Lâm Đàm Đàm đột nhiên bám lấy cửa: “Chim!”
Diệp Tiêu nhìn theo, mấy con chim lớn màu đen đang lao về phía trực thăng, cánh chim cực rộng, mỏ nhọn như lợi trảo, ánh mắt đỏ rực, trên người có dấu vết thối rửa, là chim zombie!
Nhìn chúng bay thẳng tới, Diệp Tiêu kêu Lâm Đàm Đàm lùi về sau, mở cửa khoang, thả ra vài đạo phong nhận đánh rơi chim zombie.
Sau đs họ không đụng phải những con khác, càng không gặp đàn chim. Hơn 10 phút sau, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng nổ mạnh, Diệp Tiêu nói: “Chắc là chiến cơ kia đang cho nổ cầu lớn.”
Khi bọn họ thấy được mặt sông đục ngầu uốn lượn, chỉ thấy một chiếc chiến cơ đang thả cái gì đó xuống một chiếc cầu lớn đang trên đà sụp đổ còn vắt qua sông, sau đó lại một tiếng ầm, chiếc cầu bị nổ thành hai đoạn, mặt sông dưới cầu bùng lên vô số vọt nước.
Còn lại hai chiếc cầu.
Mục tiêu của Diệp Tiêu là chiếc cầu phía nam, Lâm Đàm Đàm tập trung quan sát, đàn zombie thế mà đã lộ diện ở đầu cầu đối diện, giống như một đàn kiến màu xám đang vọt đến.
Cô nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Diệp Tiêu cũng nhìn xuống dưới, không nói gì, đợi đến khi máy bay trực thăng bay đến phía trên cầu, Diệp Tiêu vác bốn trái bom ra, ném dây thừng, quay đầu lại nói với Lâm Đàm Đàm: “Đừng lo, anh sẽ lên ngay.” Sau đó anh dùng một tay hạ dây thừng xuống, tay kia liên tục thả phong nhận, đánh bại một mảng zombie vừa mới chạy đến kia.
Bịch! Diệp Tiêu rơi xuống cầu, sau đó nhanh chóng chạy đến cạnh lan can, xoay người nhảy ra, trong chớp mắt đã biến mất dưới cầu.
Lâm Đàm Đàm nắm chặt tay, sốt ruột nhìn xuống dưới, một trận gió thổi đến, máy bay trực thăng chao đảo, cô xém chút nữa rớt xuống khỏi khoang, phi công vội lên tiếng nhắc: “Đừng đứng quá gần cửa, gió to quá tôi không thể giữ vững được.” Nói rồi anh ta lái máy bay chuyển động bay lên, xoay quay tiến về phía trước.
Lâm Đàm Đàm bị xoay đến váng đầu, cách mấy ngàn mét gần đó là chiếc cầu cuối cùng vẫn còn chưa nổ, chiến cơ bay đến, Lâm Đàm nhìn thoáng qua, tiếp tục chú ý tình hình bên dưới. Nhìn thấy zombie liên tục chạy tới đầu này, cô còn thả ra một ít kim nhận để đánh bọn nó.
Bỗng cảm nhận được cái gì đó, cô giương mắt nhìn lên, thấy ở trên một tòa cao ốc phía đối diệ có một sinh vật hình người đang ngồi nơi đó, Lâm Đàm Đàm vội chọc chú chuột đồng nhỏ trong túi: “Phun ống nhòm ra cho chị, mau!”
Chuột đồng nhỏ ngoan ngoãn thò đầu, phun ống nhòm ra. Lâm Đàm Đàm vội cầm lấy ống nhòm nhìn sang, sinh vật hình người nhanh chóng trở nên vô cùng rõ ràng trong chớp mắt, gương mặt trắng bệnh dính đầy bụi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, quần áo trên người rách tung tóe như vải bố rách moi được từ trong đống rác.
Lâm Đàm Đàm kinh hãi: “Zombie à!”
Khi cô nhìn nó, dường như nó cũng đã nhận ra, nhìn về phía cô. Trong mắt Lâm Đàm Đàm, bỗng dưng nó quay phắt về phía bên này, đôi mắt trắng phờ phạc nhìn thẳng vào cô thông qua ống kính.
“!” Tâm thần Lâm Đàm Đàm trở nên hoảng hốt, hô hấp dồn dập, xíu nữa đã làm hư luôn ống nhòm. Ánh mắt của zombie này thật đáng sợ! Rốt cuộc nó là zombie gì vậy!
Zombie kia bỗng ngửa đầu rít lên một tiếng, đàn zombie như nghe được kèn lệnh, tốc độ qua cầu tăng vọt.
Lâm Đàm Đàm cả kinh, vội hô “Diệp Tiêu, tốc độ của đàn zombie nhanh hơn rồi!”
Rốt cuộc Diệp Tiêu đã lao lên ở bên kia cầu, xoay người trở lại trên cầu, bom trên lưng đã không thấy nữa, mà đàn zombie cũng chỉ cách anh trong gang tấc. Anh nhanh chóng thả ra môt đợt gió xoáy, zombie bị cuốn lên, phần lớn đã ngã xuống sông. DiỆP Tiêu vừa bỏ chạy vừa vẫy tay về phía trực thăng, máy bay trực thăng vội vàng bay về phía anh, bỗng Diệp Tiêu dừng lại, đột nhiên nhìn về phía nào đó.
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên sau đó lại nghe được một âm thanh không nói nên lời, vang dội, bén nhọn, giống như mạnh mẽ xé toạc không khí, lại như tạo ra một cuộn sóng khổng lồ đến không thể thấy hết được, tiếng nổ vang làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, khủng bố. Lâm Đàm Đàm chỉ cảm thấy bên tai nổ mạnh, sau đó không nghe được gì nữa, chỉ nhìn thấy một chút tàn ảnh đánh về phía Diệp Tiêu, ầm ầm nổ tung trong chớp mắt.
Nhịp cầu, mặt cầu, zombie trên cầu và bọt nước tung tóe đến mức khiến người ta kinh hãi bị hất tung lên trời. Cùng lúc đó, máy bay trực thăng bị làn sóng không khí quạt đu, Lâm Đàm Đàm văng thẳng ra ngoài, cảm thấy trời đất tối tăm, lại vì cực độ kinh hãi mà không thể lập tức phản ứng lại nên nặng nề ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.
Đầu óc Lâm Đàm Đàm trống rỗng, ý thức mơ hồ, không biết qua vài giây hay vài phút, cô dần tỉnh táo lại, đầu vẫn còn chấn động, hình ảnh trước mắt toàn là bóng chồng lên nhau lay động lắc lư, tràn ngập sắc thái kỳ quái.
Cô gian nan che đầ, trong tai toàn là tiếng ong ong ầm ĩ, trong tay thấm ướt một mảng, đỏ rực, không biết chảy máu ở đâu rồi.
Lâm Đàm Đàm cố gắng mở mắt nhìn, nhớ lại cảnh mình mới nhìn thấy: Chỗ Diệp Tiêu đứng đã bị nổ tung cả rồi! Cô sợ hãi, giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng tay chân lại không nghe theo sai bảo, cô ngẩng đầu, nhìn chiếc cầu đã bị nổ nát bươm, đưa mắt lên cao, nhìn chằm chằm chiếc chiến cơ trên bầu trời.
Trong chiến cơ, đây là chiến cơ hai người, có thể chứa được hai người, Hàn Anh ngồi phía sau nhìn cầu lớn đã bị hủy diệt hoàn toàn và một thi thể đang lơ lửng trong nước sông quay cuồng, gã chậm rãi tháo mũ xuống, thì thào: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
Quách Đào ngồi phía trước tại chỗ điều khiển chiến cơ, nói: “Chúng ta có quay về không?”
Hàn Anh thở dài “Về đi, đợt chút, cái cầu cuối cùng còn chưa cho nổ mà?”
Quách Đào nhíu mày: “Bom đã dùng hết, đạn cũng cạn rồi.”
Hàn Anh đơ mặt. Đúng rồi, Hai quả bom thường đã làm nổ tung hai chiếc cầu, một quả dùng trên người Diệp Tiêu, làm gì còn bom nữa.
Gã vốn không muốn lãng phí vũ khí mạnh mẽ như vậy lên Diệp Tiêu, hắn vốn định chờ có thời cơ mới động thủ, nhưng cơ hội vừa rồi thật hiếm có, Diệp Tiêu cũng không dễ giết như thế. Nếu dùng thủ đoạn bình thường, bọn họ có nhiều người ở Ninh thị như vậy, giết anh không phải dễ, nếu mượn dùng đạn pháo cũng không thể có cơ hội nào hoàn mỹ hơn vừa rồi.
Cho nên gã nhất thời kích động…
Gã cau mày nhìn chiếc cầu cuối cùng, đàn zombie đang đi qua cầu, muốn sang bờ bên này.
Gã híp mắt, thở dài: “Hết cách rồi, đi thôi.”
Căn cứ Ninh thị chỉ sợ chống không nổi, tâm trạng gã thật nặng nề, mấy người bọn họ cũng chẳng làm được gì, nhiệm vụ cũng đã xong, đã đến lúc rời đi.
Nhưng gã không thể ngờ, chiến cơ không đi được.
Lâm Đàm Đàm đứng lên, hơi lung lay, máu tươi trên trán ào ào rơi xuống, cả người toàn là vết máu loang lổ, mộc hệ năng lượng đang vận chuyển tự phát để chữa trị cho những miệng vết thương. Trong mắt cô chỉ có chiến cơ, xem hướng nó di chuyển, có vẻ đang chuẩn bị rời đi.
Cô cười lạnh, nụ cười vô cùng khiếp người, rất hợp với cái d dầu đầy máu của cô, quả thực như lệ quỷ bò ra từ dưới nền đất.
Trên chiến cơ, Hàn Anh thình lình nhìn thấy một màn này, trong lòng phát lạnh, theo bản năng gào lên với Quách Đào: “Đi mau!”
Gã nhìn thấy nụ cười của Lâm Đàm Đàm, trong lòng có cảm giác run sợ, có chút hoảng hốt, dường như có gì đó sắp xảy ra.
Sao cô ta còn chưa chết? Rõ ràng mình đã thấy cô ta rơi từ trên máy bay trực thăng xuống, độ cao thế này….
Không được, phải rời Ninh thị ngay, không thì,,, Nghĩ đến đám người Bạch Trừng còn ở trong căn cứ, trên trán gã toát ra chút mồ hôi ạnh, vội nói: “Chúng ta không quay lại, chúng ta chờ ngay bên ngoài căn cứ, kêu bọn họ ra, sau khi gặp nhau liền rời đi…”
Còn chưa dứt lời, tầm nhìn đã bị màu xanh lục bao phủ.
Lâm Đàm Đàm nhìn chiến cơ bay đi, bỗng khoát tay, lòng bàn tay toát ra vô số sợi dây lục sắc, những sợi dây kia lao về phía không trung, từ mảnh thành to, từ mỏng thành dày, sau đó trói chặt chiến cơ, đầu, cánh, thân máy bay, đuôi máy bay, toàn bộ đều bị một mảnh vải màu lục thật dày bao chặt, chiến cơ đang tăng tốc nhất thời dừng lại.
Trong chiến cơ, Hàn Anh điên cuồng gào: “Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi!”
Nhưng Quách Đào cũng không thể trả lời gã. Ngay sau đó, chỉ cảm thấy một lực kéo mạnh mẽ kéo đi, hai người bọn họ lao tới phía trước theo quán tính, Hàn Anh đã cởi mũ bị đập đầu lên trên, “cốp” một tiếng, choáng váng, cảm giác như muốn nổ cả đầu.
Nhưng chiến cơ lại nhanh chóng bị kéo về sau.
Sau khi Lâm Đàm Đàm cuốn lấy chiến cơ, cô dùng toàn bộ sức lực như đang giữ lấy một con diều bất tuân, mạnh mẽ kéo ngược nó về, vẽ ra một vòng cung xinh đẹp, hoàn hảo dùng chiến cơ đâph lên chiếc cầu còn chưa bị cho nổ.
Đùng! Cả chiến cơ nổ mạnh, cầu cũng bị đụng gãy, đám zombie ở hai đoạn cầu rớt xuống sông như sủi cảo được bỏ vào nồi nước.
Tất cả “mảnh vải” hóa thành năng lượng biến mất. Lâm Đàm Đàm thoát lực quỳ rạp xuống đất, sự phẫn nộ điên cuồng khiến đầu cô như muốn nổ tung rút đi, cô lần nữa khôi phục lý trí, lung lay chạy đến bờ sông. Nước sông đục ngầu, vì liên tiếp nổ mạnh khiến dòng chảy vốn siết càng trở nên gấp gáp hơn.
Zombie đã chết nổi lên mặt nước, zombie “còn sống” giãy dụa một cách buồn cười trên mặt nước, không thấy Diệp Tiêu đâu.