Buổi tối, Trần Mặc mua thịt bò và rau cải, cơm tối làm món bò bít tết.
Lúc về nhà Nguyễn Manh có đem theo một chai rượu, bởi vì Nguyễn Xuân Thu thích sưu tầm rượu nên cô đối với rượu cũng có chút hiểu biết, cô chọn loại rượu ngọt tương đối thích hợp với bầu không khí hôm nay.
Bàn ăn đã dọn xong, rượu cũng đã được rót ra, Trần Mặc cầm lấy dao nĩa, suy nghĩ một lát, nghiêm trang mở miệng hỏi Nguyễn Manh, “Yêu đương người ta hay nói những gì?”
Nguyễn Manh bật cười, “Cứ giống như trước kia là được rồi.”
Uống một ly rượu vang đỏ, hai người đều đã ngà ngà say, hai người nghiêng người nằm trên sofa, tùy tiện nói chuyện, chẳng qua lần này quan hệ đã khác biệt, Trần Mặc bắt đầu lẩm bẩm nói không ngừng.
“Mỗi ngày đều đúng giờ tan làm, liên hoan ở công ty anh đều tham gia, bác sĩ nói hiện tại anh và người khác đã không có gì khác biệt, sinh hoạt bình thường cũng không ảnh hưởng gì….”
Nói tới đây, anh ngừng một lát, sau đó, anh giống như không chắc chắn hỏi, “Hiện tại chúng ta thật sự là một đôi sao?”
Nguyễn Manh lười biếng dựa lưng vào sofa, giọng nói mang theo ý cười, “Ừ.”
Trần Mặc lại hỏi, “Anh là bạn trai của em, em là bạn gái của anh?”
Nguyễn Manh tiếp tục chắc chắn trả lời, “Ừ.”
Trần Mặc hai mắt nhắm hờ, khoé miệng lộ ra nụ cười thoả mãn, “Anh cố gắng đánh bại con quái thú kia, chính là vì ngày này.”
Vì cô nên anh mới mong muốn tìm được điểm chung với thế giới này.
Trái tim Nguyễn Manh nháy mắt trở nên mềm mại, kí ức lúc nhỏ thi nhau ùa về, lúc ấy cô nói với anh, “Chúng ta cùng nhau đánh bại quái thú.”, nhưng thật ra chỉ có một mình anh cố gắng.
Nguyễn Manh nghiêng đầu qua, dựa vào đầu anh, “Anh làm rất tốt, Trần Mặc làm rất tốt.”
Trần Mặc lẩm bẩm lại lời cô nói, “Trần Mặc làm rất tốt?”
Nguyễn Manh nhẹ nhàng nói, “Trần Mặc làm rất tốt.”
Khoé miệng Trần Mặc mang theo ý cười, nghiêng đầu dựa vào vai Nguyễn Manh, cô nghiêng đầu, phát hiện ra anh đã ngủ mất tiêu rồi. Cô ngồi yên duy trì tư thế này, nhìn về phía cửa sổ.
Toàn bộ thành phố chìm mình vào bóng đêm, những ngôi nhà làm bằng bê tông kiên cố biến thành ánh đèn sáng, trong bóng đêm toả ra ánh sáng mờ nhạt, bên vai là tiếng thở đều đặn có quy luật, làm người ta cảm thấy ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc tỉnh lại ở sô pha, nhìn quanh phòng khách chớp chớp mắt, lúc sau mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Nguyễn Manh vừa lúc ra khỏi phòng, nhìn Trần Mặc cẩn thận gấp chăn thành hình vuông, sau đó nhìn cô, “Chào buổi sáng.”
Nguyễn Manh trả lời, “Sớm.”
Chào hỏi xong Trần Mặc mặt không biểu tình ôm chăn về phòng mình.
Trần Mặc lúc tỉnh táo thoạt nhìn có hơi lạnh lùng, cùng với Trần Mặc dính người lúc say như hai con người hoàn toàn khác. Mặc dù Nguyễn Manh biết Trần Mặc không có ý gì khác, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Nguyễn Manh lắc lắc đầu, đem kì quái trong lòng ném đi.
Nguyễn Manh nghĩ nghĩ, “Ngày hôm qua đồng nghiệp có cho em hai vé < Tê giác trong tình yêu >(*), hôm nay chúng ta đi xem được không?”
(*) Tê giác trong tình yêu là một vở kịch Trung Quốc của Liao Yimei, ban đầu do chồng cô là Jing Jinghui đạo diễn vào năm 1999, sau đó đã biểu diễn hơn 2.500 lần và có hơn một triệu người xem.
Trần Mặc gật gật đầu.
Đi xem kịch có rất nhiều đôi yêu nhau, đằng trước có một đôi yêu nhau mặc đồ đôi, tay trong tay, đầu chụm lại một chỗ nói chuyện.
Nguyễn Manh và Trần Mặc ngồi ở phía sau, Nguyễn Manh ban đầu muốn cùng anh nắm tay, nhưng nhìn dáng ngồi thẳng tắp nghiêm túc xem kịch của anh, suy nghĩ vẫn là không nên làm phiền lực chú ý của anh, để anh nghiêm túc xem.
Trần Mặc lúc say với Trần Mặc lúc tỉnh không hề giống nhau, đối với sự thân mật tiếp xúc cơ thể, giữa sự thân mật của cặp đôi yêu nhau đều gặp trở ngại.
Kết thúc buổi diễn, Nguyễn Manh nhìn thấy phía đằng trước một người khá quen thuộc, cô cẩn thận nhìn lại, nhận ra đối phương là Tần Dương, tay cậu ta đang đặt bên hông một người phụ nữ trẻ tuổi, cúi người xuống nói nhỏ vào tai người phụ nữ ấy, hai người nhìn qua cử chỉ rất thân mật.
Nguyễn Manh lắc lắc đầu, chắc là họ hàng, huống chi cô cũng chẳng liên quan gì đến chuyện này.
Trên đường về nhà, nhìn thấy ven đường có cửa hàng bán quần áo, Trần Mặc đột nhiên dừng lại, Nguyễn Manh hỏi anh, “Anh muốn mua quần áo à?”
Trần Mặc gật đầu.
Hai người đi vào trong, bởi vì chỗ này gần trường đại học, quần áo bên trong đều rất thời gian, Nguyễn Manh liếc mắt nhìn thấy hàng trên cùng trưng quần áo tình nhân, có hai cái áo phông trắng in hình trái tim.
Cuối cùng, hai người mua hai cái áo này mặc ra ngoài, Nguyễn Manh cúi đầu sửa lại quần áo, đột nhiên ngẩng đầu lên, từ trên mặt kính đối diện nhìn thấy khoé môi Trần Mặc gợi lên nụ cười thoả mãn.
Cảm giác kì lạ buổi sáng hoàn toàn biến mất.
_____
Ngày hôm sau, trên bầu trời một tầng mây mỏng.
Buổi tối tan làm trở về, ngoài cửa đột nhiên mưa. Trần Mặc nhăn mi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không mang theo ô. Mỗi ngày trước khi ra ngoài anh đều xem dự báo thời tiết, ban đầu dự báo hôm nay trời nắng.
Lúc này, di động đột nhiên rung lên một cái, là Nguyễn Manh gửi tin nhắn tới.
【 Em ở dưới sảnh công ty chờ anh. 】
Trần Mặc vào thang máy đi xuống dưới sảnh, lập tức nhìn thấy Nguyễn Manh cầm một cây dù màu đen đứng ở bên ngoài, mỉm cười nhìn anh.
Trần Mặc đi ra ngoài, mở miệng đầu tiên, “Anh tra dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, dự báo hôm nay sai rồi.”
Nguyễn Manh kéo cánh tay Trần Mặc, che ô cho anh, cười theo phụ hoạ, “Là dự báo thời tiết sai, cho nên em tới đón anh này.”
Bên ngoài ô che mưa rơi rào rạc, bên trong Nguyễn Manh cong mắt cười giống như hình trăng non, khoé miệng Trần Mặc cũng không tự chủ mà nâng lên, lần này anh không so đo với dự báo thời tiết, hai người bọn họ vừa lúc có thể hoàn thành điều trong danh sách, ôm nhau ngủ ngày mưa rơi.
Trần Mặc về đến nhà, ăn xong cơm tối sau đó nhanh chóng tắm rửa, lòng tràn đầy chờ mong chuẩn bị tốt giường ngủ, nhưng đến lúc anh đi đến bên cửa sổ, phát hiện bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Lúc Nguyễn Manh đi ngang qua phòng của anh, vừa khéo nhìn thấy bóng dáng anh đứng trước cửa sổ, giờ phút này nhìn anh có chút mất mát. Nguyễn Manh gõ gõ cửa phòng, đi đến bên cạnh anh, cùng anh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Làm sao vậy?”
Giọng của Trần Mặc có hơi buồn, “Tạnh mưa rồi.”
“Cho nên?”
“Danh sách.” Tình yêu đối với anh mà nói là một thứ hết sức hư ảo mờ mịt, anh cần những việc làm cụ thể để biểu đạt nó ra.
Nguyễn Manh hiểu rõ anh có một sự cố chấp nhất định đối với cái danh sách đó, đối với những thứ xa lạ, anh đều hy vọng mình có một danh sách hướng dẫn nhất định để có thể biết được phải làm như thế nào.
Nguyễn Manh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói, “Anh chờ em một lát.”
Trần Mặc mơ hồ nhìn bóng dáng Trần Mặc rời khỏi phòng, năm phút sau, Nguyễn Manh ôm máy tính trở lại phòng, cô cười đến sáng lạn nhìn Trần Mặc, “Em mới tải về mấy bộ phim điện ảnh, anh có muốn xem cùng em không?”
Đôi mắt Trần Mặc nháy mắt sáng ngời lên, đây cũng là một điều trong danh sách, anh dùng sức gật đầu.
Nguyễn Manh mở một bộ phim điện ảnh trinh thám rất nổi tiếng gần đây, hai người nửa nằm vào trên giường, dựa lưng vào gối, máy tính đặt ở giữa, phim chiếu được một nửa, Nguyễn Manh quay đầu nhìn Trần Mặc, giờ phút này đồng tử của anh mở to, chăm chú xem phim. Nguyễn Manh nhìn khoảng cách hai người không đến một mét, còn có tay anh ngoan ngoãn đặt ở bụng, bất đắc dĩ nhướn mày.
Xem xong phim, Trần Mặc cực kỳ vui vẻ khen ngợi, “Bộ phim này không tồi, tình tiết rất hợp lý.” Nói xong anh quay sang nhìn Nguyễn Manh, phát hiện cô đã ngủ rồi.
Anh ấn vào nút tạm dừng trên máy tính, sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy cầm máy tính ra ngoài. Lúc trở lại phòng, Trần Mặc còn cho rằng mình sẽ mất một thời gian để làm quen với việc có người khác nằm ở bên cạnh, nhưng khi nhìn gương mặt nhỏ an tĩnh ngủ bên cạnh, cảm giác buổi sáng tốt đẹp hơn thường ngày.
Trần Mặc nhìn đồng hồ, thời gian anh rời giường lúc bình thường còn mười phút nữa, nếu có thể dễ dàng chia sẻ giường của mình với cô như vậy thì vừa lúc có thể bắt đầu suy xét đến bước tiếp theo của kế hoạch, anh lấy di động ra bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Nguyễn Manh thức dậy, mở to mắt lập tức thấy Trần Mặc đang nhìn chằm chằm vào di động, cô xoa xoa mắt, “Sớm, anh đang xem cái gì vậy?”
Trần Mặc trả lời, “Nghiên cứu.”
Nguyễn Manh còn cho rằng anh đang nghiên cứu đề toán học, không tiếp tục truy hỏi nữa, đứng dậy đi rửa mặt.
Năm phút sau tới thời gian bình thường Trần Mặc rời giường, anh rời mắt khỏi di động đang ở màn hình độ phân giải cao cấu tạo cơ thể của nam và nữ, đứng dậy gấp chăn cẩn thận, đến lúc xác định không còn một nếp nhăn mới hài lòng vào toilet rửa mặt.
Bữa sáng vẫn là sandwich và sữa bò, Nguyễn Manh ngồi trước bàn ăn, uống một ngụm sữa bò, do dự vài giây mới miễn cưỡng đem bánh sandwich nhét vào miệng. Ngày nào cũng ăn cái này, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cô cũng bắt đầu cảm thấy buồn nôn, cô suy nghĩ, về sau cô và Trần Mặc sẽ luôn phiên làm bữa sáng thì tốt hơn.
Trần Mặc không chú ý tới sự khác thường của Nguyễn Manh, mà anh đang nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, chuyện tối hôm qua cũng không phải chuyện trong danh sách, trải nghiệm cũng không tệ lắm, nhưng trong danh sách còn rất nhiều việc như thế, mấy chuyện còn dư lại nên làm như thế nào? Nếu gặp lại chuyện ngoài ý muốn này lần nữa thì làm thế nào?
Nguyễn Manh miễn cưỡng ăn xong bánh sandwich, nhìn Trần Mặc mặt đầy tâm sự ngồi đối diện, hỏi anh, “Nghĩ cái gì vậy?”
Trần Mặc đem vấn đề mình đang tự hỏi nghiêm túc giải thích cho cô, Nguyễn Manh mỉm cười, “Chuyện trong danh sách chúng ta xem tham khảo cũng được, nhưng không nhất thiết phải hoàn toàn làm theo nó.”
Trần Mặc nghiêng đầu, “Nhưng mà có tư liệu nói chỉ có làm như vậy mới làm cho tình yêu nhanh chóng thăng hoa.”
Nguyễn Manh hỏi anh, “Anh tin tưởng em không?”
Trần Mặc gật đầu không chút do dự. Nguyễn Manh là người duy nhất anh tin tưởng trên thế giới này.
Nguyễn Manh cầm lấy tay anh, “Từ giờ trở đi, hãy quên cái danh sách đó đi, đem bản thân giao cho em.”
“Nhưng mà….”
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta có thể làm chuyện mình muốn với đối phương.”
Vẻ mặt Trần Mặc mơ hồ, không có danh sách sẽ không có quy tắc gì rõ ràng, anh không biết nên làm như thế nào.
Nguyễn Manh ăn xong cơm cầm lấy mảnh giấy ăn lau miệng, sau đó đứng dậy bước đến trước mặt Trần Mặc, nhanh chóng hôn lên miệng anh một cái, sau đó chớp chớp mắt, “Ví dụ là như thế này.”
“Em đi làm đây, trưa gặp nhé.” Nguyễn Manh nói xong cầm lấy túi xách đi ra cửa.
Trần Mặc ngơ ngác ngồi tại chỗ, mãi cho đến lúc tiếng Nguyễn Manh đóng cửa vang lên, anh mới dùng tay sờ sờ môi mình, khoé miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm, “Như vậy cũng không tồi.”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT