Đầu tháng 5, hè về, gần đây trời thường xuyên mưa.
Trêи đường đến trường, Dụ Sân lấy cặp che trêи đầu. Xe buýt chật kín người, đám đông xô đẩy nhau đi xuống. Bất chợt Dụ Sân bị đẩy một phát, cặp sách cô rơi trúng vào vũng nước.
Người đó đi rất vội vã, va vào người khác còn chưa xin lỗi mà đã chạy mất.
Dụ Sân vội ngồi xổm xuống định nhặt chiếc cặp lên.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt, một chiếc ô xuất hiện trêи đầu cô, che khuất bầu trời xám xịt, một bàn tay thon gầy cầm chiếc cặp ướt sũng của cô lên.
Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô chính là một cậu thiếu niên.
Mái tóc đen tuyền, vài sợi dính nước mưa, cậu cũng đang cụp mắt nhìn cô.
Dụ Sân cắn môi, vội vàng lùi bước về sau: "Tại sao lại là anh?"
Kể cũng khéo, thiếu niên này tên là Bách Chính, em họ của Mục Nguyên. Dụ Sân học bên Tam Trung thường xuyên nghe được lời bàn tán của mọi người về chuyện của Bách Chính.
"Đó là đại ca của Tam Trung, thái tử gia nhà họ Bách, đợt trước vừa đánh Trương Khôn đến mức nhập viện đấy."
"Mình biết, mình biết. Nghe nói nhà anh ta rất giàu, có lần mình đi học về nhìn thấy đám đó đứng hút thuốc ở chỗ đường đá xanh, những người qua đó đều đi đường vòng."
"Mình nghe nói vị thái tử gia này thích Đinh Tử Nghiên, có thật không ta?"
...
Những tin đồn về thiếu niên này nửa thật nửa giả, nhưng chả có lấy một lời tốt đẹp nào. Dụ Sân vốn không quan tâm đến chuyện đó, nhưng hôm kia khi Mục Nguyên đưa cô về thì bị Bách Chính nhìn thấy.
Ở con đường đá xanh, ánh hoàng hôn say lòng người. Chẳng hiểu sao cậu ta lại gọi đám đàn em qua, nhìn thẳng vào cô, một lúc sau thì cong môi cười nói: "Em đẹp quá."
Đám Kiều Huy đứng đằng sau huýt sáo, sắc mặt Mục Nguyên lạnh lùng.
Vài ngày sau đó, Dụ Sân nhìn thấy Bách Chính và Đinh Tử Nghiên đứng nói chuyện bên ngoài trường. Trêи cổ thiếu niên có một hình xăm kiêu ngạo, Đinh Tử Nghiên có vẻ khá lo lắng, còn cậu lại hết sức thờ ơ.
Dụ Sân cau mày định đi đường vòng, không ngờ cô lại nghe được đoạn đối thoại giữa hai người.
Đinh Tử Nghiên nói: "Mục Nguyên quyết tâm chia tay với em, anh ấy thích cái đứa mới chuyển đến kia, quá đáng thật sự. Bách Chính, em rất khó chịu, anh nhất định phải giúp em, chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ em sao?"
Bách Chính nhếch môi: "Cô muốn tôi giúp kiểu gì?"
Đinh Tử Nghiên quan sát cậu hết sức cẩn thận, sau đó nói với vẻ mong đợi: "Anh, anh giúp em giải quyết con nhỏ Dụ Sân đó đi, em biết anh có cách mà. Còn nữa, anh đừng để Mục Nguyên phát hiện ra nhé."
Đinh Tử Nghiên vốn không chắc chắn lắm về chuyện này, dù sao thì Bách Chính cũng giống như một cơn gió không lường trước được, không ai có thể kiểm soát cậu.
Nhưng Bách Chính nghĩ nghĩ, xong thuận miệng đáp: "Được."
Đinh Tử Nghiên vui mừng khôn xiết.
