Editor – Tử Dương
***

Trung học Hành Việt.

Bách Chính cởi băng sao đỏ, nét mặt trầm tĩnh.

Thật không biết giữa Bách Chính và Dụ Sân đã xảy ra chuyện gì.

Tựa như Bách Chính vẫn là Bách Chính của ngày xưa, nhưng qua hai ngày quan sát, ai cũng biết tâm trạng Bách Chính không vui.

Kiều Huy lí nhí nói: ''Mình thấy có gì đáng buồn đâu, ngay từ đầu Dụ Sân đã không thích mẫu người như Chính ca, huống hồ Chính ca lại đối xử với người ta như vậy, ai mà không ghi hận. Mối tình này coi bộ chông chênh quá.''

Bàng Thư Vinh đẩy cậu: ''Giỏi thì đứng nói trước mặt Chính ca.''

Kiều Huy ngượng ngùng: ''Mình đùa thôi.''

Bàng Thư Vinh biết tính Kiều Huy ba hoa bép xép nên lười phân bua, cậu hỏi Bách Chính: ''Chính ca, dạo này hết bận rồi à?"

''Ừ.''

Bàng Thư Vinh nói: ''Hồi trưa ăn cơm, mình nghe nói bên Tam Trung chuẩn bị tham gia tiết trồng cây, địa điểm là vùng ngoại ô.''

Tay Bách Chính chợt dừng, giương mắt nhìn Bàng Thư Vinh.

Bàng Thư Vinh cười lém lỉnh: ''Chính ca đi chơi không?''

Vừa nói Bàng Thư Vinh vừa nhìn cổ Bách Chính, con Cùng Kỳ dữ tợn đã biến mất không tung tích. Mặc quá trình đau đớn cách mấy, Bách Chính cũng chưa lần nào than phiền trước mặt bọn họ.

Bách Chính cười khổ: ''Được.''

Xong buổi ở trường, Bách Chính ghé công ty.

Bàng Thư Vinh và đám Kiều Huy ở lại chơi bóng, Kiều Huy tò mò hỏi: ''Ngày mai Chính ca ra ngoại ô?''

''Ừ.''

Kiều Huy lầm bầm: ''Gặp cũng như không, biết đâu còn tệ hơn.''

Bàng Thư Vinh nói: ''Cậu biết cái gì.''

Hơn ai hết, cậu là người hiểu rõ cảm giác này, chuyện đáng sợ nhất không phải là đối phương ghét mình ra sao mà là đến mặt cũng không thấy.

*

Bách Chính ngồi trong văn phòng.

Quản lí cầm tập văn kiện: ''Tháng trước, ai là người phụ trách hợp đồng với bên Vạn Phong?''

Quản lí ném mạnh xấp văn kiện xuống bàn, mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

Ông ta nói: ''Người phụ trách không kiểm tra lại sao? Hợp đồng thiếu sót không nói, đến số liệu cũng viết loạn xạ. Ba vạn hai ghi thành ba ngàn hai cũng không thèm coi, thế mà dám đặt bút ký tên! Ngày mai tôi sẽ đi đàm phán với đối tác, hồi vốn được bao nhiêu thì hồi, nhưng bây giờ ai là người chịu trách nhiệm trong chuyện này, đứng ra!''

Văn phòng im bặt.

Hà Lệ nơm nớp lo sợ, cô ta đã làm ở đây năm năm nên mọi thứ liên quan đến hợp đồng đều do cô ta phụ trách xét duyệt, nhưng tuần trước cô ta vừa chia tay bạn trai, tâm trạng ảnh hưởng khiến đầu óc mất tập trung.

Hà Lệ tưởng hợp đồng đã có luật sư phụ trách nên không thể xảy ra sơ sót, hơn nữa công việc này chỉ là phân đoạn nhỏ, chỉ cần kí tên là xong, ai ngờ lại phát sinh vấn đề.

Tiếng quát của quản lí làm Hà Lệ hốt hoảng.

Đáng lý cuối năm nay Hà Lệ sẽ được thăng chức, nếu cô ta nhận, cô ta sợ mình khó giữ nổi công việc này.

