Viện nghiên cứu của căn cứ cuối cùng đã mày mò ra một cái máy kiểm tra dị năng.

Lữ Kiếm Bình mời mọi người đến để thưởng thức vật nhỏ vừa ra mắt này, đồng thời cũng có ý muốn thử kiểm tra những dị năng khác một chút.

Đương nhiên, tất cả mọi người này tức là những nhân vật có uy tín, có danh dự trong căn cứ.  Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm hiển nhiên cũng có tên.

Diệp Tiêu hỏi Lâm Đàm Đàm nếu rãnh thì nhanh chân đến xem, cô cũng tò mò máy kiểm tra dị năng này như thế nào nên đồng ý.

Ở trên đường, hai người ngồi trong xe, cô không nhịn được nhìn anh một cái, lại nhìn anh một cái, sau đó lén hé miệng cười.

Dùng tâm trạng khác để ngắm Diệp Tiêu, đúng là không có chỗ nào không vừa lòng hết á. Có một anh bạn trai vừa cao vừa tốt tính, nghiêm túc, có trách nhiệm, thực lực còn rất mạnh, quả thật siêu siêu siêu vui vẻ! Hơn nữa, nam thần biến thành bạn trai gì đó, a, xuyên không một cái là có thật rồi.

Nụ cười cô tự cho là thật ngọt ngào, thật thỏa mãn ở trongg mắt người khác là cười thật quỷ dị. Diệp Tiêu ngồi thẳng băng, nghĩ đến trong sách có viết khi hủ nữ lộ ra nụ cười đầy hàm xúc tức là đang âm thầm ghép đôi cho hai người nào đó, sau đó trong lòng điên cuồng thét chói tai.

Lúc trước cô ấy nhìn mình và Bạch Trừng cũng hay cười như vậy.

Nên… cô ấy lại đang suy nghĩ những thứ kỳ quái gì đó à?

Nhưng Bạch Trừng đâu có ở đây? Mình đã dặn cậu ấy đừng vô giúp vui, dù sao dị năng kia có thể sẽ bị máy kiểm tra phát hiển.

Diệp Tiêu quét mắt tới lui, nhìn Mai Bách Sinh vì muốn thêm một chân giúp vui đang chủ động lái xe, lại nhìn Từ Ly đang ôm kiếm ngồi trên ghế phó lái.

Cảm thấy ai cũng thật khả nghi.

Vì thế biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Đàm Đàm thấy anh như vậy, cho rằng anh đang suy nghĩ chuyện gì đó rất sâu xa, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Máy kiểm tra dị năng này có chỗ nào không ổn hả?”

Thứ đó anh còn chưa thấy, sao biết nó có chỗ nào bất thường hay không?

Nhưng cô đã hỏi Diệp Tiêu đương nhiên không thể không đáp: “Từ Thấm có tham gia vào hạng mục này, vốn chỉ có chút manh mối, sau đó Hà Phạm đến phụ giúp, gần đây có đột phá rất lớn, thành phẩm bây giờ chắc là có thể sử dụng.”

“À…” Vậy anh còn nghiêm túc vậy làm gì?

Lâm Đàm Đàm ngẫm nghĩ, cũng không quấy rầy anh, cô đến gần lưng ghế phó lái, nói với Từ Ly: “Từ Ly, không phải anh muốn dị năng phong hệ à? Chịu khó hóng nhiều gió xem? Anh am hiểu minh tưởng thì ngẫm nghĩ trong gió đi? Nói không chừng tự có giác ngộ, sau đó thức tỉnh được dị năng.”

Từ Ly kinh ngạc, Mai Bách Sinh cũng ngạc nhiên: “Còn có thể làm như vậy?”

Lâm Đàm Đàm buông tay: “Em chỉ đưa ra ý tưởng thôi, biết đâu chừng có thể thực hiện được thì sao?” Đề nghị của cô rất ngốc, nhưng nghe nói trong mạt thế có người tiếp xúc với một thứ quá nhiều, trong đầu nghĩ này nghĩ nọ, sau đó có tỷ lệ thức tỉnh dị năng, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng Từ Ly am hiểu minh tưởng, lại ưa thích cảnh giới gì ì đó, nói không chừng sẽ có ích với anh.

Từ Ly suy xét về đề nghị này, Mai Bách Sinh lại gào khóc: “Đàm Đàm, đã có biện pháp này sao em không nói sớm với anh!”

Lâm Đàm Đàm liếc anh ta: “Nói sớm thì có ích gì? Từ Ly chỉ hóng gió là được, còn anh? Anh muốn hỏa hệ, chẳng lẽ định tương thân tương ái với lửa đỏ, sau đó biến mình thành lợn sữa quay à?”

Mai Bách Sinh: “…”

Lâm Đàm Đàm: “Không đúng, không phải lợn sữa quay, là heo quay.”

Mai Bách Sinh: “…”

Mai Bách Sinh òa khóc: “Đàm Đàm, em bất công, em thiên vị Từ Ly, em không thương người nhỏ bé đáng yêu như anh!”

Lâm Đàm Đàm trừng mắt nhìn anh ta: “Ai kêu anh không đẹp bằng Từ Ly!”

Từ Ly nghe xong lời này liền đỏ mặt, cảm thấy tính tình của Lâm Đàm Đàm thật đáng yêu quá.

Sau đó cô nói với Diệp Tiêu: “Từ Ly muốn có dị năng hệ phong, anh cũng có thể giúp anh ấy nha. Bình thường anh thổi cho anh ấy chút gió, sau đó thường xuyên cho anh ấy xem cách anh dùng dị năng, nói chút tâm đắc đi.”

Diệp Tiêu… lập tức cảnh giác.

Anh nhìn Từ Ly được cô khen có khuôn mặt dễ nhìn, nghiêm túc nghiêm mặt gật đầu.

Người ta lo sợ nhất là bạn gái thích người khác, anh lại lo lắng bạn gái giúp anh để ý người khác… mệt tim quá.

Đã sắp đến nơi, cái gọi là viện nghiên cứu chẳng qua cũng chỉ là mấy cái phòng ở tốt hơn một chút, bên trong có một số thiết bị thôi, bọn họ đến nơi tiếp khách của viện nghiên cứu.

Lữ Kiếm Bình vẫn đối xử đặc biệt với Diệp Tiêu, thời gian gọi anh đến cũng khác với những người khác nên không gặp phải đám người thượng vàng hạ cám kia.

Trong phòng có rất ít người, Lâm Đàm Đàm vừa đến đã thấy trên bàn đặt một thứ rất cồng kềnh.

Vật nọ hình chữ nhật, có màu trắng, to cỡ lò vi sóng, có một cái màn hình nhỏ, đang liên tục thăm dò một người, nó vừa xấu vừa nặng, đương nhiên chẳng thể so với dụng cụ kiểm tra dị năng của đời sau.

Nhưng vẻ mặt Lữ Kiếm Bình rất kích động, phải nói là tất cả mọi người rất kích động, họ nghiên cứu ra cái này còn sớm hơn thủ đô nữa đó!

Lữ Kiếm Bình vừa giới thiệu vừa thử đưa dị năng vào máy thăm dò, trên màn hình có biểu thị loại dị năng và cấp bậc. Về phần cấp bậc này, họ đã dựa trên năng lực của rất nhiều dị năng giả và một số tư liệu từ bên thủ đô truyền đến để làm ra.

“Cấp độ dị năng khác nhau sẽ có mật độ năng lượng, độ tinh khiết, cường độ khác nhau, máy móc chủ yếu phân cấp dị năng dựa vào những yếu tố này, tham số do hệ thống đặt ra là căn cứ vào phân tích của chúng ta và số liệu trong tư liệu thủ đô đã cung cấp, lấy con số bình quân của thủ đô, hẳn là sẽ khá chuẩn.” Một nhân viên nghiên cứu đứng gần đó kích động, hồi hộp nói.

Đây hẳn là nhân viên chịu trách nhiệm chính về dự án này, hoàn toàn đối lập với Từ Thấm đang từ từ uống trà với điệu bộ nhàn nhã bên cạnh. Nhưng anh ta không hồi hộp cũng bình thường thôi, anh ta luôn là người thờ ơ, hơn nữa gần đây lúc nào cũng theo sát, đã sớm hiểu rõ cái máy kiểm tra này rồi.

Nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng đương nhiên là phải thử một lần. Diệp Tiêu kêu Mai Bách Sinh lên thử, nhân viên chủ chốt kia đương nhiên biết dị năng của Mai Bách Sinh là gì, vội vàng nói chỉ cần phóng ra chút dị năng là được, không cần liên tục quá lâu, cũng không cần quá mạnh mẽ, nói không chừng sẽ ăn mòn máy kiểm tra luôn, dù nó làm từ vật liệu đặc thù, cũng không dễ phá hư.

Mai Bách Sinh khoát tay: “Biết rồi.” Sau đó anh ta kích động thử một chút, một đoàn màu đen tràn ra từ lòng màn tay, bị bàn tay anh ta bao lại, cho vào máy thăm dò, sau đó, cột màu đen nhanh chóng tăng lên, vượt qua bậc thứ nhất, qua bậc thứ hai, đến nấc thứ ba, trèo lên một nửa của bậc thứ ba sau đó dừng lại.

Sau đó, màn hình nhỏ hiển thị dòng chữ: “Dị năng ám hệ, cấp 3.”

Mai Bách Sinh hưng phấn: “Cấp 3 hả, tôi cấp 3!”

Như tên ngốc, trông chẳng ra sao.

Diệp Tiêu xem nhưng không động, sau đó nói: “Nếu không chủ động phóng dị năng sẽ không tra được?”

Nhân viên chủ chốt ngượng ngùng nói: “Đây chính là vấn đề, hiện nay chúng tôi đang tìm cách khắc phục, nhưng chiếc máy này đảm bảo chỉ cần phóng ra dị năng thì không thể che giấu thực lực của mình.

Diệp Tiêu gật đầu, vẫn không định tự mình thử nghiệm, sau đó Từ Thấm cũng đứng lên thử, kết quả hiển thị: “Kim hệ, cấp 2.”

Lữ Kiếm Bình cũng không để Diệp Tiêu thử nghiệm, anh là người lãnh đạo, là sức chiến đấu chính của đại đội Chính Dương, ẩn giấu thực lực không để người khác biết cũng bình thường, làm người ta đoán không ta mới có thể khiến người ta càng thêm kiêng kị.

Ông ta cười tủm tỉm: “Tôi định cho dị năng giả trong cả căn cứ dùng máy này để kiểm tra thực lực một lần, cậu thấy sao?”

“Được lắm.” Diệp Tiêu nói: “Cũng có thể mang ra cửa, kiểm tra thực lực của từng người tiến vào căn cứ.”

Lữ Kiếm Bình nói: “Chỉ sợ bọn họ giả làm người bình thường.”

Diệp Tiêu đáp: “Không phải còn Hà Phạm à? Kêu anh ta ra đó ngồi.” Có dị năng hay không Hà Phạm liếc cái là ra, những người khác thường muốn giấu diếm sẽ bị liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm.

Anh nói những lời này chủ yếu để tiện cho việc tìm ra những tên tính đánh thuê kia, mấy ngày nay anh đã phát hiện hai tốp, tính thời gian cũng đã đến lúc nhiều tên lính đánh thuê khác tới, anh lo lúc đó nhiều người, chỉ dựa vào mắt không thể tìm ra hết được.

Diệp Tiêu lại nói: “Làm ra thứ này cũng cần một số tài liệu khó tìm nhỉ? Thế này đi, đại đội Chính Dương của chúng tôi sẽ cung cấp tài liệu cho căn cứ, nhờ các ngài làm giùm một cái, sau đó đặt dùng ở cửa căn cứ, ngài thấy sao?”

Lữ Kiếm Bình đương nhiên đồng ý, có người giúp ông ta tìm tài liệu tất nhiên tốt rồi, đặt một cái ở cửa căn cứ cũng là chuyện hay. Một là, có thể phán đoán thực lực của những người mới đến. Hai là một tín hiệu, căn cứ Ninh Thị của họ đã nghiên cứu chế tạo ra dụng cụ này trước, ngay cả căn cứ thủ đô cũng lạc hậu hơn một bước đấy nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play