Dụ Sân dừng bước, cẩn thận nép sau bức tường. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ, càng cảm thấy ghét thiếu niên kia hơn.
Mối quan hệ giữa cô và Mục Nguyên không phải như Đinh Tử Nghiên nói.
Ít nhất thì hiện giờ Dụ Sân chưa rõ cảm giác của cô đối với cấu ấy là gì, có ấn tượng tốt nhưng chưa đến độ thích.
Tháng 3, Mục Nguyên đã cứu cô khỏi trận động đất, Dụ Sân chuyển đến trường này, Mục Nguyên đối xử với cô rất tốt, tuần trước cậu ấy đã dứt khoát chia tay với Đinh Tử Nghiên.
Nghe Đinh Tử Nghiên nói Mục Nguyên thích mình, Dụ Sân hơi mím môi. Hiển nhiên cô cũng nhận ra điều này, Mục Nguyên đã thẳng thắn thừa nhận với cô những vướng mắc giữa cậu và Đinh Tử Nghiên.
Cậu ấy là một người tốt, vừa chính trực vừa dịu dàng, săn sóc, ngay cả căn nhà mà gia đình Dụ Sân đang ở trong khu tập thể dành cho giáo viên cũng là nhờ Mục Nguyên sắp xếp cho.
Như vậy rất khó để cô gái nhỏ không có ấn tượng tốt với cậu.
Đinh Tử Nghiên đi rồi, chợt có một bóng râm phủ lên người Dụ Sân.
Tiếng cười nhạo vang lên trêи đầu cô: "Nghe thấy rồi à?"
Dụ Sân ngẩng phắt đầu lên, trái tim lỡ mất một nhịp. Chắc chắn là cô rất ghét cậu. Cô gái mới từ thị trấn nhỏ đến, vô cùng trong sáng, đôi mắt xinh đẹp long lanh như lưu ly.
Bách Chính dùng hai cánh tay vây cô lại, lười nhác nói: "Đinh Tử Nghiên cầu xin tôi xử lý em? Theo em thì làm cách nào cho nhanh đây?"
Dụ Sân duỗi tay đẩy cậu: "Anh tránh ra."
"Tên đạo đức giả đó thích em." Cậu kéo dài giọng ra, trong lời nói có ý cười: "Tôi ghét tất cả những thứ anh ta thích. Em nhìn xem, anh ta tới kìa."
Nói xong, cậu cúi xuống, nhẹ nhàng giữ lấy cổ Dụ Sân rồi hôn lên môi cô. Nụ hôn ấy vô cùng mãnh liệt, tràn ngập tính khiêu khích.
Dụ Sân cố hết sức giãy dụa, cậu nhéo cằm cô, híp mắt lại, vậy mà cảm giác được tư vị của nụ hôn.
Mới nghĩ vậy, Mục Nguyên đã xông tới kéo cậu ra.
Đó là lần đầu tiên hai anh em họ đánh nhau, Mục Nguyên lúc nào cũng nhẫn nhịn, nhưng lần này cậu ấy thực sự điên lên khi nhìn thấy Dụ Sân nước mắt lưng tròng.
Bách Chính cười sung sướиɠ, cậu bắt lấy nắm đấm của Mục Nguyên rồi vui vẻ đánh nhau với cậu ta.
Cậu ra tay rất tàn nhẫn, sau đó đấm một phát khiến Mục Nguyên ngã xuống đất. Trước khi Bách Chính kịp buông lời mỉa mai thì một chiếc cặp sách đã quật mạnh vào đầu cậu.
Ánh mắt Bách Chính hung hăng, lúc cậu quay đầu lại thì thấy một đôi mắt đẫm lệ.
Hiếm khi nào cậu lại im lặng như thế, giây lát sau đã xoay người rời đi rồi.
"Nhàm chán."
Đi được một đoạn khá xa Bách Chính mới quay đầu lại.
Tên đạo đức giả đang ôm lấy cô gái, khẽ vuốt tóc cô, kìm chế nỗi tức giận. Thật ra cậu ta đối xử với cô rất dịu dàng, giống như đang nói với cô ấy rằng đừng sợ.
Bách Chính biết Mục Nguyên chưa bao giờ như vậy ở trước mặt Đinh Tử Nghiên.
Cậu đưa tay sờ môi mình, im lặng một lúc lâu.
Có hàng nghìn cách để chọc giận Mục Nguyên. Đây là lần đầu tiên cậu chọn cách lỗ vốn như vậy. Vì sao lại thế?
*
Sau hôm đó, Bách Chính trở thành người mà Dụ Sân ghét nhất trêи đời.
Không ngờ hôm nay khi xuống xe buýt, lại đụng phải cậu. Cô vừa sợ vừa ghét, cũng không cần cặp sách, quay đầu chạy một mạch.
Dụ Sân vẫn nhớ rõ cậu đồng ý với Đinh Tử Nghiên cái gì, cô cũng chẳng tin cậu sẽ làm được việc gì tử tế.
Bách Chính đuổi theo hai bước, cuối cùng cậu không muốn dọa cô sợ nên dừng lại.
Không thấy bóng dáng cô gái nhỏ đâu, trêи mặt cậu lộ ra vẻ buồn bã hiếm có.
Nếu lúc ấy Dụ Sân quan sát cậu kỹ hơn thì chắc chắn sẽ nhận ra sự khác thường. Hôm nay Bách thiếu ăn mặc rất gọn gàng, chỉn chu như đang mặc âu phục vậy.
Chưa kể cậu còn dùng cổ áo sơ mi để che đi hinh xăm trêи cổ.
Cơ thể vẫn là cơ thể cũ, linh hồn thì đã trở thành linh hồn của gia chủ đại nhân 29 tuổi.
Dưới vẻ ngoài của một chàng thiếu niên, là một tâm hồn trưởng thành chững chạc, anh yêu cô gái nhỏ vừa chạy đi cực kỳ sâu đậm.
Bách Chính nhận sự nhờ vả của chính mình ở một thế giới khác, khi mở mắt ra anh đã trở về năm 18 tuổi. Trong thế giới này, anh không gặp Dụ Sân từ sớm, ngược lại Mục Nguyên thì thay đổi rất nhiều.
Mục Nguyên quả quyết chỉ yêu Dụ Sân, không để cô đến trường thể ɖu͙ƈ học, chăm sóc cô như bảo bối, không hề do dự mà đá văng Đinh Tử Nghiên
Gia chủ nhà họ Từ suy nghĩ một lát, dường như có điều thắc mắc.
Đây không phải là phong cách của Mục Nguyên, bảo sao trong thế giới này anh của thời trẻ lại không gặp được cô gái nhỏ. Chấp niệm của Mục Nguyên quá sâu, điều đó khiến gia chủ suy đoán rằng, có lẽ Mục Nguyên cũng trùng sinh quay về.
Thời điểm gia chủ đến đây đúng là xấu hổ. Mấy hôm trước anh vừa mới cưỡng hôn người ta. Nếu bây giờ nhảy ra nói anh yêu em, sau này em sẽ trở thành vợ anh, thì không những cô gái nhỏ sẽ cho rằng anh nói dối, mà còn cảm thấy anh bị điên nữa.
Bách Chính 29 tuổi, gia chủ nhà họ Từ, cúi đầu, nhìn thấy chiếc cặp sách trong tay thì trái tim lập tức mềm nhũn.
Không sao cả, cứ từ từ tiến tới thôi.
Cuối cùng thì cả anh và chàng trai đã nhờ anh đến đây, đều có thể kiên nhẫn yêu em cả đời.
Dụ Sân tránh được lần này, tổn thất lớn nhất chính là mất cặp sách, đống đồ văn phòng phẩm và đống sách giáo khoa bên trong.
Cô không giấu Mục Nguyện, hiện giờ cô đã tin tưởng ân nhân của mình đến nỗi có thể kể với cậu tất cả mọi thứ. Giọng nói Mục Nguyên rất dịu dàng, làm người khác yên tâm: "Dụ Sân, em đã làm rất tốt. Không sao đâu, ngày mai anh sẽ chuẩn bị cho em những quyển sách giáo khoa bị thiếu. Để anh nghĩ cách giải quyết chuyện Bách Chính. Hôm nay em cứ dùng tạm sách của anh trước được không?"
Cô gái cảm thấy hơi xấu hổ: "Không cần đâu, em xem chung sách với bạn cùng bàn là được, cảm ơn anh."
Mục Nguyên nói: "Là anh không tốt, cậu ta mới đối xử với em như thế. Anh khiến em bị liên lụy rồi, em đừng ghét anh nhé."
Cô gái nhỏ vội lắc đầu như trống bỏi, Mục Nguyên cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu, cậu khẽ cười.
Cuối cùng Mục Nguyên vẫn cho Dụ Sân mượn tạm sách giáo khoa, cậu ta đã trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Hết tiết tự học buổi tối, có người gọi Dụ Sân: "Dụ Sân, có người tìm cậu."
Dụ Sân đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Bách Chính.
Khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, vừa định quay đi thì anh khom lưng cúi đầu, giọng điệu rất ôn hòa mà xin lỗi: "Anh sai rồi, anh xin lỗi em được không?"
Dụ Sân kinh ngạc đến độ không thể tin nổi.
Cái tên túm cổ rồi cưỡng hôn cô, đánh người tàn nhẫn vậy mà lại nói năng khép nép xin lỗi như vậy.
Thấy cô gái nhỏ không chạy mất, anh liền mỉm cười.
Gia chủ đại nhân đưa cho cô chiếc cặp sách màu xanh nhạt: "Anh đã giặt sạch sẽ rồi, anh còn mua cho em một cái mới. Nếu như em không thích cũng không sao, em cứ dùng cái mình thích là được. Anh hong khô sách giáo khoa cho em rồi. Vở ghi bị nước mưa làm nhòe, chờ anh chép lại rồi gửi cho em nhé."
Cô gái nhỏ mười sáu tuổi ôm cặp sách của mình, ngơ ngác nhìn anh.
Chắc chắn tên Bách Chính này có âm mưu gì đó.
Gia chủ đại nhân giơ nắm tay lên che miệng, ho một tiếng, kiềm chế lại ý cười trong mắt. Hiện tại vợ yêu còn nhỏ, vừa trắng trẻo vừa mềm mại, ngay cả biểu cảm cũng cực kỳ đáng yêu.
Đôi mắt đầy cảnh giác y như chú nai con.
Bách Chính rất muốn âu yếm cô, nhưng giờ bảo bối còn là bông hoa chưa nở, kể ra năng lực tự chủ của linh hồn người đàn ông 29 tuổi khi nhìn thấy cô vợ nhỏ đúng là không tồi. Trong vòng mấy năm nay, chất lượng cuộc sống của anh đi lên nên tính cách cũng tốt hơn nhiều, đặc biệt là đối với Dụ Sân.
Năm này cô còn quá nhỏ.
Phải dỗ dành, phải cưng chiều.
Cô đi được một lúc lâu, lại quay đầu nhìn anh. Trong mắt anh như chứa cả biển rộng sao trời, rất chăm chú, chỉ cười với cô.
Cực kỳ dịu dàng và cũng cực kỳ đẹp, không bừa bãi chút nào.
Dụ Sân quay về kí túc xá, sau đó mở sách giáo khoa của mình ra. Đúng như Bách Chính nói, sách giáo khoa hơi nhăn nhưng thật sự đã được vuốt lại từng trang một, thậm chí còn có hương thơm nhàn nhạt nữa. Cũng không biết Bách Chính đã làm như thế nào mà được.
*
Dụ Sân đã lấy lại được sách giáo khoa, đương nhiên sẽ không cần Mục Nguyên phải chuẩn bị sách mới nữa.
Kỳ nghỉ cuối tuần, Dụ Sân ra trạm xe buýt đứng chờ xe như thường.
Bách Chính vẫn luôn đứng bên kia đường đợi cô, thấy cô tới thì anh bèn định đứng dậy.
Kiều Huy buông lời trêu chọc: "Gần đây Chính ca vừa ý ai à?"
Đi học còn ngồi chép bài, lại còn chép đến gọn gàng sạch đẹp nữa chứ. Thật là vãi lúa.
Theo tầm nhìn của Bách Chính, Kiều Huy trợn mắt: "Anh vừa ý bạn gái Mục Nguyên à?"
Không phải chứ, cái gì anh cũng tranh với Mục Nguyên à!
Gia chủ đại nhân chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta: "Đừng nói linh tinh, cô ấy không phải bạn gái Mục Nguyên, là vợ của tôi."
Dứt lời, anh cũng mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc sau lưng, đi thẳng đến chỗ Dụ Sân.
Bách Chính ngồi trêи xe máy, đưa vở ghi chép cho cô gái nhỏ.
"Em xem đi, anh đã chép xong rồi."
Dụ Sân suýt nữa thì quên mất chuyện này, không ngờ Bách Chính đã chép xong ghi chú của học sinh cấp 3 trong hai ngày. Cô mở nó ra, thấy nét chữ gọn gàng cứng cáp bên trong, chữ viết tay vô cùng đẹp.
Bách Chính nói: "Hôm nay chuyến xe 37 sẽ không đến, để anh đưa em về nhé."
Cô gái nhỏ vội lắc đầu, phồng má đáp: "Không cần đâu."
Cô cảm nhận được sự thay đổi của anh, dường như anh vô cùng dịu dàng, khiến cô không nhịn được mà phải đánh giá lại anh.
Người đàn ông cụp mắt cười, lấy ra một cái kẹo xinh xắn từ chiếc hộp anh đem theo, chỉ là chú vịt con đáng yêu.
Sau đó anh nhẹ nhàng mở túi áo đồng phục của cô ra, thả mấy viên kẹo mạch nha vào.
"Để anh chờ với em." Anh không ép buộc cô tý nào.
Nói xong, anh bèn đỗ xe sang một bên, đứng phía bên phải che cho cô từng cơn gió chiều.
Dụ Sân rất muốn trả lại đồ cho anh, không, phải là ném cho tên xấu xa này chứ.
Nhưng cô cứ nhìn nó mãi không thôi, cực kỳ lưu luyến nói: "Đây là kẹo đường ở Liên Thủy."
Lông mày của gia chủ cũng toát ra sự vui vẻ: "Ừ, em thích không?"
Dụ Sân đã xa nhà một thời gian dài, nhìn thấy kẹo dưới quê, cô vui mừng gần chết, không thể nào buông lời dối lòng là không thích được.
Cô mím miệng đỏ xinh xắn, không dám ăn đồ anh đưa, nhưng chỉ cầm nhìn thôi, cũng vô cùng thỏa mãn.
Đương nhiên Dụ Sân không chờ được xe, cô cắn răng định gọi taxi. Ngay lúc đó, một chiếc mũ bảo hiểm được đội lên cái đầu nhỏ của cô, động tác của đối phương dịu dàng cài mũ thay cô, sau đó lại đưa cho cô một chiếc điện thoại, trêи màn hình hiện lên giao diện 110.
Thiếu niên cụp mắt, ngón tay thon dài ấn mở hệ thống định vị ngay trước mặt cô.
"Em đừng sợ, em cầm điện thoại đi, nếu em cảm thấy không ổn thì có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Anh sẽ lái thật chậm, dọc theo con đường đá xanh, đường này rất nhộn nhịp, em có biết đấy, sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Chiếc kẹo đường tan chảy trong tay cô.
Thiếu niên thấy vậy thì rất tự nhiên cầm nó rồi bỏ đi, lấy góc áo sơ mi đắt tiền của bản thân để lau tay nhỏ cho cô.
Anh rũ mắt, ánh hoàng hôn phía sau lưng anh vô cùng dịu dàng.
Dụ Sân không biết vì sao, bản thân không còn cảm xúc chán ghét anh nữa, mà lại thấy yên tâm.
Sự yên tâm đó, khiến tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bách Chính lái xe rất chậm. Thời còn trẻ, thiếu niên đua xe chỉ hận không thể bắt kịp tốc độ gió, đến giờ lại lo cô gái nhỏ sợ, lái chiếc moto địa hình một cách thong thả.
Gần tới nhà, giọng nói vững vàng của anh từ phía trước truyền tới.
"Sân Sân, anh xin lỗi em vì chuyện xảy ra hai hôm trước. Anh sẽ không đáp ứng yêu cầu của Đinh Tử Nghiên, ngoài ra những chuyện anh làm hôm đó đều sai hết, sẽ không có lần sau. Em muốn trừng phạt anh kiểu gì, anh đều có thể chấp nhận."
Một lúc sau, anh nghe thấy cô gái nhỏ hỏi lại: "Có thật không?"
"Ừ."
Cô gái nhỏ nói: "Vậy anh cởi quần áo ra chạy một vòng trêи đường đi."
Gia chủ đại nhân hiếm khi lại trầm mặc trong chớp mắt, sau đó anh bật cười.
Suy cho cùng thì vẫn là một người, cô vợ nhỏ nhìn ngoan ngoãn dễ thương, nhưng lại biết giơ móng vuốt cào, vừa hung hăng vừa đáng yêu*, cô không chỉ biết nhớ ơn, mà còn thù rất dai.
(* ở đây tác giả dùng từ 奶凶 (nãi hung) là một cụm từ hay dùng trêи mạng miêu tả dáng vẻ giận giữ của cún con. Nhìn có vẻ hung dữ nhưng không hề có tác dụng răn đe mà con khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.)
Cô chắc chắn anh sẽ không làm, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Chắc hẳn ngày đó khi anh thô lỗ hôn cô, đã khiến cô cực kỳ chán ghét, cũng tức giận.
Nếu là thiếu niên 18 tuổi nghe thấy yêu cầu này. có khi đã nổi điên lên rồi, nhưng là gia chủ nhà họ Từ suốt tám năm, anh rất có lòng bao dung chiều theo sự vô lý của cô gái nhỏ.
Bách Chính đáp: "Được."
Dụ Sân: ...
Anh ta điên rồi!
Bách Chính dừng xe lại. Chỗ này mà nói thì khá yên ắng, chỉ cách nhà Dụ Sân một đoạn đường ngắn.
Anh nhìn cô gái nhỏ đang đeo cặp sách, nói: "Nếu em đưa ra yêu cầu như vậy thì em đứng giám sát đi."
Gia chủ cởi quần áo rất tự nhiên.
Anh cởi từng cúc áo sơ mi màu đen.
Đầu tiên lộ ra dấu vết mới xóa xăm, miệng vết thương vẫn còn chảy máu đầm đìa, tiếp theo là đến cơ ngực rắn chắc.
Cô gái nhỏ che mắt lại, quát anh: "Bách Chính!"
Gia chủ cười: "Hửm."
"Anh là đồ không biết xấu hổ."
"Đây chẳng phải yêu cầu của em à?"
Dụ Sân tức giận hầm hừ: "Anh cố ý. Chẳng nhẽ tôi bảo anh tự sát, anh cũng làm à."
Gia chủ đáp: "Làm chứ."
Dụ Sân sững sờ, vậy mà cô lại có cảm giác, Bách Chính không hề đùa.
Gia chủ hỏi cô: "Em còn muốn anh chạy không?"
Lúc này cô gái nhỏ lại trở thành người bối rối. Cô lắc đầu nói: "Không chạy nữa, anh mặc quần áo vào đi."
Gia chủ nghe lời mặc quần áo vào.
Anh thấy mặt cô gái nhỏ đỏ lên, hỏi cô: "Em có thích Mục Nguyên không?"
"Chuyện đó liên quan gì đến anh?"
Anh véo nhẹ má cô một cái, cười nói: "Ngoan, em đừng thích anh ta, thích anh đi."
Mắt thường cũng thấy được màu hồng nhạt lan ra khắp mặt cô gái nhỏ, cô lắp bắp mắng anh.
Gia chủ nín cười.
Bảo bối của anh lúc còn trẻ, cũng đáng yêu quá đi! Rõ ràng đã bị gia chủ trêu chọc, nhưng vẫn cố nén cảm giác thẹn thùng, tỏ vẻ bình tĩnh mà mắng anh.
Dù cô ở bất cứ độ tuổi nào, chỉ cần nhìn thấy cô, trái tim anh sẽ cầm lòng không đậu mà trở nên mềm mại một cách kỳ lạ.
Chờ đến khi cô gái nhỏ chốt câu "Tôi sẽ không thích anh.", anh cũng chỉ ấm áp nói: "Ừ, về nhà đi."
*
Sang tuần thứ hai, Dụ Sân nhận được một con gấu bông Tainy.
Con gấu nhỏ vừa tinh tế vừa xinh đẹp, nó nở nụ cười xán lạn như ánh mắt trời. Gia chủ ôm nó nhét vào lòng cô.
"Em thích không?"
Cô siết chặt tay, sau đó lập tức buông ra: "Tôi không thích, tôi không cần đồ của anh."
Bách Chính nhịn cười.
Anh nhớ rõ cô vợ nhỏ đã từng nói với mình, lúc còn nhỏ cô từng rất muốn có một chú gấu bông Tainy, nhưng nó đã bị ngừng sản xuất và hết hàng lâu rồi. Từ bé đến lúc thành niên, cô chỉ thích đúng một thứ đó là gấu Tainy.
Hồi bé cô từng có một con, nhưng sau bị anh trai làm mất.
Cô không ngủ ngon suốt một tuần, tối đến sẽ lặng lẽ khóc thầm, cô không dám nói ra vì sợ anh trai khó chịu.
Cô luôn luôn nghĩ cho người khác, ngoan đến nỗi khiến người ta đau lòng, nhưng cũng chính vì vậy mà cô đã lỡ mất rất nhiều thứ.
Đúng là nhà máy đó đã ngừng sản xuất, chú gấu trong lòng cô chính là con cuối cùng trêи toàn thế giới.
Anh đã đến tận nhà chủ xưởng để tìm nó.
Cô gái nhỏ không muốn nhận đồ của gia chủ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chờ mong, nhìn gấu bông Tainy hết lần này đến lần khác.
Gia chủ thấy cô đáng yêu chết mất.
Ở thế giới này, thiếu niên Bách Chính yêu Dụ Sân nửa đời, muốn mà không được. Nhưng đối với gia chủ mà nói, không phải anh đang giúp bản thân ở một thế giới khác phản công, anh chỉ muốn bù đắp cho những thiếu sót thời thanh xuân của cô.
Khiến cô không cần quá ngoan ngoãn và biết điều như vậy.
Cô không thể cưới Mục Nguyên, Mục Nguyên sẽ khiến cô thỏa hiệp, mà Bách Chính chỉ yêu cầu cô thích làm gì thì làm.
Gia chủ lại đưa gấu Tainy cho cô: "Em không thích cũng được, em giữ nó giúp anh, chờ đến khi anh chuyển nhà sẽ qua lấy."
Cô gái nhỏ cố kìm chế sự sung sướиɠ lại, miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Gia chủ rũ mắt, sau này, khi cơ thể này sẽ quen đối xử tốt với cô. Đến khi thiếu niên kia trở về, cậu ấy sẽ không còn hay gắt gỏng nữa mà chỉ chiều chuộng cô thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT