Buổi sáng lúc đến lớp, Nguyễn Manh vẫn như thường lệ, nhắm mắt làm ngơ trước ánh nhìn soi mói của người khác, Trần Mặc ngược lại còn vô cùng tự nhiên ngồi nghịch điện thoại của cô.
Tiết học buổi chiều, Triệu Văn Hách sợ cô bị ảnh hưởng bởi tin đồn lúc sáng nên đã qua lớp gọi cô đi chơi. Sân bóng đã có rất nhiều người, một số trong đó nhìn khá quen mắt, là người người cô hay nhìn thấy khi đến chơi bóng. Lúc nhìn thấy Nguyễn Manh, ánh mắt bọn họ có vài phần dè bỉu.
Nhiều người trong số họ cũng đã từng chơi bóng với Nguyễn Manh.
Ngay khi Nguyễn Manh nghĩ bọn họ sẽ phần nào hiểu được cô là người như thế nào, thì đột nhiên một nam sinh trong số bọn họ cầm bóng đến gần cô, lúc đi ngang qua, cậu ta còn vươn tay chạm vào mông Nguyễn Manh.
Nguyễn Manh thật sự bất ngờ. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám làm thế với cô. Cô quay người lại, bắt lấy tay cậu ta, một đường đá thẳng vào bụng.
Cậu ta nằm bò trên đất, lớn tiếng nhục mạ Nguyễn Manh, "Thật ghê tởm!"
Nguyễn Manh không nói gì, đá cậu ta thật mạnh, cậu ta ôm đũng quần, đau đớn không nói gì được.
Mọi người trên sân thể dục nhìn thấy bên này có đánh nhau, rất nhanh đã quây thành vòng tròn nhiều chuyện. Triệu Văn Hách chạy tới, nam sinh kia vẫn đang lớn tiếng mắng chửi Nguyễn Manh.
Hàng giá rẻ, đến sân thể dục để quyến rũ đàn ông, giả vờ....
Cậu ta còn chưa nói xong, Triệu Văn Hách đã chạy đến, đứng trước mặt hỏi Nguyễn Manh, "Cậu ta nói gì vậy?"
Nam sinh kia khinh thường nhìn Nguyễn Manh, "Cậu đã "ngủ" với cậu ta à?"
Nguyễn Manh siết chặt nắm đấm. Trước khi cô xong lên đánh cậu ta một trận thì có ba nam sinh khác giữ cô lại. Nam sinh là đội trưởng đội bóng tiến lên nói, "Bình tĩnh nào, mọi người đều biết nội quy của trường rồi, đánh nhau sẽ bị đuổi học, có gì cứ từ từ nói chuyện, động chân động tay không tốt đâu."
Triệu Văn Hách bị hai nam sinh giữ chặt, tức giận lớn tiếng, "Cậu nghĩ cậu ta nói chuyện có dùng não à?"
Một nam sinh khác nói, "Lời cậu ta nói không phải từ tin đồn mà ra à, cậu ta (NM) là nhân vật chính của tin đồn, mọi người không suy nghĩ nhiều cũng khó."
Lời này như đánh trúng ý của mấy người này, bọn họ hô lên: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Con gái bạo lực quá không tốt đâu."
"Cậu ta cũng không có ý đó."
"Những gì cậu ta nói không phải là không có căn cứ, đây là chuyện của cậu, cậu tức giận với cậu ta làm gì."
"Không chỉ mỗi mình cậu ta nói, cậu định đánh nhau với cả trường à?"
......
Nguyễn Manh lạnh lùng liếc nhìn đám nam sinh trước mặt, thật giống một liên minh thu nhỏ nha...
Cô không ngờ rằng một bài đăng tin đồn vô căn cứ lại ảnh hưởng lớn đến vậy. Chỉ vì cô là con gái, chỉ vì cô chơi bóng cùng nam sinh, bọn họ nhục mạ, bôi xấu cô sẽ tự nhiên đổ lỗi cho tin đồn, nói đây là vấn đề của cô.
Nếu nhân vật chính là nam sinh thì sao? Thậm chí bọn ở còn coi đây như một huân chương danh dự.
Nguyễn Manh từ nhỏ đã được mọi người yêu quý, nâng niu trong lòng bàn tay. Cô chưa bao giờ bị đối xử bất công, bây giờ cô mới hiểu ra, con trai và con gái khác biệt rất lớn. Sự khác biệt này không phải ở sức mạnh thể chất, cũng không phải về IQ, mà chính là ở giới tính của bản thân mình.
Từ lâu mọi người đã xem nó như một quy tắc ngầm mà ai cũng hiểu. Vì quy tắc này, miễn là phụ nữ có liên quan đến những từ lẳng lơ, phóng đãng, dễ dãi, thì người khác đều có quyền nhục mạ, khinh thường. Tuy bọn họ không nói, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao buổi sáng mọi người lại nhìn cô như vậy. Họ dường như đang nói rằng tôi không phải là loại người này, tôi cũng không thể liên quan đến loại người này, nếu không họ sẽ bị mọi người coi thường, xa lánh.
Nam sinh vừa nãy coi thường, nhục mạ cô như muốn nói rằng cậu ta cũng giống bọn họ, khinh thường loại nữ sinh như cô, cũng như một loại chứng minh cho sự trong sạch và thuần khiết của bọn họ.
Trái tim cô lạnh lẽo, dần lan ra khắp cơ thể, cô run rẩy. Cô không thể không thừa nhận, bất kể là ai đăng tin đồn, mục đích của người đó đã đạt được rồi. Nguyễn Manh cười khẩy.
Lúc này, đài phát thanh của trường đột nhiên vang lên, là giọng của một nữ sinh. Giọng cô ta có chút do dự và miễn cưỡng.
"Xin chào, tôi là Trương Tịnh Văn, lớp 1-5. Tôi là người đăng bài EASYGIRL trên diễn đàn của trường. Tôi thừa nhận nội dung trên là do tôi tự bịa đặt, vì một số lý do cá nhân, tôi luôn ghen tị với nhân vật chính trong bài. Vì vậy, tôi đã nghĩ ra phương pháp này để nói xấu và nhục mạ cô ấy. Bây giờ tôi muốn chính thức xin lỗi Nguyễn Manh và mọi người, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ làm điều này nữa, tôi sẽ xóa bài... "
Kết thúc bài xin lỗi trên loa phát thanh, mọi người trên sân thể thao đột nhiên im lặng.
Chỉ có Triệu Văn Hách đang tức giận nhổ nước miếng vào nam sinh đang giữ tay cậu ta. Nguyễn Manh quay đầu, mắt quét qua nhìn từng người từng người một. Một số người quen biết cúi mặt xuống, một số người lại tỏ ra thú vị, nhìn cô cười tủm tỉm.
Nguyễn Manh giơ ngón giữa với bọn họ, quay đầu trở về khu dạy học. Sự kiện Trương Tịnh Văn xin lỗi trên loa phát thanh, học sinh và giáo viên toàn trường như nổ tung. Giáo viên chủ nhiệm lớp Nguyễn Manh, Nhân Bình đi đến thẳng lớp năm, "Lớp của anh dạy học sinh thật tốt, có thể dạy ra người tâm cơ như thế này. Học kém, tính tình xấu xa thì thôi đi, bây giờ còn đi bêu xấu học sinh lớp tôi?"
Bà ta cũng đã đọc qua bài đăng và nghe loa phát thanh. Mặc dù không quá thích Nguyễn Manh nhưng bà ta là người lớn, là giáo viên đã đi dạy nhiều năm, bà ta biết đâu là đúng đâu là sai. Bài đăng này là sự vu khống có chủ ý.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp năm cũng hung hăng, ông ta không ngờ rằng học sinh của mình lại làm ra chuyện như thế này, lời Nhân Bình vừa nói cũng làm ông ta thấy tức giận.
Học kém? Tính tình xấu xa? Không biết cách dạy học trò? Mọi chuyện cũng đã xảy ra, ông ta bây giờ chỉ còn cách đứng yên mà nghe, không thể phản bác nửa lời.
Ông ta đập mạnh quyển sách lên bàn, như đang phát tiết lớn giọng nói học sinh bên dưới, "Vào học!"
Nhân Bình cũng bình tĩnh lại, "Học sinh của chúng ta nên giáo dục thì giáo dục, chỉ vì ghen tị, bọn chúng lại dám lan truyền những tin đồn như vậy với một nữ sinh. Còn nhỏ đã như vậy, sau này bọn chúng trưởng thành còn có thể làm chuyện gì nữa đây?"
Giáo viên lớp năm thở dài, "Không phải con bé đã công khai xin lỗi rồi hay sao, cô còn muốn làm gì nữa?"
Đôi mắt của Nhân Bình sau cặp mắt kính trở nên sắc bén, "Thầy cũng biết thế giới này luôn bất công mà, đặt điều nói xấu người khác, nhất lại là nữ sinh thì sẽ ảnh hưởng như thế nào? Ngay cả khi đã công khai xin lỗi thì sao, nó có thể làm cho cuộc sống của người đó tốt lên được không? Cuộc sống này rất hỗn loạn, nếu xin lỗi đã giải quyết được mọi việc thì cần đến cảnh sát để làm gì?"
Giáo viên chủ nhiệm lớp năm cứng họng, "... Mấy đứa đều còn nhỏ, tại sao lại liên quan đến cảnh sát?"
Ngoài văn phòng, học sinh lớp Nguyễn Manh đều đứng bên ngoài hành lang hóng chuyện. Một nữ sinh thở dài, "Tôi không ngờ mọi chuyện lại là như vậy."
Nguyễn Manh trở về từ sân thể dục, cô đi thẳng đến lớp năm. Học sinh lớp năm vẫn đang ở trong lớp, Nguyễn Manh không để ý, đi thẳng vào, đứng trên bục giảng nhìn xuống dưới lớp, lớn giọng, "Trương Tịnh Văn là ai?"
Những người khác trong lớp tập trung lại ở hàng thứ năm. Nữ sinh ngồi gần cửa sổ chột dạ cúi đầu.
Nguyễn Manh nhìn cô ta, nhận ra nữ sinh này là người đã tỏ tình với Trần Mặc và cũng là người đâm thủng xe cô.
Nguyễn Manh bước tới, giọng nói đầy ý tứ chế nhạo, "Trương Tịnh Văn, xin chào, lưu lượng truy cập của bài đăng ngày hôm qua thực sự tốt, nhưng thật không may, cậu lại phải trả giá cho việc tung tin đồn."
(Thật sự là không hiểu tác giả là đang nói đến ai. Chương trước người tỏ tình Trần Mặc là Tề Lưu Hải, sang chương này lại là Trương Tịnh Văn =))) tôi không hiểu nên cứ để giống như tác giả vậy)
Trương Tịnh Văn ngồi trên ghế, cô ta bị khí thế của Nguyễn Manh áp bức, im lặng cúi đầu.
Bởi vì chương trình phát sóng vừa rồi, bây giờ cô chẳng còn kiêng nể bất cứ ai. Lúc này Nguyễn Manh cố ý nói lớn, quay sang nhìn những học sinh khác đang xem một cách sôi nổi, "Đúng vậy, tôi là nhân vật chính của bài đăng, và người trước mặt tôi đây là người đăng bài. Mọi người đều biết con gái rất hay bị bêu xấu. Ví dụ như cậu nói thêm hai từ với nam sinh, hay mối quan hệ thường giữa hai người gần gũi hơn bình thường, hoặc là cậu quen biết rộng, cậu liền bị chỉ trích."
"Tôi là Nguyễn Manh. Tính tình tôi thẳng thắn và cởi mở. Ở trường này cũng có rất nhiều bạn học cấp hai của tôi. Mấy cậu có thể hỏi họ có phải tôi là người như vậy không, có giống như trên bài đăng của Trương Tịnh Văn hay không?"
Nói xong, Nguyễn Manh lại quay sang nhìn Trương Tịnh Văn, "Tôi thật sự không thể hiểu được, cùng là con gái với nhau tại sao cậu lại hại tôi? Tôi không trêu chọc gì đến cậu. Cậu lén lút đâm hỏng xe tôi, tôi cũng không quan tâm. Bây giờ cậu còn đăng bài đặt điều nói xấu tôi, mục đích của cậu là gì?"
Câu nói của Nguyễn Manh đã khơi dậy lòng đồng cảm của nhiều nữ sinh, bọn họ cũng lên tiếng, "Đúng vậy. Tại sao lại bêu xấu người khác?"
"Đổi lại là cậu ta bị bêu xấu, bị khinh bỉ xem cảm nhận của cậu ta thế nào."
Nguyễn Manh lạnh lùng nhìn Trương Tịnh Văn, cô chỉ nhìn mà không nói gì. Lòng dạ phụ nữ quả thâm sâu...
Mọi người cũng không phải chưa từng gặp chuyện như vậy, có người chọn im lặng, chuyển trường,... nhưng lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám đứng lên phủ nhận, phản bác lại tin đồn không đúng về mình.
Mọi người không thể không nghĩ, việc này tốt hơn là những người núp sau nói xấu người khác.
Nguyễn Manh trở về lớp học, mọi người trong lớp lại chú ý đến cô, nhưng lần này là ngưỡng mộ và tò mò, bọn họ thắc mắc tại sao Trương Tịnh Văn lại công khai xin lỗi.
Nguyễn Manh băng qua đám đông, đứng nhìn Trần Mặc đang ngồi trên ghế ở dãy cuối cùng. Cậu vẫn ngồi trên ghế làm toán như bình thường, không quan tâm đến những thứ xung quanh.
Nguyễn Manh suy nghĩ, người duy nhất có thể làm Trương Tịnh Văn xin lỗi cô chỉ có Trần Mặc. Bởi vì... cậu ấy là một thiên tài.
_________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT