Trans: Thanh Nhàn

Edit+Beta: Chin

Nhìn Trần Mặc đang nhìn về phía mình ở trên sân khấu, Nguyễn Manh cũng nhìn lại cậu, dẫn đầu vỗ tay tán thưởng.

Có cô mở đầu, học sinh trong lớp cũng vui vẻ vỗ tay, thậm chí có người còn hét tên của cậu, "Không ngờ Trần Mặc không những học giỏi mà còn hát hay đến vậy a."

Biểu diễn xong, Trần Mặc lại trở về trạng thái cũ, im lặng cầm cây đàn trở về chỗ ngồi.

Đây là màn trình diễn đầu tiên của Trần Mặc trước mặt mọi người, nhưng Nguyễn Manh có cảm giác tim mình còn đập nhanh hơn cả cậu, cô không ngờ cậu lại hát hay đến vậy.

Cuối cùng là bỏ phiếu bình chọn cho tiết mục hay nhất. Từng học sinh sẽ viết tên tiết mục mình yêu thích nhất ra giấy rồi bỏ vào thùng bỏ phiếu.

Hai mươi phút sau, ủy ban văn nghệ dẫn đầu thông báo kết quả.

Hiển nhiên người đứng đầu là Trần Mặc.

Công bố kết quả xong, mọi người cũng rục rịch trở về nhà.

Lúc Nguyễn Manh đi vệ sinh, Tần Dương đi đến, cười nói với Trần Mặc, "Chúc mừng cậu đã giành được giải nhất."

Trần Mặc gật đầu, sau đó đặt cây đàn guitar vào túi. Tần Dương vẫn đứng đó, nói tiếp: "Tôi không ngờ cậu lại hát hay như vậy, chơi ghi-ta cũng rất tốt. Tôi bắt đầu học guitar từ lúc học tiểu học. Cậu học nó như thế nào? Bắt đầu học từ lúc nào thế?"

Trần Mặc quay qua, nhàn nhạt nói, "Một tuần trước."

"..."

Trông cậu không giống như đang nói dối, Tần Dương nhướn mày ngạc nhiên, cậu ta nghẹn họng.

Lúc này, mọi người cũng đã bắt đầu đi về, Nguyễn Manh đã ra khỏi nhà vệ sinh, đang đứng đợi Trần Mặc ở cổng.

Trần Mặc nhặt lấy cặp sách, đi về phía Nguyễn Manh. Nguyễn Manh mở to đôi mắt trong veo mà nhìn thẳng vào cậu.

Lúc cậu đi đến, cô nhón chân, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ bả vai cậu, "Nha, Trần Mặc đang tốt lên rồi."

Trần Mặc nhìn cô, hiếm khi nở nụ cười, lúm đồng tiền bên phải xuất hiện, mang theo chút tự hào và ngại ngùng.

Tần Dương đứng phía sau, nhìn hai người từ từ nhếch môi.

Cô nói, "Tối nay tớ mời cậu ăn lẩu nhé, ăn mừng cậu đã được giải nhất, haha."

Đột nhiên lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên, "Tớ cũng đi nữa."

Nguyễn Manh quay lại, phía sau là Triệu Văn Hách.

Cô lắc đầu chán ghét, "Ăn là không thể thiếu cậu mà, mỗi lần nhắc đến ăn là tai cậu còn thính hơn chó."

Cả ba đi đến nhà hàng lẩu nổi tiếng cách trường không xa.

Nguyễn Manh biết Trần Mặc thích sạch sẽ, vì vậy họ đã chọn một bàn ăn riêng nằm trong góc, gọi một ít thịt cừu.

Triệu Văn Hách và cô vui vẻ ngồi đợi thức ăn chín, Triệu Văn Hách nhìn miếng thịt cừu được nhúng trong nồi lẩu mà chảy nước miếng.

Chợt cậu ta hỏi Trần Mặc, "Sao tự nhiên cậu lại tham gia diễn văn nghệ thế, tớ nhớ cậu không thích mấy hoạt động này mà?"

