Edit: Thanh Thanh

Bách Chính trở về vào buổi chiều ngày hôm sau, nhóm Kiều Huy cũng đã trở lại.

Một hàng mười ba thiếu niên, chỉ có Bách Chính với Bàng Thư Vinh qua vòng tuyển chọn tỉnh.

Những người khác nhìn qua có chút uể oải, Kiều Huy ngược lại vẫn còn tốt, dù sao tâm trạng cậu ta vẫn luôn ổn định, Kiều Huy lẩm bẩm nói: "Mình về sẽ không bị ba mình đánh chết chứ?"

Dù sao thì trước khi đi khoác lác vô cùng lợi hại, kết quả bị người ta làm cho vô cùng thảm.

Núi cao lại có núi cao hơn, tuyển chọn thi đấu là nơi tụ tập kiện tướng thể thao của tỉnh. Bọn họ nỗ lực một năm, nhưng cuối cùng có mấy người không có thiên phú, nỗ lực thôi chưa đủ.

Kiều Huy còn rảnh rỗi đi phỏng vấn Bàng Thư Vinh: "Thế nào rồi lão Bàng, được chọn rồi tâm trạng có phải rất kϊƈɦ động hay không? Nói không chừng sau này chúng ta sẽ nhìn thấy cậu ở trêи TV đấy."

Bàng Thư Vinh nói: "Cũng tốt, mình có chút hâm mộ Chính ca. Nếu Tiểu Linh..."

Cậu ta nói tới đây thì đột nhiên im lặng.

Kiều Huy khoác vai cậu ta: "Ai dà, đừng nghĩ nhiều như vậy, vì một đoá hoa mà bỏ cả vườn hoa thật không sáng suốt. Cô ta rời khỏi cậu đã bao lâu rồi, cậu cũng đừng nhớ thương cô ta nữa. Đi đi đi, anh đây đưa cậu đi uống rượu, chúc mừng cậu."

Bàng Thư Vinh biết lòng tốt của anh em mình, cũng mỉm cười thoải mái.

Trước kia Tiểu Linh chê cậu ta giống lưu manh.

Cho nên lúc huấn luyện, nhóm Kiều Huy sẽ oán giận, nhưng Bàng Thư Vinh lại không, giống như cậu ta đang nỗ lực để chứng minh điều gì đó.

Những thiếu niên còn lại không được chọn, trong lòng cũng không cảm thấy không cam lòng.

Dù sao thì lúc huấn luyện, sự nỗ lực của Bách Chính với Bàng Thư Vinh rõ như ban ngày. Bỏ ra như thế nào thì sẽ nhận lại được thế ấy, mọi người đều phục từ trong lòng.

Tin tức trong số mấy thanh niên bọn họ có người thông qua kỳ tuyển chọn của tỉnh, rất nhanh toàn bộ trường thể ɖu͙ƈ Hành Việt đều biết.

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được.

"Trường học chúng ta thế mà cũng có thể!"

"Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên trường học chúng ta có người có cơ hội tham gia vào đội tuyển quốc gia ha."

"Bách Chính với Bàng Thư Vinh lợi hại quá! Mặc dù không vào được đội tuyển quốc gia, nhưng hiện tại bọn họ cũng có thể tiến vào đội tuyển của tỉnh."

"Người lúc trước cười nhạo bọn họ giống vai hề, không biết bây giờ mặt có đau không?"

"Chúng ta nỗ lực một chút, có phải cũng có thể hay không?"

....

Bầu không khí Hành Việt trở nên tích cực, tất cả mọi người đều thấy được hy vọng. Bên trường học nhìn thấy hiện tượng tốt như vậy thì vô cùng vui vẻ, hiệu trưởng kϊƈɦ động, quyết định phát thưởng cho học sinh được chọn.

Một người ba vạn.

Mười thiếu niên không được chọn mỗi người năm nghìn.

Đây là nhóm người dũng cảm nếm thử đầu tiên, đáng được cổ vũ tinh thần.

Bọn học sinh hâm mộ đến đỏ cả mắt.

Tang Tang chống cằm, nói: "Đã hơn một năm rồi, nhóm Bách Chính thay đổi thật sự rất lớn."

Hành Việt cũng thay đổi rất lớn, mọi người quen với việc không tự phụ, bây giờ trong trường cũng không còn loạn chút nào nữa.

Nghe nói năm nay còn có hy vọng được chọn vào các trường "Xanh hóa" .

Ngồi bên cạnh cô ấy là Hình Phỉ Phỉ.

Hình Phỉ Phỉ để tóc dài, lúc này đã dài quá bả vai. Trước kia cô ấy vẫn luôn để tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, để tóc dài như thì Tang Tang vô cùng khác lạ.

"Phỉ Phỉ, sao cậu lại đổi phong cách thế?"

Hình Phỉ Phỉ cúi đầu: "Thử một chút."

"Ừm. Cậu như vậy cũng khá xinh đẹp." Tang Tang không nghĩ nhiều, cô ấy không hiểu tâm sự của Hình Phỉ Phỉ.

Nghe nói Bách Chính được chọn, Hình Phỉ Phỉ từ trước đến giờ vẫn luôn không thích cười, không nhịn được lại lộ một nụ cười tươi.

Cho dù không có tư cách, nhưng trong lòng cô ấy vẫn kiêu ngạo vì cậu như cũ. Cậu không phải tiểu ác bá chẳng làm nên trò trống gì, từ rất lâu rồi, cậu chính là anh hùng, kéo cô ấy ra khỏi cuộc sống đen tối.

Đáng tiếc anh hùng trong sinh mệnh của cô ấy, lại là kỵ sĩ của cô gái khác.

Cậu buông bỏ sự kiêu ngạo, chỉ nhận một công chúa.

Trong lòng Hình Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng không cam lòng, cuối cùng hóa thành chua xót nơi đầu lưỡi.

Tháng tư sắp đến rồi, hoa mùa xuân đã nở.

Cuối tuần Dụ Trung Nham đột nhiên nhắc tới một chuyện: "Tôi muốn đưa A Nhiên về quê một chuyến, năm trước động đất mẹ đã sửa lại nhà một lần, nhưng mộ của Trần Nhàn hỏng rồi. Hai ngày nữa là Tiết Thanh Minh, tôi với A Nhiên về làm lễ tế cho Trần Nhàn với mẹ một chút."

Trần Nhàn là mẹ ruột của Dụ Nhiên.

Người phụ nữ đáng thương này bị trầm cảm sau khi sinh, sau đó thân thể cũng không tốt, bà đã qua đời khi Dụ Nhiên chưa được một tuổi.

Dụ Trung Nham nói xong vội vàng nhìn Vạn Xu Mính một cái, sợ vợ tức giận.

Cho dù Vạn Xu Mính thấy trong lòng không quá thoải mái, nhưng tâm địa bà không xấu, bà nói: "Nên như vậy, cả đời mẹ ở lại quê, trở về đốt thêm chút tiền cho bà ấy."

Vạn Xu Mính đi vào phòng, một lát sau bà lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm.

"Mộ của Trần Nhàn cũng tu sửa lại đi, không cần tiết kiệm tiền, trước kia bà ấy cũng không dễ dàng gì."

Dụ Trung Nham cảm động nói: "Cảm ơn bà, Xu Mính."

"Người một nhà không phải nói hai từ đó, ông đưa A Nhiên về còn có thể nói Trần Nhàn phù hộ cho A Nhiên một chút, nó sắp thi đại học rồi. Tôi với Sân Sân thì không về nữa."

Dụ Sân vừa ăn cơm vừa nhìn anh trai ở đầu bàn kia.

Nhắc tới mẹ ruột của cậu mà thần sắc cậu cũng không thay đổi gì cả.

Nếu nói cuộc sống Bách Chính phải chịu sóng to gió lớn, cuộc sống anh trai lại thật buồn tẻ và thiếu sức sống.

Tiết Thanh Minh vừa hay vào cuối tuần.

Mùng 4 tháng 4.

Dụ Nhiên xin nghỉ trước, Dụ Trung Nham đưa con trai về quê.

Cách thời gian động đất đã hơn một năm, trấn Liên Thuỷ xác người đầy đất, một mảnh hỗn loạn, vô số sinh mệnh và nước mắt đã được chôn vùi. Rất nhiều người mất đi người thân của mình.

Tiết Thanh Minh năm nay, rất nhiều người vô cùng khổ sở.

Gần Tiết Thanh Minh, thành phố T vẫn luôn có mưa, cơn mưa âm u kéo dài, trong không khí khắp nơi đều lan ra một mùi hương mục nát, trong lòng Dụ Sân luôn có dự cảm không tốt.

Trái tim cô đập mạnh liên hồi.

Dụ Sân không nhịn được mà đề nghị với Vạn Xu Mính: "Mẹ, hay chúng ta gọi ba và anh về đi."

Vạn Xu Mính nói: "Không có việc gì, mộ Trần Nhàn nên sửa lại, chúng ta không thể keo kiệt như thế."

"Không phải việc sửa mộ của dì Trần, trong lòng con rất bất an."

Vạn Xu Mính cũng không để bụng, vẫn trấn an con gái: "Sân Sân, tháng sáu con thi đại học rồi, áp lực quá lớn nên mới có loại cảm giác này. Đừng căng thẳng, con sẽ làm bài tốt thôi."

Dụ Sân không nói tiếp được nữa.

Đúng là không thể vì cô cảm thấy bất an trong lòng mà gọi ba và anh về được.

Trước Tiết Thanh Minh một ngày chính là thứ sáu.

Dụ Sân hỏi Dư Xảo: "Cậu biết Liên Thuỷ không?"

Dư Xảo nói: "Có nghe nói qua, năm trước chỗ đó có động đất, nơi đó nằm ở vành đai động đất."

Dư Xảo chính là cao thủ môn địa lý, đáng tiếc chính trị không tốt, cuối cùng cô ấy chọn khoa học tự nhiên.

"Trước kia Liên Thuỷ không có động đất, về sau sẽ thường xuyên có động đất sao?"

Dư Xảo nghĩ nghĩ: "Cái này khó nói lắm, rất nhiều nơi trong lịch sử có số lần động đất rất ít, thế nhưng bởi vì con người sinh sống ở đó dẫn tới thay đổi kết cấu địa chất, gây ra động đất. Có phải ở Liên Thuỷ có công trình lớn gì không?"

"Đúng vậy, có một cái đập nước rất lớn."

Cái đập lớn kia cung cấp điện, mang lại lợi ích cho rất nhiều người. Liên Thuỷ vốn có nguồn tài nguyên nước vô cùng phong phú và sạch sẽ, công trình đập lớn rất to.



Dư Xảo trầm tư trong chốc lát: "Khả năng nguyên nhân lớn nhất làm cho Liên Thuỷ bị động đất đến từ con đập này, đương nhiên cũng có thể là do nguyên nhân khác. Kết cấu địa chất thay đổi, có quá nhiều nhân tố có thể ảnh hưởng."

Dụ Sân vẫn bất an như cũ, mím chặt môi.

Dư Xảo an ủi cô: "Không có việc gì đâu, sắp thi đại học rồi, gần đây mình cũng rất hoảng, luôn mơ thấy cậu hai bị bắt đi tù."

Dụ Sân không nghĩ tới Dư Xảo thực sự có một người cậu hai, nhờ cô ấy an ủi mà Dụ Sân cũng yên tâm phần nào.

Nửa đêm bắt đầu mưa gió dữ dội.

Trong tiếng gió thổi, sắc mặt Dư Xảo trắng bệch gọi cô: "Dụ Sân, tỉnh tỉnh."

Dụ Sân bỗng nhiên bừng tỉnh, trong đầu cô không chút mơ màng nào, tim cô bỗng nhiên co chặt, cô ngồi dậy.

Dư Xảo nói: "Liên Thuỷ có động đất, kiểm tra đo lường trước mắt hình như là cấp bảy?"

Sắc mặt Dụ Sân tái nhợt, luống cuống tay chân mặc quần áo.

"Anh với ba mình còn ở Liên Thủy."

Động tĩnh lớn như vậy, Chu Dịch Diệp với Phạm Thư Thu cũng bừng tỉnh.

Phạm Thư Thu dụi dụi mắt, nói: "Hai người nửa đêm không ngủ mà đang nói gì thế?"

Dư Xảo giải thích: "Quê Dụ Sân có động đất, ba với anh trai cậu ấy đều ở đó."

Phạm Thư Thu im lặng, ánh mắt nhìn Dụ Sân có vài phần đồng tình. Chuyện liên quan đến sống chết thì ngủ không còn là chuyện lớn gì nữa rồi.

"Dư Xảo, cậu có thể cho tớ mượn điện thoại một chút không?"

Dư Xảo vội vàng đưa điện thoại cho cô.

Dụ Sân nhập số điện thoại của ba vào mà tay cũng đang run rẩy.

Nhưng mà đầu kia căn bản không có tín hiệu.

Liên Thủy mất liên lạc với bên ngoài.

Dụ Sân muốn ra ngoài trường

Cô biết động đất cấp 7 rất đáng sợ, năm ngoái Liên Thủy động đất cấp 7.2, chết rất nhiều người. Sức mạnh của con người căn bản không có cách nào chống lại tự nhiên.

Dư Xảo vội vàng giữ chặt cô.

Chuyện này là Bách Chính thông báo cho cô ấy biết, Bách Chính cũng đoán trước được sau khi Dụ Sân biết chuyện này sẽ không bình tĩnh.

Dư Xảo vội vàng gọi điện thoại lại.

"Dụ Sân, Bách thiếu có lời muốn nói với cậu."

Dụ Sân nhận điện thoại, mất hồn mất vía. Cô chạy đến ban công, thử nhìn xem dì quản lý kí túc xá có mở cửa hay không.

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói trầm thấp của thiếu niên.

"Dụ Sân, em đừng sợ."

Dụ Sân nghe thấy giọng cậu, thân thể run rẩy. Cô hít gió lạnh ở bên ngoài, nức nở nói: "Bách Chính, em phải về nhà, anh trai em...."

Cô không nói tiếp được nữa.

"Động đất không có tín hiệu là chuyện bình thường." Bách Chính bình tĩnh phân tích: "Liên Thủy là khu đã được xây dựng lại sau thiên tai, khi tu sửa thì chắc chắn sẽ có chỗ để tránh nạn, nhà ở cũng có kết cấu chống chấn động, nhà bên ấy thấp bé, tỉ lệ sống sót rất cao."

"Cho dù hiện tại em đi ra ngoài cũng không về quê được." Giọng cậu mang theo lãnh khốc vô tận, nói thẳng hiện thực làm toàn thân cô lạnh băng.

Qua một hồi lâu, Bách Chính ở đầu kia lại mở miệng lần nữa.

"Anh biết em lo lắng, muốn về quê cứu bọn họ." Cậu trịnh trọng nói: "Anh đi thay em. Anh thay em đưa bọn họ về. Em tin anh không?"

Dụ Sân lắc đầu: "Không thể." Xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật sự sẽ chết, cuối tháng Bách Chính phải tham gia tuyển chọn vào đội tuyển quốc gia, cậu không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bách Chính nặng nề thay quần áo, giọng nói bình tĩnh: "Em không về được."

Cậu sẽ không để cô về Liên Thủy.

Từ Học Dân chờ ở ngoài cửa, thấy cậu mặc áo khoác vào thì khẽ gật đầu với cậu. Từ Học Dân là người đầu tiên biết tin động đất.

"Dụ Sân, anh có người của nhà họ Từ, có thể đi theo nhóm sĩ quan và binh lính cứu nguy đầu tiên đi cứu người." Giọng nói thiếu niên bình tĩnh, cậu nói năng khí phách, hứa hẹn: "Anh sẽ mang anh trai với ba em bình an trở về."

Trong mắt Dụ Sân toàn là nước mắt.

"Vậy còn anh?" Anh làm sao bây giờ, anh bảo vệ bọn em, vậy ai bảo vệ anh đây?

Giọng cậu đột nhiên nhẹ hơn vài phần: "Anh cũng sẽ bình an trở về, chờ anh."

Bách Chính không nghe được tiếng cô khóc, cũng sợ cô không cho mình đi, ngay sau đó cứng rắn tắt điện thoại. Khuôn mặt Bách Chính trở nên lãnh khốc: "Từ Học Dân, chuẩn bị."

"Vật tư đã chuẩn bị xong, tôi đã liên hệ với đội ngũ cứu nạn. Người của chúng ta với bọn họ sẽ cùng nhau xuất phát sau khi trời sáng." Từ Học Dân hiểu rõ ông chủ nhỏ là người như thế nào, yên lặng thay cậu sắp xếp tất cả.

"Bảo vệ tốt Dụ Sân, không thể để cô ấy làm người tình nguyện về quê."

"Vâng."

"Nếu như tôi không về được." Cậu dừng một chút, quay đầu lại nhìn Từ Học Dân. Trong mắt không còn sự lạnh lẽo mà trở nên dịu dàng hơn mấy phần: "Ông phải bảo vệ cô ấy lớn lên, cô ấy lớn rồi, thuận tiện hãy nói một câu với cô ấy, tôi yêu cô ấy."

Từ Học Dân cụp mắt, khom người.

Gió đêm lạnh lẽo, từ khi động đất tới lúc trời sáng chưa đến bốn giờ, tất cả nhân viên cứu nạn và vật tư đã tập kết xong.

Thiếu niên đứng trước máy bay trực thăng, cả người mặc đồ màu đen, dáng vẻ đội trời đạp đất, vô cùng rắn rỏi.

Giờ khắc này, Từ Học Dân rất muốn nói cho Bách Chính, cậu khác với ba cậu. Sau khi cậu trưởng thành là một người khác, biết yêu thương, có trách nhiệm.

Tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, đầu kia bộ đàm ý bảo bọn họ có thể mang vật tư xuất phát.

Bách Chính đột nhiên nói: "Thôi, chú Từ, chú đừng nói gì với cô ấy cả."

Nếu như cậu đã không thể về, cũng đừng làm cô khóc.

Bách Chính vẫy vẫy tay với phía sau, rời đi mà không có một chút lưu luyến. Toàn bộ những người được huấn luyện bài bản đều đi theo phía sau cậu.

Rất lâu sau Từ Học Dân mới gật đầu.

Ngày hôm sau chính là Tiết Thanh Minh.

Dụ Sân không ngủ cả một đêm, trời thành phố T vẫn mưa dầm dề như vậy.

Hiện tại cả nước đều biết chuyện Liên Thủy lại có động đất lần nữa, Dụ Sân vẫn phải kiên cường, cô sợ Vạn Xu Mính không chịu nổi.

Vì tình yêu nên phải bận lòng, người ở bên ngoài cũng không dễ chịu hơn người bên trong vùng thiên tai.

Nhìn thấy con gái về, người mẹ như bà cần phải kiên cường, Vạn Xu Mính vội vàng lau sạch nước mắt, an ủi Dụ Sân: "Ba với anh trai con sẽ không có việc gì." Hiện tại bà vô cùng hối hận, không nghe lời con gái nói, gọi bọn họ về.

"Vâng." Dụ Sân dịu dàng ôm lấy mẹ mình: "Họ sẽ không có việc gì."

Hôm nay là ngày đầu tiên Bách Chính rời đi.

Ngày hôm sau, Dụ Sân gọi điện thoại cho Mục Nguyên.

"Em muốn hỏi một chút, lúc ấy anh trở thành nhóm người tình nguyện đầu tiên vào Liên Thủy như thế nào?"

Mục Nguyên không ngốc, vừa nghe lời này, mày cậu ta nhăn lại.

"Em muốn trở về?"

"Ừm, anh trai với ba em đều ở nơi đó." Bách Chính cũng ở đó.

"Không thể trở về, hiện tại quân đội đang cứu nạn, nơi đó vô cùng nguy hiểm, người tình nguyện phải đến sau khi đã qua thời gian vàng để cứu viện."

Dụ Sân mím chặt môi, lộ ra một tia quật cường: "Nhưng lúc ấy, ngay ngày hôm sau anh đã qua đó rồi mà."

Mục Nguyên bất đắc dĩ.

Lúc ấy cậu ta đi là bởi vì Bách Thiên Khấu có một đội ngũ mạnh mẽ. Vệ sĩ, đội chữa bệnh, cậu ta đưa theo những người này đi tìm kiếm vị thái tử gia bị lưu đày nhà họ Bách.

Mục Nguyên không thể nói tất cả những thứ này cho cô, cậu ta cũng không muốn Dụ Sân xảy ra chuyện.

Thiếu niên khuyên nhủ bằng giọng nói trong trẻo: "Đừng đi, được không?"

Dụ Sân im lặng, cố gắng nuốt nước mắt lại.

"Tự em nghĩ cách."



"Từ từ!" Mục Nguyên im lặng một hồi lâu, nói: "Anh giúp em."

Cậu ta nói giúp Dụ Sân, cũng chỉ có thể đi hỏi bác Phương một chút. Bác Phương là người của Bách Thiên Khấu, nghe vậy ông không tán đồng mà lắc đầu: "Lần trước cậu đi rồi, biết được đi đến đó nguy hiểm thế nào, hậu chấn sẽ đến bất cứ lúc nào. A Nguyên, mềm lòng cũng không thể mềm đến nước này được."

Mục Nguyên rũ mắt: "Cô ấy sắp khóc rồi."

Bác Phương nhìn cậu ta lớn lên, không có cách nào với cậu ta. Ông có một nhóm người có thể dùng, thế là đành nhượng bộ, nói: "Tôi có thể cho người đưa cô ấy đi, nhưng cậu không thể đi cùng. Cậu phải thi đại học, Liên Thủy quá nguy hiểm, cậu không thể chạy lung tung."

Mục Nguyên không có cách nào: "Được, tôi đồng ý."

Bác Phương bắt tay đi sắp xếp.

Qua một hồi lâu, ông trở về với vẻ kỳ quái: "Không thể đi."

"Vì sao?" Mục Nguyên vội vàng đứng dậy.

"Người nhà họ Từ đã cắt đứt quan hệ. Trong 72 giờ, không cho phép bất kỳ người nào đi qua con đường bất thường vào khu có thiên tai."

Thật sự không có cách nào, hiện giờ máy bay cũng không thể hạ cánh.

Chỉ trong chớp mắt, Mục Nguyên đã biết là người kia làm.

Bách Chính không muốn Dụ Sân đi.

Mặc dù cô phẫn nộ, khổ sở, có lẽ sẽ ghét bỏ cậu nhưng thiếu niên ấy vẫn dùng thủ đoạn cứng rắn, giữ cô ở trong thành phố này.

Mục Nguyên nói đúng sự thật cho Dụ Sân, cô không đi được, có người không cho cô đi.

Dụ Sân ôm lấy đầu gối, nước mắt từ hốc mắt rơi xuống sàn nhà.

"Anh ấy luôn xấu xa như vậy...."

Bách Chính nâng mắt lên, hỏi người bên cạnh: "Tình hình của Dụ Nhiên với Dụ Trung Nham như thế nào rồi?"

Tay cậu chống đầu gối, mệt mỏi quá sức, dọc theo đường đi cứu không ít người nhưng lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu.

"Theo suy đoán của chúng tôi, trước khi động đất, bọn họ đã trêи xe buýt đường Kỳ Sơn, chuẩn bị vào trong trấn. Kết quả là đoạn đường núi đó sạt lở đất nghiêm trọng, bị vây lại rồi, hiện tại không ai dám đi vào."

Theo đoàn người được trang bị võ trang hạng nặng, nói bị vây lại kỳ thật là cách nói để an ủi.

Núi đất sạt lở nghiêm trọng như vậy, có còn mạng hay không cũng khó nói.

"Bách thiếu, chúng ta không thể đi qua đó, quá nguy hiểm. Nếu có hậu chấn, núi sẽ lại sụp xuống lần nữa, khi đó có thể sẽ không ra được."

Ngay cả quân đội chính phủ bọn họ cũng không dám tùy tiện đi vào.

Mưa nhỏ kéo dài, nơi nơi đều là vũng bùn.

Bách Chính ngồi xổm xuống, vớt một con mèo nhỏ ra từ vũng bùn, nhét vào trong lòng ngực vệ sĩ nhà họ Từ.

Mèo con cảm kϊƈɦ ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay cậu.

Bách Chính lau nước trêи mặt, bình tĩnh nói: "Không cần đi theo, tôi đi vào."

Vệ sĩ nhà họ Từ không hé răng, lúc cậu đi trêи con đường phía trước kia, mọi người đều yên lặng đi theo phía sau cậu.

Mọi người dần dần đi tới.

Cách lúc động đất xảy ra đã được mười sáu tiếng đồng hồ.

Nếu bị nhốt ở bên trong đất lở, không bị thương thì còn có thể chống chịu, nếu như bị thương rồi, hoặc là lại động đất một lần nữa, bọn họ đều có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.

Núi đất sạt lở thật sự quá nghiêm trọng, gần như nhìn không ra dáng vẻ ban đầu của con đường này nữa.

Người nhà họ Từ được huấn luyện bài bản, họ sử dụng loa để gọi người.

Một nhóm khác cầm máy dò sự sống qua sự rung động âm thanh, kiểm tra xem có người bị nhốt nào đáp lại hay không.

Bọn họ tiến hành tìm kiếm vô cùng khó khăn.

Núi gập ghềnh, đá bên trêи lung lay như muốn đổ bất kỳ lúc nào.

Bốn giờ sau, vẫn không có một lời đáp lại. Toàn thân Bách Chính đều là bùn đất, giờ phút này tâm trạng cũng trầm xuống.

Con đường này dường như không thể nhìn thấy điểm cuối, mài mòn ý chí con người.

"Bách thiếu, trở về đi, không thể đi vào bên trong thêm nữa."

Bách Chính mang bao tay màu đen, nắm chặt máy dò, cậu không nói một lời, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu đã đồng ý với cô, phải đưa anh trai và ba cô bình an trở về.

Cậu lừa gạt cô một lần là đủ rồi, sẽ không lại có lần thứ hai.

Đúng lúc này, máy dò cuối cùng cũng có phản ứng.

Bách Chính nói: "Phía dưới có người!"

Mọi người lập tức phấn khởi, bắt đầu lấy công cụ dọn dẹp đá với bùn đất bên trêи.

Vất vả gần nửa giờ, cuối cùng họ cũng tìm thấy một chiếc xe buýt nhỏ bị hỏng gần ngọn núi.

Cánh tay của một thiếu niên bị đè lên, cậu ấy bị mắc kẹt nơi ghế lái và hôn mê bất tỉnh.

Bách Chính vừa nhìn, đúng là Dụ Nhiên.

Bách Chính nói: "Cứu người."

Vài người đi qua đó, nhỏ nước muối sinh lí cho Dụ Nhiên, cánh tay Dụ Nhiên đã bị đè ép một hồi lâu, phòng ngừa việc một lúc nữa sau di chuyển vật nặng sẽ bị suy tim mà chết.

Tài xế bên cạnh cậu bị đập trúng đỉnh đầu, đã không còn hơi thở.

Có thể nhìn ra được, dưới tình huống khẩn cấp, Dụ Nhiên đã khống chế tay lái.

Trêи xe còn có bảy tám người, chỉ có một người phụ nữ bị thương nhẹ nhất còn tỉnh, tiếng cầu cứu lúc nãy chính là do cô ấy phát ra.

Dụ Nhiên bị thương cũng không nặng, chỉ chốc lát sau cậu tỉnh lại, phát hiện mình được cứu. Cậu có vẻ rất bình tĩnh, giọng nói khàn khàn nói: "Ba tôi, phía sau."

Bách Chính nhíu mày, bắt đầu bới bùn đất sau xe.

Khoảng chừng mười phút, cậu phát hiện Dụ Trung Nham đang hôn mê, tình huống của Dụ Trung Nham tệ hơn so với phần lớn mọi người ở đây.

Bách Chính không dám tùy tiện động đến ông, vẫn cho người nhỏ nước muối sinh lí trước. Như vậy cũng không có thể làm Dụ Trung Nham tỉnh lại.

Người phụ nữ bị thương nhẹ nhất đã được cứu ra, cô ấy vẫn còn sợ hãi, khóc lóc nói: "May mà có cậu nam sinh kia, trong thời khắc mấu chốt lái xe về phía khu tam giác này, chúng tôi mới không bị chôn sống."

Người cô ấy nói chính là Dụ Nhiên sáng suốt nhất, Dụ Nhiên thông minh lại quả quyết, đã cho bọn họ một cơ hội sống sót.

Nhưng mà ngay sau đó, mặt đất lại chấn động một lần nữa.

Sắc mặt người phụ nữ chợt biến đổi: "Hậu chấn tới rồi, chạy mau, núi sập còn có thể có đất lở."

Người đi theo cũng biết đây là chuyện rất nghiêm trọng, hoảng loạn nói: "Bách thiếu! Chạy nhanh đi."

Bách Chính nhìn Dụ Trung Nham bị

nhốt ở trong xe, nếu cậu đi rồi, Dụ Trung Nham trải qua đất lở lần thứ hai thì sẽ hoàn toàn mất mạng. Ánh mắt cậu sắc bén, lăn người vào trong chiếc xe buýt đã hỏng, thử cứu người ra.

"Bách thiếu, buông tay!" Có người hô lớn.

Núi lại lần nữa đất lở. Hốc mắt Dụ Nhiên đỏ lên, cũng muốn đi tới nhưng bị người khác giữ chặt lại.

Đá và bùn đất đồng thời lăn xuống, mọi người đưa theo người bị thương trốn vào sâu bên trong khu tam giác, nhưng mà Bách Chính còn ở bên ngoài.

Người đi theo hô to: "Bách thiếu, từ bỏ ông ấy đi! Nhanh lại đây."

Không, không thể từ bỏ. Cậu đã đồng ý với Sân Sân rồi.

Trong lòng cậu chỉ còn ý niệm này.

Không thể lừa cô... Không thể lừa cô nữa...

Đã không kịp lôi người ra, Bách Chính dùng lưng chặn cửa kính xe.

Đá vụn cùng bùn đất rơi xuống, tung tóe ở trêи lưng cậu.

Toàn thân cậu run rẩy, cắn chặt răng.

Ý niệm cuối cùng trước khi hôn mê, cậu nghĩ, đau như vậy, may mà không để cô tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play