Vẻ ngoài Diệp Tiêu trông rất thảm, mặc dù miệng vết thương phần lớn đã khép lại nhưng quần áo dính máu rách rưới khiến anh thoạt nhìn như bị trọng thương rất nặng, vì thế họ cũng không nán lại mà về trước.

Ngồi trên xe, Lâm Đàm Đàm bắt đầu suy nghĩ nên tìm nguyên liệu nấu ăn có dị năng ở đâu.

Mấy ngày nay, dù Diệp Tiêu không ra khỏi căn cứ nhưng những người khác vẫn đi, thu hoạch mỗi ngày của họ về cơ bản cô vẫn biết rõ, nhưng chưa từng nghe nói tìm được động thực vật nào có chứa dị năng như dị năng giả, số lượng rất ít, muốn gặp cũng phải dựa vào vận may.

Nhưng từ khi việc săn thú nổi lên, trong căn cứ cũng thường xuất hiện các loại chợ mua bán, mọi người tìm được gì bên ngoài không thể tự xử lý có thể dựa vào mua bán. Gần chỗ này cũng có một khu chợ, Lâm Đàm Đàm muốn ghé xem thử.

Diệp Tiêu anh nói sẽ để người khác đi mua, Lâm Đàm Đàm lắc đầu: “Người bình thường không nhận ra chúng có dị năng hay không.” Lữ Kiếm Bình người đông nhiều của, có thể mua sạch tất cả động thực vật biến dị chảy vào căn cứ, mang về từ từ mà chọn, nhưng bọn họ không thể làm như thế, nếu thật sự cho người càn quét những khu chợ trong căn cứ một lần, sợ nguyên liệu nấu ăn đặc biệt chưa tìm được mấy cái, của cải bọn họ đã bị đào rỗng rồi.

Nên Lâm Đàm Đàm muốn đích thân đi chọn.

Diệp Tiêu im lặng, quả nhiên anh vẫn còn thiếu quá nhiều nhân lực và tài lực.

Anh muốn đi theo cô, Lâm Đàm Đàm lại kêu anh về nhà nghỉ ngơi trước. Diệp Tiêu không đồng ý, cô mua những thứ đó cho anh, sao có thể để cô đi một mình? Anh thấy rất lo lắng.

Đám người Đinh Cẩm Ba đã bị giải quyết, trong căn cứ còn những kẻ xấu xa hay đồng lõa nào khác của Đinh Cẩm Ba hay chăng vẫn còn chưa rõ. Bên Bạch Trừng đang tiến hành thẩm vấn riêng Vương Thước và Hà Phạm.

Lâm Đàm Đàm thấy anh vẫn muốn đi theo, đành hỏi: “Anh chịu đựng nổi không?”

“Không sao, anh khỏe rồi mà.” Diệp Tiêu nhìn mình, hình tượng không hay mất, nhưng kệ đi, trên xe có quần áo dự phòng, anh lục tìm quần áo, Lâm Đàm Đàm lập tức xoay mặt ra ngoài cửa sổ.

Diệp Tiêu cười, nhanh tay nhanh chân thay áo, quần không thay, có con gái ngồi bên cạnh mà thay quần thì quá thất lễ, cũng may chân anh không có nhiều miệng vết thương, quần này bị cắt ra mấy mảng, coi như chạy theo mốt, còn là quần đen, có dính máu cũng khó nhìn ra được. Đam Mỹ Hài

Thay quần áo xong, họ cũng đã đến khu chợ gần nhất. Nó náo nhiệt và hỗn loạn như một khu chợ bán thức ăn. Đủ loại sạp hàng được bày bán khắp nơi, ở giữa có nhiều cung đường nhỏ cho người đi lại, mọi người trực tiếp bày hàng nhà mình trên đất hoặc trải lên mặt đất một miếng, sau đó dùng cọc gỗ hay viên gạch làm chỗ đặt hàng lên.

Mà những thứ được bán thường là sách vở, trang sức, quần áo, dụng cụ trang điểm, di động, hộp, chăn đệm, lều trại, gia cụ lớn nhỏ, điện gia dụng. Có những loại khá phù hợp với bối cảnh thời mạt thế như dao găm, búa, rìu, súng không có đạn, cung trợ lực, các loại vũ khí tự chế khiến lớp lớp người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, nhìn quanh, còn lại là một ít sạp bán thức ăn.

Heo biến dị hình thể to lớn đã bị xẻ thịt, các bộ phận được đặt ở trên thớt, bồ công trụi lông to như một con gà trống lớn đang nhốt trong lồng chờ người mua, các loại thú cưng đủ loại màu sắc và hoa văn trước mạt thế có giá trên trời như mèo đều ốm tong teo, lem luốc, bị nhốt trong những cái thùng, trên thùng viết giá một con mèo đổi ba cân (khoảng 1,5 kg) lương thực.

Có người bày bán những thứ linh tinh hỗn loạn như đống cỏ dại, lá cây to mọng, chắc là rau dại biến dị, chẳng biết có ăn được hay không. Có quầy bày ra những thứ rễ cây màu nâu to lớn, có thứ như củ từ, thứ tựa như sắn. Có hàng buôn các loại nấm, có những loại nấm bình thường, có những giống nấm vô cùng lớn.

Nhưng phàm là những thứ có thể cho vào miệng đều không có những đặc điểm quá khác thường khiến người ta nhìn vào liền biết nó có thể ăn được, những loại đó có thể thuận lợi bán ra với giá cao, ai ai cũng muốn, đương nhiên chúng cũng sẽ không xuất hiện ở những khu chợ hỗn loạn này.

Mặc dù một số thức ăn này trông quái lạ và kỳ cục, trước quầy hàng vẫn có không ít người vây xem, có người dù mua không nổi cũng muốn đứng đó nhìn vài lần. Ngược lại, chủ sạp cũng cực kỳ cảnh giác, điều vài người lớn con đứng canh ở đó.

Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu vừa bước đến đã hấp dẫn không ít ánh mắt, khác với những người kia, trên người họ rất sạch sẽ, chẳng hề giống phần lớn những người đang giãy dụa sinh tồn.

Người phụ trách quản lý trật tự khu chợ nhận ra hai người, vui vẻ chạy đến: “Đội trưởng Diệp, cô Lâm, sao hai người lại đến đây? Hai người muốn mua cái gì cứ nói với tôi.”

Lâm Đàm Đàm nhìn người này với vẻ nghi ngoặc, sau đó cô nhìn về phía Diệp Tiêu. Diệp Tiêu chỉ khẽ gật đầu với ông ta: “Chúng tôi tự đến xem.”

Người đó rất thức thời, còn nói nếu có việc gì có thể gọi ông ta hoặc cấp dưới của ông ta rồi lập tức trở về vị trí công tác của mình.

Lâm Đàm Đàm hỏi đó là ai, Diệp Tiêu nói: “Không biết, dù sao cũng là người của Lữ Kiếm Bình, khu chợ này vốn do Lý Quần quản lý, hôm nay mới được Lữ Kiếm Bình tiếp nhận.”

Lâm Đàm Đàm gật đầy, lập tức bước tới quầy hàng bán nguyên liệu nấu ăn.

Phán đoán mấy thứ này có dị năng hay không rất dễ, dùng dị năng để bắt đầu thăm dò, chỉ cần có dị năng thì dù đã chết trong cơ thể vẫn sẽ lưu lại năng lượng, loại năng lượng này dị năng giả bình thường không thể cảm nhận được, Lâm Đàm Đàm lại có thể nhận ra nó.

Cái nào cô cũng sờ qua điên nhiên sẽ khiến chủ quán bất mãn, một ông chủ không biết đang bán thịt dã thú gì dựng long mày định lên tiếng, Diệp Tiêu lạnh lùng đảo mắt qua một cái, gã nhất thời không dám hé rang.

Đột nhiên Lâm Đàm Đàm ngừng lại chỗ một khối gan đỏ bừng trên quầy hàng, ngón tay chạm nhẹ vào xác nhận nó có chứa năng lượng mộc hệ, cô hỏi: “Đây là gan con gì?”

Chủ quán vội nói là gan trâu bình thường, cũng không phải loài biến dị, tuyệt đối an toàn, có thể an tâm ăn nó.

Lâm Đàm Đàm liếc nhìn ông ta, không đồng ý cũng không phủ định, chỉ hỏi xem gã bán thế nào.

Chủ quán thấy cô trắng trẻo nõn nà, có vẻ là người không lo cái ăn cái mặc, định chặt chém bằng giá cao, nhưng xét thấy Diệp Tiêu cao lớn và ánh mắt cực kỳ có tính uy ghiếp của anh, sau lưng gã nổi đầy mồ hôi và gai ốc, thử dò hỏi: “Hai cân lương thực? Gạo hay bột mì gì cũng được, nếu lương thực phụ (ngô, khoai, sắn, đậu,…) thì cho tôi ba cân.”

Lâm Đàm Đàm nhìn về phía Diệp Tiêu, Diệp Tiêu lấy ra một cái bao, trong đó đựng một túi gạo, hai cân gạo đổi gan trâu. Con chuột nhỏ trên đầu vai Lâm Đàm Đàm giương mắt nhìn gạo bị lấy đi: Gạo của tui!!!

Lâm Đàm Đàm buồn cười nhéo nhéo nó, bắt nó nhét vào trong túi áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play