Nếu Dụ Sân không biết những chuyện này, đương nhiên Bách Chính cũng sẽ không nói lại nữa.
Hai người về đến nhà, trùng hợp vào đúng thời gian mà ngày thường Dụ Sân livestream. Dụ Sân nhìn bảng khách quý, phát hiện không thấy người đầu bảng và người thứ hai, đặc biệt là tên Lý Phần miệng bẩn kia, giống như đã biến mất khỏi nhân gian.
Nhưng quản lý không có khả năng khóa hết tài khoản của anti-fan được, có không ít người lại bắt đầu bình luận, dẫn dắt dư luận.
[Streamer lừa tiền, các anh em đừng kick thưởng nữa.]
[Đúng thế, có tôi làm chứng, trước đây, người thứ hai trêи bảng muốn kết bạn WeChat, cô ta cũng không đồng ý, nhưng lại ở bên một tên vô danh nào đó. Trông thì giống băng thanh ngọc khiết, ai biết ɖâʍ đãng thế nào.]
[Dù có tặng quà, cũng không thể trở thành bạn trai của cô ta, thà không tặng quà nữa còn hơn.]
Fans Dụ Sân đọc được, tức giận vô cùng, hai phe bắt đầu cãi nhau.
Mà lúc này, tài khoản đám người miệng bẩn Lý Phần được mở ra.
Lý Phần ngạc nhiên, chẳng lẽ trước đây do ông ta bình luận thô tục nên mới bị cấm bình luận, chứ không phải do thế lực của Dụ Sân? Nhìn thấy anti-fan bênh vực mình, ông ta cảm thấy vui vẻ, muốn tiếp tục bêu xấu Dụ Sân, tìm lại chút mặt mũi.
Trong phòng trực tiếp đột nhiên hiện nên hình ảnh rồng vàng xoay quanh, một tài khoản cấp đế vương có tên là [Ai chọc thì chết] tham gia vào phòng livestream.
Những boss cấp đế vương đều có rất nhiều tiền, nhưng đến bảng tên của Dụ Sân, tài khoản này cũng không có, vừa nhìn mọi người đều biết đây là một boss mới, vào nhầm phòng livestream.
Anti-fan vừa định xúi giục boss nhiều tiền này, mắng streamer lừa đảo, thì thông báo kick thưởng đã tràn màn hình.
["Ai chọc thì chết" thưởng bạn máy bay x 1]
["Ai chọc thì chết" thưởng bạn máy bay x 1]
["Ai chọc thì chết" thưởng bạn máy bay x 1]
... Liên tục x100...
Mọi người đều biết, một máy bay của Đuôi Mèo có giá một vạn hai, vị boss này không thèm để ý, ngay lập tức đã thưởng 666 cái máy bay, đạt mức tới hạn mức tiêu dùng tối đa.
Rốt cuộc, có người không hề nghĩ đến nói: "Ông trời của tôi, lần đầu tiên được thấy, một lần kick thưởng tới 800 vạn."
Không chỉ riêng phòng livestream của Dụ Sân bạo loạn, toàn bộ Đuôi Mèo đều loạn.
Thường Liên đang uống trà ở nhà, chuẩn bị dọn dẹp đi ngủ, không nghĩ tới lại nhận được điện thoại liên hoàn.
"Cái gì? Có người tiêu dùng đạt đến hạn mức tối đa sao?"
Thường Liên vừa nghe xong, xuýt chút nữa sặc nước.
Này, này không phải tài khoản của người kia sao. Ngày hôm qua anh đột nhiên bảo ông đăng kí cho anh một cái tài khoản. Thường Liên nghĩ chắc ông chủ muốn khảo sát Đuôi Mèo bọn họ, nên lập tức cho anh một tài khoản cấp bậc cao nhất, vip cấp đế vương, không nghĩ đến, hôm nay ông chủ lập tức tạo ra tin tức cực lớn, trực tiếp kick thưởng 800 vạn.
Thường Liên vừa nhìn, streamer quả nhiên là tiểu nữ thần điều hương.
Thường Liên đỡ trán, nếu không phải do có hạn mức tiêu dùng tối đa, chắc gia chủ nhà họ Từ còn chưa dừng lại.
Mắt nhìn thấy tài khoản với cái tên cộc cằn [Ai chọc thì chết] của boss, trong tiếng thông báo kick thưởng nhanh chóng vượt qua Lý Phần, trở thành người đầu bảng trong phòng livestreams của Dụ Sân, Lý Phần sợ ngây người.
Tám, tám trăm vạn! Người này điên rồi sao.
Nhớ tới lúc trước vì hai mươi vạn mà mình làm loạn mọi chuyện lên, mặt Lý Phần nóng rát, đây không phải đánh vào mặt ông ta sao.
Trong phòng livestream trở lên yên tĩnh như gà, ngay cả 666 cũng không ai dám bình luận.
Bình luận của boss hiện lên.
[Người của tôi, không cần mấy người kick thưởng, ai nói xấu một câu thì biến khỏi Đuôi Mèo, bây giờ tôi là người đứng đầu bảng.]
Một loạt hành động này khiến anti-fan bị dọa sợ, suýt rơi cả điện thoại.
Hơn nữa, sau khi dòng bình luận này hiện ra, giống như để chứng minh cho lời của anh, Lý Phần lại bị khóa tài khoản.
Sắc mặt Lý Phần tức đến đỏ bừng, có cảm giác mình bị thả ra cho xem một chút? Cho ông ta thấy rõ như thế nào là chênh lệch.
Phòng livestream của Dụ Sân có không ít các cô gái, lúc này đầy màn hình là hàng dài bình luận "Wow".
Hóa ra ý nghĩa của "Ai chọc thì chết" là nhằm vào phòng livestream của Dụ Sân? Ai dám công khai nói xấu cô, sẽ ngay lập tức bị khóa tài khoản.
Người này tự đại quá mức, nhưng người ta đúng là có thực lực để tự đại như vậy, lần đầu tiên anti-fan bị vả mặt thảm hại như vậy, tất cả đều rời khỏi phòng livestream.
Trong phòng chỉ còn lại những fan chân chính.
[Boss là bạn trai của Hương Hương sao?]
[Boss làm đẹp lắm, quá man!]
[A a a, tôi cũng muốn có bạn trai giống boss, có bạn gái giống tiểu tiên nữ Hương Hương]
[Vậy bạn ở trêи là nam hay nữ.]
...
Dụ Sân ngạc nhiên thật lâu, anh đã rời đi quá lâu rồi, cho đến tận hôm nay, cô mới nhớ tới Bách Chính đang ở bên cạnh sống cùng mình.
Anh không thể chịu được cô bị oan ức, giống như trước đây dạy dỗ Triệu Thi Văn, náo đến long trời lở đất cũng muốn che chở cô.
Anh cuồng vọng tự đại, nhưng lại bảo vệ cô rất cẩn thận.
Một lúc lâu sau, cô nhìn về màn hình làm một hình trái tim.
"Cảm ơn bạn trai."
Dụ Sân livestreams cả một năm nay, nhưng đây là lần đầu cô làm động tác ngọt ngào như vậy.
Một đám bình luận nói tôi chết mất thôi, đây là cô bé ngọt ngào khiến tôi tèo hết lần này đến lần khác vậy.
Thiếu niên ở ngoài màn hình cũng cảm thấy trái tim bị gõ một chút, không nhịn được lộ ra tươi cười.
*
Thường Liên đang sợ hãi nếu gia chủ nhà họ Từ còn muốn chơi như vậy nữa, thì Đuôi Mèo bọn họ sẽ phải đóng cửa. Sự thật chứng minh, mọi chuyện cũng không xấu như thế, Bách Chính chỉ khóa tài khoản của mấy tên miệng bẩn như Lý Phần, cũng không liên quan đến người khác.
Trêи mạng Internet, mọi người vốn không kiêng nể gì, nhưng nhờ anh tồn tại, khiến cho người khác biết, cho dù ở trêи mạng ăn nói lung tung cũng sẽ bị trừng phạt, anti-fan cũng không dám hiện ra nhảy nhót nữa. Trái ngược lại, gần đây người đăng ký tài khoản sử dụng ngày càng nhiều, sau khi tìm hiểu thì phát hiện mọi người đến xem thần bảo vệ này.
Tính toán qua lại, sau một hồi như vậy không những lỗ mà còn lãi, Thường Liên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đuôi Mèo vẫn còn, vậy địa vị quản lý của ông vẫn được bảo vệ.
Người nhà họ Từ, đời sau còn biết chơi hơn đời trước, năm đó, Từ Ngạo Thần cũng chưa từng chơi giống như Bách Chính bây giờ.
Từ từ không phải... Nếu ông nhớ không nhầm thì cả đời Từ Ngạo Thần đều không kết hôn.
Vậy gia chủ ở đâu ra?
*
Tháng sáu, thành phố T.
Mục ʍôиɠ Nghi gặp ác mộng, trong mơ, thân thể Bách Thiên Khấu càng ngày càng yếu, bị bệnh tật tra tấn.
Cảnh trong mơ lại đổi, bà thấy Từ Ngạo Thần lúc còn trẻ.
Từ Ngạo Thần mặc một bộ tây trang, ít nói ít cười, tóc cũng tạo kiểu cẩn thận, giống như một công tử ưu nhã.
Từ trước đến nay, Từ Ngạo Thần không cười, nhưng ở trước mặt Mục Mộng Nghi, lại cười có vài phần lưu luyến.
Lúc Mục Mộng Nghi được nhận lại, đường đường là gia chủ Từ gia, lại nuông chiều em gái đến mức tự tay làm cho bà con diều.
Mục Mộng Nghi tỉnh lại, hốt hoảng một lúc, bây giờ mới nhớ đến bà cũng từng thật sự ngưỡng mộ Từ Ngạo Thần.
Bên người truyền đến một tràng tiếng ho khan không kìm nén được, bà vội vàng đi qua, vỗ vỗ sống lưng Bách Thiên Khấu.
Bách Thiên Khấu nói: "Xin lỗi, anh làm em thức giấc."
Mục Mộng Nghi vội vàng xua tay, ôm lấy ông: "Có thể chăm sóc cho anh, em rất vui."
Bách Thiên Khấu đã đến tuổi trung niên, sắc mặt dịu dàng, trong mắt chỉ có đau lòng và tình yêu, sờ sờ má Mục Mộng Nghi. Nhưng ai cũng biết, Bách Thiên Khấu đã gắng gượng hơn ba năm, sắp không chịu đựng nổi nữa.
Vì để ở bên cạnh vợ, ông giả bộ như không có việc gì, cũng không đi bệnh viện, dù sao bệnh này trị bằng hóa chất cũng chưa chắc có tác dụng.
Đến mùa nóng nhất của thành phố T, Bách Thiên Khấu lại nôn ra máu, sau khi đưa vào phòng cấp cứu, lúc bác sĩ đi ra đã lắc đầu.
Nhiều nhất, chỉ sống thêm được một tháng nữa.
Mục Mộng Nghi che miệng, nước mắt rơi như mưa.
Bách Thiên Khấu không sợ chết, nhưng ông sợ vợ mình khóc, phải an ủi mãi mới dỗ được bà. Nhưng bệnh tình ông nguy kịch, đã hấp hối gần chết.
Khi viết di chúc, cuối cùng ông cũng gọi Mục Nguyên và Bách Chính tới.
Đương nhiên, ông cũng không quên cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp kia.
Dụ Sân không nghĩ đến Bách Thiên Khấu lại muốn gặp cô.
Bách Chính chở cô về thành phố T, cả đường đều im lặng, sợ làm cô sợ, anh cố nhếch khóe miệng cười với cô.
"Em hiểu mà, em sẽ không sợ đâu. Bách Chính, em biết anh đau lòng, không cần cố cười."
Anh nói: " Em muốn vào không? Nếu không muốn vậy thì ở bên ngoài đi dạo một lát."
Thân phận của anh rất mẫn cảm, anh sợ Mục Mộng Nghi nổi điên sẽ dọa đến Dụ Sân. Từ lâu, anh đã không còn oán trách Bách Thiên Khấu chỉ thiên vị Mục Mộng Nghi nữa. Hiện tại, có Dụ Sân khiến anh hiểu được, đây là không nỡ cho người yêu mình phải chịu một chút ấm ức nào.
"Không có gì, em làm được." Dụ Sân gật đầu khẳng định: "Em sẽ nói chuyện cùng chú Bách, em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt."
Những đau khổ trong lòng anh được những lời này xua tan đi rất nhiều, anh nhẹ nhàng búng trán cô.
Mục Nguyên ở bên cạnh bọn họ, Bách Chính đứng ở giữa hai người, khiến cho Dụ Sân và Mục Nguyên cách xa nhau ra. Mục Nguyên nhìn bọn họ một cái, trong miệng tràn lên vị đắng.
Mục Mộng Nghi mở cửa bước ra, ánh mắt bà hoảng hốt khi nhìn thấy Bách Chính, lúc nhìn Dụ Sân thì lại phức tạp rất nhiều, nhưng cũng may không có ác ý.
"Dụ tiểu thư, tiên sinh nhà tôi muốn gặp cô trước."
Dụ Sân gật đầu đi vào.
Trêи giường bệnh, người trung niên ôn hòa: "Đứa bé ngoan, đừng sợ, chú chỉ muốn nói với con mấy lời thôi."
Bách Thiên Khấu được nghe rất nhiều về cô, nhưng đây là lần đầu tiên được gặp mặt.
So với Mục Mộng Nghi trước kia, cô còn xinh đẹp hơn, một đôi mắt trong trẻo và sạch sẽ giống như thủy tinh, đen trắng rõ ràng. Bách Thiên Khấu vừa thấy, lòng cũng mềm xuống.
Đối xử với một cô gái non nớt như vật, dường như ông nhớ lại điều gì, giọng điệu dịu dàng: "Khi còn bé, A Chính sống không tốt, lúc nó 6 tuổi còn rất lương thiện, ôm về nhà một con mèo hoang gần chết, nhưng mọi người tưởng nó tra tấn con mèo thành như vậy, ở sau lưng nói xấu nó. Từ đó về sau, nó sẽ không thể hiện ra phần lương thiện đó nữa. Nhiều năm như vậy, chú chưa thấy nó lấy hết dũng cảm để thích cái gì, hiện tại, may mắn thấy được thứ trân bảo quý giá nhất đời này của nó. Dụ tiểu thư, được gặp cháu chú rất vui. Bách Chính ấy à, đứa nhỏ này cố chấp ngoan cường, không xấu chút nào cả, nếu tương lai, người đời phê bình nó, mong cháu có thể khoan dung với nó một chút."
Ông nói ra những lời này, là hy vọng cô có thể thông cảm cho xuất thân của Bách Chính.
Dụ Sân gật đầu.
"Chú cứ yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho Bách Chính thật tốt."
Tuy sắc mặt Bách Thiên Khấu tái nhợt nhưng tinh thần lại khá tốt, ông nói: "Chú cảm ơn cháu rất nhiều, đã chấp nhận Bách Chính, chú và Mộng Nghi có lỗi với nó, một mình nó cô đơn trưởng thành đến bây giờ. Chú rất vui vì đã đợi được ngày mà có người toàn tâm đối xử với nó."
Hai người nói chuyện thêm mấy câu nữa rồi Bách Thiên Khấu mới gọi Bách Chính và Mục Nguyên vào.
Thiếu niên ngày xưa giờ đã thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, Bách Thiên Khấu có chút xúc động lại vui mừng.
Bách Thiên Khấu nhìn máy trợ thính trêи tai Bách Chính rồi thở dài một tiếng.
Bách Chính dắt Dụ Sân đứng bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ, anh biết cuộc nói chuyện vừa rồi suôn sẻ, cũng yên tâm phần nào.
Bách Thiên Khấu cười nói: "Thằng con hỗn láo, từ trước đến nay cũng không thấy quan tâm ba như vậy."
Bách Chính nói: "Ông sống thêm mấy năm nữa mới chờ được đến ngày đó."
Bách Thiên Khấu nhìn Mục Nguyên: "A Nguyên, con vẫn là một đứa bé tốt có tâm địa lương thiện, bác gái con dạy con rất tốt, bác rất vui mừng, nhưng bác mong sau này con dũng cảm hơn một chút. Di chúc bác đã viết xong, chia làm 3 phần, một phần để cho bác gái con, một phần cho con, một phần còn lại cho Bách Chính. Sau khi bác đi rồi, mong con chăm sóc cho bác gái con thật tốt.
Biểu cảm Mục Nguyên bi thương, anh ta gật đầu nhận lời.
Mặt Bách Chính không có biểu cảm gì.
Bách Thiên Khấu lại muốn nói chuyện với anh, trêu đùa nói: "A Chính, ba biết con chướng mắt chút tiền đấy của ba, nhưng ít nhất con cũng nên làm bộ làm tịch một chút. Ba không có ép buộc con chăm sóc Mộng Nghi, con không thể biểu hiện vui mừng một chút sau khi nhận được tài sản khổng lồ hay sao?"
"Ông còn chưa chết."
Được, tên nhóc này cứng đầu như thế đấy, nói gì cũng vẫn vậy. Người càng cố chấp, lại càng chấp nhất chuyện sống chết.
"Ba là một người chồng tốt, cũng là một ông chủ tốt, nhưng xin lỗi, A Chính, ba không phải là một người ba tốt. Ba định nói, nếu có kiếp sau, ba sẽ trở thành một người ba tốt của con, nhưng giờ nghĩ lại vẫn thôi đi. Con xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, tốt nhất không cần gặp lại ba mẹ giống như ba và Mộng Nghi."
Hầu kết Bách Chính giật giật.
"Mấy đứa về sau phải sống thật tốt, nếu gặp khó khăn thì cũng đừng nhụt chí, gặp lúc không vừa ý thì hãy nhớ lại những chuyện vui vẻ. Ba không thể làm gì giúp các con, cũng không phải là một tấm gương tốt, chỉ cầu mong các con được vui vẻ."
Mục Mộng Nghi nhìn vào trong này một cái, trong mắt chứa đầy nước.
Bà không nghe được lời trăng trối của chồng, Bách Thiên Khấu đã không nói được nữa. Mục Nguyên đi ra ngoài đầu tiên, Bách Chính còn đứng yên tại chỗ, Bách Thiên Khấu ngừng một chút nói: "A Chính, phải đàn ông một chút."
Bách Chính bước đến, nắm lấy tay ông.
Lúc Bách Chính rời đi, nghe thấy sau lưng có giọng nói: "Con trai, trêи đời này, không phải chỉ có huyết thống mới là loại ràng buộc duy nhất."
Đứa nhỏ này từ khi sinh ra, ông luôn ở bên cạnh chăm sóc, khi lớn hơn một chút, cũng chính ông là người dạy Bách Chính đếm số, viết chữ.
Cho đến tận khi Bách Chính không lại gần ông nữa.
Không phải ai trời sinh cũng là một người ba tốt, ông không xứng với tiếng gọi ba này.
Nhưng đứa nhỏ khi còn bé biết ôm một con mèo hoang ốm trở về này, có nhiều khoan dung hơn bọn họ tưởng tượng.
*
Nếu đã trở về thành phố T, vừa lúc trường đại học cho nghỉ hè, Dụ Sân cũng không trở lại thành phố S nữa.
Cô không nhịn được mà yên lặng nhìn Bách Chính, rất sợ người đàn ông này sẽ khóc nhè.
Bách Chính nắm lấy mặt cô: "Ánh mắt của em như vậy là sao?"
"Em sợ anh sẽ đau khổ."
Bách Chính buồn cười nói: "Không đau khổ, sau khi gặp mặt đã thoải mái hơn rồi. Cẩn thật nghĩ lại, ông ấy không tốn công mà kiếm lợi lớn."
Thiếu nữ chớp mắt: "Không tốn công mà kiếm lợi lớn?"
Bên dưới bàn tay anh, gương mặt thiếu nữ bị cậu xoa cho một vệt đỏ ửng, anh cực kì đau lòng, lại nhẹ nhàng xoa, tại sao con gái lại mềm mại như thế? Rõ ràng anh chưa dùng một tí lực nào.
"Nếu so với Từ Ngạo Thần vừa không có được tình yêu của Mục Mộng Nghi, kết cục còn phải lấy súng tự sát, ông già này không chỉ sống lâu hơn hai năm, cả đời còn được bên cạnh người đàn bà kia. Cuộc sống xem như khá tốt."
Dụ Sân lần đầu tiên được nghe lý luận như vậy, cái hiểu cái không.
Tư duy của người biến thái thường rất khó hiểu.
Anh cười rộ lên: "Đúng vậy, không lỗ."
Tựa như anh và cô, từ lúc được cô yêu, dù có chết ngay lập tức cũng là kiếm lợi lớn.
Vừa mới nghĩ như vậy, đã thấy Mục Nguyên đuổi theo.
So với sự ôn hòa ba năm trước đây thì bây giờ gương mặt Mục Nguyên cũng trưởng thành hơn, rất anh tuấn, không kém hơn Bách Chính.
Bách Chính rũ mắt, nhấn đầu nhỏ của thiếu nữ vào trong ngực một cái, rồi mới nhìn Mục Nguyên.
"Có việc thì nói, không có việc thì biến."
Trêи eo bị người véo một cái.
Bách Chính nắm lấy cái tay nhỏ kia, cuối cùng vẫn không nói ra được những lời độc ác.
Mục Nguyên không dám nhìn Dụ Sân trong lồng ngực anh, chỉ nói: "Phần tài sản kia của bác, anh không cần. Sau này sẽ chuyển sang cho em hoặc Nghi phu nhân, chỉ mong em bảo vệ tốt tài sản của bác."
Thật ra Mục Nguyên chưa bao giờ thay đổi, vẫn thanh liêm chính trực, rất giống Mục Mộng Nghi khi còn trẻ.
Đáng tiếc, Bách Chính lại giống Từ Ngạo Thần hơn. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Bách Chính và Mục Nguyên là: Mục Nguyên yêu mọi người trong thiên hạ, còn trong mắt Bách Chính chỉ có Dụ Sân. Người trêи thế giới này có chết hết, anh cũng muốn Dụ Sân phải sống thật tốt.
Bách Chính cười nhạo một tiếng, nói: "Thôi đi, lão Bách cho anh, vậy anh giữ lấy, cả phần của tôi cũng cho anh luôn, coi như trả ơn."
"Trả ơn cái gì?"
Đôi mắt ngập nước của thiếu nữ trong lồng ngực cũng nhìn anh ta.
Trong lòng Bách Chính mềm mại, thương tiếc lan tràn.
"Ngụy quân tử, tôi vẫn chưa nói với anh, cảm ơn năm đó đã tới Liên Thủy thăm tôi."
Hơn nữa, lúc quay về từ vùng phế tích, vô tình cứu được Dụ Sân.
Phần nhân tình này, so với cứu mạng anh còn đáng quý hơn, anh thay Dụ Sân trả lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT