiếng đập, tiếng tru không ngớt, nhờ điện thoại di động nắm bắt tình huống bên ngoài, thần kinh của tất cả mọi người đều căng như dây đàn.

“Thái Thành Lương, cứu viện mày nói chừng nào mới tới?” Có một nam sinh cao to bỗng dưng làm khó dễ người ngồi trong góc.

Thái Thành Lương co rúm lại: “Sắp tới, sắp  tới rồi.” Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn, giống như muốn hắn phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Những người này đều muốn theo hắn trốn thoát nhưng lại không nể nang gì hắn, nếu không phải ông ngoại phái người tới cứu hắn những người này sẽ phải chết ở đây.

Nhưng hắn cũng biết, hắn là hi vọng cuối cùng của đám người này, nhưng tia hi vọng đó cứ chậm chạp không tới, chỉ sợ những người này sẽ trút hết tất cả sự sợ hãi, phẫn nộ lên người hắn.

Thái Thành Lương vô cùng hối hận, hận mình lanh mồm lanh miệng. Hắn đã quên bởi vì tin tức sẽ có người tới cứu hắn mà từ hôm qua đến giờ, những bạn học này phần lớn đều tâng bốc hắn, cho hắn ăn uống đầy đủ, mấy cô hoa hậu giảng đường, hoa khôi của khoa ngày thường không thèm để mắt đến hắn cũng tranh nhau xum xoe hắn.

Cũng chính lúc này, có người phát hiện trên sân thượng tòa nhà dạy học phía đối diện có một chiếc trực thăng mà đỏ bay tới.

“Đó là gì?” Một người hô lên, bọn họ chỉ thấy chiếc máy bay trực thăng biến mất trên sân thượng, không biết có hạ cánh hay không.

“Thái Thành Lương, cứu viện tới rồi sao?” Có người hỏi Thái Thành Lương.

“Có mỗi một cái trực thăng thì đủ chỗ cho mấy người chứ?” Lời này vừa ra, mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt, vẻ mặt dần thay đổi. Những người bình thường có qua lại với Thái Thành Lương lập tức nhào tới lấy lòng: “Lương Tử, tụi mình là bạn tốt mà nhỉ?”

Hoa khôi của khoa và hoa hậu giảng đường cũng vội vàng bày tỏ thái độ: “Học trưởng Thái, anh đã hứa sẽ dẫn em ra ngoài đó.” “Con kỹ nữ, mày cút ngay cho tao!”

Còn chưa làm rõ tình hình, những con người căng thẳng suốt cả đêm chuẩn bị đánh nhau luôn. dien. dan. Le. Quy. Don

Lúc này, bọn họ lại nhìn thấy cái máy bay trực thăng kia bay mất.

“Sao nó bỏ đi rồi? Chúng ta còn ở đây cơ mà!” Đám sinh viên ầm ĩ.

Thái Thành Lương bị đả kích càng lớn: “Tôi ở đây, tôi ở đây mà!” Hắn ta vội vã định gọi điện thoại thì chiếc điện thoại trên tay hắn đã reo lên, vẫn là dãy số kia, vẫn là giọng nói kia.

“Thái Thành Lương.”

“Là tôi, tôi đây! Đội trưởng Diệp, tôi còn ở đây, tôi ở trong hội trường lớn, các anh đừng đi!” Thái Thành Lương hoảng sợ tột cùng.

“Chúng tôi không đi.” Trên sân thượng, Diệp Tiêu nhìn hội trường lớn phía đối diện, bình tĩnh trầm ổn nói: “Cậu cứ bình tĩnh. Bên cạnh cậu chắc là đang có rất nhiều người, mở loa ngoài đi.”

Thái Thành Lương ngạc nhiên, nhanh chóng làm theo.

Sau đó, giọng nói của Diệp Tiêu rõ ràng truyền ra từ trong chiếc điện thoại, tuy không truyền đi khắp cả hội trường lớn nhưng ít nhất những người quanh đó đều có thể nghe được.

“Tôi là Diệp Tiêu, tôi và đồng đội của tôi ở trên sân thượng của tòa nhà dạy học số 6. Chúng tôi sẽ dẫn zombie bên ngoài hội trường lớn rời khỏi, mọi người ở bên trong đừng tạo ra tiếng động, cũng đừng tùy tiện chạy ra, chờ chúng tôi qua đó. Chúng tôi sẽ mang mọi người tới sân vận động.”

Nam sinh cao lớn vừa làm khó dễ Thái Thành Lương vội hỏi “Tất cả mọi người cùng đi sao?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người. Trình độ khó khăn của việc này vô cùng cao, tôi cần sự phối hợp của mọi người. Bây giờ tôi cần mọi người thực hiện hai điều. Điều thứ nhất: báo cho tất cả những người mà các bạn có thể liên lạc trong khu đại học thành Bắc rằng cứu viện đã đến, dù không thể chịu được cũng phải ráng chịu thêm một lát, tận lực tự cứu mình, tập hợp nhiều người, cố gắng di chuyển đến sân vận động đại học Dương thị, nơi đó sẽ là nơi tập hợp cuối cùng. Điều thứ hai: tìm vũ khí cho bản thân.”

Nói xong, Diệp Tiêu tạm thời dừng nói.

Lâm Đàm Đàm vẫn luôn trộm ngắm Diệp Tiêu khi anh đang nói, hai mắt cô sáng lấp lánh như sao, trong đầu nghĩ: Nam thần trông thật mạnh mẽ, mê người và đáng tin. Nhưng lúc Diệp Tiêu nhìn qua, cô lập tức dời tầm mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra, giống như cái người mê muội ban nãy không phải cô.

Trong đôi mắt biết cười của Diệp Tiêu hiện ra ý cười nhàn nhạt, nhưng nhác thấy Mai Bách Sinh kế bên, anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng: “Xuống thôi.”

Bọn họ nhanh chóng quét ngang tòa nhà dạy học này một lần, không phát hiện người sống sót. Tiếp đó, Lâm Đàm Đàm và Mai Bách Sinh đến tầng hầm cài đặt bom, Diệp Tiêu ra ngoài dẫn zombie.

“He he, đội trưởng của bọn anh đẹp trai lắm hả?” Đột nhiên Mai Bách Sinh cười hề hề nói với Lâm Đàm Đàm.

Lâm Đàm trả lời: “Đúng vậy, rất đẹp trai.”

“Lúc nãy anh thấy rồi nhé, em lén ngắm đội trưởng.” Mai Bách Sinh lộ vẻ mặt bà tám: “Em thích anh ấy à? Ôi dào, đừng xấu hổ.”

Lâm Đàm Đàm cả kinh, giống như một con mèo bị đạp vào đuôi: “Nào có, anh đừng nói bậy!” Nếu câu này bị Bạch Trừng nghe được…

Trong đầu cô bắt đầu tua lại ghi chép về những nhân vật thời mạt thế, trong đó có nhắc Bạch Trừng toàn quyền quản lý nhân sự trong căn cứ Chính Dương, không có mấy người bị anh ta cho sung quân ở biên cương, có những kẻ quả thật bụng dạ khó lường, nhưng có những kẻ còn chẳng biết mình chọc phải anh ta lúc nào nữa.

Sau đó những người kia bắt đầu suy diễn, cảm thấy Bạch Trừng sợ những người đó lắc lư trước mặt Diệp Tiêu, được anh yêu thích, làm dao động địa vị của anh ta.

Fan CP sao có thể chấp nhận lời giải thích này? Dù nghĩ thế nào cũng là Bạch Trừng khó chịu khi thấy người ta thân cận với Diệp Tiêu, anh ta cảm thấy có nguy cơ! Điều tra tư liệu lịch sử, trong số những người bị Bạch Trừng bắt đi có không ít tuấn nam mỹ nữ, chỉ dựa vào điều này cũng thỏa điều kiện khiến người nào đó ghen tuôn!

Sau đó, cơ bản là quyển tiểu thuyết đồng nhân nào cũng có những tình tiết như vậy…

Có nam nữ gì chạy đến xum xoe Diệp Tiêu, Diệp Tiêu có lối suy nghĩ thẳng nam hoặc là trời sinh ngốc về phương diện này. Mặc dù anh giống như không có cảm giác, nhưng ở một góc sáng sủa nào đó, Bạch Trừng liếc mắt một cái, giấu đi sự u ám trong đôi mắt, sau đó không bao lâu, kẻ xum xoe sẽ lọt hố, thê thảm vô cùng.

Năm đó lúc Lâm Đàm Đàm trốn trong chăn xem tiểu thuyết, cùng rất nhiều fan tung hô nữ vương tâm cơ thật đáng yêu, muốn xoa xoa ôm ôm, nâng lên cao. Song, khi ánh mắt tử vong đó nhìn lên người mình, cô còn thấy dễ thương được nữa ư?

Lâm Đàm Đàm rùng mình, vội nói: “Đừng nói chuyện đáng sợ như vậy!”

Mai Bách Sinh: “?” Đáng sợ?

“Tóm lại là em không thích đội trưởng của các anh, em em em em đã có người trong lòng rồi!” Đúng, chính là như thế, Lâm Đàm Đàm trịnh trọng nói: “Em đã có người trong lòng rồi!”

“À… à…” Mai Bách Sinh ngờ nghệch gật đầu, sau đó gãi đâu, có người trong lòng thì có người trong lòng thôi, có cần kích động vậy không?

Lâm Đàm Đàm tự hỏi: Có phải do mình thể hiện quá rõ hay không? Ừm… từ nay về sau không thể nhìn chằm chằm nam thần như vậy nữa, phải bớt bớt lại, phải bình tĩnh, phải kiềm chế sự kích động trong lòng, lúc cần phải giữ khoảng cách nữa, tóm lại không thể để xảy ra bất cứ hiểu lầm gì.

Không dễ dàng gì mới lăn lộn tới quen mặt với đội họ nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play