Lời Trần Mặc nói giống như một con rắn nhỏ chui vào tai Nguyễn Manh, hô hấp nóng rực của anh phả vào bên trong, Nguyễn Manh bởi vì ngứa ngáy mà co người lại.

Trần Mặc không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, hỏi một câu, “Ở trong mắt em, anh thật sự chỉ là một người bạn thôi sao?”

Ánh mắt anh nghiêm túc mà bướng bỉnh. Nguyễn Manh đột nhiên bị anh hỏi mà ngẩn người, cô thật sự chỉ coi anh là một người bạn thôi sao? Không có khả năng nghĩ đến mối quan hệ khác sao? Đi Mỹ bốn năm cô thật sự không nhớ anh một chút nào sao?

Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người đã sớm vượt qua ranh giới an toàn, tim cô như vó ngựa chạy, “thịch thịch thịch” giống như muốn nhảy ra khỏi lồng nguc, đại não của cô giống như bùn nhão, không thể bình tĩnh mà tự hỏi.

Lúc này, di động ở trong túi áo đột nhiên kêu, cứu cô khỏi hoàn cảnh quẫn bách, cô lấy di động ra, Trần Mặc chống thân người đứng lên, Nguyễn Manh nhìn di động, là điện thoại của Lí Bội Dao.

Cô ngồi dậy, không dám quay lại nhìn Trần Mặc, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trở lại phòng ngủ của mình, cô dựa vào cửa ổn định lại hô hấp rồi mới nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng của Lí Bội Dao, “Huấn luyện viên Nguyễn, hôn lễ hôm qua sao không thấy cô vậy, tôi có nói với Tần Dương cô có việc không đến được.”

Nguyễn Manh khách khí cười, “Bởi vì có chút chuyện riêng cần phải làm, tôi đã nhờ huấn luyện viên Lâm gửi hồng bao cho hai người rồi.”

Thanh âm Lí Bội Dao mang theo tia vui vẻ, “Lần sau chúng ta nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm, đem theo cả bạn trai cô nữa, Tần Dương vẫn luôn nói anh ấy rất hoài niệm cuộc sống lúc cao trung cùng mọi người.”

Nguyễn Manh lịch sử trả lời cho có lệ, “Chuyện này có thời gian rồi nói sau.”

Cúp điện thoại, trong lòng Nguyễn Manh nghi hoặc, không biết hai vợ chồng người này là như thế nào, cô Lí Bội Dao chỉ là quan hệ khách hàng bình thường, không cao quý đến nỗi Lí Bội Dao phải gọi điện hỏi thăm tại sao cô không đến hôn lễ, đột nhiên cô ta nhiệt tình như vậy làm cho người khác cảm thấy ngạc nhiên.

Nguyễn Manh lại nghĩ, dù sao bọn họ cũng đã kết hôn, về sau gặp mặt ở câu lạc bộ cũng chỉ là ngẫu nhiên, cũng không cần quan tâm quá nhiều.

Nguyễn Manh ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện bởi vì vừa nãy khẩn trương mà trên người đã dính một tầng mồ hôi mỏng. Còn Trần Mặc phòng bên cạnh, sau khi Nguyễn Manh ra ngoài, anh lập tức vọt vào nhà tắm tắm nước lạnh.

Đêm nay Nguyễn Manh không ra khỏi phòng, cả đêm lăn lộn ngủ không yên, cho nên buổi sáng thức dậy muộn hơn so với bình thường. Ra ngoài, Trần Mặc đã đi làm, trên bàn ăn là bữa sáng anh thường làm cho cô.

Sau khi ăn sáng xong cô đến câu lạc bộ, tuy rằng đang là buổi sáng nhưng bên trong đã có mười mấy khách hàng đang ở trong nhà leo núi luyện tập. Gần đây cô có làm mấy đợt quảng bá, việc kinh doanh trong câu lạc bộ cũng dần được cải thiện, từ lần mang đội trước, đám người phú nhị đại cũng đã giới thiệu thêm không ít người quen bạn bè của bọn họ, hơn nữa hình thức thanh toán của câu lạc bộ là theo năm, cho nên áp lực tài chính hiện tại đã giảm đi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, có mấy nhãn hiệu sản phẩm ngoài trời tìm tới cửa, muốn hợp tác với câu lạc bộ trở thành liên minh thương gia. Nhưng tạm thời Nguyễn Manh vẫn từ chối, cô muốn phát triển câu lạc bộ lớn thêm chút nữa, cùng một nhãn hiệu tốt hợp tác, bởi vì người ta nói thiết bị chính là sinh mạng thứ hai của những người yêu thích vận động, lúc gặp nguy hiểm nó có thể bảo vệ được mạng sống của con người, cô không muốn vì cái lợi trước mắt mà hạ thấp tiêu chuẩn.

Nguyễn Manh chào hỏi khách quen một lượt, sau đó vận động cho nóng người rồi ngồi ngây ngốc ở khu nghỉ ngơi.

Đầu cô lại không tự chủ được mà nhớ lại chuyện ngày hôm qua, Trần Mặc bướng bỉnh hỏi cô, có phải cô coi anh chỉ là bạn hay không, càng nghĩ cô càng hỗn loạn, làm cách nào cũng không tìm ra câu trả lời.

Nguyễn Manh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mặt cô, Triệu Văn Hách thò mặt qua, tò mò hỏi, “Cậu đang suy nghĩ đến thứ đen tối gì phải không? Sao tai lại đỏ hết lên rồi?”

Nguyễn Manh không khách khí đẩy cậu ta ra, “Đi chết đi!”

“Gần đây cậu đặc biệt không được bình thường đấy, cậu biết không hả?”

“Không bình thường cái gì?”

“Cái gì cũng không bình thường.”

Nguyễn Manh liếc cậu ta một cái.

Triệu Văn Hách ngồi xuống bên cạnh cô, nhiều chuyện hỏi, “Cậu và Trần Mặc sao rồi? Khai thông chưa?”

Nguyễn Manh thở dài, xoa xoa mặt, “Không có, tớ cũng không biết nên làm thế nào.”

“Trần Mặc là loại người có cơ bắp, có thể nói cậu ấy là tốt nhất đấy.”(?)

“Tớ biết, tớ chỉ nói là tớ cần thời gian suy nghĩ.”

“Nói thật nhé, tớ cảm thấy hai người rất xứng đôi, một thiên tài, một kẻ ngốc, trời sinh một đôi.”

Sau đó Triệu Văn Hách bị Nguyễn Manh đập cho một trận tơi bời.

Di động của Nguyễn Manh đột nhiên reo, thành công giải cứu Triệu Văn Hách, cậu ta liếc nhìn, màn hình hiển thị là Trần Mặc, cậu ta âm dương quái khí(*) kêu lên.

(*)Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Nguyễn Manh đẩy mặt cậu ta ra, đi đến nơi yên tĩnh nghe điện thoại. Cô nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh trong trẻo của Trần Mặc, “Đang ở câu lạc bộ sao?”

“Ừ.”

“Đã ăn sáng chưa?”

“Ừ.”

Cuộc đối thoại của hai người giống như đảo ngược lại, Nguyễn Manh bắt đầu trả lời bằng những từ âm tiết đơn.

“Ngày hôm qua quên nói với em, công ty của bọn anh chuẩn bị tiến hành mở rộng hoạt động bên ngoài, Tống Diệp muốn hợp tác cùng với câu lạc bộ của em, anh ta muốn hỏi em có thời gian mang đội không?”

Đây là lần đầu tiên Trần Mặc quên cái gì đó, mà lí do là gì thì hai người không nói cũng hiểu.

Mặt Nguyễn Manh lặng lẽ đỏ lên, cô ho nhẹ một cái, hỏi, “Thời gian cụ thể là bao giờ?”

Trần Mặc nhìn Tống Diệp bên cạnh lỗ tai dựng đứng hết lên, nói với Nguyễn Manh, “Để anh ta tự nói.” Sau đó đem di động đưa cho Tống Diệp.