Hà Lệ đã mất bạn trai, giờ không thể mất luôn công việc.

Hà Lệ liếc cậu thiếu niên mặc áo sơ mi, cắn răng lên tiếng: ''Quản lí, tôi thừa nhận tôi là người phụ trách nhưng tôi cam đoan mình đã kiểm tra rất kĩ, hợp đồng chắc chắn không gặp vấn đề. Sau đó tôi giao văn kiện cho Bách Chính photo, tôi nghi lúc in ấn, cậu ta không cẩn thận in thiếu mặt sau của tờ hợp đồng.''

Dứt lời, người trong văn phòng đều dồn mắt nhìn Bách Chính.

Trong ấn tượng của những người ở đây, Bách Chính thuộc kiểu người khó gần, tính tình kiêu ngạo lại không biết tạo dựng quan hệ. Thêm vụ lần trước Mục Nguyên tìm cậu ta, thái độ Mục Nguyên có vẻ bất mãn nên càng không dám bắt chuyện.

Bách Chính bị đổ oan, lạnh lùng cười cợt: ''Không phải tôi.''

Hà Lệ nói: ''Không phải cậu thì còn ai vào đây! Đã làm việc không ra hồn mà ý thức trách nhiệm cũng không có.

Quản lí do dự, nhưng nghĩ đến chuyện cậu ta xấc xáo với Mục Nguyên, quản lí liền hạ quyết định: ''Bách Chính, sai thì nhận.''

Bách Chính nhấc chân, cười giễu: ''Sao? Nhận ư? Các người làm việc kiểu gì vậy? Nhân viên mắc lỗi, không nhận trách nhiệm còn đổ tội cho người khác, ông thân là quản lí, không điều tra cặn kẽ đã vội nghe lời vu khống từ một phía. Biết tại sao công ty không phát triển không? Vì đám các người toàn là lũ bù nhìn sâu mọt.''

Lời lẽ sắc bén khiến quản lí và Hà Lệ đỏ mặt.

Quản lí nói: ''Tôi dám chắc là cậu, đơn giản vì đồng nghiệp giao quá nhiều việc cho cậu, trong khi cậu lại không muốn làm nên cố ý chơi khăm công ty.''

Bách Chính huýt sáo, châm chọc khen ngợi: ''Ảo tưởng sức mạnh.''

Quản lí đỏ mặt: ''Tôi sẽ đuổi việc cậu.''

Bách Chính: ''Được thôi, cứ đuổi, ông đây cũng chả muốn làm.''

Một đám thiểu năng!

Bách Chính bật dậy, thẳng bước ra cửa trước hàng chục ánh mắt xa lạ.

Hà Lệ hí hửng, ban đầu cô đã dự sẵn tâm thế tranh luận với Bách Chính, nào ngờ cậu ta lại hống hách tới mức không thèm biện giải.

Nói đi là đi.

Quản lí phất tay: ''Nhìn gì mà nhìn, lo làm việc cho tôi.''

*

Lúc chuyện này đến tai Bách Thiên Khấu thì trời đã tối mịt.

Tuy là công ty con nhưng ngày nào cũng người báo cáo tình hình. Bách Thiên Khấu một mặt bất đắc dĩ, mặt khác lại cảm thán tính cách ngạo mạn của cậu.

Nhưng việc Bách Chính không chủ động gây hấn mới là nguyên nhân khiến Bách Thiên Khấu ngạc nhiên.

Bách Chính tắm xong, đang lau tóc thì nhận cuộc gọi: ''Bách tổng biết tin nhanh nhỉ.''

Bách Thiên Khấu nói: ''Ba biết chuyện lần này không phải lỗi của con.''

Bách Chính xì cười.

Bách Thiên Khấu hỏi ý cậu: ''Nếu là con, con sẽ xử bọn họ bằng cách nào?''

Bách Chính dừng tay, cậu hiểu Bách Thiên Khấu đang đào tạo cậu.

Cậu nghĩ thầm, nếu là lão tử của trước đây, lão tử sẽ nã bọn họ một trận, cho bọn họ thành đầu chó.

Nhưng cậu của hiện tại đã không còn là cậu của trước đây.

Bách Chính đáp: ''Đuổi việc.''

Bách Thiên Khấu phớt lờ lời càu nhàu của đối phương, cười bảo: ''Ba biết chỉ có đuổi việc là cách giải quyết đơn giản nhất nhưng Chính à, quản lý Vương là người thâm niên trong nghề, ngoài miệng lưỡi thích nịnh nọt ra, ba thật sự không có lý do để chê trách năng lực làm việc của ông ấy, vả lại quản lí Vương là người nhát gan, không bao giờ bòn rút tiền ngân sách, tuy từng ăn tiền đút lót nhưng nhìn chung chút đút lót đó không đáng kể.''

Người đàn ông trung niên trầm ổn nói tiếp: ''Riêng với Hà Lệ, cách làm việc của cô ta hay bị cảm xúc chi phối, do năng lực không xuất sắc bằng người khác nên phải đợi đến năm năm sau, cô ta mới đủ điều kiện thăng chức.''

Bách Chính trầm ngâm.

Hồi lâu, cậu khẽ đáp: ''Giữ lại quản lí Vương, để ông ta biết lỗi mà tiếp tục cố gắng, còn Hà Lệ, nhất định phải đuổi! Không thôi cô ta lại vì chuyện tư mà ảnh hưởng chuyện công.''

Bách Thiên Khấu cười cười, thuận miệng 'hỏi ' Bách Chính vài vấn đề liên quan.

Bách Chính nhìn chồng tài liệu trên ghế sô pha, khoảng thời gian này cậu cực khổ ra sao... không một ai biết! Dụ Sân chỉ biết biết cậu không phải ân nhân mà cô tìm kiếm, mà cậu lại không có tư cách sánh với Mục Nguyên.

Xuất phát điểm của cậu thấp hơn Mục Nguyên mười tám năm nên mỗi một ngày trôi qua, cậu phải nỗ lực gấp mười tám lần như thế.

Bách Thiên Khấu hỏi, Bách Chính thành thật nêu ý kiến.

Bách Thiên Khấu rất bất ngờ, tuy lời kiến giải còn đôi chỗ va vấp nhưng theo quan điểm của ông, đây là kiến nghị tương đối khả thi.

Bách Thiên Khấu thầm thở dài, không hổ là con trai của 'người nọ'.

Nếu 'người nọ' còn sống, danh xưng nhà giàu số một thành phố T chưa chắc đã tới phiên ông ngồi.

Bách Thiên Khấu giảng giải từng chút cho cậu hiểu, sau lại nói: ''Bách Chính, tuần sau nếu rảnh con quay lại công ty đi, dầu gì nơi đó cũng gần trường con, ba sẽ bảo quản lý Vương chỉ dạy thêm.''

Bách Chính im lặng, lát sau, cậu ậm ừ đáp: ''Cảm ơn Bách tổng.''

Cậu cúp điện thoại, có thể nói đây là cuộc trò chuyện dài nhất mà cậu từng nói với Bách Thiên Khấu trong suốt mười tám năm qua, những hai giờ liền.

*

Thứ hai là tiết trồng cây.

Dụ Sân và bạn học bắt xe ra vùng ngoại ô, dọc đường khúc khuỷu khó đi, tám giờ rưỡi xuất phát nhưng tận mười giờ mới tới nơi.

Dụ Sân xách balo xuống xe, Dư Xảo nói đúng, trước mắt toàn là đất hoang, xa xa lác đác vài thân cây be bé, vừa nhìn liền biết chúng được trồng cách đây không lâu.

Chủ nhiệm Triệu Thi Văn theo sát, chân mang giày cao gót, miệng hô: ''Lưu Đan Hồng, lát nữa bảo các bạn qua xe bên kia lấy dụng cụ và cây giống. Năm ngoái em phân công diện tích trồng thế nào thì năm nay cứ làm y như vậy.

Lưu Đan Hồng là lớp trưởng ban bảy, cô gật đầu.

Nhìn vùng ngoại ô rộng lớn, Lưu Đan Hồng nhắc nhở bạn học: ''Mọi người chớ đi lung tung, ban chúng ta ở khu vực này, hôm nay đông người nên hơi lộn xộn, cố gắng đừng bước khỏi phạm vi cho phép.''

