Diệp Tiêu chỉ lạnh lùng nói một câu, người đàn bà kia không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, bà ta vẫn cứng đầu muốn nói tiếp điều gì đó nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Diệp Tiêu, bà ta không dám hé ra nửa lời.
Đó là một loại cảm giác khiến người ta cảm thấy không thể nào mặc cả.
Lâm Đàm Đàm bị Diệp Tiêu nhấn lên vai một cái, cảm thấy nửa người đã tê đi.
Trong đầu toàn là: Nam thần đang bảo vệ mình ư? Thay mình ra mặt? A a a Nam thần ngầu quá, oách quá, đẹp trai quá!
Trong đầu cô còn đang gào thét, người đàn bà kia tỏ vẻ phải về nhà thu dọn đồ đạc nhưng sợ gặp nguy hiểm, muốn có người đi cùng, có mấy người già tỏ ý không muốn đi, con cháu trong nhà còn chưa về, bọn họ sợ mình đi rồi, đến khi chúng về lại tìm không thấy.
Đám người Diêp Tiêu đưa những người này về nhà họ, thuận tiện lục soát tất cả biệt thự một lần, gặp zombie liền giết, đóng luôn cửa lớn của căn biệt thự lại.
Như vậy ít nhất hiện tại khu biệt thự này được an toàn, nhưng sau này zombie có thể học được nhiều thứ hơn, chẳng hạn như trèo tường hay thậm chí là bay hay không thì vẫn chưa biết được, nói chung ở lại rất nguy hiểm, đi theo cũng không chắc được an toàn, đi hay ở là do quyết định của mỗi người.
Thật ra khu biệt thự này cách xa trung tâm thành phố, người sống gần đây cũng không nhiều, tường rào được xây dựng vừa cao vừa rắn chắc, là một nơi không tệ, nhưng đám Diệp Tiêu đã quyết định chọn tòa nhà công sở làm đại bản doanh tạm thời, bọn họ không đủ người, so với khu biệt thự này, ở lại tòa nhà công sở khép kín càng dễ thủ hơn.
Người trong những căn biệt thự khác nhìn thấy nhóm Diệp Tiêu cũng đi ra cầu cứu, muốn đi theo, Diệp Tiêu đồng ý đưa họ đi cùng, nhưng tất cả phải nghe theo chỉ huy, thanh tráng niên phải ra sức, những kẻ quơ tiền muốn bọn họ đưa đến chỗ kia chỗ nọ, ngại quá, loại trừ cả đám.
Cuối cùng, có 30 người sẵn lòng đi theo, trong đó có mấy người ở lứa tuổi thanh niên và trung niên. Vì có thêm nhiều người nên thời gian xuất phát cũng trễ hơn, Diệp Tiêu tập trung bọn họ lại, giao nhiệm vụ cho họ. Một số người do Mai Bách Sinh dẫn đội, dùng công cụ, tài liệu cần thiết để tạo chướng ngại vật trên đường, coi như cho mấy người chọn ở lại một chút đảm bảo. Một nhóm khác đi tìm vũ khí, còn lại ba người có tài lái xe, anh đích thân mang họ vào gara chọn xe.
Lâm Đàm Đàm vui vẻ đi sau lưng anh, cô hỏi: “Có thể lái xe hả?”
“Được, lúc chúng tôi qua đây đã dọn sạch chướng ngại vật trên đường rồi.” Diệp Tiêu nói, ở đây người già và trẻ em chiếm đa số, không thể để họ đi bộ qua được, lúc chọn tuyến đường chính là chọn đường có thể lái được xe.
Xe trong khu biệt thự này cơ bản đều là xe đắt tiền, khí phách thì khí phách, tính năng cũng ổn, nhưng sàn xe thấp khiến Diệp Tiêu không vừa ý. Kết quả, họ chọn hai chiếc xe thương mại 7 chỗ mà chủ chúng muốn mang đi, loại xe này cố nhét cũng có thể chen được mười mấy người, một chiếc xe là đông lạnh dùng để vận chuyển hải sản loại vừa-nhỏ nhưng trong xe có thể nhét không ít người, cuối cùng là một chiếc xe bán tải.
Thêm những người bên biệt thự nhà họ Từ, tổng cộng có 40 người, chỉ có thể chen nhau ngồi, nhiều xe quá cũng không lo hết được.
Sau khi lấy xe ra, Diệp Tiêu lại giao việc mới cho ba tài xế kia, cấp cho mỗi gười một cây búa hoặc một cây gậy sắt, một đôi găng tay cao su, kêu họ đi đập đầu zombie.
“Đập, đập bể đầu?” Vẻ mặt của hai người trẻ tuổi trong nhóm như thể gặp quỷ vậy.
Diệp Tiêu nói: “Chút nữa ra ngoài, 3 người các anh phải lái xe, nếu gặp zombie kêu các anh tông nó các anh cũng phải nhấn ga tông vào, giờ luyện gan trước đi.”
“Còn gặp zombie nữa sao?” Hai người trẻ tuổi muốn đánh bài chuồn, trái lại người lớn tuổi hơn một chút im lặng chọn một cây búa. Người này tên là Hoàng Kiến Toàn, nghe nói xe đông lạnh là của ông ta, chắc là lúc giao hải sản thấy mọi người biến thành zombie, ông ta trốn luôn trong xe mới tránh được một kiếp.
Người hơn 30 tuổi, tức đã lăn lộn trong xã hội chừng nửa đời người, năng lực ứng biến mạnh hơn so với hai người trẻ tuổi nhiều. Ông ta biết bây giờ thời thế đổi thay, tương lai thế nào chẳng ai biết được, những người cầm súng hôm nay hiển nhiên không phải người bình thường, đây là một cơ hội đối với ông ta, họ thiếu người, mình biểu hiện tốt nói không chừng sẽ được coi trọng.
Lúc tìm việc phải tìm một công ty tốt đáng tin cậy, bây giờ thói đời lẫn lộn, đương nhiên phải tìm một thủ lĩnh đáng tin.
Những người này sẵn lòng mang theo một đám người già, phụ nữ và trẻ em, chắc chắn không phải là người xấu, tâm địa không chỉ tốt mà còn có lai lịch không nhỏ đâu...
Hoàng Kiến Toàn càng nghĩ càng muốn biểu hiện thật tốt, cầm búa làm việc.
Đám người Diệp Tiêu bắn zombie đều nhắm vào đầu nên một đống đầu lâu vốn đã nứt vỡ, Hoàn Kiến Toàn chịu đựng cảm giác không khỏe, đập hai cái, đầu của con quái vật kia đã bể ra.
Diệp Tiêu cổ vũ: “Làm đúng rồi, chú ý đừng để cho những thứ trên xác chết bắn lên da, trong đầu nó có một thứ, ông lấy nó ra đi.”
Hoàn Kiến Toàn làm theo chỉ thị, lấy ra một viên màu nâu: “Đây, đây là cái gì?”
Diệp Tiêu nói: “Trong đó có một loại năng lượng đặc biệt, chắc là có liên quan đến siêu năng lực.”
“Siêu, siêu năng lực?”
Diệp Tiêu bắn ra một lưỡi dao gió, cắt đầu một con zombie bên cạnh.
Không chỉ Hoàng Kiến Toàn, hai chàng trai kia và những người khác cùng ồ lên, không ai thấy rõ Diệp Tiêu đã làm như thế nào, chỉ biết đó là siêu năng lực, bọn họ nhất thời sùng bái anh, càng phục tùng, kêu làm gì cũng làm. Hai chàng trai kia và vài người nãy giờ vẫn thờ ơ cũng nhiệt tình hơn hẳn, ngoan ngoãn đập đầu zombie.
Diệp Tiêu nhắc nhở bọn họ, vẫn chưa nghiên cứu ra cách sử dụng thứ ở trong đầu zombie, mọi người đừng thử bừa, tìm ra bao nhiêu giao lại cho anh bấy nhiêu.
Vốn bầy zombie này do 4 người họ giết, tinh hạch thuộc về họ, không gì phải bàn cãi.
Hiển nhiên là sẽ có người trộm giấu đi một ít, Diệp Tiêu cũng không để ý, anh không có nhiều yêu cầu đối với mấy người này, nghe lời, dọc đường có thể sống yên ổn là được.
Sau đó anh quay lưng lại, nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh.
Ánh mắt Lâm Đàm Đàm tràn đầy vẻ sùng bái: “Sao anh biết trong đầu zombie có thứ này, còn biết chúng có liên quan đến dị... à, siêu năng lực?”
Diệp Tiêu rất muốn nói, là từ cô mà ra.
Nhưng nói với một cô bé “tôi đã theo dõi cô qua camera giám sát rất lâu” thì có hơi kỳ cục nhỉ?
Anh chần chờ: “Tôi...”
“Trời, em lại hỏi tào lao rồi, mấy cái này người bình thường nhìn nhiều nghĩ nhiều sẽ nghĩ ra được thôi.” Chuyện Lâm Đàm Đàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là Diệp Tiêu tự biết tinh hạch không thể sử dụng một cách dễ dàng, vừa nhạy cảm vừa cẩn thận, a a a, không hổ là cường giả!
Cô bận tâng bốc nam thần lên tận mây xanh ở trong lòng nên không thấy đượ vẻ mặt kỳ quái của Diệp Tiêu, cô ra hiệu anh đến gần một chút: “Thì… em cũng phát hiện thứ đó, còn có chút tâm đắc về việc sử dụng nó, anh muốn nghe thử một chút không?”
Ngay cả Hoàng Kiến Toàn còn biết phải biểu hiện cho tốt, cô đương nhiên không thể bị bỏ lại phía sau!
Cô còn phải cho Diệp Tiêu hiểu hơn về tinh hạch là gì sớm một chút nữa á!
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Từ, một bảo mẫu dẫn theo một cô bé, ông bà Từ đi giúp những người bên nhà khác.
Hai người ngồi trong phòng khách, Lâm Đàm Đàm mang hết tất cả mọi thứ mình có ra như dâng bảo bối.
Một viên vô hệ trong suốt, một viên ám hệ màu đen, một viên lôi hệ màu tím, một viên mộc hệ màu lục, vốn còn hai viên mộc hệ và kim hệ nữa nhưng cô đã hấp thu hết rồi.
Đây là tất cả thành quả chiến đấu khi cô dùng cả ngày hôm qua để đến đây, tổng cộng 7 viên, cô cảm thấy thu hoạch của mình không tệ, dù sao cô cũng không phải chuyên đi thu thập tinh hạch.
Ai ngờ suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Diệp Tiêu lấy một cái bao, mở ra, bên trong đỏ vàng tím lục, lấp lánh lóa mắt Lâm Đàm Đàm, trong này chắc cũng 200 viên, màu nào cũng có!
Diệp Tiêu nói, đây là những gì tối hôm qua bọn họ thuận tay lấy được trên đường.
Thuận tay, lấy.
THUẬN TAY…
Lâm Đàm Đàm che ngực mình.
Diệp Tiêu dùng ánh mắt hỏi cô bị sao.
Lâm Đàm Đàm: “Không sao, chỉ có chút đau tim.”
Diệp Tiêu: “…”
Diệp Tiêu lấy ra 10 viên tinh thạch, bày ra trên bàn theo thứ tự: “Tôi đã quan sát chúng, thứ này có chừng 10 màu khác nhau.”
Trên bàn là 10 viên: vàng, lục, lam, đỏ, nâu, xanh, tím, trắng, đen, trong suốt không màu.
Theo thứ tự, ứng với 10 hệ dị năng: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng, ám, vô. Về cơ bản, đây là những dị năng chính trong mạt thế, 9 dị năng đầu thì cũng dễ giải thích, những dị năng biến dị có biểu hiện khác thường về cơ bản cũng có thể xếp vào 9 loại lớn đứng trước. die/n da/n Le/Qu/y Do/n
Còn “vô hệ” thật ra không thể xem như một chủng dị năng mà là một loại dị năng. Thời gian, không gian, sóng âm, kính tượng (gương), thấu thị (nhìn xuyên), ảo giác, v.v Những dị năng không có hình dạng, không có màu sắc, không có biểu hiện cụ thể thực chất đó đều được gom vào loại này, mỗi chủng dị năng còn được chia thành nhiều nhóm nhỏ hơn nữa.
Đương nhiên Lâm Đàm Đàm không thể trực tiếp nói một đống tri thức này cho Diệp Tiêu biết, thật ra cũng không cần Lâm Đàm Đàm nói, mọi người rồi sẽ nghiên cứu ra, Lâm Đàm Đàm trực tiếp trực tiếp lấy chính mình ra làm ví dụ cho Diệp Tiêu.
Lấy ra tinh hạch kim hệ và mộc hệ, cô nói: “Em đã thử rồi, em có thể hấp thu hai loại năng lượng này em không có cảm giác đối với những loại khác. Em cũng đã thử hấp thu những năng lượng khác nhưng thứ này khiến em cảm thấy cực kỳ nguy hiểm nên đã dừng lại.”
Dị năng giả hấp thu sai năng lượng là cực kỳ nguy hiểm, nhẹ thì bị thương, dị năng bị phế, nặng thì trực tiếp nổ banh xác mà chết, thậm chí biến thành zombie—bản chất của zombie và dị năng giả chính là đã được một loại năng lượng đặc biệt cải tạo, chẳng qua phương hướng cải tạo khác nhau—như Lâm Đàm Đàm nói cảm thấy hấp thu sai, muốn dừng là dừng, không mất sợi lông nào thì không thể xảy ra.
Cô nhớ rõ, dã sử từng ghi, ngay ban đầu, thiệt thòi đầu tiên Diệp Tiêu phải chịu bởi tinh hạch là cái chết của Mai Bách Sinh. Diệp Tiêu bị chuyện này kích động, muốn trở nên mạnh hơn nên không biết đã phối hợp với nhà khoa học nào, dùng dị năng phong hệ của mình để thăm dò những loại dị năng khác nhau, hên là anh gặp may, cuối cùng cũng chỉ bị thương.
Thực tế, sơ kỳ mạt thế, có rất nhiều dị năng giả bị phế đi do không hiểu rõ về tinh hạch.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Tiêu, hi vọng anh có thể hiểu ý của mình, không được làm những thí nghiệm lần mò như dò đá qua sông như thế được.
Diệp Tiêu khẽ nhíu mày: “Cô…. Sau này đừng thử làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Lâm Đàm Đàm: “…” Bị dạy ngược lại rồi.
Thôi được, ít nhất cũng chứng minh anh hiểu những gì cô nói.
Diệp Tiêu còn hỏi: “Cô nói cô có thể hấp thu hai loại màu?”
“Dạ” Nói đến đây, Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật kích động, ngoài mặt thì rụt rè gật đầu, sau đó giơ tay, tay phải tỏa ra ánh sáng màu vàng, tay trái lại là màu lục óng ánh: “Em có hai loại siêu năng lực”
Cô cũng không dám mở miệng nói “em có năm loại siêu năng lực”, sợ hù người ta, thời mạt thế, dị năng giả hai hệ có tồn tại, nhiều hơn thì không có, đủ năm hệ lại càng là lông phượng sừng lân.
Diệp Tiêu không lộ ra vẻ gì đặc biệt, ánh mắt nóng rực mà chuyên chú, anh đã sớm muốn tìm một người cũng có siêu năng lực, không ngờ người đầu tiên anh tìm được lại có tận hai siêu năng lực, khiến cho anh càng xúc động hơn là, Lâm Đàm Đàm có thể dễ dàng chia sẻ kinh nghiệm và năng lực cho anh biết.
Anh hít vào một hơi, vừa định bày tỏ thành ý của mình thì thấy màu vàng trên tay Lâm Đàm Đàm ngưng tụ thành một chiếc kim khâu nhỏ mảnh, đâm thủng chiếc bàn thủy tinh thật dày, chỉ để lại một lỗ nhỏ bóng loáng, ánh sáng màu lục bên tay trái lại hóa thành một sợi dây thừng nhỏ.
Lâm Đàm Đàm nhìn hai bên, hình như không có nơi nào có thể buộc được, liền quấn lấy cổ tay Diệp Tiêu ở trên bàn, kéo về phía mình.
Sức lực cũng rất mạnh.
Diệp Tiêu kinh ngạc đưa mắt nhìn, cô nhóc phía đối diện đã sớm không giữ được vẻ rụt rè nữa mà tràn đầy vui sướng, chỉ kém viết luôn mấy chữ trên mặt: “Em giỏi không? Khen em nhanh lên, khen em nhanh lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT