Bách Thanh Hòa được cô thân thiết nhéo mặt, cười khanh khách.

Dụ Sân cũng cười: “Thôi bỏ đi, anh ta đáng ghét, nhưng mà em dễ thương. Để chị nghĩ cách đưa em về nhà.”

Cô để Bách Thanh Hòa xuống, bới cặp xách, tìm thấy số điện thoại mà Dư Xảo lưu lại. Dụ Sân dắt tay Bách Thanh Hòa tới trạm điện thoại công cộng, gọi cho Dư Xảo.

Dư Xảo hơi ngoài ý muốn: “Có chuyện gì không?”

Dụ Sân hỏi: “Cậu có thể tìm được cái số điện thoại mà có người tìm tớ tối đó không?”

Dư Xảo cố nhịn tiếng hét, giả bộ nhớ lại: “Ồ có ấn tượng một chút, chính là cái mà cậu nói là lừa đảo đó hả.”

Dụ Sân: “Ừ.”

Dư Xảo nói: “Tơ lật lại nhật ký cuộc gọi đã, à không, danh sách đen, nhanh thôi, Dụ Sân cậu đợi chút.”

“Được rồi.”

Dư Xảo giả bộ như đang tìm tiếm một hồi: “Tìm được số của anh ta rồi.”

Dụ Sân ghi nhớ số điện thoại: “Cảm ơn, phiền cậu rồi Dư Xảo.”

Dư Xảo cười hì hì nói: “Khách sáo gì chứ, chúng ta là bạn cùng phòng mà.”

Điện thoại vừa cúp, gián điệp đủ tiêu chuẩn Dư Xảo nhanh chóng gõ chữ____

[Bách thiếu, Dụ Sân vừa nãy hỏi số điện thoại của anh.”

Bách Chính vốn đang họp, bây giờ ở công ty con cậu là lão đại, vắt chân nhàn nhã ngồi một chỗ.

Lúc điện thoại sáng lên, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Bách Chính ngạc nhiên, lát sau cười lên.

Cậu đứng dậy, nói với giám đốc Vương: “Mọi người cứ họp đi, tôi có chút việc.”

Giám đốc Vương vội nói: “Vâng vâng, hội nghị ngày hôm nay của chúng ta cũng không có gì để nói cả.”

Bách Chính bước ra ngoài, ở trong văn phòng của mình chờ đợi.

Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Hôm nay là ngày gì nhỉ? Lẽ nào Dụ Sân đột nhiên nghĩ thoáng rồi, cảm thấy cậu tốt, nguyện ý tiếp nhận cậu?

Trời xuân mưa nhỏ rả rích.

Cậu cứ như vậy nhìn chằm chằm điện thoại.

Cuối cùng, nó cũng sáng lên, hiển thị một số điện thoại lạ.

Suýt thì Bách Chính tiếp luôn, may mà nhịn lại được, lại qua hai ba giây sau, cuối cùng cậu cũng trượt lên phím nhận điện thoại.

Đầu bên kia nửa ngày không nói chuyện.

Tiểu Thanh Hòa nắm lấy vạt áo đồng phục của Dụ Sân, chớp mắt.

Dụ Sân khẽ nói: “Bách Chính.”

Khóe miệng Bách Chính nhếch cao lên: “Dụ Sân, nhớ anh rồi hả?”

Dụ Sân nói chuyện với cậu có chút hốt hoảng, để tránh tình tiết ngoài ý muốn, cô một hơi nói hết: “Không phải, anh nghe tôi nói, tôi đang ở bến xe buýt ngoài cổng trường, gặp được một cô bé. Cô bé ấy tên là Thanh Hòa, là em anh anh à? Anh có thể đưa em ấy về nhà không?”

Bách Chính: “…” Mong đợi rơi vào khoảng không, cậu đỡ lấy đầu, “Bách Thanh Hòa?”

Quả nhiên qua một lát sau, bên kia truyền tới âm thanh ngọt ngạo: “Anh trai!”

Bách Chính khẽ cau mày, cho dù phiền chán đứa trẻ này, nhưng rốt cuộc cũng không thể thực sự mặc kệ không quản.

“Bách Thanh Hòa, để chị gái bên cạnh mày nghe điện thoại.”

Điện thoại lại chuyển tới Dụ Sân, Bách Chính nói: “Bọn em tìm một chỗ nào đấy ngồi tạm, bên ngoài lạnh lắm lại còn mưa nữa, bây giờ anh qua đó tìm bọn em.”

Đầu bên kia ngoan ngoãn đáp một tiếng được.

Bách Chính nhịn không được cười cười, cậu mặc áo khoác lên, không lái xe máy đi nữa, nghĩ nghĩ đi tới nhà để xe của công ty lái một chiếc xe ra.

Dụ Sân dẫn Bách Thanh Hòa quay lại tiệm bánh ngọt.

Đầu tiên tới chiếc bánh ban nãy cô bé nhìn chăm chăm, có lẽ đói rồi, cô để Bách Thanh Hòa ngồi xuống, gọi hai miếng bánh cô bé yêu thích.

Bách Thanh Hòa ăn ngon lành, bên ngoài mưa rơi thành từng hạt.

Dụ Sân lấy bút và tập từ trong cặp của mình ra, tiếp tục nghiên cứu hương liệu đang nghiên cứu được một nửa.

Một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng cô, cô bé háo hức nhìn cô.

Trái tim Dụ Sân mềm mại đi vào phần, vuốt ve đầu cô bé, cắn miếng nhỏ: “Cảm ơn Thanh Hòa.”

Cô bé có chút xấu hổ, nhưng không ngăn nổi vui vẻ. Cô bé tuy nhỏ, nhưng hiểu được, rất nhiều người ghét cô bé, bảo mẫu sẽ không ăn kẹo mà cô bé đưa, nói cô bé vừa bẩn vừa ngốc. Ở nhà ngay cả mẹ cũng chán ghét cô bé, chỉ có dì Mục không ghét bé thôi.

Qua một lúc sau, một chiếc xe màu đen dừng trước cửa tiệm.

Bách Chính bước xuống.

Mắt Bách Thanh Hòa sáng rực lên: “Anh trai!” cô bé nhảy phắt xuống ghế, muốn chạy qua.

Ngón tay Bách Chính ấn vai cô bé lại, nói: “Được rồi, cách xa tao chút đi.” nắm tay thành một nắm đấm.

Cậu nâng mắt, cô gái đang viết thu bút lại, đeo cặp sách lên.

“Vậy tôi về nhà đây,” cô nói, “Lần sau các anh nhớ trông kỹ Thanh Hòa vào đó, cô nhóc ban nãy suýt bị bọn buôn người bắt đi rồi.”

Bách Chính tóm Bách Thanh Hòa lên: “”Dụ Sân, anh đưa em về.”

Dụ Sân lắc đầu: “Không cần, tôi có thể bắt xe.”

Bách Chính nói: “Xe buýt thì nửa tiếng không có lấy một chuyến. Mưa to thế này, anh đưa em về được không? Coi như cảm ơn em đã cứu đồ ngốc này.”

Tay cậu túm lấy đồ ngốc đang ấm ức nhìn cậu một cái.

Dụ Sân không nhịn nổi nói: “Anh tóm em ấy làm cái gì?”

Như xách cổ con mèo vậy, nhìn đã thấy khó chịu rồi.

Bách Thanh Hòa đồng ý, giơ tay vẫy Dụ Sân.

Dụ Sân do dự một lát, ôm lấy cô bé vào lòng. Khuôn mặt nhỏ của Bách Thanh Hòa vùi vào cổ Dụ Sân.

Bách Chính cười lạnh một cái: “Bách Thanh Hòa, mày làm cái gì đấy? Cút xuống.”

Bách Thanh Hòa rụt người lại, động cũng chẳng động.

Dụ Sân thấy cậu muốn qua đây tóm người, vội nói: “Không phải anh muốn đưa tôi về sao? Đi thôi.”

Bách Chính nhìn cô một cái, bật chiếc ô trong tay lên, che cho cô.

Ba người ngồi lên xe, Bách Thanh Hòa và Dụ Sân ngồi hàng ghế sau, Dụ Sân thắt dây an toàn cho cô bé.

Bách Chính biết nhà Dụ Sân ở chỗ nào, cũng không cần cô chỉ đường, lái xe về hướng nhà cô.

Trên đường, Bách Chính thử bắt chuyện với Dụ Sân, Dụ Sân ôm cặp sách vào lòng, hoặc là không để ý đến cậu, khi thi đơn giản “ừm” một tiếng.

Bộ dạng lạnh nhạt.

Xe dừng lại, sắp đến nhà, Dụ Sân mới thở phào một hơi.

Bách Thanh Hòa dụi mắt, cũng biết Dụ Sân phải về nhà rồi.



“Chị ơi, ôm ôm.”

Dụ Sân ôm cô bé.

“Cho chị.” Bách Thanh Hòa vội lấy chiếc lắc tay vàng của mình cho Dụ Sân.

Dụ Sân nói: “Cái này không được, Thanh Họa tự mình đeo đi nha.”

“Ồ ồ.”

Bách Chính ở đằng trước lạnh lùng nhìn.

Có phải cả nhà họ Bách bọn họ đều thích Dụ Sân, nhưng Dụ Sân cho dù thích ai cũng chỉ duy nhất không thích cậu. Cậu thuận tay ấn một cái.

Dụ Sân mở cửa xe, phát hiện bị khóa rồi, căn bản không mở ra được.

Cô mới nhìn Bách Chính: “Anh làm cái gì vậy?”

Bách Chính nói: “Em cũng ôm anh một cái đi.”

Bách Thanh Hòa nhìn trái nhìn phải, nhìn anh trai lại nhìn Dụ Sân một cái.

Dụ Sân ngây người, lát sau mặt đỏ lên, nói: “Anh có biết xấu hổ không hả?”

Bách Chính cúi mắt xuống: “Không muốn thì thôi.”

Cậu mở khóa ra, tự mình xuống trước, bật ô lên: “Xuống đi, anh tiễn em.”

Dụ Sân ôm lấy cặp bước xuống.

Bách Chính khóa xe lại, Bách Thanh Hòa không ra được, cũng chẳng nhìn tới được bọn họ.

Dụ Sân đẩy tay cậu ra, để cặp sách lên đỉnh đầu: “Tôi tự về được.”

Trong màn mưa mùa xuân, những bông hoa yếu ớt ven đường bị vùi dập.

Đôi mắt cô giống như viên nho đen, ánh mắt cảnh cáo cậu: “Không được đi theo tôi.”

Là loại ánh mắt nhìn biến thái.

Bách Chính nắm lấy cổ tay cô, cúi mắt nhìn cô.

“Dụ Sân, tháng tư rồi, em không hề quay về lấy một lần.”

Dụ Sân ngây người.

Bách Chính nói: “Năm nay Hằng Việt thay đổi rất nhiều, không có người tạp nham tới, cũng không có đánh nhau, năm sau sẽ tiến hành tuyển chọn vận động viên. Bây giờ bao gồm cả bọn Kiều Huy, đều đang nghiêm túc luyện tập. Phố ăn vặt mở một tiệm đá bào, rất được chào đón.”

Cậu làm người bảo hộ một mùa đông và một mùa xuân, muốn đợi cô quay lại, có thể cười một cái.

“Bởi vì em từng dừng chân, cho nên cái gì ở Hằng Việt cũng dần tốt hơn.”

“Nhưng em chưa từng quay lại, anh thực sự khiến em chán ghét vậy sao?”

Bàn tay Dụ Sân nắm chặt lấy cặp sách, nhìn cậu.

Lúc sao, Bách Chính cười cười: “Thôi bỏ đi, nói với em những thứ này để làm gì.”

Cậu chầm chậm buông cổ tay cô ra, để cô nắm lấy ô, chính mình đứng trong màn mưa.

“Nhìn anh làm gì, đi đi.”

Dụ Sân bước vào bược, nhịn không được quay đầu lại.

Thiếu niên đứng trong màn mưa, nhìn thấy cô quay đầu, cong môi lên.

Dụ Sân mím môi, lúc này mới cầm chặt ô bước về nhà.

Bách Chính quay về xe, cả người toàn là nước mưa, Bách Thanh Hòa thăm dò nhìn cậu một cái.

Bách Chính nói: “Ngồi vững.”

Cậu lau đi nước đọng trên mặt, quan sát Bách Thanh Hòa, hỏi cô bé: “Mày làm sao vậy, sao chạy tới đó?”

Bách Thanh Hòa nghiêng đầu, cô bé cũng chẳng nói rõ ràng, lắp bắp nói: “Chị, tìm anh trai.”

“Nói vớ vẩn gì đấy.”

Bách Chính cau mày nhìn cô bé, đây đúng là phiền phức nhỏ, Bách Thanh Hòa không thể do cậu đưa về được.

Nghĩ nghĩ, Bách Chính lái xe, đưa Bách Thanh Hòa tới chỗ Mục Nguyên.

Ngụy quân tử này tuy tính cách không lạnh không nóng, nhưng mà nhân phẩm cũng không tồi.

*

Vốn dĩ Đinh Tử Nghiên chỉ muốn dọa Bách Thanh Hòa, kết quả cô ta mới đi mua ly trà sữa, đã không thấy con ngốc đó đâu rồi.

Cô ta cũng hoảng loạn, vội vã đi xung quanh tìm kiếm.

Tuy Bách Thanh Hòa là một đứa ngốc, nhưng không ngăn được Nghi phu nhân yêu thương.

Nhưng nếu thực sự đi lạc rồi, đây không phải chuyện nhỏ, tra đến trên người cô ta thì sao đây?

Tìm tới tìm lui, vẫn không nhìn thấy Bách Thanh Hòa, trái tim ĐinhTử Nghiên đều lạnh một nửa rồi, cô ta chỉ có thể cố gắng trấn định. Không sao, không có ai nhìn thấy cô ta đưa Bách Thanh Hòa đi, sẽ không có người biết.

Bảo mẫu bên đó cũng gấp đến khóc luôn, bài học từ bảo mẫu bị sa thải lần trước vẫn còn đó, bây giờ phải làm sao đây?

Cũng ngay lúc này, chuông cửa nhà Mục Nguyên vang lên.

Cậu mở cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy Bách Thanh Hòa đứng ở cửa nhìn cậu.

Mục Nguyên vội đưa cô bé vào nhà, gọi điện thoại cho cô mình.

Dưới lầu, Bách Chính ngồi trong xe, mưa rơi không ngừng, cửa kính mờ lại rõ.

Cậu trầm tư, việc Bách Thanh Hòa bị lạc lần này, khẳng định không phải tự cô bé chạy mất.

Chị gái trong miệng Bách Thanh Hòa chắc chắn không phải Dụ Sân. Vậy Bách Thanh Hòa còn quen với chị nào?

Bên ngoài tam trong….. Thời gian đó, chỉ có một người trong tầm ngắm.

Sắc mặt Bách Chính bỗng nhiên trầm xuống.

Đinh Tử Nghiên!

Cậu đánh tay lái đổi hướng chạy tới ngôi nhà mà Bách gia mua cho Đinh Tử Nghiên.

Rất nhanh đã tới nơi, cậu hung hăng bấm còi.

Mẹ của Đinh Tử Nghiên thò đầu ra: “Ai đấy? Ồn ào vậy, có biết đây là chỗ nào không hả? Bảo vệ có vấn đề gì vậy?”

Lúc nhìn thấy Bách Chính, sắc mặt Lưu Quỳnh lập tức thay đổi, cười nói: “Thì ra là Bách thiếu, muốn vào ngồi một lát không?”

“Bảo Đinh Tử Nghiên lăn ra đây.”

Lưu Quỳnh biết cả Bách gia chẳng có mấy người dám chọc đến đại mà đầu này,, vội vàng nói: “Nghiên Nghiên nhà tôi có chỗ nào đắc tội cậu vậy? Có lời gì thì từ từ nói, không chừng chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Trong phòng Đinh Tử Nghiên thần sắc cực kỳ khủng hoảng, vội vẫy tay với Lưu Quỳnh.

Lưu Quỳnh nói: “Nghiên Nghiên không có nhà, hôm khác tôi dẫn con bé tới cửa thăm hỏi.”

Bách Chính không ăn trò này, nghĩ tới đồ ngốc kia suýt chút nữa bị bọn buôn người bán đi, cậu nuốt không trôi cục tức này.



Bách Chính cười lạnh một tiếng: “Được thôi, các người trốn cho kỹ. Đinh Tử Nghiên làm ra chuyện tốt gì, thì trong lòng cô ta tự biết. Sau này mẹ con các người, đừng có đòi thêm một xu nào từ nhà họ Bách nữa, cũng nôn hết ra cho tôi.”

Lời vừa nói ra, nụ cười trên khuôn mặt Lưu Quỳnh không giữ nổi nữa.

“Tôi nói Bách Thiếu này, tôi kính trọng cậu, nhưng cậu chạy tới nhà tôi náo loạn cũng thôi đi, còn nói những lời này. Chiếu cố chúng tôi là chuyện mà Bách tổng đã đáp ứng, không tới lượt cậu xen vào.”

Bách Chính cười một tiếng: “Vậy thì thử xem.” Đánh người phải đánh vào chỗ đau, loại người như hai mẹ con Đinh Tử Nghiên này, chẳng thèm để ý tới cái gì, cảm tình, mặt mũi, đối với bọn họ mà nói chẳng đau chẳng ngứa gì, không có tiền mới là trí mạng.

Cậu phát tác một trận sau đó lái xe rời đi, mãi đến khi Bách Thiên Khấu gọi điện thoại tới, đem phỏng đoán của cậu nói qua một lượt.

Hai năm nay, dưới sự che chở của nhà họ Bách, Đinh Tử Nghiên làm việc gì cũng không mang theo não.

Bách Thiên Khấu nghe xong, sắc mặt xám ngoét. Bách Thanh Hòa tốt xấu gì cũng là con gái của em trai ông, Bách Thiên Khấu không thể nào làm thinh được.

“Con trở về trước đã, ba sai người kiểm tra camera quanh khu vực công viên.”

Hiệu suất làm việc của Bách Thiên Khấu rất nhanh, chẳng bao lâu, băng ghi hình được gửi tới điện thoại của ông.

Vừa xem, Bách Thiên Khấu tức đến mức đập nát điện thoại, ông đã nuôi ra một con sói mắt trắng như thế này!

Chuyện lần này tuyệt đối không thể cứ như vậy cho qua!

Lưu Quỳnh nhận được điện thoại của Bách Thiên Khấu, biểu tình triệt để thay đổi.

Bách Thiên Khấu nói: “Sau này nhà họ Bách sẽ không đưa tiền cho các người nữa, chuyện của các người tôi cũng sẽ không quản. Lần này coi như tôi thất hứa với bạn cũ, Lưu Quỳnh, bà vẫn nên dạy dỗ lại con gái đi!”

Lưu Quỳnh hoảng lên, nhưng bây giờ bà ta có nói gì cũng vô dụng.

Cúp điện thoại, bà ta cho Đinh Tử Nghiên một cái bạt tai: “Sao mà lại ngu xuẩn như vậy! Con ngốc kia là đứa mà mày có thể tùy tiện động vào hả?”

Đinh Tử Nghiên ôm lấy mặt, uất ức nói: “Con cũng không biết nó sẽ đi lạc, con chỉ muốn dọa nó thôi.”

Càng nghĩ càng ấm ức, bây giờ đến tiền cũng không còn nữa.

Đinh Tử Nghiên ngồi sụp xuống đất khóc lên.

Lưu Quỳnh vừa tức vừa sợ, những năm này bòn rút được không ít tiền từ nhà họ Bách, toàn mua đồ tốt, bán đi cũng đủ cuộc sống của hai mẹ con bà ta.

Nhưng mà….Nhân vật ác nhất nhà họ Bách, lại chẳng phải là Bách Thiên Khấu. Bách Thiên Khấu chỉ nói từ giờ không cho tiền, nhưng Bách Chính nói khiến bọn họ không còn gì hết nữa, điều này có nghĩa là, trước mắt Bách Chính sẽ không để hai mẹ con bà ta sở hữu nhà và đồ trang sức quý giá nữa.

Lưu Quỳnh càng nghĩ càng tức, còn muốn đánh Đinh Tử Nghiên, nói: “Chuyện này mà Bách Chính còn so đo, thì chúng ta xong đời rồi.”

Đinh Tử Nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng nói: “Cậu ta vốn dĩ không có tư cách mang họ Bách! Cậu ta không phải con trai của chú Bách.”

Lưu Quỳnh trợn ngược mắt: “Con nói cái gì?”

Bờ môi Đinh Tử Nghiên run lên, nói: “Mẹ, chúng ta đem chuyện này nói ra ngoài, sau đó bán nhà đi, nhân lúc bọn họ lo thân mình không kịp thì ra nước ngoài đi.”

Lưu Quynh trợn tròn mắt

Cô ta hoảng loạn kể cho Lưu Quỳnh năm ngoái cô ta nghe trộm được.

Lưu Quỳnh trợn mắt, không ngờ Bách Chính lại là con trai của kẻ cưỡng hiếp.

Bà ta do dự hồi lâu, sợ Bách Chính khiến mẹ con bà ta tay trắng, gật đầu. Đồng ý với chủ ý của Đinh Tử Nghiên.

Đẩy Bách Chính rơi xuống vực sâu, nhân lúc đang loạn mà chạy ra ngước ngoài.

*

Đinh Tử Nghiên xuất hiện sau phong ba hãm hại Bách Thanh Hòa, tam trung đang chuẩn bị thi giữa kỳ.

Thứ ba, Hằng Việt đột nhiên truyền ra một tin đồn.

Thái tử gia tập đoàn Thanh Hoàng Bách Chính, lại không phải con đẻ của chủ tịch Bách Thiên Khấu, là con trai của kẻ cưỡng gian.

Lời vừa truyền ra, cả trường học đều loạn lên.

Việc này đã lên mục tin tức, một tiếng sau lên hotserch, Bách Thiên Khấu lập tức ép xuống.

Nhưng chuyện này đã bị truyền ra ngoài rồi, cổ phiếu của tập đoàn Thanh Hoàng cũng bị ảnh hưởng.

Tới ngày thứ tư, ngay cả toàn bộ tam trung cũng biết tới cái bí mật hào môn này rồi.

“Các cậu biết không? Người thừa kế tập đoàn Thanh Hoàng nhà họ Bách, là Nghi phu nhân sau khi bị người ta làm cái đó sinh ra.”

Đám học sinh bịt kín miệng: “ Chính là người mà lần trước Đinh Tử Nghiên đi tìm Bách thiếu đó sao, tên là Bách Chính đúng chứ.”

“Chính là cậu ta, trách không được cậu ta chẳng giống Bách tổng chút nào. Mấy năm nay Bách tổng làm từ thiện, sửa trường học. Tên Bách Chính kia người chán chó ghét, thì ra thân phận thực sự khiến người ta ghê tởm đến vậy. Trời mới biết cha ruột cậu ta là người như nào!”

Dụ Sân buông bút trong tay xuống, tim đập lỗi một nhịp.

Cô quay đầu nói: “Các cậu nói gì đó?”

Nữ sinh quỷ dị nhìn cô: “Dụ Sân, cậu không biết sao? Việc này tối qua còn xuất hiện trên báo đó, tuy bây giờ tìm không thấy, nhưng tất cả mọi người đều biết rồi.”

Ngay cả tim của Dư Xảo cũng đập bang bang, từ hôm trước bắt đầu, điện thoại của Bách thiếu bắt đầu mất liên lạc.

Cô nàng biết, thực sự to chuyện rồi.

Ngay sau đó cô nàng nhìn Dụ Sân.

Dụ Sân ngẩng lên, xung quanh đều đang mắng “cha ruột” của Bách Chính, cực kỳ khó nghe.

“Bách Chính tồn tại như thế, không biết Bách tổng có bao nhiêu chán ghét.”

“Không tìm thấy cha cậu ta thì để cậu ta ngồi tù đi! Dù sao tớ nghe nói cậu ta cũng là loại chẳng ra gì.”

“Cha con giống nhau, cặn bã! May mà lần này cậu ta xong đời rồi.”

……

Dụ Sân cúi đầu xuống, siết chặt ngón tay.

Không phải đâu, cô biết, cậu không hỏng bét như vậy. Cho dù cậu làm nhiều chuyện xấu, cũng không giống loại tệ hại như trong miệng những người kia.

Dụ Sân vừa muốn nói chuyện, Triệu Thi Văn ở ngoài cửa gọi cô: “Dụ Sân, ra đây một lát.”

Dụ Sân đi theo tới văn phòng của Triệu Thi Văn.

“Mẹ trò gọi điện thoại tới nói, bà nội trò bị bệnh nặng, thứ hai bọn họ đã về rồi, bảo trò với anh trai cùng nhau về quê một chuyến.”

Vốn dĩ không muốn nói cho hai anh em bọn họ, nhưng có lẽ là lần gặp cuối cùng rồi.

Dụ Sân nâng mắt lên.

Triệu Thi Văn viết giấy nghỉ cho cô, thấy mắt Dụ Sân trực trào nước mắt, nội tâm cũng có mấy phần không đành lòng. Nói thật thì, tính cách học sinh này tuy hơi bướng bỉnh, nhưng con người không tồi.

“Trở về đi.” Triệu Thi Văn thở dài.

Dụ Sân cần giấy nghỉ, đi ra khỏi cổng trường, có chút hốt hoảng. Nội tâm cô khó chịu cực kỳ, khi nhỏ Vạn Xu Mính rất bận, vì anh trai cô cần phải đi trị liệu, gần như đều do bà nội chăm sóc cô, cô có cảm tình sâu đậm với bà nội mình.

Cô quay đầu nhìn tam trung một cái, trấn Tiểu Thủy có người đang đợi cô, mà trong thành phố phức tạp này, Bách Chính đang mắc kẹt trong lời đàm tiếu về thân phận bị bại lộ, trở thành cặn bã vô liêm sỉ trong miệng người đời.

Dư Xảo phát hiện sau khi Dụ Sân đi cũng không trở lại nữa.

Tự học buổi tối, cô nàng nhịn không được hỏi Triệu Thi Văn: “Cô Triệu, Dụ Sân đâu ạ?”

Triệu Thi Văn vẫy tay, nói: “Trò ấy về quê rồi.”

Dư Xảo ngơ ngẩn, do dự hồi lâu, mới tìm một số điện thoại trong danh bạ.

[Bách thiếu, Dụ Sân về quê rồi.]

Bách Chính một mình ngồi trong bóng tối và gió đêm,điện thoại sáng lên, cúi đầu nhìn tin nhắn vừa nhận được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play