Lưu Đan Hồng cao giọng phổ biến: ''Mỗi người phải trồng ít nhất mười ba cây, mỗi cây cách nhau ba mét, làm xong nhớ tưới nước rồi treo mã số lên, tiện sau này quay lại còn biết đâu là cây mình trồng, thứ hai là để kiểm tra tiến độ, tuyệt đối không được lười biếng!''

Dụ Sân theo Dư Xảo lấy dụng cụ, chúng bạn tụm năm tụm ba tản ra.

Dụ Sân bất giác nhìn anh hai, ánh mắt âu lo.

Từ nhỏ tới lớn, chưa lần nào anh hai tham gia hoạt động đoàn thể, mà dù đến cũng coi như đến cho có lệ. Ngày bé, lúc cô giáo dạy học sinh cầm khối gỗ chơi xếp hình thì Dụ Nhiên lại nhìn đám trẻ như nhìn lũ tâm thần phân liệt. 

Cuối cùng, Dụ Sân phải giúp anh hai trước, sau đó lo phần mình sau.

Hồi ở Liên Thủy, hai anh em họ luôn học chung trường nên ít gặp rắc rối, nhưng từ khi chuyển đến thành phố T, hai anh em lại mỗi người một nơi.

Dụ Sân liếc qua ban sáu.

Dụ Nhiên dửng dưng như người ngoài cuộc.  

Người điều động ban sáu là Mục Nguyên, Mục Nguyên nhắc mọi người chú ý an toàn rồi chia nhau ra làm.

Mục Nguyên lại nói: ''Tống Văn Hòa và Dụ Nhiên lớp chúng ta thuộc trường hợp đặc biệt nên miễn tham gia, nếu được, mong mọi người chung tay giúp đỡ.''

Biết Dụ Nhiên là anh Dụ Sân, Đinh Tử Nghiên cười khẩy: ''Lý do? Văn Hòa gãy tay nhưng Dụ Nhiên vẫn lành lặn đó thôi, sao lại không trồng được?

Mục Nguyên lườm cô ta: ''Những bạn khác có ý kiến gì không?''

Ban sáu nhìn nhau, không nói lời nào.

Nghe bọn họ bàn tán về mình, Dụ Nhiên không phản ứng.

Mục Nguyên cất lời: ''Mình giúp Dụ Nhiên trồng phân nửa.''

''Lớp trưởng!''

Mục Nguyên hỏi: ''Giờ còn ý kiến không?''

Mọi người xấu hổ cúi đầu. Ai cũng biết Mục Nguyên là người công tư phân minh, thậm chí ít ai làm được như cậu.

Dụ Sân ngó mắt nhìn họ, rồi lại nhìn Mục Nguyên mấy lần.

Thú thật trước khi gặp Bách Chính, cô luôn nghĩ ân nhân sẽ giống như Mục Nguyên vậy.

Dụ Sân cảm kích Mục Nguyên vì anh ấy có lòng giúp anh hai, Dụ Sân tranh thủ làm nhanh để qua giúp Dụ Nhiên.

Chứ ai lại để Mục Nguyên gánh hết công việc?

*

Đám Bách Chính đứng khuất dưới cùng.

Lúc bọn họ tới điểm hẹn, nơi đây vô cùng náo nhiệt, gần như cả Tam Trung đều đi, nhưng muốn giả mạo bọn họ không phải chuyện dễ.

Trong khi Tam Trung ăn mặc chỉnh tề thì bọn họ chỉ cần liếc mắt là lập tức 'lộ nguyên hình'.

Bàng Thư Vinh vỗ vai Y Khánh: "Đây đây, mình chuẩn bị hết rồi."

Y khánh vòng ra cốp sau, cầm đồng phục và áo khoác Tam Trung.

Y khánh nói: "Cũng may Vinh ca chu đáo, sớm mua đồng phục."

Kiều Huy bật ngón cái: "Chỉ có thể là lão Bàng."

Bàng Thư Vinh cười ngại.

Bách Chính nhíu mày đổi đồ, ngụy trang cho đỡ bắt mắt.

Kiều Huy tự giác nói: "Tụi này đi chơi nhé, tạm biệt Chính ca."

Hai tay Bách Chính đút túi, ngang qua dòng người, gương mặt đẹp trai thu hút ánh nhìn.

Gió xuân hiu hắt, thoáng đó đã thấy Dụ Sân.

Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau kể từ ngày cô ném con bàn long đi.

Cô gái nhỏ quay lưng về phía cậu, dùng xẻng cuốc đất.

Cô vừa trồng xong một cây, số 23 rung rinh trong gió.

Đất ngoại ô chưa khai phá thường cứng hơn đất thành phố mà xẻng thì vừa rỉ vừa sét, Tam Trung không đủ kinh phí nên toàn xài xẻng cũ.

Dụ Sân thấy tình hình không ổn, bèn nảy ý tưới nước cho đất mềm rồi mới xúc nó lên. Dùng cách này tiện hơn nhưng phải chịu khó lấy nước.

Chỗ lấy nước nằm tít mù khơi, xô chứa nước lại nặng, Dụ Sân sợ đổ nên chỉ xách nửa xô. 

Dụ Sân đắp bùn, lòng sốt ruột.

Cứ đà này không biết bao giờ mới tới phiên Dụ Nhiên.

Lúc đang buộc mã số cho hai cây long não, tự dưng cạnh bên xuất hiện hai xô nước đầy.

Dụ Sân nhấc mắt, Bách Chính nhìn cô.

Cậu xoắn áo, cánh tay rắn rỏi rám nắng. Thấy cô ngoái nhìn, ánh mắt cậu không kìm được sự vui vẻ.

Dụ Sân mím môi: "Ta không cần anh giúp, tôi nói rồi, tôi không muốn gặp anh."

Bách Chính khàn giọng: "Anh không đồng ý."

Dụ Sân giận dữ: "Anh biết thế nào là xấu hổ không? Anh là tên lừa đảo vô lại."

Tim Bách Chính đau nhói, không thốt nên lời.

Một người ngại dơ như cậu lại ngồi xổm kế cô, lát sau, Bách Chính giơ tay, định bảo cô cột gọn mái tóc rối.

Dụ Sân hoảng hốt, tưởng cậu định chạm vào cô, cảm giác sợ hãi ngày đó lại ùa về, Dụ Sân tát cậu theo phản xạ.

Tay cô nhơm nhớp bùn, bạt tay không vang tiếng nhưng má Bách Chính lại dính đầy bùn đất.

Bách Chính bất động, lẳng lặng nhìn cô.

Cuộc đời Dụ Sân chưa bao giờ đánh ai bởi Vạn Xu Mính và Dụ Trung Nham luôn đề cao lòng tự tôn của con mình, bởi thế cô cũng chưa bao giờ bị ai bạt tay.

Dụ Sân thấp thỏm: ''Đã bảo là anh tránh xa tôi ra, tôi rất ghét anh. Anh vừa gặp tôi đã 'dạy' tôi đánh người rồi đấy.''

Bách Chính không hé răng, kéo tay cô.

Dụ Sân định rụt tay, nhưng đúng giây sau, tay cô chợt ngâm trong nước. Dòng nước mát lạnh làm tay Dụ Sân co rúm.

Thiếu niên 'ăn vả' cúi mắt rửa tay giúp cô.

Bùn trên tay cậu hòa cùng màu nước trong vắt, thái độ Bách Chính thản nhiên, càng không cố kỵ lời đe dọa của Dụ Sân.

Tựa như đang nói, muốn đánh cứ việc đánh.

Đợi tay Dụ Sân sạch hẳn, Bách Chính thả tay cô ra, sau đó hất nước rửa mặt. Giọt nước chạy dọc xuống má, bước qua giông tố, cô đọng dưới cằm.

Dù cậu không nói, Dụ Sân vẫn cảm được nỗi đau trong tim cậu.
Edit: Ba ruột Bách Chính – người chỉ xuất hiện qua lời kể của người khác nhưng lại là nhân vật khiến mình day dứt nhất truyện :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play