*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: A Cẩn
Con mèo của tôi tên là Schrodinger (Tiết Định Ngạc)
Tôi nghĩ trên thế giới có rất nhiều mèo đặt tên là Schrodinger, vì cả thế giới đều biết đến tên mèo Schrodinger.*
Vì lẽ đó, mèo của tôi có tên là Schrodinger cũng chẳng có gì lạ cả.
Lúc mở cửa, Schrodinger đang ngồi xổm trên cửa tử đựng giày chờ tôi. Trong căn phòng tối mờ, con mắt xanh lập lòe làm tôi dâng lên cảm giác sờ sợ.
Tôi ngồi xổm xuống đổi giày, Schrodinger từ nóc tủ giày nhảy xuống, dùng móng vuốt bấu lấy quần tôi nỗ lực bò lên.
Đổi giày xong, tôi ôm nó lên. Nó nằm gọn vào trong lòng tôi, thoải mái kêu ‘meo~’ rồi duỗi dài người ra, dùng mũi ngửi ngửi mặt tôi, ngửi xong thì lại nằm lười như cũ.
– Ngửi được mùi gì đấy?
Đương nhiên là nó không trả lời tôi rồi, đây chỉ là thói quen tôi và nó nói chuyện với nhau mà thôi.
Tôi ôm nó vào nhà, một tay mở chạn bát ra, lấy túi thức ăn cho mèo chỉ còn hơn nửa rồi đổ nốt vào bát cho Tiết Định Ngạc.
Tiết đại gia hài lòng grừ một tiếng rồi không hề lưu luyến ruồng bỏ ôm ấp của tôi.
Thật là phũ quá đi mà.
Tôi dùng mũi chân đẩy nó một cái và nhận lại tiếng kêu với thái độ không vui của Tiết đại gia.
Thức ăn dự trữ trong tủ lạnh đã gần hết, chỉ còn có mấy quả trứng gà tội nghiệp cùng với hai cái dồi lợn hun khói nằm trơ trọi ở đó.
Thôi thì làm một chảo cơm chiên Dương Châu vậy.
Cái kỹ năng trù nghệ này í mà, ban đầu tôi có biết đâu. Thế nhưng vì không muốn mình chết vì đói nên đầu gối tôi phải bò thôi.
Cũng may ở phương diện bếp núc, dù không tự nhận mình là thiên tài nhưng chí ít tôi vẫn được xem là thuận buồn xuôi gió. Nếu lần đầu tiên tôi nấu dựa theo công thức trong sách mà Tiết Định Ngạc không bị tôi đầu độc chết thì đương nhiên sau này cũng không.
Chỉ là từ đó, Tiết Định Ngạc có một sự ám ảnh không hề nhẹ. Nó thà ăn thức ăn khô cho mèo chứ không thèm ăn cơm tôi nấu.
Ăn cơm một mình rất cô đơn, tôi muốn mời Cận Sở đến nhà ăn chung với tôi.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Chắc ông trời nghe thấy tiếng cầu khẩn của tôi nên cơ hội nhanh chóng từ trên trời rơi xuống. Chìa khóa nhà của Cận Sở bị để quên ở trường rồi.
Cậu ấy đứng giữa của nhà, moi móc hết thảy túi áo, thậm chí đổ hết sách vở trong cặp ra kiểm tra một lần vẫn không tìm được.
Từ lúc cậu ấy lôi hết sách vở ra ngoài tìm tôi đã nghi rồi. Tôi dựng xe ở ven đường rồi bước lại gần, cậu tìm hết một lần, hơi áy náy mà ngẩng đầu nhìn tôi rồi nhặt vở và bút từ dưới đất lên viết hai dòng chữ: Cậu về trước đi, tôi không tìm thấy chìa khóa.
– Có phải cậu để quên ở trường rồi không? – Tôi hỏi.
Cậu ấy hơi nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc rồi ái ngại mà gật đầu.
[Một mình tôi đến trường lấy là được rồi, cậu về trước đi.]
Trong nháy mắt, trong lòng tôi cảm thấy dịp may đã đến và thốt lên:
– Hay cậu đến nhà tôi nhé? Chờ cậu đến được trường thì lớp cũng khóa cửa rồi. Không lẽ lại đi tìm lớp trưởng để mở cửa à, rắc rối lắm. Tôi cũng ở một mình, chỉ ở một đêm thôi mà, cậu không cần ngại đâu.
Cận Sở đồng ý.
Nhà cậu ấy cách tôi gần một trăm mét. Tôi dắt xe đạp, cậu ấy ôm cặp đi bên cạnh tôi, hai chiếc bóng dưới ánh sáng đèn đường sát lại gần nhau.
Có vẻ cậu ấy rất thích mèo vì lúc tôi đang nấu cơm trong bếp thì cậu ấy ở trong phòng khách chơi với Tiết đại gia.
Ở trước mặt tôi thì Tiết Định Ngạc là Tiết đại gia còn ở trước mặt cậu ấy thì nó lại thành Tiết bé cưng. Nó ngoan hiền mà lăn qua lăn lại dưới tay cậu ấy. Quả cầu len Tiết Định Ngạc chơi mọi hôm bị khinh thường nằm chỏng chơ một xó.
Con mèo cứ như là bị ngốc ấy.
Nết ăn của cậu ấy rất tốt, ung dung thong thả, nuốt chậm nhai kỹ, giống như là cảnh đẹp ý vui.
Bỗng nhiên, tôi có chút tò mò về quá khứ của cậu, tò mò bố mẹ phải như nào mới nuôi ra được thiếu niên trầm tĩnh dịu dàng nhường này.
Ánh đèn ấm áp làm nổi bật lên đường nét gò má cậu, lông mi vừa dày vừa dài lại đen, mí mắt chớp chớp như cánh bướm quét thẳng vào tim tôi.
Có lẽ tầm nhìn của tôi ngừng lại quá lâu hoặc do nhiệt độ nóng quá nên cậu ấy thoáng phát hiện và giương mắt lên nhìn tôi với vẻ hoang mang.
– Ngon không?
Cậu cười gật gù.
– Tiết Định Ngạc vẫn chê tay nghề của tôi nấu dở – Tôi than thở – Lần nào cũng không chịu ăn cơm với tôi.
Cậu khẽ nhíu mày. Lần đầu thấy cậu làm động tác này, trong nháy mắt tôi đã hiểu ý tứ của cậu.
[Tiết Định Ngạc?]
– Tiết Định Ngạc là mèo của tôi. – Tôi giải thích – Chính là con mèo mặt béo ú bên cạnh kia kìa.
Cậu cười cười lộ ra hàm răng trắng đều và lúm đồng tiền mờ mờ trên má.
Tôi chẳng thấy có chỗ nào buồn cười cả nhưng nụ cười của cậu ấy lại rất đẹp. Nó làm chó người khác không nỡ rời mắt.
Trái tim tôi như bị một sợi tơ vô hình trói lại. Chỉ cần cậu cử động sẽ kéo ra từng tia từng sợi ngọt ngào.
– Nó thích cậu đấy – Tôi nói.
[Tôi cũng rất thích nó. Nó rất đáng yêu] – Cậu viết xuống tờ giấy nháp.
Thực ra, bề ngoài của Tiết Định Ngạc trông chẳng đáng yêu tí nào. Khi còn bé, nó là mèo hoang, lúc tôi nhặt được nó thì trên người Tiết Định Ngạc đầy vết thương và đang nằm thoi thóp do tranh đồ ăn với chó hoang. Tôi phải chạy chữa, chăm sóc rất lâu nó mới khôi phục. Thế nhưng, trên mặt nó vẫn để lại một vết sẹo, mất nửa vành tai, chẳng những không đáng yêu mà ngược lại còn rất dữ tợn.
Có lẽ do vẻ mặt câm nín của tôi quá rõ ràng nên cậu ấy bật cười và viết tiếp:
[Không phải chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mới gọi là đáng yêu.]
Ma xui quỷ khiến tôi lại nói:
– Còn tôi thì sao?
Trong mắt của cậu, tôi như thế nào?
Cậu ngây ra, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười.
[Cậu là một người tốt.]
Tôi tự an ủi bản thân mình rằng Tiết Định Ngạc chỉ là con mèo đáng yêu chứ không nhất định là mèo ngoan.
Tôi lấy đồ lót mới từ trong tủ ra đưa cho cậu ấy đi tắm, còn đồ ngủ lại không có đồ mới nên đành phải để cậu ấy mặc thôi.
So với tôi thì cậu ấy gầy hơn nhiều, áo ngủ với tôi là nhỏ nhưng với cậu ấy mặc thì thành rộng thênh, nhất là cổ áo.
Tôi phải cố gắng lắm mới dời mắt khỏi mảng da lộ ra bên ngoài của cậu. Cậu rất trắng, trắng y như sữa bò, làm tôi liên tưởng đến công chúa Bạch Tuyết.
Có lẽ các nàng công chúa trong truyện cổ tích của Andersen đều có màu da trắng như thế không chừng.
Tôi lấy máy sấy tóc ra đưa cho cậu, cậu ấy cười với tôi tỏ ý cảm ơn.
Trong lúc cậu sấy tóc, tôi ngồi yên lặng nhìn, nhìn cậu làm cho mái tóc từ ướt nhẹp thành khô ráo, xõa tung mềm mại.
Đôi lúc tôi cảm thấy việc sấy khô tóc với việc làm một chiếc bánh gato có một cái gì đó liên quan đến nhau. Sấy một đầu tóc ướt sũng thành khô ráo và chế biến đống bột mì thành chiếc bánh gato mềm mại đều phải dùng đến rất nhiều sự kiên trì.
Vì thế nên từ trước đến giờ tôi chỉ mua bánh gato ở cửa hàng cũng như không bao giờ dùng máy sấy. Cái máy sấy mà tôi moi được ở trong một cái xó nào đấy là của mẹ tôi để lại vào dịp lần trước về thăm tôi nên tôi tiện tay đóng gói mang về nhà mới luôn.
Nói mới nhớ, từ lúc tôi dọn nhà đến đây thì họ chưa về lần nào. Nhưng không sao, lúc nào thích về thì về, sống một mình quen rồi nên tôi cũng chẳng để ý.
Cận Sở sấy tóc nhanh lắm, cậu còn cố ý đi ra phòng khách cầm giấy bút viết cẩn thận: [Cảm ơn.]
Có một số việc cậu ấy dùng thái độ lãnh đạm mà đối mặt, ví dụ như những lời đồn đại của bạn cùng học hoặc một số chuyện cần đặc biệt lưu ý như ý tốt, giúp đỡ, đặc biệt là những việc làm phiền người khác.
Vì lý do đó, trong những tờ giấy cậu ấy trả lời tôi chủ yếu là hai chữ ”Cảm ơn” này.
Vẻ mặt khi viết hai chữ này của cậu rất dịu dàng. Dĩ nhiên không phải bình thường cậu ấy không dịu dàng nhưng những lúc như thế này cậu càng dịu dàng hơn.
Cận Sở cúi đầu nắn nót từng nét. Trong đêm đông yên tĩnh, nhờ ánh đèn màu cam dịu nhẹ mà trông cậu có vẻ ấm áp và mềm mại đến lạ, tự dưng tôi lại muốn ôm cậu.
Tối hôm đó, chúng tôi ngủ cùng nhau. Có hai chiếc giường chuyển đến từ nhà cũ nhưng tôi lười nên chưa mở thùng ra. Có mở ra thì cũng chẳng có ai ngủ, Tiết Định Ngạc thì càng thích cái ổ của nó hơn là giường lớn.
Nhờ vậy, tôi cũng phát hiện cậu ấy quả là một người rất thật thà.
Trước khi ngủ, cậu nói với tôi rằng cậu ngủ ở sofa là được rồi vì tướng ngủ của cậu không được tốt cho lắm. Tôi cảm thấy cậu khách sáo quá rồi, hơn nữa trời mùa đông lạnh lắm rất dễ bị cảm nên kiên trì kéo cậu lên giường ngủ, cuối cùng cậu đành thỏa hiệp.
Đến nửa đêm, tôi bị làm tỉnh giấc hai lần. Lần thứ nhất, cậu cuộn hết chăn của tôi lại. Lần thứ hai, tôi bị gác chân lên bụng. Dù đeo kính vào tôi cũng không thể tự thuyết phục bản thân rằng đây là tướng ngủ rất vui mắt.
Giường đôi rất lớn nhưng dựa theo tướng ngủ phải gọi là ”giương nanh múa vuốt” này mà nói, nếu bên cạnh mà không có ai thì cậu ấy có thể mở rộng địa bàn ra cả phòng. Một mặt tôi thấy vui vì may mà không để cậu ấy ngủ sofa, nếu không hôm sau nhất định cậu sẽ bị cảm, một mặt tôi run run cướp chăn từ trong ngực của cậu.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy lúc đồng hồ còn chưa báo trong khi cậu vẫn còn ngủ say. Mặt cậu vùi trong chăn, đầu gối lên hõm vai tôi, chỏm tóc lộ ra ngoài chăn trong ánh nắng sáng sớm nhìn vừa mềm lại mỏng.
Tôi không kềm lòng được vươn tay sờ nhẹ, cảm giác đúng như tôi nghĩ.
Tôi rời giường làm bữa sáng.
Tôi rất ít khi nấu ăn sáng ở nhà vì đầu phố có một tiệm bán bánh bao và bánh quẩy rất ngon, đỡ tốn công làm, giá lại rẻ. Nhưng thi thoảng tôi cũng muốn vào bếp.
Ví dụ như lần này, tôi muốn khoe khoang với cậu một lần.
Tôi luộc hai quả trứng, nấu hai tô mì. Khi tôi trứng luộc xong thì cũng là lúc cậu đã rửa mặt xong ngồi vào bàn và nhìn tôi với ánh mắt hơi ngại ngùng.
Tôi đoán cậu ấy cũng biết tướng ngủ của mình rất “đáng tự hào” nên mới thấy ngại.
Ưu đãi lớn nhất của việc làm bạn với một người không nói được chính là không bị lúng túng mỗi khi không có chuyện gì để nói.
Tôi không nhắc đến tướng ngủ của cậu tối hôm qua, cậu cũng tự động bỏ qua việc này mà yên lặng ăn xong bữa sáng. Khi tôi đang rửa chén bát, cậu tự giác giúp tôi cho mèo ăn, chơi với Tiết Định Ngạc một lát. Đến bảy rưỡi, cậu đi ra ngoài với tôi.
Chìa khóa để quên bị rơi vào góc tối trong ngăn kéo. Sau khi tìm được, cậu cất cẩn thận vào trong túi.
Cậu ấy nói với tôi bằng thủ ngữ mỗi lần chào tạm biệt, cậu còn nói với tôi rằng cậu cảm thấy cơm tôi nấu rất ngon, nuôi mèo cũng rất đáng yêu.
Điều này làm tôi vui lắm.
Thế nhưng, lúc chạng vạng nhìn cậu trở về nhà, trong lòng tôi có một sự tiếc nuối nhẹ. Tôi muốn ăn cơm cùng với cậu, tôi không thích bàn ăn chỉ có một mình lạnh lẽo.
Lần sau, nhất định tôi phải nói với cậu ý kiến ”góp gạo thổi cơm chung” mới được. như vậy vừa đỡ tốn thời gian đỡ tốn sức mà hiệu quả lại cao, hơn nữa tôi cũng cũng không còn cảm thấy cô quạnh.
Hoàn mỹ biết nhường nào.
—– Hết chương 2 —–
Vì cảm thấy để tên con mèo là Tiết Định Ngạc nghe hay hơn, nên tôi mạn phép giữ nguyên cách gọi Hán Việt của mèo.(*) Schrodinger: Vì sao Hà Ý nói cả thế giới đều biết đến tên mèo Schrodinger, vì cái tên Schrodinger bắt nguồn từ học thuyết “con mèo của Schrodinger” thế này:
”Schrödinger đã viết:
Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau.Trong những trường hợp như thế này, sự vô định của thế giới vi mô đã chuyển sang thế giới vĩ mô, và có thể được giải quyết bằng quan sát trực tiếp. Nó giúp chúng ta tránh phải chấp nhận một cách ngây thơ một “mô hình bị làm nhòe” khi mô tả thực tại. Bản thân các tình huống như thế này không có gì thiếu rõ ràng. Có sự khác biệt giữa một bức ảnh chụp nhòe của vật thể nào đó và một bức chụp rõ nét của đám mây hay sương mù[1].Đoạn trên được lược dịch từ đoạn văn dài trong bài báo E. Schrödinger, “Die gegenwärtige Situation in der Quantenmechanik” (“Hiện trạng của cơ học lượng tử”),
Naturwissenschaften, 48, 807, 49, 823, 50, 844 (tháng 11 năm 1935).”
Nguồn tìm hiểu thêm tại:
Wikipedia