Cuối mùa hè, Nguyễn Manh và Trần Mặc lên lớp hai. Bài tập về nhà của lớp hai không quá khó. Nhờ sự giúp đỡ của Trần Mặc, trong kỳ thi cuối năm thứ nhất, Nguyễn Manh được lọt vào top 10 của lớp.
Cô vẫn luôn muốn cảm ơn cậu, vì thế cô đã lén hỏi Tần Nam sinh nhật của Trần Mặc.
Cô muốn bỏ tiền túi của mình để mua cho cậu một món quà sinh nhật. Cô bắt đầu giảm lượng đồ ăn vặt hàng ngày, con heo đất theo đó cũng ngày càng nặng. Cô đặc biệt mãn nguyện.
Nhưng mà cứ nghĩ đến phải tặng cái gì thì cô lại đau đầu. Ngoài việc đọc sách và chơi số độc, thì cậu cũng không quan tâm đến cái gì khác, cậu không thích đồ ăn vặt hay phim hoạt hình. Nhìn thấy sinh nhật của Trần Mặc đến gần từng chút một, Nguyễn Manh vẫn không nghĩ ra nên mua gì.
Mỗi khi đến nhà cậu, Nguyễn Manh quan sát vô cùng cẩn thận. Sách để trên kệ sách cứ ngày một tăng lên, nhưng mà nó luôn thuộc loại sách cô đọc không nổi. Nguyễn Manh nhìn đến các mô hình máy bay lớn và nhỏ ở trên bàn, đột nhiên thông suốt.
Cô lấy hết tiền trong con heo mập mạp ra, nhờ Nguyễn Xuân Thu mua giúp cho cô một mô hình máy bay. Nguyễn Xuân Thu nhìn vẻ mặt tươi tắn của cô, hỏi,"Sao đột nhiên con lại quan tâm đến cái này vậy?"
Nguyễn Manh giải thích, "Sắp đến sinh nhật của Trần Mặc, con muốn tặng cậu ấy một món quà, cũng là để cảm ơn cậu ấy đã giảng bài cho con ạ."
Nguyễn Xuân Thu vui vẻ chạm vào đuôi ngựa cong cong của Nguyễn Manh, "Manh Manh thật giỏi, biết cảm ơn những người đã giúp đỡ mình."
Nguyễn Manh đưa cho ông tất cả số tiền trong con heo đất, "Nhưng con không biết nhiêu đây có đủ không nữa."
Nguyễn Xuân Thu cầm lấy tiền trong tay cô, đếm, có hơn 300 nhân dân tệ. ( gần 1 triệu VNĐ)
Đủ để mua một mô hình máy bay nhỏ. "Yên tâm đi, nhiêu đây là đủ rồi con gái."
Sinh nhật của Trần Mặc vào đúng ngày chủ nhật. Tối hôm trước, Nguyễn Xuân Thu đã đặt mô hình máy bay lên giường của Nguyễn Manh.
Sáng hôm sau, Nguyễn Manh dậy từ rất sớm. Sau khi ăn sáng xong, cô cầm lấy mô hình, đi về phía nhà đối diện. Người mở cửa là dì bảo mẫu, cô nhìn vào bên trong không trang trí bất cứ thứ gì, trong lòng cô cảm thấy có chút kì lạ.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô, cha mẹ cô sẽ cẩn thận sắp xếp trang trí ngôi nhà rất xinh đẹp.
Cô hỏi dì bảo mẫu, "Dì Tần và chú Trần đâu hết rồi ạ? "
Dì bảo mẫu rất thích Nguyễn Manh nên cũng kiên nhẫn quay lại nói với cô, "Dì của con không thoải mái, vẫn đang ngủ. Chú Trần thì có việc nên đã ra ngoài từ sớm rồi."
"Vâng." Nguyễn Manh gật đầu, nghĩ lại xem cô có nhớ nhầm ngày hay không, nhưng mà sau khi hỏi dì Tần sinh nhật của Trần Mặc, cô đã đánh dấu bằng một dấu đỏ trên tấm lịch. Đúng là hôm nay mà, không sai đâu, trừ khi là dì Tần nhớ nhầm.
Nguyễn Manh chào dì bảo mẫu, đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng, Trần Mặc ngồi ở bàn học, đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
Thấy cô bước vào, mắt cậu chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi quay lại cuốn sách.
Nguyễn Manh bước tới, dè dặt hỏi cậu, "Hôm nay là sinh nhật cậu à?"
Trần Mặc ngước lên, đôi mắt trong veo mang theo sự nghi ngờ như hỏi, "Làm sao cậu biết?"
Có vẻ như thực sự là ngày hôm nay, "Dì Tần đã nói với tớ."
Nguyễn Manh đưa mô hình trong tay ra, "Chúc mừng sinh nhật cậu!!!."
Trần Mặc do dự một lúc rồi đưa tay ra tiếp nhận. Cậu dụi ngón tay vào chiếc hộp, đôi mắt cậu sáng rực, cậu rất thích nó.
Nguyễn Manh nói với cậu, "Cảm ơn cậu thời gian qua đã dạy tớ học toán, nhờ có cậu mà thành tích của tớ cũng được cải thiện, ba mẹ cho tớ rất nhiều tiền tiêu vặt."
Trần Mặc không nói gì, nhưng tay thì đang tháo rời mô hình máy bay, đặt nó lên bàn, sau đó cậu quay sang nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Manh. Nguyễn Manh ngạc nhiên, "Cậu muốn tớ lắp máy bay với cậu hả?"
Trần Mặc gật đầu. Nguyễn Manh vui vẻ đáp ứng.
Ban đầu cô không hứng thú lắm với loại trò chơi đòi hỏi sự kiên nhẫn này. Cô cũng không mong đợi nó sẽ thú vị.
Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng, đến gần giờ ăn trưa, Nguyễn Manh mới đứng dậy về nhà ăn tối.
Đúng lúc Trần Vĩnh Quốc trở về, Nguyễn Manh lễ phép chào ông, nhưng vẫn ném ánh nhìn khó hiểu, Trần Vĩnh Quốc về nhà mà không có bánh sinh nhật.
____
Lúc ăn trưa, Nguyễn Xuân Thu đã chuẩn bị ba món ăn và một món súp. Nguyễn Manh ngồi vào bàn ăn, cầm đũa, chuẩn bị ăn cơm.
Lúc sau, cô thấy Trần Vĩnh Quốc đang đỡ Tần Nam, vội vã ra khỏi nhà. Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa cũng nhìn thấy, hai người lập tức đứng dậy, đi ra ngoài, Nguyễn Manh cũng đi theo sau.
Du Hoa giúp Trần Vĩnh Quốc đỡ Tần Nam lên xe, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Vĩnh Quốc đổ đầy mồ hôi trên trán, "Cô ấy đột nhiên bị đau bụng, hình như vỡ nước ối rồi."
Du Hoa và Nguyễn Xuân Thu liếc nhau một cái, cái thai mới hơn 7 tháng. Điều này không bình thường.
"Chị có muốn tôi đi cùng đến bệnh viện không?" Sắc mặt của Tần Nam hơi nhợt nhạt, nhưng giọng của bà vẫn bình thường. Bà lịch sự từ chối, "Không cần đâu chị, bệnh viện không xa lắm."
Du Hoa và Nguyễn Xuân Thu cũng không nhiều lời nữa. Nguyễn Manh lo lắng, nhìn chằm chằm chiếc xe đã đi xa. Du Hoa kéo Nguyễn Manh chuẩn bị quay vào nhà. Trước khi vào cửa, Nguyễn Manh quay đầu lại, Trần Mặc đứng trước cửa sổ trên tầng hai, lặng lẽ nhìn chiếc xe đang dần biến mất. Đôi mắt đen của cậu không còn bình tĩnh như thường ngày, trong đó dường như có thêm sự trống rỗng và sợ hãi.
Lúc này, Du Hoa kéo Nguyễn Manh, "Mau vào nhà ăn cơm, cơm lạnh đi bây giờ."
Nguyễn Manh, "Vâng" một tiếng, sau đó cô lại nhìn lên tầng hai nhà đối diện, Trần Mặc không còn ở đó nữa.
Nguyễn Manh đi vào nhà cùng Nguyễn Xuân Thu. Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Manh không đi ngủ trưa, cô nói: "Con muốn đi đến nhà Trần Mặc."
Nguyễn Xuân Thu gật đầu, bây giờ chỉ có Trần Mặc và dì bảo mẫu trong nhà, Nguyễn Manh nên đến chơi cùng Trần Mặc để cậu không cảm thấy buồn.
Ngay khi Nguyễn Manh bước vào nhà, cơm trưa vẫn đang còn nằm ở trên bàn. Cô chào dì bảo mẫu, sau đó lên lầu.
Trong phòng, Trần Mặc đang ngồi một mình ở bàn, đầu cúi xuống. Nguyễn Manh bước tới, cậu đang làm số độc.
Sau khi chơi với nhau được một thời gian, Nguyễn Manh nhận ra rằng khi thư giãn, Trần Mặc rất thích đọc sách, và sẽ làm số độc khi tâm trạng không ổn định, nó giúp cậu điều chỉnh được trạng thái.
Nguyễn Manh hiếm khi lặng lẽ ở bên cạnh cậu mà không nói gì. Cô biết rằng mặc dù cậu không thích nói chuyện, nhưng cậu vẫn biết những người xung quanh mình đang làm gì.
Dì Tần vừa gặp tai nạn, bây giờ chắc hẳn cậu đang rất lo lắng. Nguyễn Manh đem tất cả các mảnh câu đố tập trung lại, yên lặng giải với Trần Mặc. Mặt trời bên ngoài cửa sổ dần dần lặn xuống, ánh hoàng hôn đỏ nằm rải rác trong căn phòng tối mờ.
Trần Mặc không bật đèn. Vì Nguyễn Manh không ngủ trưa, hơn nữa còn chơi trò ghép hình nhàm chán, cuối cùng cô không thể kìm được mà ngủ thiếp đi.
Trần Mặc nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ của cô, ngẩng đầu lên từ cuốn sách, nhìn Nguyễn Manh, người đang nằm trên ga giường, nước miếng chảy ra từ khóe môi, đôi mắt đen của cậu bỗng chốc trở nên dịu dàng. Cơ thể của Nguyễn Manh dựa vào một bên giường, giữ tấm ga trải giường trên cánh tay cô, một luồng sợi bạc trong suốt chảy ra từ khóe miệng cô. Nhìn vào dấu nước bọt trên tấm trải giường, Trần Mặc, người luôn thích sạch sẽ đã kìm chế để không đánh thức Nguyễn Manh.
Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã thích ở trong thế giới của riêng mình, không muốn ra ngoài cũng không để một ai bước vào. Mọi người nhìn thấy cậu như thế đều sẽ rút lui không tiếp cận nữa, ngay cả cha mẹ cậu cũng không ngoại lệ.
Sau đó xuất hiện một người hàng xóm thích gây ồn ào. Cô không muốn kéo cậu ra ngoài như mọi người, mà tình nguyện cùng cậu ở trong thế giới nhỏ của riêng hai người.
Lúc này, tiếng đỗ xe và tiếng mở cửa phát ra từ tầng dưới. Nguyễn Manh nghe thấy những tiếng động, bật dậy, hỏi Trần Mặc, "Dì Tần đã quay lại rồi à?"
Trần Mặc gật đầu. Nguyễn 6 đứng dậy, đi xuống cầu thang, Trần Mặc lặng lẽ đi theo cô. Nguyễn Manh đi xuống cầu thang, Trần Vĩnh Quốc đang đỡ Tần Nam ngồi lên ghế sofa. Cô lo lắng bước tới, hỏi: "Dì có khỏe hơn không, dì Tần?"
Tần Nam giữ bụng bằng tay trái, nắm lấy tay của Nguyễn Manh bằng tay phải, "Dì vẫn ổn, Manh Manh đã ở bên Trần Mặc cả ngày, cảm ơn con nhé!."
Nguyễn Manh thở phào nhẹ nhõm, "May là dì không sao, con cũng nên về nhà rồi."
Tần N đi qua Nguyễn Manh, nhìn Trần Mặc, người đang lặng lẽ đứng đằng sau Nguyễn Mạnh. Lúc này, cậu khuôn mặt vẫn vô cảm và bình tĩnh. Đôi mắt cậu như đang nhìn người lạ, không chút lo lắng. Tần Nam nhìn đi chỗ khác, chạm vào đầu của Nguyễn Manh, "Để chú Trần đưa con ra ngoài."
Nguyễn Manh lanh lợi gật đầu, Tần Nam thở dài trong lòng. Nếu Trần Mặc là một đứa trẻ bình thường như Nguyễn Manh thì tốt biết bao, vô tư nói chuyện hay phá phách.. và chính bà cũng sẽ đáp lại tình yêu của thằng bé.
Khi Nguyễn Manh chuẩn bị rời đi, cô quay lại nhìn Trần Mặc, chúc mừng cậu "Trần Mặc, hôm nay là ngày cậu thêm một tuổi mới, chúc mừng cậu."
Trần Mặc ngước nhìn cô, đôi mắt đen lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Nguyễn Manh vẫy tay, "Tạm biệt, ngày mai tớ lại đến tìm cậu."
Sau khi nói xong, cô đi theo Trần Vĩnh Quốc ra khỏi cửa, về nhà. Tần Nam vừa nghe những gì mà Nguyễn Manh nói, bà chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Trần Mặc, bà áy náy nhìn Trần Mặc, "Xin lỗi, mẹ đã quên sinh nhật của con, mẹ sẽ bù đắp cho con vào ngày mai nhé?"
Trần Mặc lắc đầu, mẹ cậu không sao là tốt rồi..
Trần Mặc lặng lẽ đi lên lầu, Tần Nan nhìn bóng lưng cậu, thở dài.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. May mắn thay, chúa đã tặng cho bà một món quà. Đứa trẻ này sẽ giống như những đứa trẻ bình thường khác, nó sẽ khóc, sẽ gây rắc rối, có cảm xúc bình thường và sẽ đáp lại tình yêu thương của bà... Đứa bé này sẽ không làm bà quá cô đơn.
Ngày hôm sau, Trần Vĩnh Quốc mua một chiếc bánh, nói bảo mẫu làm một bàn thức ăn, ông sẽ tổ chức sinh nhật cho Trần Mặc.
Mặc dù Trần Mặc không chịu thổi nến nhưng cậu vẫn ăn một miếng bánh nhỏ. Sau bữa trưa yên tĩnh, Tần Nam thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bà cảm thấy biết ơn vì Trần Mặc không bao giờ quấy khóc hay đua đòi.
_______
Tác giả nói very khó hiểu, mị từ chối dịch 😌😆
_______
Hôm nay tâm trạng của toi vô cùng vui vẻ nên đăng sớm. Ahahaha~~~~
Bỏ phiếu ủng hộ bọn toi đi mà~~🙏🙏🙏😆
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT