Diệp Tiêu rối rắm một lát, cảm thấy chắc chắn là do anh bị ảo giác, dù bị cô dỗ như trẻ con thì cũng thể hiện cô ấy đau lòng vì anh.

Cẩn thận ngẫm, anh lại phát hiện khoảng cách giữa hai người cũng quá gần, tối qua họ ôm nhau ngủ cả đêm như thế này?

Tiến triển hơi nhanh, Diệp Tiêu có hơi mơ hồ, quan trọng nhấy là, anh cảm thấy tiến triển này cũng rất nghiêm túc và có ý nghĩa, lại hoàn thành trong lúc mơ hồ, khiến anh có vài phần chột dạ, vài phần tiếc nuối.

Họ còn chưa tuyên bố quan hệ của bọn họ trước tất cả mọi người, còn chưa bố trí phòng xong, chưa chọn được ngày lành, chưa có một buổi tiệc đầy đủ nghi thức, đính hôn và cầu hôn, còn chưa kết hôn…

Dừng! Diệp Tiêu ngăn chính mình tiếp tục liên tưởng, anh xoa trán, cảm thấy tối qua mình bị hành hạ suốt sáu tiếng nên còn chưa hoàn toàn khôi phục, đầu óc mơ hồ cả rồi.

Lâm Đàm Đàm bị động tĩnh nho nhỏ làm thứ giấc, vừa tỉnh dậy đã thấy anh đang xoa đầu, vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng: “Anh còn khó chịu lắm à?”

Diệp Tiêu buông tay, nhìn sang cô, âm thầm lui lại một chút rồi ngồi dậy: “Không có, đêm qua em vất vả rồi.”

Lâm Đàm Đàm cũng ngồi dậy, phát hiện tay trái mình đã hoàn toàn tê rần, Diệp Tiêu vội vàng giúp cô xoa bóp: “Em đừng chiều theo anh như vậy, lần sau anh còn gối lên tay em thì em cứ đẩy anh ra.” Anh dừng lại một chút, sửa lời: “Lần sau em cứ mặc anh, quay về ngủ đi.”

Tối qua anh quá mệt, mệt không chịu nổi, nếu không anh đã kêu cô về nghỉ ngơi trước rồi.

Lâm Đàm Đàm lại nghĩ đến một chuyện khác: “Anh vất vả như vậy, tình huống này không biết còn kéo dài mấy ngày, hay chúng ta dẫn độc này ra đi.”

Cô giải thích cho Diệp Tiêu nghe về nguyên lý cách chữa trị lúc trước cô trị cho Mai Bách Sinh, nói có thể dùng cách tương tự để dẫn năng lượng kỳ dị trong cơ thể anh ra.

Diệp Tiêu im lặng, tay nắm lấy cánh tay cô, nhất thời không nói.

Lâm Đàm Đàm mặc một chiếc áo lông, cổ tay áo khá dài, nhưng nếu nhìn xéo vẫn có thể nhìn thấy cánh tay trái không trọn vẹn, Diệp Tiêu tôn trọng cô nên chưa từng xem qua, lúc cầm cánh tay cô cũng cố ý tránh đi, lúc này anh nắm lấy chỗ tay trái cách lớp áo lông: “Cho nên em dẫn năng lượng zombie vào trong cơ thể mình?”

Tuy đã đón được vài phần nhưng khi hồi tưởng lại anh vẫn thấy buồn lòng, anh nghiêm mặt: “Làn này em cũng định dẫn năng lượng vào người mình?”

“Thì…”

“Sau đó lại cắt một phần của bản thân?”

“Cái này…” Sao nghe kỳ lạ vậy? Lâm Đàm Đàm gãi mặt: “Anh xem, tay em đang dần mọc ra mà, sắp mọc đến cổ tay rồi.”

Diệp Tiêu đánh giá độ dài qua lớp áo lông, đúng là thế thật, anh cẩn thận hỏi: “Anh có thể xem không?”

Câu trả lời của Lâm Đàm Đàm là kéo luôn tay áo lên: “Nhìn đi, nhìn đi.” Thái độ rất hào phóng, tuy cô cảm thấy phần tay bị cụt còn lại hơi xấu, nhưng Diệp Tiêu không phải chưa từng thấy.

Diệp Tiêu: “…” Diệp Tiêu cảm thấy rất kỳ lạ, có đôi khi cô ở bên cạnh anh thì tỏ ra ngượng ngùng, không được tự nhiên, nhưng phần lớn thời gian lúc nào cũng có vẻ tùy tiện, như anh em vậy.

Mỗi khi cảm giác thương tiếc của anh trào dâng nhưng đặt sai chỗ lại hóa ra dở khóc dở cười.

Giờ anh có thể thoải mái xem cánh tay mới mọc ra của cô, phần cánh tay này luôn giấu trong áo, không thấy ánh mặt trời nên cực kỳ trắng, vừa trắng vừa mềm, cực kỳ khỏe mạnh, sờ lên còn có chút thịt, cảm giác rất tốt.

Diệp Tiêu ho một tiếng, dời mắt xuống chỗ không trọn vẹn, không xấu, nhưng trông có hơi quái dị, so với lúc mới bị tổn thương nó đã dài ra ít nhất 3 cm, quả thật sắp mọc đến cổ tay rồi, có thể thấy cả bàn tay mọc lại cũng không phải chuyện quá xa xôi.

Sự tình kỳ dị phát sinh trên người kẻ khác có thể Diệp Tiêu sẽ thấy lạ, nhưng xảy ra trên người Lâm Đàm Đàm anh lại cảm thấy đó là đương nhiên, sự tồn tại của cô vốn đã rất quái lạ.

Trong lòng anh rất vui, nhưng vẫn dặn dò: “Có thể mọc lại là chuyện tốt, nhưng em đừng  nghĩ mọc lại được thì chặt thêm một dao nữa cũng không sao, mọc ra một đoạn lại cắt đi một đoạn, em tưởng mình là dưa chuột à?”

Lâm Đàm Đàm: “…” Cô trợn to mắt, không tin được cô lại bị anh chế nhạo.

Diệp Tiêu buồn cười xoa đầu cô, xoa cái đầu mới ngủ dậy đã xù càng thêm loạn: “Tóm lại đừng nghĩ đến chuyện dẫn năng lượng trong người anh ra, anh cũng không cho phép em cùng phương thức trị liệu đó cho bất cứ ai nữa, anh tuyệt đối không đồng ý.”

Lâm Đàm Đàm nhăn mặt: “Nhưng mà…”

“Em đừng lo lắng, độc này có lẽ có lợi cho anh.” Diệp Tiêu nói thêm.

Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên: “Nói vậy là sao?”

Trên mặt anh lộ vẻ suy nghĩ sâu xa: “Anh cảm thấy hình như nó đang cải tạo cơ thể anh, tạm thời vẫn chưa rõ lắm, nhưng chắc là có lợi chứ không có hại.”. Tiên Hiệp Hay

Lâm Đàm Đàm còn định hỏi cho rõ, tiếng đập cửa cộc cộc lại vang lên, Lâm Đàm Đàm vẫn còn chìm trong suy đoán về thứ năng lượng kỳ quái kia, Diệp Tiêu nói nó có lợi chứ không hại, vậy chắc là thật sự có lợi không có hại rồi.

Cô cũng từng nghe nói ai đó ăn phải thứ gì đó biến dị, nguồn dị năng làm cải biến thể chất, là kỳ ngộ. Dị năng của gã đàn ông độc ác thì ra cũng có tác dụng như thế, nếu thật sự hiệu quả, gã ta vốn nên trở thành nguồn suối cải tạo năng lượng cơ thể bất tận!

Khả năng của gã vốn là bảo vật trấn căn cứ đó! Vậy mà gã bị họ giết rồi? Không đúng, là do chính gã tìm đường chết chứ.

Lãng phí quá!

Chìm trong hàng đống suy nghĩ, cô ra mở cửa theo bản năng, hoàn toàn quên mất đây là phòng của ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play