Nguyễn Manh cũng chú ý, ngẩng đầu lên nhìn Trần Mặc. Cô cũng cảm thấy kì lạ, vì cái gì mà cậu lại thay đổi như vậy.

Khẩu vị của Trần Mặc thiên về những món ăn thanh đạm, cậu gắp một miếng rau, nghe thấy Triệu Văn Hách hỏi thì động tác dừng lại, cậu suy nghĩ, rồi nói với Triệu Văn Hách, "Đột nhiên muốn tham gia thôi."

Triệu Văn Hách bĩu môi, "Cậu đang đùa tớ đấy à?"

Trần Mặc là người thích ở trong thế giới của riêng mình, làm thế nào cậu có thể đột nhiên chọn biểu diễn trên sân khấu, điều đó quá kì lạ, quá quá kì lạ.

Nghe cậu nói, Nguyễn Manh lại tiếp tục ăn thịt. Ăn đến khi hai má phồng to, cô mới trả lời Triệu Văn Hách, "Trần Mặc không bao giờ đùa."

Triệu Văn Hách không tin, "Nói dối."

Nguyễn Manh cũng nói lại cậu ta, "Trần Mặc cũng không bao giờ nói dối."

Trần Mặc như có như không nhìn Nguyễn Manh. Lúc này Nguyễn Manh đã cúi xuống tiếp tục ăn thịt dê, không chú ý đến ánh mắt của cậu.

Cậu không nói dối, nhưng cậu đã không nói hết. Cậu đột nhiên muốn biểu diễn là bởi vì cậu không muốn Nguyễn Manh dùng ánh mắt đó nhìn Tần Dương.

Triệu Văn Hách không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi cậu, "Vậy cậu học ghi-ta từ lúc nào?"

"Một tuần trước."

Nguyễn Manh cũng không lấy làm lạ, "Cậu ấy thông minh từ nhỏ mà, cậu không hiểu được thế giới của thiên tài đâu."

Triệu Văn Hách liếc cô, "Đừng công kích tớ. Dù sao tớ cũng từng nằm trong top 10 lúc học trung học đấy!"

Nguyễn Manh ăn được một ít đã cảm thấy no. Cô nâng cốc trà lên, nói, "Nào, chúc mừng buổi biểu diễn đầu tiên của Trần Mặc nào!"

Triệu Văn Hách vui vẻ cầm cốc lên, cụng nhẹ vào cốc của cô, "Chúc mừng Trần Mặc!"

Nguyễn Manh hất cằm ra hiệu cho Trần Mặc, "Mau nào, Trần Mặc cũng phải chạm ly với bọn tớ."

Trần Mặc không hiểu ý nghĩa của việc này cho lắm, nhưng cậu vẫn nâng ly, chạm vào cốc của bọn họ.

Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách uống một ngụm trà, vui vẻ khác hẳn vị mặt lạnh Trần Mặc.

Buổi tối, Trần Mặc mang cây đàn về nhà, dì bảo mẫu chừa lại thức ăn cho cậu, hỏi cậu đã ăn tối chưa.

"Tôi ăn rồi."

Dì bảo mẫu đem thức ăn để vào tủ lạnh.

Trong phòng khách, ba người Tần Na. ngồi trên ghế sofa, quay lưng ra cửa xem TV. Trần Vĩnh Quốc tự hào xoa đầu Trần Nhiên, "Hôm nay con rất giỏi, đọc thơ trên sân khấu không vấp đoạn nào. Ba tự hào về con."

Tần Nam cũng mỉm cười, nói: "Nào, con muốn phần thưởng gì hả, nói với ba mẹ, ngày mai sẽ mua cho con."

Trần Nhiên hô lên sung sướng, "Thật sao? Thật sao? Con muốn mô hình máy bay giống như anh trai, anh ấy không cho con chạm vào."

Trần Vĩnh Quốc vỗ vỗ vai cậu bé, "Được rồi, ngày mai ba sẽ mua cho con."

Trần Mặc biết mô hình mà Trần Nhiên nói đến là món quà mà Nguyễn Manh đã tặng cậu lúc sinh nhật. Cậu đặt nó trên bàn cạnh giường.

Mặc dù cậu không thích người khác chạm vào mình, nhưng Trần Nhiên vẫn có thể tự do ra vào phòng cậu, nhưng ngay lúc cậu không chú ý, Trần Nhiên đã lấy chiếc mô hình nghịch suýt chút nữa thì hỏng, từ đó cậu cũng không cho phép Trần Nhiên chạm vào đồ của cậu nữa.

Trần Mặc không làm phiền ba người, lặng lẽ đi lên lầu, đặt cây đàn ghi-ta cạnh bàn, sau đó tắm rửa sạch sẽ tẩy đi mùi lẩu trên người, rồi cậu lại tiếp tục giặt quần áo, phơi trên ban công tầng hai.

Tiếng TV và tiếng Trần Nhiên đùa giỡn dưới tầng ngày càng ồn ào.

Trần Mặc ngồi thẳng người trên ghế, đưa tay chạm nhẹ vào tóc mình, lẩm bẩm, "Trần Mặc có thể tự chăm sóc bản thân, Trần Mặc kiểm tra giữa kì đạt hạng nhất, Trần Mặc học chơi guitar và Trần Mặc đã giành được giải nhất, Trần Mặc có bạn bè để ăn mừng. Vì vậy Trần Mặc là một thiên thần nhỏ."

- ---

Thứ hai, không khí thoải mái của buổi diễn văn nghệ đã không còn nữa, học sinh ở lớp đặc biệt lại tiếp tục sự nghiệp học tập vĩ đại.

Tần Dương đôi khi sẽ gọi Nguyễn Manh đi chơi bóng cùng, nhưng cô vẫn còn bài tập phải làm, vì vậy cậu ta tự đến sân bóng một mình.

Ở khu giải lao, một đám nam sinh mồ hôi đầm đìa vây ở một chỗ thảo luận về bảng xếp hạng hoa hậu giảng đường mới, không biết từ khi nào chủ đề lại dần chuyển đến trên người Trần Mặc.

Trong đó có một nam sinh làm bộ dáng biết rõ nội tình, “Trần Mặc? Tôi biết cậu ta, lúc học tiểu học đã làm bộ dáng người chớ đến gần, rất khó ở chung. Tôi còn nhớ hồi đó không biết cậu ta bị gì, đột nhiên thét chói tai, làm bọn tôi sợ hãi một phen.”

“Học bá mà, lúc nào chả khác biệt.” Nói tới đây, nam sinh kia lại liếc Tần Dương một cái, “Người như Tần Dương vừa học tập tốt, tính cách cũng tốt thì không nhiều đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Những nam sinh cũng ồn ào phụ họa, Tần Dương cũng không thèm để ý, cười với bọn họ.

Tên của Trần Mặc không xa lạ với học sinh năm nhất. Mặc dù có thể không nhìn thấy người, nhưng không thể bỏ qua được cái tên luôn đứng đầu bảng mỗi lần kiểm tra.

Lần này, hình ảnh cậu vừa đàn vừa hát hôm diễn văn nghệ ở lớp được một học sinh trong lớp quay lại, phát lên vòng bạn bè.

Không ngoài dự đoán, đoạn video này đã gây ra sóng gió khá lớn.

Trên đường đến trường, Nguyễn Manh và Trần Mặc thu hút vô số sự chú ý. Thỉnh thoảng có một số nữ sinh tiến đến nói chuyện, nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ và lạnh nhạt.

Sau nhiều lần bị lơ đi, những nữ sinh này trong lòng bất mãn, cảm thấy Trần Mặc này là một đoá hoa cao lãnh, không màng nhân tình, nhiệt tình lúc đầu cũng dần mất đi.

Nhưng không biết từ lúc nào, tin đồn về cậu lại thay đổi. Bọn họ nói rằng Trần Mặc không được bình thường. Cậu bị bệnh từ khi còn nhỏ, có lần còn phát điên ở trường, còn có nói cậu là người thiếu thốn tình cảm, lạnh nhạt và ích kỷ.

Tin đồn lan truyền ngày càng rộng. Bạn cùng lớp của Trần Mặc, tất cả bọn họ đều biết, ngoài Nguyễn Manh thì Trần Mặc không còn nói chuyện với ai nữa. Mặc dù họ không quá quen với cậu nhưng họ cũng thấy có điều gì đó bất thường.

Nguyễn Manh và Trần Mặc bước vào khuôn viên trường, một vài đám học sinh liếc nhìn hai người rồi thì thầm.

Nam sinh khuôn mặt đầy mụn nói, "Đó có phải là cậu ta không? Tôi nghe nói cậu ta không được bình thường."

Một người khác ngạc nhiên, "Nhưng mà tại sao có thể học giỏi như vậy?"

Nam sinh mặt mụn, "Có câu người tài giỏi luôn khác biệt mà."

Hai người vẫn đang thì thầm to nhỏ, đột nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một cái đầu làm bọn họ giật mình. Nguyễn Manh nhìn chằm chằm hai người họ, "Mấy cậu nói ai bất thường?"

Theo như cô biết, Trần Mặc không phải là người kì quái và khó hoà hợp. Ngược lại, cậu rất thông minh, chỉ là cậu không thích có người lúc nào cũng ồn ào bên cạnh mình.

Nam sinh mặt mụn có chút chột dạ, "Bọn tôi chỉ tùy tiện nói chuyện thôi."

Nguyễn Manh tỏ vẻ không quan tâm, "Nói người khác bất thường, vậy cậu có bình thường khi đâm chọc sau lưng người khác không?"

Nam sinh mặt mụn không vui, "Tôi chỉ tùy tiện nói, cậu có cần nói như vậy không?"

"Tôi nói cậu không bình thường, từ nhỏ đã có bệnh đấy, thì sao?"

Nam sinh mặt mụn tức giận, "Cậu mới có bệnh."

Nguyễn Manh cũng không yếu thế, "Cái này là dành cho cậu cả đấy."

Nam sinh mập mạp đứng bên cạnh kéo cánh tay cậu ta nói nhỏ, "Đi thôi."

Cuối cùng, nam sinh mặt mụn bẽ mặt không dám nói nữa. Hai người họ đẩy xe, bước đi thật nhanh.

Nguyễn Manh nhìn bọn họ, cười khinh thường. Cô trở về chỗ của mình, Trần Mặc dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, nhẹ giọng, "Tôi không quan tâm đến những việc này đâu." Dù sao thì cậu cũng quen rồi.

Nguyễn Manh nhìn Trần Mặc, kiên quyết trả lời, "Nhưng tớ quan tâm."

Cô hiểu cái cảm giác bị mọi người đem ra bàn tán, vì vậy cô quan tâm, bởi vì đó là Trần Mặc, người cô luôn quan tâm.

Nhiều lúc Trần Mặc nghĩ ngôn từ chỉ là thứ vô dụng, nó chỉ làm tăng mức độ thiếu hiểu biết, hiểu lầm, vướng víu... Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng trong ngôn ngữ của con người, chỉ ba từ đơn giản "Tôi quan tâm" lại có sức mạnh lớn như vậy.

Sự hối hả và ồn ào xung quanh như biến mất, chỉ còn lại cô gái đang đứng trước thế giới của cậu.

Nhịp tim của Trần Mặc tăng dần, một mình cậu cũng rất tốt nhưng.... có cô bên cạnh còn tốt hơn.

________

Hôm qua edit xong tôi còn tiện tay xoá luôn:))) ngu không chịu được, lại phải ngồi lần mò edit lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play