Tống Diệp báo thời gian và yêu cầu cho Nguyễn Manh, cô suy nghĩ một lúc, mở rộng công ty chỉ là làm mấy cái hạng mục đơn giản, thời gian cũng không lâu, vừa lúc gần đây cô cũng không dẫn thêm đội nào nên đồng ý.

Buổi chiều Nguyễn Manh nhận được điện thoại của Nguyễn Xuân Thu, ông gọi cô về nhà ăn cơm. Vừa lúc cô cũng không biết buổi tối nên đối mặt với Trần Mặc như thế nào, cho nên gửi cho Trần Mặc một tin nhắn nói cô về nhà một ngày.

Nguyễn Xuân Thu làm một bàn đồ ăn ngon, Du Hoa cũng đi làm về sớm, khó có khi một nhà ba người đoàn tụ cùng nhau ăn bữa cơm. Lúc ăn cơm Du Hoa hỏi cô chuyện của câu lạc bộ, Nguyễn Manh đơn giản nói qua một chút. Mẹ cô tán dương gật gật đầu, Nguyễn Manh trở về tự gây dựng sự nghiệp không một lần tìm Nguyễn Xuân Thu giúp đỡ, chỉ dựa vào bản thân có được sự nghiệp hiện tại cũng không dễ dàng gì.

Buổi tối Nguyễn Manh ở lại nhà, ngày hôm sau trực tiếp đến luôn câu lạc bộ. Nguyễn Manh vừa đi vào đã nhìn thấy Trần Mặc mặc một bộ quần áo thể thao đen trắng đứng ở đại sảnh, cả người toát ra khí chất sạch sẽ, đứng trong đám người cực kỳ nổi bật.

Hôm nay là ngày đầu tiên kí hợp đồng với Tống Diệp, tối hôm qua anh ta đã thông báo cho nhân viên trong công ty mặc đồng phục vận động tập hợp ở câu lạc bộ, Nguyễn Manh vừa đi đến, anh ta lập tức nói, “Nguyễn tổng, nhân viên công ty chúng tôi đều đã ở đây, ba ngày này toàn bộ mọi người đều nghe cô chỉ huy, coi như mọi người là người một nhà, không cần khách khí, nên huấn luyện thế nào thì huấn luyện thế ấy, làm cho bọn họ tìm lại nhiệt huyết thanh xuân.”

Nguyễn Manh ha ha cười, “Có những lời này của Tống tổng là đủ rồi.”

Trần Mặc đứng sau Tống Diệp an tĩnh nhìn Nguyễn Manh, ánh mắt của cô chạm phải anh lập tức dời đi, cô nói với nhân viên công ty, “Bởi vì mọi người không phải là người yêu thích vận động ngoài trời chuyên nghiệp, chỉ là hoạt động do công ty sắp xếp nên hạng mục chuẩn bị cho mọi người cũng không nhiều, hôm nay mọi người làm quen với leo núi trong nhà trước, ngày mai bắt đầu leo núi cắm trại….”

Nguyễn Manh cùng hai huấn luyện viên khác sắp xếp cho mọi người thay phiên nhau luyện tập, thiết bị trong nhà tương đối đơn giản, thích hợp với người mới học.

Công ty game hầu hết đều là người trong ngành khoa học và công nghệ, quanh năm đều ngồi trong văn phòng, ngày thường đều không vận động nhiều, thể lực không đủ, nhiều người chỉ leo mới được một nửa đã không chịu nổi, chỉ có Trần Mặc luôn dựa theo động tác của Nguyễn Manh leo lên,tuy anh là người mới nhưng động tác không chút cẩu thả, nhìn qua còn rất chuyên nghiệp, cuối cùng, anh theo sát Nguyễn Manh trở thành người thứ hai leo tới đỉnh.

An Hạ đứng bên dưới nhìn bóng lưng hai người, hai má phồng lên.

Nguyễn Manh và Trần Mặc bám vào dây thừng leo xuống dưới, Nguyễn Manh bắt đầu hướng dẫn động tác cho những người khác, An Hạ đi đến bên cạnh Trần Mặc, nũng nịu nói, “Trần tổng, anh trèo thật giỏi, nhưng em không theo kịp, anh có thể dạy em được không?”

Trần Mặc lãnh đạm trả lời, “Đi tìm huấn luyện viên đi.”

An Hạ nhìn Nguyễn Manh ở đằng kia liếc mắt một cái, khẽ hừ nhẹ, bên cạnh có một nam thực tập sinh khác vẫn luôn có ý với cô ta, lập tức ân cần tiến đến, “An Hạ, em chỗ nào theo không kịp, trước kia anh cũng đã học qua cái này, anh dạy em nhé.”

Người ta đã cấp cho mình bậc thang, An Hạ cũng thuận thế đi xuống, hỏi anh ta một ít vấn đề.

Trần Mặc không để ý bọn họ, anh đứng ở đó an tĩnh nhìn Nguyễn Manh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng lúc làm việc của Nguyễn Manh, trong trí nhớ của anh, Nguyễn Manh luôn là người am hiểu vận động, cũng yêu thích sự mạo hiểm, hiện tại, nó đã trở thành công việc của cô, lúc này cô đang kiên nhẫn hướng dẫn mọi người sử dụng thiết bị và các động tác cần thiết.

Giờ phút này, Nguyễn Manh làm cho anh có cảm giác hơi xa lạ.

Sự chuyên nghiệp này của cô là cuộc sống không có anh tham gia trong bốn năm qua, giờ phút này nhìn cô hết sức mê người, bởi vì cô đang vì lĩnh vực mình yêu thích mà toả sáng.

Tuy rằng Tống Diệp đã hơn 30 tuổi nhưng thường xuyên rèn luyện, so sánh với mấy người trẻ tuổi thì leo núi cũng tương đối dễ dàng. Đợi tất cả mọi người đã thử qua một lượt, Nguyễn Manh lại dẫn bọn họ đến hạng mục vận động khác làm nóng cơ thể, ngày mai leo núi cái cần nhất đó chính là thể lực.

Trần Mặc vẫn luôn không xa không gần đi theo sau Nguyễn Manh, không nói gì quấy rầy cô, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc sáng rực nhìn cô.

Nguyễn Manh không nói chuyện với anh, nhưng vẫn dư quang vẫn luôn chú ý đến anh, bị anh dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, cho dù không muốn cô cũng có cảm giác sau lưng đang nóng lên.

Nguyễn Manh nói nhiều đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng có huấn luyện viên khác rảnh rỗi lại thay cô hướng dẫn mấy người này.

Trần Mặc đi đến bên cạnh Nguyễn Manh, đưa cho cô một ly nước, ly hai màu đen trắng, cái này không giống cái của cô, ngược lại giống với phong cách của Trần Mặc hơn. Nguyễn Manh ngẩng đầu nhìn anh, có chút nghi hoặc, Trần Mặc có thói quen sạch sẽ tại sao lại cho cô dùng ly của mình.

Trần Mặc tay cầm ly nước, nhẹ giọng nói, “Nhiệt độ vừa thích hợp.”

Bình thường Nguyễn Manh đều ở bên ngoài, không chú ý đến mấy việc nhỏ nhặt này, cùng bạn tốt sử dụng ly nước, chén đũa là chuyện bình thường, có khi leo lên núi tuyết, còn trực tiếp ăn bông tuyết giải khát. Nếu Trần Mặc không ngại thì cô cũng không cần làm ra vẻ, cầm lấy ly nước uống mấy ngụm, vừa muốn trả lại chỗ cũ thì đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng nói.

“Nguyễn tổng, đây là bạn trai của cô sao?”

Nguyễn Manh quay đầu lại, là Lý Bội Dao, cô ta mỉm cười nhìn Trần Mặc, thân mật kéo cánh tay Tần Dương đang đứng bên cạnh.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play