Lương Nhạc Trí đưa Dụ Sân ra ngoài, mới nhận ra bên ngoài trời đang mưa.
Tháng Giêng ở thành phố S cũng không quá lạnh. Trêи đường thỉnh thoảng có những cô nàng ăn mặc phong phanh mà thời thượng, có cô nàng sáp tới nháy ánh mắt quyến rũ với Lương Nhạc Trí. Lúc Lương Nhạc Trí không ngốc nghếch, chắc chắn sẽ cho người ta một loại cảm giác ưu tú.
Nhìn thấy Dụ Sân xinh đẹp trong chiếc váy đỏ, ánh mắt của cô nàng đảo ở giữa hai người bọn họ, sau đó lại nở một nụ cười mờ ám.
Vốn dĩ Lương Nhạc Trí cũng không có suy nghĩ gì, nhìn thấy tay Dụ Sân giơ lên, anh ta cũng phụ họa đùa theo: "Sân Bảo, em bỏ trốn với anh đi."
Thật sự muốn tranh phụ nữ với gia chủ nhà họ Từ, Lương Nhạc Trí có chín cái mạng cũng không đủ. Trong lòng anh ta biết rõ như vậy, nhưng rồi lại luyến tiếc Dụ Sân.
Anh ta thực sự thích cô. Lúc Dụ Sân mới vào đại học, cũng là lần đầu tiên anh ta gặp cô.
Em gái anh ta ôm một cô gái với dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Cô gái đó ngước mắt lên, đôi mắt long lanh như một chú nai con, đối xử với em gái anh ta rất dịu dàng. Sau này Lương Nhạc Đan giới thiệu với anh ta, đôi mắt to của Dụ Sân cong lên, nhìn anh ta cười thân thiện. Cô gái mười tám tuổi, giống như một bông hoa xinh đẹp trêи đầu cành, có thể thu hút sự chú ý của bất kỳ ai rất dễ dàng.
Trái tim Lương Nhạc Trí đập loạn nhịp. Anh ta đã cảm nhận được cái gì gọi là vừa gặp đã yêu.
Dụ Sân không cho lời nói của Lương Nhạc Trí là thật.
Nhưng lúc này, ánh mắt trông mong của anh ta vẫn hướng về bên cô. Là không sợ chết, tâm ý khiến cho người ta dở khóc dở cười, cũng trở nên chân thành hơn vài phần.
Suy cho cùng, không nói tới Bách Chính, mà Lương tổng biết lá gan anh ta to như vậy, cũng sẽ đánh gãy chân anh ta.
Dụ Sân muốn về nhà, Lương Nhạc Trí đón xe. Từ trước đến nay anh ta luôn là người có cái gì thì nói cái đó.
"Nếu hôm nay em trở về, có phải em định làm lành với Bách tổng không?"
Dụ Sân không đành lòng nói dối anh ta: "Em đang đợi một đáp án từ anh ấy."
"Phim truyền hình cũng không diễn biến như vậy. Anh ta bỏ đi nhiều năm như thế, chẳng lẽ em không ngược anh ta cho sảng kɧօáϊ à?"
Dụ Sân cười khúc khích, mỗi ngày Lương Nhạc Trí đều nghĩ tới cái gì vậy?
"Nếu không thì em dẫn anh về nhà đi. Chúng ta ứ ừ một lần, đảm bảo điều này sẽ làm anh ta tức chết. Hơn nữa đồ của anh..."
"Lương Nhạc Trí."
Anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Anh buông tay khỏi xe."
Lương Nhạc Trí không buông. Anh ta luyến tiếc mà, thực sự luyến tiếc. Anh ta đã theo đuổi cô suốt hai năm. Cho dù ba anh ta dọa đánh chết anh ta, anh ta cũng không cam lòng.
Anh ta có phần ngốc nghếch, nhưng tình cảm của anh ta không hề giả dối.
Lương Nhạc Trí có dự cảm, nếu mình thật sự buông tay, anh ta sẽ giống như tên Mục Nguyên nhìn qua có vẻ tao nhã nhưng thực tế lại cổ hủ kia. Lương tiểu thiếu gia giống như một chú cún con, cảm giác rất nhạy bén.
"Anh đừng làm loạn nữa, em chỉ đi về thôi."
Lương tiểu thiếu gia muốn khóc. Anh ta lùi lại một bước, nói: "Để anh đưa em về đi."
Anh ta không muốn ở lại bữa tiệc đó. Bữa tiệc đó là do tình địch của anh ta tổ chức, anh ta trở lại đó làm gì? Để tiếp tục bị ba xách lỗ tai giáo ɖu͙ƈ à?
Lương tiểu thiếu gia lên xe, anh ta hận không thể khiến cho Dụ Sân thay lòng đi yêu người khác trong đêm nay.
Anh ta vỗ mặt mình, cảm giác khủng hoảng mà Bách Chính mang đến không phải thứ mà Mục Nguyên có thể so sánh được. Dù sao thì tranh giành đồ với người xấu khó hơn nhiều so với tranh giành đồ với người hiền lành.
Dụ Sân thấy anh ta ngoan ngoãn như thế, bên ngoài trời cũng đang mưa, nên cô cũng không đuổi anh ta xuống.
Trêи đường đi, Dụ Sân cảnh cáo anh ta: "Anh cũng đừng gây xích mích với Bách Chính, anh biết chưa? Con người anh ấy rất xấu xa. Tay anh lại đang bị thương, anh suy nghĩ lại đi."
Lúc nãy cô nói những lời này, là vì giận Bách Chính. Đồ ngốc Lương Nhạc Trí này mà xảy ra chuyện thì không hay.
"Em biết anh ta xấu xa, sao trước kia còn ở bên cạnh anh ta?"
Dụ Sân không trả lời, khẽ thở dài.
Cô cũng muốn biết tại sao đó.
Trong bữa tiệc.
Bách Chính ở trêи lầu hai được một lúc. Anh đương nhiên nhìn thấy Dụ Sân đã đi với Lương Nhạc Trí.
Nhưng lâu như vậy mà chưa thấy Lương Nhạc Trí quay lại, sắc mặt của anh bắt đầu càng ngày càng khó coi.
Từ Học Dân là người tinh ý hơn, ông lập tức bảo người đi dò hỏi một chút. Đáp án nhận được là Dụ Sân đã rời đi với Lương Nhạc Trí rồi.
Từ Học Dân nhìn ông chủ nhỏ u ám đến đáng sợ, sau đó nghĩ đến chàng trai như ánh mắt trời kia. Nói thật, nếu Từ Học Dân là phụ nữ, nói không chừng ông cũng sẽ thích Lương Nhạc Trí.
Bọn họ cùng nhau rời đi, thường thì sẽ không làm cho người ta nghĩ nhiều, nhưng mà vừa rồi Dụ Sân mới nói tới chuyện sinh con.
Lương Nhạc Trí không phải là Mục Nguyên. Đạo đức của Mục Nguyên không cho phép, nhưng tên nhóc Lương Nhạc Trí lại là người vừa gian xảo vừa bỉ ổi, còn không biết xấu hổ.
Bách Chính nhất thời không chịu nổi, anh lập tức lạnh mặt đi xuống lầu. Thậm chí còn không lấy áo khoác mùa đông.
Xuống lầu thì gặp phải Lương tổng, ba của Lương Nhạc Trí. Lương tổng đáng thương, không phát hiện đứa con trai gan to của mình không có mặt trong bữa tiệc, chỉ một lòng muốn làm cho nhà họ Từ suy xét suy xét lại chuyện hợp tác.
Lão Lương tổng cười tủm tỉm đi tới, nhưng kết quả nhận được lại là một ánh mắt lạnh nhạt đến cực điểm.
Trước kia, Bách Chính còn có kiên nhẫn nói chuyện với ông ta. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ông ta, một cái liếc mắt cũng không muốn cho ông ta.
Người thanh niên nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Bách Chính mất hứng, quản lý Thường Liên của Đuôi Mèo là người hoảng nhất. Trước đây cũng không thấy người nhà họ Từ đến quản lý nền tảng này của bọn họ. Nhưng nửa năm nay, các sếp lớn của nhà họ Từ đều tập trung lại ở cái miếu nhỏ này của họ, kϊƈɦ thích muốn chết.
Thường Liên thấy Bách Chính không nói một lời đã đi rồi, chỉ sợ bữa tiệc hôm nay sẽ có tai họa, có phải ông ta không nên tổ chức bữa tiệc này không vậy?
Vẻ mặt Thường Liên như đưa đám, hối hận không kịp.
Từ Học Dân cười nói: "Không sao, tâm trạng Bách thiếu không tốt."
Còn hoảng loạn nữa.
Dụ Sân cho anh thời gian lựa chọn. Nhưng đêm nay anh cũng không đợi được nữa, tự mình đi qua rồi.
Bách Chính lái xe đuổi theo.
Chiếc siêu xe của anh tạt qua thành phố vào ban đêm, không biết nó nhanh hơn taxi bao nhiêu, nhưng dù sao thì họ đi sớm hơn anh rất nhiều. Khi Bách Chính đến chỗ của Dụ Sân thì bọn họ đã đến từ lâu rồi.
Trước đây khi Dụ Sân còn học cấp ba, ɖu͙ƈ vọng khống chế của anh rất mạnh. Nên giờ phút này, đương nhiên anh cũng biết cô đang ở đâu.
Cảnh vật của tiểu khu cũng coi như tĩnh mịch.
Vì để livestream, ngày thường Dụ Sân và Chúc Uyển đều không ở trường. Hiện tại mới mùng 4 Tết, Chúc Uyển vẫn chưa quay lại, chỉ có Dụ Sân ở nhà.
Dụ Sân về nhà thay chiếc váy mới mặc để tham dự tiệc trêи người ra.
Lương tiểu thiếu gia cũng cứng đầu, không biết đêm nay anh ta bị trúng cái gì, cứ không chịu rời đi. Dụ Sân cũng không điên với anh ta nữa, anh ta cứ đáng thương ngồi xổm trêи hành lang như vậy.
Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ, tình yêu của đàn ông sẽ không sinh ra bởi vì đồng cảm, nhưng phụ nữ thì sẽ như vậy.
Nhưng cảm giác khủng hoảng, gần như là nhận thức chung của đám đàn ông.
Vì thế Bách Chính đi tới cửa nhà Dụ Sân, thứ đập vào mắt không phải là cửa nhà Dụ Sân, mà là Lương Nhạc Trí giàu có đáng thương đang ngồi xổm trêи hành lang.
Lâu như vậy cho tới nay, sự chững chạc, bình tĩnh và thái độ đúng mực mà Từ Học Dân dạy anh, giờ phút này tất cả đều trở thành nói nhảm.
Sinh con!
Bách Chính nhìn thấy anh ta, liền nghĩ đến mấy chữ này, anh hận không thể bóp chết Lương Nhạc Trí. Không nói đến bản thân, ngay cả tên ngốc Mục Nguyên kia cũng từng cứu Dụ Sân. Chính mình lại càng vào sinh ra tử cũng không ngoa.
Nhưng tên ngu ngốc này đã làm cái gì chứ? Ngoại trừ việc làm mấy trò ngu ngốc ra thì anh ta có thể làm cái gì?
Hoàn toàn vô cùng tức giận đến nỗi không thể kìm nén được.
Bách Chính trực tiếp xách người lên, Lương tiểu thiếu gia cũng không thấp. Nhưng trước kia Bách Chính là ai chứ, đại sát khí di động hình người. Một đấm cũng có thể đánh ngã hai tên Lương Nhạc Trí.
Lương Nhạc Trí cũng hoảng sợ.
Anh ta hét thành tiếng: "Sân Bảo, cứu anh, cứu anh!"
Tiếng hét của Lương Nhạc Trí rất thảm thiết, Dụ Sân biết có thể là anh ta giả vờ, cô vội vàng đi ra nhìn thử xem.
Nhìn qua đôi mắt mèo, cô thấy hai người đàn ông đang đánh nhau.
Không, là Lương tiểu thiếu gia đang bị đánh.
Dụ Sân mở cửa: "Bách Chính! Anh làm cái gì vậy?"
Cô vội vàng đẩy Bách Chính ra, rồi kéo Lương Nhạc Trí không hề có sức phản kháng đứng dậy.
Bách Chính dừng động tác lại. Tiếng chất vấn của cô giống như một cái gai sắc nhọn, làm trong lòng anh vừa tủi thân vừa khó chịu. Anh giống như một người ngoài cuộc, nước sông không phạm nước giếng với bọn họ vậy.
Lương Nhạc Trí đứng sau lưng cô gái, cảm thấy mình giống như một đóa nam Bạch Liên, âm thầm khen ngợi chính mình. Hừ, cái tên điên nhà họ Từ này, cmn đánh người đau quá rồi.
Bách Chính nén giận. Anh cắn thịt trong khoang miệng, mùi máu tươi tràn ra trong đó, anh nói: "Anh tới để nói thật."
Dụ Sân kiềm chế biểu cảm kinh ngạc.
"Vào nhà rồi nói đi."
Bách Chính bước vào.
Dụ Sân nhìn thoáng qua Lương Nhạc Trí. Lương Nhạc Trí sờ lên khuôn mặt bầm tím của mình, anh ta cười cười, dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Đi đi."
Dụ Sân sững sờ.
Lương Nhạc Trí đẩy cô vào rồi đóng cửa lại.
Bản thân đứng ở ngoài cửa, Lương tiểu thiếu gia ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi. Anh ta lớn như vậy, chưa bao giờ nhiều chuyện làm ra những chuyện thiệt thòi cho mình như thế này.
Nhưng anh ta muốn cô hạnh phúc.
Dụ Sân ngoan như vậy. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô, liền cảm thấy cô nên cười như vậy.
Kϊƈɦ thích người khác là chuyện đơn giản biết bao nhiêu, miễn có hiệu quả là được. Lương Nhạc Trí đi trong đêm mưa nhỏ rả rích, trong lòng có chút chua xót.
A, cô ấy trưởng thành rồi ha.
Anh ta cũng muốn mình giống như Bách Chính biết bao nhiêu, nhìn xem cô trông như thế nào khi học cấp ba.
So về sự không biết xấu hổ, Lương Nhạc Trí cũng chưa từng thua đâu. Đáng tiếc là anh ta gặp cô hơi muộn.
"Nói đi." Dụ Sân ngồi xuống trước mặt Bách Chính.
Tối nay, sự hiểu biết của cô về Lương Nhạc Trí lại được đổi mới một lần nữa. Cô vốn cho rằng anh ta chỉ nói vui thôi, nhưng Lương tiểu thiếu gia rất có cách nghĩ riêng.
Vừa rồi ngay cả Dụ Sân cũng không ngờ tới, nhưng Lương Nhạc Trí đã làm.
Trái tim Bách Chính quặn đau không ngừng.
Anh không thể không thừa nhận rằng, chưa khoảnh khắc nào mà anh hoảng loạn như bây giờ.
Dụ Sân rất tốt, đó là điều mà anh đã biết từ rất nhiều năm trước. Anh đã từng nghĩ đến việc muốn trở thành người tốt nhất, để cô ghi nhớ cả đời.
Nhưng cô tốt như vậy, cũng sẽ có những người khác thích cô.
Anh đã bỏ trống cuộc đời cô ba năm, bất kể như thế nào cũng không thể lấp đầy chỗ trống đó.
Ngoại trừ thân phận gia chủ nhà họ Từ hiện tại, anh lấy cái gì để tranh giành với người khác?
Anh đã từng kiêu ngạo biết bao nhiêu, nhưng mấy năm nay anh càng ngày càng sợ.
Anh không dám kể về thân thế của mình, anh cảm thấy hèn mọn và dơ bẩn. Nhưng anh lại không dám không nói.
Tình yêu của con người sẽ thay đổi.
Bọn họ khác với những kẻ điên của nhà họ Từ. Bọn họ đã xác định là người nào, có chết cũng sẽ dây dưa với người đó cả đời.
Lương Nhạc Trí vẫn đứng ngoài cửa.
Những chuyện vốn tưởng rằng cả đời cũng sẽ không nói ra. Dưới sự sợ hãi sẽ hoàn toàn mất đi cô, cái gì cũng không đáng nhắc tới.
Giờ phút này, ánh mắt xinh đẹp và sạch sẽ của Dụ Sân nhìn anh. Yết hầu Bách Chính khô khốc, cho dù không chịu nổi, anh vẫn nghe thấy từng câu từng chữ mà mình nói: "Hai năm qua, anh đã làm phẫu thuật. Năm giác quan của anh có vấn đề. Năm thứ nhất, anh không thể nhìn, cũng không thể nghe. Sau đó lại tiếp tục làm phẫu thuật, đôi mắt phục hồi rất tốt, nhưng thính giác vẫn có vấn đề như cũ."
Hai mắt cô hơi mở to.
Bách Chính cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của cô, sợ nhìn thấy vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ, ghê tởm và ghét bỏ của cô.
Những thứ này, cũng đủ để giết chết anh, hoặc khiến trái tim anh chết đi.
Khi nói ra những lời này, trái tim anh thắt chặt một trận, không khác gì với việc vùi mình vào cát bụi.
"Ba ruột của anh tên là Từ Ngạo Thần, mẹ ruột là Mục Mộng Nghi. Từ Mộng Nghi là em gái của Từ Ngạo Thần, khi còn nhỏ bà ấy đã bị người khác bắt đi, sau khi lớn lên mới được nhận trở về." Anh nói một cách khó khăn: "Anh là... Loạn..."
Sản phẩm của sự lσạи ɭυâи.
Một sản phẩm dơ bẩn có thể gặp bất kỳ vấn đề gì bất cứ lúc nào.
Hốc mắt Bách Chính đỏ hoe. Anh cảm thấy mình giống như một tù nhân đáng thương, đang chờ sự phán quyết của cô.
Anh không dám ngẩng đầu, nhưng tại sao Dụ Sân vẫn không nói lời nào vậy?
Thời gian đang trôi qua, mỗi giây đồng hồ, đối với anh mà nói đều giống như lăng trì.
Đúng vậy, anh kinh khủng như thế, tại sao còn muốn quay về, còn muốn quấy rầy cuộc sống của cô, còn lại đi ghen tị việc cô ở bên Lương Nhạc Trí?
Ngón tay anh run run, khó chịu đến mức sắp chết. Anh thích cô, thích như vậy mà. Đã từng cược cả mạng sống, đá lớn rơi xuống, anh cũng không dám chuyển động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT