Người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe, đuôi mắt rũ xuống.
Giọng nói của Bách Chính khàn khàn: "Trước kia, cái gì tôi cũng muốn cho cô
ấy. Nhưng mà bây giờ mới phát hiện, tôi không thể cho cái gì cả."
Người dơ bẩn như anh, trái tim anh mệt mỏi đau đớn, tình yêu của anh nặng nề bất kham.
Từ Học Dân bất đắc dĩ, chủ nhân của nhà họ Từ, bất lực đến nỗi chỉ có thể đưa tiền sao?
Nếu không phải thưởng có hạn mức cao nhất trêи nền tảng chỉ là một vạn hai, Từ Học Dân không chút nghi ngờ, Bách Chính chỉ hận không thể đưa cả
Đuôi Mèo cho Dụ Sân.
"Cậu như thế này sẽ dọa đến cô bé."
Streamer nhà người ta chỉ là một người mới, đột nhiên đứng hạng nhất. Với tính
cách của đứa trẻ Dụ Sân kia, phản ứng đầu tiên hẳn là sẽ sợ hãi, cảm
thấy mình gặp phải một kẻ mắc bệnh thần kinh.
"Cô ấy sẽ không biết là tôi đâu."
Từ Học Dân suy nghĩ một chút, ông nói: "Lần sau cách tặng phần thưởng của
cậu có thể ôn hoà hơn chút, chờ sau này danh tiếng cô bé đi lên rồi cậu
lại tặng phần thưởng, thì sẽ không có vẻ đặc biệt như vậy nữa."
Ông tốt bụng dùng hai chữ đặc biệt, vô cùng dọa người.
"Biết." Bách Chính ngồi trêи ghế lái, nhấp môi mỏng: "Tự lái xe của chú đi."
Anh còn lái xe đi, không có dự định chở Từ Học Dân.
Dụ Sân và Chúc Uyển ngồi khoanh chân lại.
Dụ Sân nói: "Mình cảm thấy có thể mình không thích hợp làm cái này lắm."
"Đừng nha, làm cái này cũng rất thích hợp với cậu đó!" Chúc Uyển kϊƈɦ động
nói: "Chẳng lẽ cậu không động lòng, không kϊƈɦ động hả? Thoáng cái đã có mấy chục vạn tới tay."
"Mình cảm thấy bất an." Cô gái nói: "Nhận càng nhiều, sau này cậu phải trả giá, không có cách nào đoán trước được điều gì cả."
Chúc Uyển khuyên nhủ: "Cậu không thể nghĩ như vậy, nói không chừng sếp lớn
nhà người ta không có ý nghĩ khác, chỉ là thấy cậu hợp mắt thôi thì sao. Cậu phải tự tin với giá trị nhan sắc của mình chứ. Dù sao đi chăng nữa, nếu người ta muốn hẹn cậu ra ngoài, cậu chỉ cần từ chối là được rồi
mà."
Đôi đồng tử màu hổ phách của cô gái nhìn Chúc Uyển.
Chúc Uyển: "Được rồi được rồi, cậu đợi mấy ngày nữa xem, nếu như người đó
lại tặng phần thưởng lố như vậy, hay là đưa ra yêu cầu quá trớn, khi đó
cậu cứ đi, được không? Nghĩ tới quê nhà của cậu đi, nếu như cậu cảm thấy lo lắng, có thể gom góp tiền để trở về."
Dụ Sân do dự trong phút chốc, cô gật đầu: "Được rồi, mình xem lại."
Gần đây có không ít người theo cô làm nước hoa, chứng minh dạy điều hương quả thực có hiệu quả.
Chúc Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy càng muốn khóc thì làm sao bây giờ. Lần đầu tiên thấy streamer kiếm
được tiền bị dọa đến sợ như thế. Nếu như là mình, nằm mơ chắc cũng cười
đến tỉnh mất.
Bỏ đi bỏ đi, ngoan ngoãn chơi game thôi, chơi game nó không nổi à!
Khoảng thời gian kế tiếp, sếp lớn không tên kia thỉnh thoảng có đến.
Lúc anh ta đến, chưa bao giờ nói chuyện, cứ yên lặng giống như không tồn
tại vậy. Điều làm cho Dụ Sân thở phào nhẹ nhõm là, anh ta không tặng
phần thưởng quá đà nữa.
Giống như một người xem bình thường, lặng lẽ nhìn cô làm nước hoa.
Ngược lại là người xem tên my only kia, thỉnh thoảng sẽ tặng phần thưởng cho
cô, có điều tặng số tiền thưởng cũng tương đối bình thường.
Áp
lực tâm lý của Dụ Sân giảm đi một chút, số phần thưởng lần trước cô nhận được lập tức làm cô được nền tảng coi trọng. Dụ Sân vốn là streamer
mới, đề cử rất bình thường, nhưng bây giờ đã là trang chủ được đề cử tốt nhất trong nền tảng.
Cô điều chế nước hoa thanh nhã xinh đẹp,
nói không nhiều, thời gian lại dài, ngược lại còn trở thành một phần đặc sắc độc nhất. Trong livestream dần dần cũng có một số sếp lớn khác, còn tiên sinh vô danh ban đầu, dần bặt vô âm tín ở trong đám người.
Anh ta không có cảm giác tồn tại như thế, lâu dần Dụ Sân cũng không nghĩ tới anh ta nữa.
Đuôi Mèo đề nghị Dụ Sân chuyển loại hình làm streamer sắc đẹp.
"Với điều kiện của cô, nếu như ca hát nhảy múa, sẽ thu hút nhiều người xem hơn."
Dụ Sân từ chối, thậm chí còn đổi thành livestreams "Ngoài trời", ai nấy đều thấy được cô thật sự thích điều hương.
Theo Chúc Uyển, trong tháng thứ ba cô livestream, nước hoa mà Dụ Sân điều
chế ra được coi như trích ra làm phần thưởng tặng ra ngoài cho người
xem.
[Streamer] Điều hương: Đêm nay trích thưởng.
Thật không thể tin được! Tiểu tiên nữ Hương Hương muốn tặng nước hoa chính tay làm hả!
Từ mùa hè đến hết mùa thu, từ tháng sáu Dụ Sân đã bắt đầu livestream, hiện tại đã tháng chín rồi. Bách Chính tuân thủ đúng lời Từ Học Dân nói,
không tiếp tục làm chuyện quá giới hạn.
Dụ Sân càng ngày càng
được hoan nghênh, có đôi khi Bách Chính lạnh lùng nhìn thấy tên đàn ông
khác ra vẻ săn đón, chỉ có chính anh hiểu, ngọn lửa âm ỉ trong lòng kia, trái tim bị bỏng rốt cuộc khó chịu đến nhường nào.
Từ Học Dân
cho rằng anh sẽ ngấm ngầm nhìn Dụ Sân, rồi có một ngày cuối cùng sẽ
không nhịn được nữa. Không ngờ anh vẫn tiếp tục chịu đựng.
Người đàn ông tháo máy trợ thính xuống, nhìn vào bóng đêm khôn cùng.
Thế giới yên lặng, ngẫu nhiên sẽ có một vài âm thanh rất nhỏ. Không giống
như sự thành công trong cuộc phẫu thuật mắt, màng tai của anh khôi phục
không hề tốt. Không dựa vào máy trợ thính thì anh không nghe được gì.
Bách Chính nhớ tới lúc mới biết Dụ Sân, không bao lâu thì vừa tới sinh nhật của anh.
Cô gái bị anh đùa bỡn, chạy một đoạn đường rất xa. Cô thở dốc đứng ngoài
cửa sổ, ánh mặt trời vừa đẹp, anh ngẩng đầu lên từ khuỷu tay, thấy cô
nhẹ nhàng dùng tay nói sinh nhật vui vẻ.
Trái tim anh cực kỳ rung động.
Khi đó cảm thấy, cho dù cô không nói lời nào, thế giới cũng yên lặng, lá
cây ngô đồng ở phía sau cô rụng xuống, cái gì cũng tốt đẹp.
Từ Học Dân cũng biết Dụ Sân muốn tặng phần thưởng của mình.
Ông gọi quản lý Đuôi Mèo tới, dặn dò vài câu. Vẻ mặt quản lý kỳ dị nhìn
nhìn Từ Học Dân, kiềm chế ánh mắt còn không sợ hãi bằng khi đang nhìn
đám cầm thú.
Mặt Từ Học Dân dày, không thèm nghĩ đến sắc mặt kỳ dị kia của người quản lý có ý gì.
Qua vài ngày, kết quả cuộc trích thưởng đã có.
Từ Học Dân đặt lọ nước hoa đóng gói đẹp đẽ trước mặt Bách Chính.
Bách Chính buông tài liệu xuống: "Cái gì thế?"
"Như cậu thấy đấy, là mấy lọ nước hoa."
Đương nhiên Bách Chính biết nó là cái gì, anh thấy Dụ Sân làm ra nó.
Các ngón tay trêи bàn tay anh cứng ngắc trong chớp mắt, lúc này anh mới vặn mở lọ ra.
Khứu giác của người đàn ông không nhạy bén, lờ mờ bắt lấy mùi hương trong không khí.
Mùa thu quạnh quẽ, anh ngửi thấy được mùi hoa của mùa xuân.
Ngón tay của Bách Chính cuộn chặt, run nhè nhẹ.
Từ Học Dân đóng cửa lại, ông khẽ thở dài.
Từ khi chưa từng sợ bất cứ thứ gì đến khi học được cách kiềm chế, có phải rất khó đúng không, ông chủ nhỏ?
Cậu có làm nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là người qua đường trong cuộc
sống của cô bé, nhìn thấy cô bé chậm rãi đi tới nơi cách cậu ngày một xa hơn. Mà thế giới này, ngay cả người ngợi khen cậu cũng sẽ không có.
So với việc tùy ý cướp đoạt như cha của cậu, cậu trở nên tự ti và im lặng.
Cậu đã làm rất tốt rồi, sẽ không có ai còn làm tốt hơn cậu.
Mùa đông ở thành phố S cũng chẳng hề có tuyết rơi.
Ngược lại, khí hậu của thành phố S ấm áp như mùa xuân, Lương Nhạc Trí mang
theo canh thịt dê, đi theo phía sau Dụ Sân, hai người đi dạo trêи đường.
Bên cạnh đèn đường là một quán trà.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ nhấp một ngụm trà, ánh mắt kìm lòng không đậu
dừng lại ngoài cửa sổ. Một người đàn ông, ân cần theo sát một cô gái,
anh đột nhiên nắm chặt chén trà.
"Bách tổng, cậu thấy cái kế hoạch này như thế nào?"
Bách Chính nâng tay: "Im lặng."
Lương Vịnh lập tức ngậm miệng lại.
Thấy Bách Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, ông ta cũng nhìn theo.
"Ô? Đó không phải là con trai tôi à?"
"Con trai ông?" Ánh mắt Bách Chính đảo qua, giấu đi sự không vui vẻ đầy nghiêm trọng.
Trong chốc lát, Lương Vinh cảm thấy không đúng lắm, ông ta nói: "Đúng vậy,
lần trước cậu đã từng gặp qua nó đấy, thằng nhóc không nên thân, còn
từng kính rượu với cậu."
Ngoài cửa sổ, Lương Nhạc Trí giương đôi mắt mong chờ nói: "Sân Bảo, mùa đông rồi, muốn ăn canh thịt dê với anh không?"
Dụ Sân vốn đang ôm sách quay về trường, chân cô dừng một chút. Cái tên mụ
này, có lẽ là Lương Nhạc Đan miệng rộng nói cho anh trai cô ấy nghe.
Lương Nhạc Trí tranh nói trước khi cô mở miệng: "Anh biết là em không muốn,
cho nên anh đã tính trước, mua đóng gói cho em một phần. Em có thể không cần đối mặt với anh mà tự ăn.
Dụ Sân: "..."
"Ha ha ha anh biết, để em tự mình ăn em cũng không nhận. Không quan trọng, em có thể
mang cho em gái anh Lương Nhạc Đan, đến lúc đó nếu Lương Nhạc Đan kêu em ăn, em nhất định phải ăn một miếng nha!"
Dụ Sân đè suy nghĩ muốn đánh anh ta xuống: "Em sẽ giao cho Lương Nhạc Đan."
Trước khi Dụ Sân đưa tay ra nhận đồ, Lương Nhạc Trí buồn bã nói: "Anh sắp lên năm tư rồi, theo đuổi em hai năm, nếu như em còn không đồng ý với anh,
thì sẽ không có cách nào gặp anh ở trường nữa đâu. Sau này nếu đổi ý
cũng không có cơ hội đâu nha!"
Vậy thật là cảm ơn trời đất.
Dụ Sân: "À."
Rõ ràng là cô gái rất muốn đánh anh ta một trận, nhưng vẫn cứ chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghẹn đến đỏ lên.
Lương Nhạc Trí bị vẻ cực kỳ đáng yêu đó làm rung động không thôi, sự xấu xa sản sinh ra dũng khí.
"Dụ Sân."
Dụ Sân ngẩng đầu, ngay sau đó, Lương Nhạc Trí nâng giữ gương mặt mềm mại của cô rồi hôn lên trán cô.
Đôi môi nóng rực nóng bỏng của thiếu niên xa lạ.
Canh thịt dê trong tay Dụ Sân rơi xuống, cô chưa kịp phản ứng lại thì Lương Nhạc Trí với tim đập như trống đã chuồn nhanh rồi.
Cô gái đứng ngay tại chỗ.
Trong quán trà chỉ có thể thấy bóng lưng của cô.
Lương Vịnh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của vị quý nhân này, trong lòng thầm
mắng thằng nhóc kia đi theo đuổi con gái ở đâu thì không đi, nhất định
phải theo đuổi ở đây. Lương Vịnh cười gượng: "Ha ha ha ừm, Bách Chính,
khiến cậu chê cười rồi, người trẻ tuổi đều tương đối hoạt bát, ha ha ha
ha..."
Từ Học Dân ngồi ở bên cạnh, trông thấy bàn tay cầm cốc trà của thiếu niên đang run run. Trái tim Từ Học Dân căng thẳng, đã sẵn
sàng ngăn chặn Bách Chính nổi điên.
Một lúc lâu sau, hô hấp của Bách Chính hồi phục, anh cúi đầu "A" một tiếng.
"Lương tổng thật sự nên dạy lại con trai rồi." Thiếu niên không hề che giấu sự chanh chua và cay nghiệt trong câu nói: "Hành động không hề có giáo
ɖu͙ƈ, háo sắc lỗ mãng, coi chừng ngày nào đó bị người ta đánh gãy chân
đấy."
"Kế hoạch của các người không cần xem nữa, thối nát đến nỗi không lọt được vào mắt tôi. Ngưng hợp tác hẳn, Lương tổng tự giải quyết cho tốt đi."
Lương Vịnh đuổi theo: "Tên ăn hại nhà của tôi kia,
trở về tôi lập tức chỉnh đốn nó. Bách tổng, kế hoạch này chúng tôi đã
làm cả một tháng, xin cậu nhất định phải suy xét một chút!"
Nhưng mà bóng dáng của thiếu niên dường như mang theo gió, đã đi xa với Từ Học Dân rồi.
Lương Vịnh suy sụp, hoàn toàn không hiểu được. Trước kia cũng không có nghe
nói vị con cháu nhà họ Từ của tập đoàn Thịnh Thế này có khí chất đàn ông mãnh liệt như vậy nha.
Buổi tối Dụ Sân không có đi livestream,
cô muốn nói chuyện của Lương Nhạc Trí với Lương Nhạc Đan. Lương Nhạc Trí đã gây quấy nhiễu không ít với cô.
Không ngờ mới bước vào cửa phòng, Lương Nhạc Đan lau nước mắt đi ra ngoài.
"Nhạc Đan, cậu sao vậy?"
"Dụ Sân, huhuhu, anh mình bị một đám người đánh một trận, bị gãy tay. Bây
giờ mình tớ bệnh viện xem anh ấy. Nếu như để mình biết là ai dám đánh
anh ấy, mình sẽ đánh chết tên đó."
"... Vậy cậu đi đi, đi đường chú ý an toàn."
Lương Nhạc Đan lau nước mắt, tuy rằng ngày nào cô ấy cũng cãi nhau với Lương
Nhạc Trí, nhưng mà trong lòng lại vô cùng thiên vị người anh ruột này.
Lời mà Dụ Sân muốn nói, hoàn toàn không nói nên lời.
Cô cũng không ngờ Lương Nhạc Trí vậy mà lại bị người ta đánh gãy tay.
Tuy rằng hôm nay chuyện mà Lương Nhạc Trí làm khiến cô rất tức giận, nhưng mà đánh gãy tay, ngẫm lại thì có chút sởn gai ốc.
Dụ Sân sửng sốt, việc này quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi... Giống như là có người giúp cô dạy dỗ Lương Nhạc Trí.
Phương pháp quá khích đến nỗi thô bạo, làm cho Dụ Sân thoáng cái liền nghĩ tới người kia.
Đã hai năm rồi anh còn chưa quay về.
Trái tim cô đập nhanh hơn, vội vàng gọi điện thoại cho Mục Nguyên.
Giọng Mục Nguyên dịu dàng: "Dụ Sân, làm sao vậy?"
"Anh ấy trở về rồi ạ?"
Mục Nguyên sửng sốt: "Em nói, là Bách Chính hả?"
"Ừm."
"Không có, anh với bác trai bác gái đều không nhận được tin cậu ấy trở về. Sao em đột nhiên lại hỏi như thế?"
Biết không phải là anh, Dụ Sân thấp giọng nói: "Không có việc gì ạ."
Cô tắt điện thoại, ngồi trêи cái giường thiết. Gió mùa đông ngoài cửa sổ
thổi lá cây vang lên tiếng xào xạc, Dụ Sân đưa ta ôm lấy trái tim.
Thất vọng hết lần này tới lần khác.
Bách Chính rời xa cô ba năm, cô khổ sở đến có chút chán ghét anh rồi.
Từ Học Dân hơi khom lưng với người đang đứng trước cửa sổ sát đất.
"Cảm xúc ngày hôm nay của cậu không thích hợp lắm, bữa tiệc tối tôi đã từ chối, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Tôi không có gì là không bình thường cả." Bách Chính nói: "Cô ấy không
thích tên ngu xuẩn kia, tên ngu xuẩn lỗ mãng kia còn dám chạm vào cô ấy, tên đó đáng chết."
"Nếu như sau này có một ngày, đổi thành chàng trai mà Dụ tiểu thư thích, cậu có thể bình tĩnh chúc phúc hay không?"
Thiếu niên trầm mặc, tay anh siết chặt lan can phía trước cửa sổ.
Hai chữ "Có thể" kia như bị kẹt ở trong cổ họng, nhưng lại làm cho sự tàn nhẫn của anh lộ ra chút uất ức khó tả.
"Cậu đang tức giận, ghen ghét, đố kị."
"Tôi không có." Bách Chính lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, thả cô ấy đi, sẽ
không xuất hiện trong cuộc đời của cô ấy nữa. Cô ấy chọn ai cũng có
thể."
"Nếu như thế thì đêm nay cậu sẽ không phân phó người đi vây chặn Lương Nhạc Trí." Từ Học Dân bình tĩnh phân tích: "Thậm chí là cậu
giận cá chém thớt sang Lương Vịnh tiên sinh. Tôi đã xem qua phần tài
liệu kế hoạch kia, làm vô cùng xuất sắc, có thể đạt được hiệu quả mà
chúng ta muốn."
Vẻ mặt Bách Chính căng thẳng, giọng nói lại bình
tĩnh: "Ai nói tôi kêu người đánh anh ta? Ai thấy, chú thấy sao? Kế hoạch của Lương Vịnh vốn có sơ hở, tôi không hài lòng thì có vấn đề gì."
"Được rồi, quả thật tôi không hề trông thấy, cũng không nghe thấy. Kế hoạch
của Lương Vịnh tiên sinh có lẽ có thể làm được hoàn mỹ hơn." Từ Học Dân
nói: "Nhưng cậu biết rõ, có một ngày, Dụ tiểu thư sẽ gặp một chàng trai
khiến cô bé rung động một lần nữa. Bọn họ sẽ cầm tay nhau, ôm nhau, hôn
môi, thậm chí là kết hôn sinh con. Đến lúc đó, nếu như cậu..."
"Từ Học Dân! Cút đi." Gân xanh trêи cổ Bách Chính nổi lên, anh không có cách nào nghe hết lời Từ Học Dân nói, giận dữ hét lên.
Từ Học Dân cung kính cút ra ngoài.
Ông đóng cửa, nghe thấy tiếng đồ vật bể loảng xoảng loảng xoảng bên trong.
Rốt cuộc vẫn nổi điên rồi.
Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ dám đóng cửa lại rồi nổi điên.
Cũng không biết nên nói cậu đáng sợ hay đáng thương. Ghen tị đến gay gắt như thế, huyết mạch dơ bẩn vẫn là gông xiềng giam cầm tứ chi của cậu như
trước. Cũng giống như dùng con dao cùn cắt thịt trêи người, nhìn Dụ Sân
chán ghét mình, quên mình, cuối cùng là thích một người khác.
Từ
Học Dân biết, dù máu tươi Bách Chính có đầm đìa cũng không có khả năng
rời khỏi cô. Nhưng chung quy có một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau. Khi
đó, nếu như đứng bên cạnh Dụ Sân là một người khác, bản thân Bách Chính
sẽ xử lý ra sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT